KIM LOAN KHẢI HOÀN CA


Lúc này, thập nhị hoàng tử mới né người sang một bên.

Điệp quý nhân nhìn nàng, dường như trong đôi mắt kia còn có sự chờ mong.
Phải tuyệt vọng đến mức nào thì mới có thể kí thác hi vọng vào một đứa trẻ cơ chứ? Di Nguyệt cảm thấy mủi lòng, nàng nói: “Ta biết Điệp quý nhân không phải người hại mẫu hậu ta.

Nhưng ta cần tìm ra người đứng sau thật sự.

Vậy nên, mong Điệp quý nhân hỗ trợ ta một chút.

Ta sẽ nhanh chóng đưa hai mẫu tử các người ra ngoài.”
“Thần thiếp tạ ơn công chúa, đội ơn công chúa.

Nếu được ra ngoài, thần thiếp mang ơn công chúa cả đời.

Còn nếu không thể… chỉ mong công chúa có thể đưa A Hoàng ra ngoài.

Nó không cần ở trong cung cũng được, chỉ cần có thể an ổn mà sống…”
“Mẫu phi…”
“Đừng bi quan như vậy.


Công chúa đã giúp thì chắc chắn sẽ được.” Đông Ca có vẻ khó chịu.

Hai mẫu tử này bị làm sao vậy? Công chúa tất tả chạy tới đây giúp họ, vậy mà họ lại cứ nghĩ tới tình huống xấu nhất, diễn cảnh mẫu tử tình thâm này cho ai xem?
“Điệp quý nhân, làm sao quan binh kết tội người là người hạ độc?” Di Nguyệt hỏi.

Lúc này, thập nhị hoàng tử đã tìm một cái ghế nguyên vẹn nhất, lau chùi thật sạch sẽ rồi mang đến cạnh nàng.

“Cửu hoàng muội ngồi tạm cho đỡ mỏi.”
“Thưa, lúc quan binh tới chỉ nói là một nha hoàn trong cung của thần thiếp đã đem chuyện này trình tấu lên do không chịu được ám ảnh.

Nàng ta chính là nhất đẳng nha hoàn hầu hạ bên người thần thiếp, đã ở cùng thần thiếp từ lâu nên… nên… Sau đó, thần thiếp bị giam lại tra khảo.

Còn có… còn có… quan binh nói tìm thấy chất độc giấu kín trong phòng thần thiếp… Công chúa, thần thiếp thật sự bị oan! Thần thiếp thật sự không biết gì cả!” Nhớ lại chuyện cũ làm tinh thần Điệp quý nhân lâm vào hoảng loạn.

Nàng ta ôm đầu, liên tục lắc, nước mắt lại trào ra.
Di Nguyệt nhíu chặt mày.

Lại là… nha hoàn? Trò này hình như lần nào Hiền phi cũng dùng.

Nhưng lần này không chỉ cài người vào, mà là… mua chuộc luôn sao? Nhất đẳng nha hoàn hầu hạ bên người người khác mấy năm trời cũng có thể mua chuộc được, xem ra thủ đoạn cũng không đơn giản.
“Người có biết…” Di Nguyệt muốn hỏi thêm gì đó nhưng lúc này bên ngoài lại có tiếng ồn ào.

Lý hoàng hậu, Cẩm Sắc cô cô và Xuân Thi đi vào.

Hai người kia thấy Lý hoàng hậu thì vội hành lễ, mặt Điệp quý nhân đã cắt không còn một giọt máu.

Lý Cẩn Nhu nhìn bảo bối nhà mình hết chỗ nghịch lại chạy đến đây nghịch, cả giận nói: “Di Nguyệt, ai cho con tới đây? Có biết chỗ này là chỗ nào không?”
“Mẫu hậu…” Di Nguyệt phụng phịu đi lại chỗ nàng ấy.

Cẩm Sắc cô cô lấy khăn tay lau gương mặt hơi dính bụi của nàng.

Lý hoàng hậu nhìn hai mẫu tử đang quỳ trên đất.


Điệp quý nhân như muốn giải thích, vội lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp thật sự không có!”
Lý hoàng hậu nhìn qua nàng ta một cái, sau đó không nói năng gì mà xoay người, dắt tay Di Nguyệt rời đi.

Di Nguyệt ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy hai mẹ con kia vẫn đang quỳ, Điệp quý nhân lại như đang khóc rấm rức, thập nhị hoàng tử nhoài người sang an ủi.
Lúc ra bên ngoài, Di Nguyệt kéo áo hoàng hậu, gọi: “Mẫu hậu…”
“Nguyệt nhi, ai cho con chạy tới chỗ này nghịch? Nếu để phụ hoàng biết được sẽ bị mắng, có biết không?” Lý hoàng hậu đặc biệt không thích Di Nguyệt lui tới những chỗ đáng sợ thế này, tốt nhất cả đời nàng đừng nên biết.
“Nhưng mẫu hậu… Điệp quý nhân bị oan…” Di Nguyệt cắn môi.

Mẫu hậu luôn tin nàng, nàng mong lần này cũng thế.
“Ừ, ta biết.

Nhưng con không nên chạy tới chỗ này như vậy.” Lý hoàng hậu thở dài.

Hoàng hậu tới đây bằng kiệu, bởi thế lúc này cũng có sẵn kiệu chờ hai người.

Hoàng hậu bế nàng lên ngồi cùng mình, lại lau lau gò má và phủi bụi trên quần áo nàng.

“Về phải tắm rửa thay y phục ngay nhé.

Mẫu hậu đã căn dặn người chuẩn bị lá bưởi.

Bộ y phục này cũng nên bỏ đi.”
“Vâng… mẫu hậu, người nói người biết rồi… tức là…”
“Gặp qua nàng ta là ta liền biết.


Loại người nhát gan như nàng ta thật sự không thể làm ra chuyện tày đình đó.” Vừa nhìn thấy người trên cơ mình là liền sợ hãi, cầu may vào sự thương hại của người khác, bấu víu vào những sợi rơm ven bờ, khuất phục trước cường quyền như vậy, loại người hèn nhát như vậy thật sự không thể nghĩ tới cái kế hoạch hoàn hảo kia.

Hoàn hảo tới mức… không chỉ làm thời hạn tra án kéo dài nửa năm mà còn thành công đổ tội cho người khác.

“Nhưng con cũng đừng quá thân thiết với mẫu tử nàng ta.

Điệp quý nhân thật sự không phải người thích hợp đâu.

Cũng may, thập nhị hoàng tử cũng không quá giống nàng ta.” Hoàng hậu lẩm bẩm.

Di Nguyệt gật gù.

Kiếp trước nàng không có nhiều ấn tượng với nàng ta lắm, có lẽ thật sự sẽ không có phiền hà gì.

Nhưng sau chuyện này thì cũng không nên qua lại thân thiết.

Ai mà biết được sẽ dính phải cái họa gì?
Nhưng chuyện chất độc này nàng nhất định phải nhanh chóng lôi ra ánh sáng!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi