KIM GIÁC QUÁI ĐÀM TẬP 2: TIỂU LÔI

Khi tôi gặp lại Trần Vĩ, tôi suýt nữa đã không nhận ra nó.

Sắc mặt tái nhợt, dưới mắt có hai quầng thâm đậm, đầu tóc bết dầu, đắp chăn bông, thoi thóp nằm trên giường của mình, gần như đã thoát tướng.

Trên bàn bên cạnh còn có một đống thuốc lộn xộn, trong phòng tràn ngập mùi lạ.

Sau khi chú Trần đưa tôi vào, chú ghé gần tai Trần Vĩ nói:

"Kim Giác đến thăm con này.”

Nói xong, chú Trần đi ra ngoài đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.

Trần Vĩ nửa mê nửa tỉnh, chậm rãi mở mắt ra, một lúc sau, đôi mắt khép hờ bất chợt trợn to.

Sợ hãi, bất an, còn có chút oán giận.

Tôi chưa bao giờ thấy Trần Vĩ như thế này nên có hơi sợ hãi.

Trần Vĩ cười khẩy một tiếng:

"Gia đình tao nghĩ tao bị điên."

Lòng tôi lộp bộp một tiếng, điều tôi lo lắng nhất đã xảy ra.

Trần Vĩ đưa tay từ dưới chăn ra, tôi lập tức sững sờ.

Tay nó bầm tím, còn bị trói chặt bằng dây thừng.

"Bây giờ ấy, chỉ mỗi mày mới có thể chứng minh tao không điên.”

Tôi đã hiểu Trần Vĩ quá rõ, đương nhiên biết nó không điên, tôi vội vàng tiến lên kiểm tra vết thương cho nó.

Trần Vĩ lập tức né tránh, không để tôi chạm vào nó, nó dùng đôi mắt đỏ ngầu tia máu nhìn chằm chằm tôi, hỏi:

“Tối hôm đó mày đã thấy cái gì?”

Tôi không biết làm thế nào mới có thể giải thích được với nó.

“Lúc đó mày không nhìn thấy thứ gì sao?” Trần Vĩ lại hỏi.

“Gì mà nhìn thấy gì hả?” Giờ tôi chỉ có thể tạm giả ngu.

Trần Vĩ cười khẩy, đột nhiên nói liên thanh:

"Tháng trước chúng ta đến hiệu sách cũ tìm truyện tranh, mày cầm một quyển “Thiên Tử Truyền Kỳ”, vừa mới mở ra đã gào lên một tiếng rồi ném đi.”

"Còn có lần chúng ta đi xe buýt, mày vừa ngồi xuống lại ôm mông nhảy dựng lên."

"Lúc tập quân sự, huấn luyện viên rõ ràng không ra lệnh, vậy mà đột nhiên mày lại tiến lên một mình."

Trần Vĩ một hơi nói hết những chuyện này, tôi nhất thời không nói nên lời.

Những lần đó, tôi quả thật đã đụng phải vài thứ.

Mặc dù tôi đã quen với việc nhìn thấy rất nhiều người anh em, nhưng sẽ luôn có những “anh em” dùng phương thức không thể tưởng tượng được tạo ra những rắc rối không thể tưởng tượng, khiến tôi không kịp đề phòng.

Ví dụ như lúc tập quân sự, ai ngờ được giữa thanh thiên bạch nhật lại có một người đàn ông trông giống hệt huấn luyện viên đột nhiên ra lệnh cho chúng tôi chứ? Tôi cũng không thể nhìn thấy cái lỗ sau gáy nó được.

Lúc đó tôi giả ngơ lấp li3m qua, nào ngờ Trần Vĩ lại để ý.

Trần Vĩ không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, trong sự oán hận còn có cả thất vọng nữa.

Cái nhìn đó khiến tôi thật khó chịu.

Nhưng tôi thực sự không thể kể về những thứ đó được, thậm chí bây giờ ngay cả nghĩ cũng không nên nghĩ đến.

Trần Vĩ đột nhiên bật cười, nói:

"Bố tao muốn đưa tao đến bệnh viện An Định, số giường cũng sắp xếp xong rồi.”

Bệnh viện An Định là bệnh viện tâm thần ở địa phương chúng tôi.

Trần Vĩ thích nói đùa, câu nó thường nói nhất là: Có phải mày vừa trốn khỏi viện An Định không hả?

Không ngờ có một ngày, nó lại bị đưa vào đó.

Chúng tôi không nói gì, chỉ cứ im lặng như thế.

Đó là những giây phút khó khăn nhất với tôi.

Kể từ hồi mười tuổi gặp phải tà thuật mượn thọ, tôi đã bị hao tổn âm mệnh rồi. Người bình thường tiếp xúc với tôi đều sẽ thấy không thoải mái lắm.

Bởi vì những người mẫn cảm có thể cảm nhận được, trong thân thể tôi có một luồng táng khí, vả lại đầu óc còn sẽ không nhanh nhạy, ngốc nghếch ngơ ngác. Thế nên tôi không hề có bạn bè, cho dù thành tích học tập khá tốt, thầy cô giáo cũng vẫn lạnh nhạt hờ hững với tôi.

Nhưng Trần Vĩ thì khác, cứ như thể nó phải lòng tôi vậy, ngày đầu tiên nhập học, nó đã chủ động bắt chuyện với tôi, không có việc gì cũng tìm tôi chơi cùng mãi, bất tri bất giác đã thành bạn thân, là người bạn duy nhất trong thời cấp ba của tôi.

Nó không biết rằng mỗi khi chúng tôi chơi với nhau, xung quanh đều vây quanh đám “anh em” đó.

Chuyện xảy ra tối hôm đó, nói không chừng chính là vì tôi mà ra.

Cái từ mà từ năm mười tuổi đến giờ tôi chưa từng dám nói ra, thế mà lại có thể buột miệng được thì thật là tà môn.

Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa.

Thế nên tôi nói với Trần Vĩ:

"Mày kể cho tao nghe trước đã, tối đó mày đã gặp phải chuyện gì?”

Trần Vĩ dường như rất không muốn nhớ lại tình hình lúc đó, nó đưa mắt chỉ vào lọ thuốc bên cạnh.

Tôi lấy ra hai viên thuốc giúp nó uống vào.

Sau khi uống thuốc, Trần Vĩ bắt đầu kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, trên khuôn mặt nó dần hiện lên vẻ kinh hoàng.



Cô gái mà Trần Vĩ gặp trong trường quay ngày hôm đó tên là Lưu Tiểu Huệ.

Có thể nói cả hai đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.

Khi đó tôi khăng khăng muốn đi cùng nhau, hành vi “bóng đèn” này đã âm thầm khơi dậy ác cảm của cả hai.

Thấy tôi vào lấy xe, hai người đã bỏ chạy.

Trần Vĩ còn chơi mánh nhỏ.

Nói là giúp Liểu Tiểu Huệ lấy xe, nhưng lại nhân cơ hội lấy con dao mỹ thuận chọc thủng bánh xe.

Thế là đã thuận lợi tạo nên điều kiện đầu tiên để tiến thêm một bước nữa: đạp xe đưa cô ta về.

Nói đến cái này, Trần Vĩ còn muốn giải thích cho mình một chút.

Nó bảo là nó cũng không còn cách nào khác, vì quãng đường đi chung giữa hai người thật sự quá ngắn, nếu muốn để lại ấn tượng sâu đậm trong lần đầu gặp mặt, thì đành phải chế tạo ra ít sự cố thôi.

Nó cũng không biết tại sao ngày đó nó lại dùng chiêu như thế nữa.

Càng không ngờ, sư cố nho nhỏ này lại khiến nó cả đời không thể nào quên nổi.



Ngay khi Lưu Tiểu Huệ lên xe, một cánh tay đã tự nhiên vòng đến ôm lấy eo của Trần Vĩ, nửa người trên cũng như có như không dựa gần vào lưng nó.

Trần Vĩ lúc đó sướng đến không biết trời trăng gì nữa.

Tối đó hai người đi qua đường Thự Quang, một con đường nát có tiếng.

Hai bên đèn đường đã cháy hỏng chỉ còn thừa có mấy cái, mặt đường cũng đầy ổ gà lớn lớn bé bé.

Khi Trần Vĩ đạp xe, nó còn cố tình lắc lư khiến Lưu Tiểu Huệ ngồi sau phải vừa la vừa cười, tay càng ôm chặt nó hơn.

Đạp được một lúc, dần dần lại nghe thấy có tiếng gì đó cọ vào bánh trước và bánh sau.

Cạch…

Cạch cạch cạch…

Cạch cạch cạch cạch…

Tiếng động không lớn, Trần Vĩ cứ nghĩ rằng đó là cành cây nhỏ hay túi bóng gì đó mắc phải bánh xe, nên cũng không chú ý.

Đạp thêm một lúc thì cảm thấy không đúng lắm.

Con đường này nó vốn đã rất quen thuộc, nhưng sao tối nay lại trở nên dài như vậy?

Càng đi càng xa, đèn đường hai bên càng mục nát, đi một đoạn dài mới có một ngọn đèn.

Trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi.

Lưu Tiểu Huệ ở phía sau dường như càng lúc càng trở nên nặng hơn.

Sau hai năm Trần Vĩ tự đạp xe, thường khoe rằng thể lực lẫn kỹ thuật không ai bằng, thế mà lại bắt đẩu th ở dốc.

Lưu Tiểu Huệ ở đằng sau cứ hỏi đi hỏi lại, sao còn chưa đến đường Hòa Bình vậy?

Trần Vĩ lắp bắp, vừa thở hổn hể vừa đạp, bảo sắp đến rồi.

Lưu Tiểu Huệ ôm chặt hơn, dán lại gần hơn, nói cậu cố lên nha.

Trần Vĩ đột nhiên như được sạc điện vậy, động lực tăng vọt.

Đi tiếp một lúc nữa thì con đường coi như đã có biến hóa.

Trước mặt xuất hiện một cây cầu.

Lưu Tiểu Huệ vừa thấy liền cười, nói qua cầu Hòa Bình là lập tức đến nhà cô ta rồi.

Trần Vĩ từ từ đạp xe trên cầu, đó là một con dốc thoai thoải, nó đạp chậm, mắt thấy sắp không đạp nổi nữa, thì Lưu Tiểu Huệ ngồi đằng sau dán càng sát hơn, thì thầm nói:

“Nhanh lên nha…”

Đôi môi của Lưu Tiểu Huệ gần như chạm vào cổ của Trần Vĩ, còn bắt đầu thổi khí nữa.

Phù ——

Phù phù —— ——

Trần Vĩ lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch, lòng thầm nghĩ Tiểu Huệ này thật là quá giỏi.

Nhưng sự phấn khích không kéo dài lâu, nó chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Sao luồng không khí thổi ra từ miệng một người, lại có thể lạnh hơn cả băng thế?

Mặc dù bây giờ đã là tháng mười một, nhưng trời không quá lạnh.

Gáy Trần Vĩ đột nhiên nổi lên đầy da gà.

Lưu Tiểu Huệ cũng lặng lẽ lặp đi lặp lại:

"Nhanh lên nha!"

"Nhanh lên nha!"

"Nhanh lên nha…"

"Cậu nhanh lên nha nhanh nha nhanh nha nhanh nha nhanh nha!!!”

Tuy rằng giọng nói đè thấp, nhưng càng lúc càng nhanh hơn, càng lúc càng mất kiên nhẫn hơn, càng lúc càng đáng sợ hơn.

Với lại…

Một người làm sao có thể vừa thổi vừa nói chuyện được chứ?

Trần Vĩ đã đạp xe đến giữa cầu, dùng một chân đạp xuống đất, định nhảy xuống xe.

Nhưng còn chưa kịp đứng vững.

—— Vù một tiếng!

Chiếc xe đạp đột ngột lao về phía trước.

Trần Vĩ còn định bóp phanh, nhưng cọt kẹt cọt kẹt hai tiếng, phanh trước và phanh sau đều đã bị hỏng.

Chiếc xe không những không giảm tốc độ mà còn lao lên như bay.

Trần Vĩ sợ đến mức không hét nổi thành tiếng, dùng hai tay nắm thật chặt tay lái, mặc cho chiếc xe đạp mang theo chính mình lao đi suốt quãng đường.

Nghe đến đây, tôi chợt cảm thấy không đúng.

Trần Vĩ từng luyện tay lái rồi, dưới tình huống đó dùng chân cũng phanh lại được chứ.

Một cái xe đạp thôi, có thể nhanh đến mức nào?

“Chết tiệt…” Trần Vĩ kích động nhìn tôi.

“Tao đi mô tô với tốc độ 90 còn không thấy sợ, nhưng cái xe đạp ngày hôm đó…”

Nói đến đây, Trần Vĩ dường như lại nhớ đến tình cảnh đêm đó, cả người bắt đầu run lên.

"Ít nhất phải 100! Chỉ cần không chú ý thì tao sẽ ngã chết!”

Trần Vĩ đã lái mô tô chở tôi, tốc độ 50 thôi tôi đã thấy sợ muốn chết rồi, ôm chặt lấy nó cầu xin suốt quãng đường.

Tôi không thể tưởng tượng nổi một cái xe đạp chạy với vận tốc 100 đáng sợ đến mức nào.

Nhưng điều đáng sợ nhất đêm hôm đó hoàn toàn không phải là chiếc xe đạp như phát điên kia, mà chính là Lưu Tiểu Huệ.

Ban đầu cô ta ngồi ở ghế sau hét thất thanh, nhưng hét mãi hét mãi lại chợt bật cười.

Người bình thường cho dù có cười điên cuồng đến mức nào, thì cũng sẽ có lúc th ở dốc, nhưng cô ta thì không, cứ cười như điên suốt dọc đường.

Càng cười càng cuồng dại, cuối cùng phân không rõ đó rốt cuộc là cười, là khóc, hay là la hét nữa.

Âm thanh vừa chói tai vừa thê lương.

Không giống như thứ con người có thể phát ra được.

Trần Vĩ cảm thấy màng nhĩ mình như sắp vỡ tung ra.

Nhưng nó không dám ngoảnh lại, cũng không dám buông ghi đông.

Tiếng lạch cạch lạch cạch trên bánh xe ngày càng lớn.

Trong bóng tối, hình như có cái vòi nước phun đầy nước vào mặt nó, nó không dám động đậy, chỉ đành dùng đầu lưỡi li3m li3m.

Vừa tanh vừa thối.

Toàn bộ đều là máu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi