KIM NGỌC KỲ NGOẠI

Biên tập: Ginny.

Tuy cả hai đời Diệp Trọng Cẩm chưa trải bao nhiêu sự đời, nhưng chuyện nên biết thì vẫn biết, chẳng qua thân thể y còn hơi bỡ ngỡ chút thôi.

Nam nhân vẫn đang tác quái sau gáy y, y xoay người lại nhéo mặt hắn: “Còn quậy nữa thì ngài lập tức hồi cung cho ta.”

Cố Sâm nghẹn lại, quay mặt hừ một tiếng, cuối cùng thôi không quấy rối nữa, ôm người ta chui vào chăn: “Trẫm không làm gì hết, chỉ ôm A Cẩm ngủ thôi.”

Cố Sâm là người tập võ, nhiệt độ cơ thể cao hơn người thường rất nhiều, thậm chí còn ấm hơn cả hơi nóng phả ra từ lò sưởi trong phòng, Diệp Trọng Cẩm dán vào ngực Cố Sâm, trong mắt là ý cười mà Cố Sâm không thể thấy, hắn chỉ nhận ra thiếu niên trong lòng bỗng nhu thuận lạ thường, nhưng chỉ cần thế thôi cũng đủ để hắn vui mừng quá đỗi.

Hắn thì thầm: “Còn hai tháng nữa.”

Diệp Trọng Cẩm nghe vậy càng thẹn thùng, còn hai tháng nữa là đến đại hôn của bọn họ rồi, đến lúc đó y đã có thể đường đường chính chính trở thành người của hắn.

Cố Sâm lại nói: “Cung điện của A Cẩm hôm nay đã hoàn công, nằm ngay bên phải Càn Chính Cung, mỗi ngày sau khi trẫm về tẩm cung sẽ ngoan ngoãn đợi A Cẩm truyền trẫm qua thị tẩm. Mà A Cẩm không triệu trẫm cũng không sao, trẫm đã cho người đào một con đường hầm thông qua hai cung điện rồi, A Cẩm không gọi thì trẫm đành lén qua tìm A Cẩm vậy.”

Diệp Trọng Cẩm bật cười: “Ngài đó, thật không biết xấu hổ là gì.”

Cố Sâm nắm tay y áp lên mặt mình: “Có A Cẩm là đủ rồi, cần nhiều thể diện hơn nữa để làm gì.”

“…”

Diệp Trọng Cẩm mắng: “Nào có hoàng đế như ngài chứ, dám đào mật đạo trong cung, chuyện này mà truyền ra ngoài không phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ ư?”

Cố Sâm cười nói: “Ai muốn cười thì cứ cười đi, người ngoài làm sao hiểu được trẫm vui như thế nào.”

Nói xong, nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay y.

Mặt Diệp Trọng Cẩm đỏ bừng, ho khan một tiếng: “Còn không mau ngủ.”

Cố Sâm siết vòng tay ôm y, lẩm bẩm: “Tháng sau Quan Tinh Lâu cũng xây xong, trẫm tạo một khu rừng nhỏ riêng biệt giành riêng cho Đại Miêu, trong rừng nuôi ít vật sống để nó tự săn mồi. Thứ mà Diệp gia có thể cho A Cẩm, trẫm sẽ cho gấp mười gấp trăm lần, thứ mà Diệp gia không cho được, trẫm vẫn có thể cho, cho nên…”

Lời dù chưa hết Diệp Trọng Cẩm vẫn hiểu.

—Cho nên, không được rời xa trẫm.

Y cầm tay nam nhân, nhẹ giọng nói với hắn: “A Cẩm thích bệ hạ.”

Chỉ một câu nói, tâm tình bất an của hoàng đế nháy mắt bay biến sạch, hắn không ngừng thủ thỉ gọi tên thiếu niên trong lòng mình, hai người ôm lấy nhau chìm vào mộng đẹp.

Ánh trăng ngoài song cửa lơ lửng giữa khoảng không, nhả xuống nhân gian vầng sáng trắng muốt ôn nhu mà quyến luyến.

Hôm sau, Diệp Trọng Cẩm tỉnh lại người nằm bên cạnh đã không còn, Hạo Hạo và Hân Hân cũng tỉnh, đang ầm ĩ còn hơn cả đám chim tước đầu cành ngoài cửa sổ.

Diệp Trọng Cẩm xuống giường sang xem hai bé, đôi song sinh được đặt song song trên nôi đang quơ quơ nắm tay nhỏ xíu, hết nhóc này “A a a” tới nhóc kia “Ê ê a”, khiến cho y hoài nghi có phải hai nhóc đang sử dụng “ngôn ngữ trẻ mới sinh” trò chuyện với nhau không vậy.

Mấy nha hoàn cầm dụng cụ rửa mặt đẩy cửa tiến vào, thấy y đứng đó, các nàng tươi cười vấn an: “Công tử buổi sáng tốt lành.”

Diệp Trọng Cẩm nói: “Các ngươi lại đây xem này, Hạo Hạo và Hân Hân nhìn buồn cười lắm.”

Trong người bất kỳ một cô nương nào cũng tồn chút thiên tính của người mẹ, huống chi hai tiểu công tử sinh đôi của Diệp gia lại đẹp mắt cực kỳ, mấy nha hoàn ríu rít qua xem, hai bé bình thường hay ồn ào quấy phá, nhưng chỉ cần có nhị công tử ở bên là các bé cứ cười khanh khách suốt, bé nào cũng mềm mại núc ních, trông giống hệt cậu bé trắng trẻo mập mạp trong mấy bức tranh tết mà người ta hay vẽ, ai nhìn cũng yêu thích không chịu được.

Một nha hoàn thốt lên: “Nô tỳ nghe người ta nói song sinh thường hay tâm linh tương thông, người này nghĩ gì người kia đều biết cả.”

Lời nàng nhanh chóng được những người khác tán thành.

Diệp Trọng Cẩm bật cười: “Nếu thật như vậy thì Hân Hân nhà chúng ta không phải sẽ bị Hạo Hạo làm phiền chết luôn sao?”

Lời y nói làm các nha hoàn cũng bật cười theo, tam thiếu gia thích quậy phá, tứ thiếu gia thích yên tĩnh, nếu đúng như vậy thì quá khổ cho tứ thiếu gia nhà họ rồi.

Dùng xong bữa sáng, phụ tử Diệp gia lâm triều trở về, Diệp Nham Bách nán lại căn dặn gia bộc vài câu, gần đây thời buổi rối ren, tuyệt đối không được gây ra bất kỳ thị phi gì.

Diệp Trọng Cẩm nghe được thì tò mò hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì ạ?”

Diệp Nham Bách xoa đầu con, nhẹ giọng nói: “A Cẩm an tâm, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không cản nổi bệ hạ rước con vào cung đâu.”

Mặt Diệp Trọng Cẩm nháy mắt đen thui, y lo cho quốc sự lại bị cha mình xuyên tạc trắng trợn thành lo cho chuyện hôn nhân của mình, không bực sao được.

“Phụ thân, ý của A Cẩm không phải như thế.”

Diệp Nham Bách cười ha hả, hai mắt Diệp Trọng Huy cũng ngập ý cười, trấn an y: “Không phải đại sự gì đâu, A Cẩm không cần lo lắng.”

Người nhà vẫn luôn bảo vệ y kín kẽ như vậy đấy, không để y dính phải một chút vết nhơ nào, nhưng họ lại không biết rằng, những ngọn sóng ngầm đang cuồn cuộn trong kinh hiện nay đều do chính tay y thúc đẩy.

Diệp Trọng Cẩm nhân lúc hai đệ đệ ngủ say tranh thủ ra ngoài hít thở không khí, dù đã đổi xiêm y nhưng hương sữa vẫn còn bám dính trên thân, nha hoàn trong phòng phải nhét thêm cho y mấy cái túi hương có mùi thật nồng để át đi mùi sữa, nhờ vậy mà suốt đường đi hạ nhân nào đụng phải y cũng nhảy mũi liên tục, tiếng gió lan nhanh, người sau vừa thấy bóng dáng nhị thiếu gia ở đằng xa là lập tức lủi đi mất dạng.

Lần đầu tiên trong đời Diệp Trọng Cẩm rơi vào cảnh người gặp người tránh như thế này, y chớp mắt mấy cái, tình cảnh này thật là mới lạ.

Ra cổng tướng phủ, Diệp Trọng Cẩm đi thẳng đến Binh Bộ. Y thường xuyên ra vào nên thủ vệ biết rõ thân phận của y, lập tức cung kính dẫn đường.

Diệp Trọng Cẩm hỏi: “Gần đây trong kinh có chuyện gì lạ không?”

Thủ vệ nọ hắt hơi một cái, lặng lẽ nhích ra xa vị này một chút rồi cẩn thận đáp: “Hồi Diệp công tử, gần đây trong kinh không có gì lạ, chỉ có điều… nghe nói Vô Thanh Lâu ở Thành Tây đêm qua đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, cả tòa lâu bị đốt trụi, chết không ít người.”

Diệp Trọng Cẩm chớp mắt, thình lình bật cười.

Người nọ ngơ ngác rùng mình một cái: “Công tử hà cớ gì lại cười?”

Diệp Trọng Cẩm buông mắt, tiếp tục sải bước: “Không có gì, bỗng nhiên nhớ tới ấu đệ trong nhà, dáng vẻ hai đứa nó giành sữa với nhau trông rất buồn cười.”

Thủ vệ nghe vậy cười xòa: “Hẳn là hai vị tiểu công tử rất thông minh hoạt bát.”

Đi vào Quyển Tông Thất, một khắc sau Mạc Hoài Hiên đã nhận được tin chạy đến. Vừa bước vào trong, hắn vội vàng bịt mũi mở toang cửa sổ: “Cái mùi gì thế này?”

Diệp Trọng Cẩm đáp: “Mùi thơm cơ thể của bản công tử đấy.”

“…”

Cơ miệng Mạc Hoài Hiên cứng đờ, rất khôn ngoan bỏ qua trò gạt người này, nhướng mày hỏi: “Chuyện ở Vô Thanh Lâu chắc công tử đã nghe rồi.”

“Mới vừa nghe xong.”

Diệp Trọng Cẩm vừa nói vừa viết gì đó trên giấy, sau đó lại dừng tay, đặt bút xuống rồi vo tờ giấy kia thành một cục ném xuống đất.

Mạc Hoài Hiên lại hỏi: “Công tử có kiến giải gì chăng?”

Diệp Trọng Cẩm lại trải một tờ giấy khác ra, ưu nhã viết xuống bốn chữ: “Bỏ xe giữ tướng.”

Mạc Hoài Hiên cười nói: “Không sai, mấy hôm nay trong triều thanh trừng không ít quan viên, tiếng gió càng lan càng nhanh, người người bất an, một số người lòng như lửa đốt, lúc này mới lộ ra sơ hở.”

Diệp Trọng Cẩm hỏi: “Tra được đầu mối gì ở Vô Thanh Lâu rồi?”

Mạc Hoài Hiên ngồi xuống, rót cho mình một chén trà nguội, thong thả uống xong một hớp trà, cong môi đáp: “Đám chó săn tiền triều vừa bị lộ có một điểm chung, bọn họ trùng hợp đều có quan hệ mật thiết với vị Hàn Yên công tử kia, ta thì muốn án binh bất động đợi người đứng sau xuất đầu lộ diện, nhưng bệ hạ lại lệnh ta mau chóng bắt người, nào ngờ…”

“Nào ngờ, các ngươi chưa làm gì, Vô Thanh Lâu đã thành nắm tro trước rồi.”

“Không sai.”

Diệp Trọng Cẩm rút một tập hồ sơ trên giá xuống, vừa mở ra xem vừa nói: “Đám quan viên bị các ngươi thanh trừng kia còn một điểm chung nữa.”

Mạc Hoài Hiên ngẩn ra, đứng dậy bước tới bên cạnh Diệp Trọng Cẩm, nhìn xuống tập hồ sơ y trên tay y, đến khi nhìn thấy điều lệnh của triều đình mấy năm gần đây, Mạc Hoài Hiên bỗng chốc giật mình.

Diệp Trọng Cẩm chỉ cười nói: “Những người này đều từ quan viên địa phương được bổ nhiệm lên. Trong đó có một ít có liên quan đến tiền triều, một ít là nhờ vào công trạng đặc biệt nổi trội, được triều đình tán thưởng cất nhắc, chẳng qua, nếu là vậy thì ai là người đề bạt bọn họ, trong đó lại có những cơ duyên kỳ lạ gì, phải chăng cũng nên tra thử một chút?”

Mạc Hoài Hiên trịnh trọng gật dầu: “Đúng là như vậy.”

Có thể nắm rõ thế cục quan viên triều đình như thế, thậm chí có thể hiểu rõ cách điều động đủ loại quan viên ở tầm tinh vi như vậy, nhìn tới nhìn lui, chỉ có Cửu Thiên Tuế từng lũng đoạn triều chính hơn mười năm thuở ấy mà thôi.

Diệp Trọng Cẩm nhét tập hồ sơ vào ngực hắn: “Chuyện còn lại đành phiền Mạc đại nhân rồi, bản công tử về chăm sóc đệ đệ tiếp đây, hai nhóc này không thấy bản công tử lại gào khóc thì phiền lắm.”

Mạc Hoài Hiên bật cười: “Hạ quan nhất định sẽ dốc toàn lực quét sạch loạn đảng, không phụ kỳ vọng của công tử.”

Thiếu niên không quay đầu lại, chỉ khoát tay đáp lại, tiêu sái rời đi.

Sau khi y đi rồi, Mạc Hoài Hiên quét mắt tới cục giấy bị vứt trên sàn, không hiểu sao lại cúi xuống nhặt lên.

Vừa mở ra xem thì lập tức chấn kinh.

Bên trên trang giấy là tên của Liễu Tri Chu và La Thượng Thư, ở giữa hai người được nối bằng hai chữ “nhân thân”.

Yến hội cuối năm ngoái Thành vương phi đích thân làm mai, thỉnh cả thái hậu tứ hôn, con gái Liễu Như Ngọc của Liễu Tri Chu gả cho con trai La DIễn của La Thượng Thư, việc này trong kinh không ai không biết, không ai không hiểu.

Căn bản không có gì kỳ lạ.

Lạ là ở chỗ bên cạnh tên của Liễu Tri Chu lại được Diệp Trọng Cẩm ghi chú hai chữ: “Thăng chức.”

Đúng rồi, Liễu Tri Chu vốn là quan viên địa phương, sau đột nhiên được đề bạt, trong vòng hai năm đã thăng chức tới mấy lần, có thể nói là tiền đồ vô lượng.

Bên dưới tên của Liễu Tri Chu là tên con trai Liễu Nghị, bên cạnh đề tám chữ:

— Kim ngọc kỳ ngoại, bại tự kỳ trung.

Mạc Hoài Hiên hốt nhiên nhớ lại, năm đó Tống Ly là bị tám chữ này hại chết.

Năm ấy vào khoảng tiết đông giá rét, mưa tuyết triền miên, đệ nhất tài tử kinh thành Liễu Nghị chính tay đề một hàng chữ treo ở Vọng Nguyệt Lâu nổi danh nhất thành tây.

Người người đều cho rằng Tống Ly yêu thích tiền tài, thật ra không phải như vậy, y thích nhất là chữ viết. Chưa nói chữ viết của y đã được tôi luyện tới mức cao thâm, trong triều chỉ cần là tài tử nào có chút danh tiếng hoặc mặc bảo của danh dĩ nào đó, y đều sưu tầm không sót một món.

Biết rõ mấy chữ ấy châm chọc mình, Tống Ly vẫn muốn đến nhìn thử, y cũng tự thấy mình đúng là một người như vậy mà, cho nên người khác có chửi rủa hay châm chọc mỉa mai y, y cho tới nay chỉ cười cười không đáp.

Vốn dĩ chỉ đến ngắm bút mực thư hương, nào biết lại vì thế mà bỏ mạng giữa đường.

Thì ra, vừa mới bắt đầu đã là trăm phương ngàn kế chờ mình sập bẫy.

Ra khỏi Binh Bộ, Diệp Trọng Cẩm không về nhà ngay mà đi thẳng tới Hầu phủ tìm Lục Tử Diên uống rượu.

Lục Tử Diên đang đau thắt lưng, nhưng thấy sắc mặt bạn tốt của mình có gì đó hơi lạ, hắn chỉ đành thẳng lưng phụng bồi, nhìn Diệp Trọng Cẩm uống quá hăng hái, Lục Tử Diên lên tiếng ngăn lại.

“Sức khỏe ngươi không tốt, sao lại làm khổ mình như thế, nếu để cho bệ hạ biết ngươi tới chỗ của ta uống rượu, ta còn có quả ngon để ăn sao?”

Diệp Trọng Cẩm lại ngửa đầu uống hết một chung nữa, rượu của Lục Tử Diên không quá nặng, nhưng độ cay nóng của rượu thì vẫn đủ đầy.

Y nói: “Tử Diên, sức khỏe của ta rất tốt, ta còn luyện được ngàn chén không say, bất cứ lúc nào cũng có thể ép ngài ấy say khướt, còn ta thì vẫn tỉnh táo như thường… Vốn dĩ, ta có vẻ ngoài rất thuận mắt, là dáng vẻ mà ngài ấy thích nhất.”

Lục Tử Diên nhíu mày: “Tuy rằng không hiểu ngươi đang nói cái gì, nhưng ngươi là mỹ nhân thì đúng là không sai, ngay cả ta nhìn thấy ngươi còn động lòng đây này.”

Diệp Trọng Cẩm cười cười lắc đầu: “Giả sử một người chết đi, nhưng ngay cả lý do vì sao mình chết cũng không biết, ngươi nói xem, có phải là rất đáng buồn không?”

Lục Tử Diên lại nhíu mày càng chặt: “Đúng là vậy thật, nhưng con người thì ai mà chẳng phải chết, muốn so đo thì cũng chẳng còn chỗ để so đo.”

Diệp Trọng Cẩm ngước mắt nhìn hắn, lòng y bỗng trổi lên cảm giác hâm mộ người bạn trước mặt này, có thể sống đơn giản được như vậy, trải qua tháng ngày vui vẻ, khiến cho người ta chỉ muốn chở che bảo vệ phần ngây ngô thuần túy ấy của hắn mãi mãi vẹn nguyên.

Bạn bè của Diệp Trọng Cẩm ít đến đáng thương, cho nên với mỗi một người y đều cực kỳ quý trọng.

Thật ra, ngày sinh bát tự của Lục Tử Diên đích thật là mệnh số đế vương, chẳng qua trong thâm tâm y không muốn thừa nhận điều đó mà thôi, cái chết đời trước của y, rất có thể có liên quan đến Lục Tử Diên.

Y hỏi: “Tử Diên, ngươi có muốn làm hoàng đế không?”

Lục Tử Diên đang uống rượu nghe y hỏi vậy thì cười nói: “Ai mà không muốn làm hoàng đế cơ chứ, tay có thể nắm đại quyền sinh sát của thiên hạ, hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận, làm tốt, danh lưu thiên cổ, làm không tốt, hậu thể cũng chẳng ai nhớ nổi ngươi là người nào, dù sao vẫn tốt hơn là làm một kẻ vô danh thầm lặng, bị lịch sử vùi vào cát bụi.”

Nói đến đây, hắn bỗng chuyển hướng: “Có điều không phải ai cũng có được vận may đó. Giả sử may mắn đầu thai vào hoàng thất thì vấn đề đặt ra là có thể bình an ra đời hay không? Có thể yên ổn trưởng thành hay không? Ai dám nói chắc được đâu. Huống hồ sống trong cảnh ngươi tranh ta đoạt quá hung hiểm, tính tới tính lui, quá mạo hiểm rồi, dù có thể đạt được hồi báo phong phú, nhưng ta không muốn đặt vào ván cược này chút nào.”

Diệp Trọng Cẩm cảm thấy lời Lục Tử Diên nói rất có lý. Y lại nghĩ, nếu như có một người đem ngôi vị hoàng đế đặt trước mặt Lục Tử Diên thì sao, với suy nghĩ này của Lục Tử Diên, hẳn là sẽ không cự tuyệt.

Bởi vì, hắn là một kẻ biết tốt xấu thiệt hơn.

===========

Hết chương 113.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi