KIM NGỌC KỲ NGOẠI

Biên tập: Ginny.

Biết Lục Tử Diên đang ở An gia, Diệp Trọng Cẩm không lo lắng nữa, An Khải Minh dù có tàn nhẫn cỡ nào thì cũng không thể xuống tay với người có quan hệ huyết thống duy nhất với mình.

Hơn nữa hai huynh đệ bọn họ sớm muộn gì cũng phải gặp nhau, không phải lúc này cũng là lúc khác.

Diệp Trọng Huy bị đệ đệ cho người gọi về, thoạt đầu cũng chỉ nghĩ phỏng chừng nhóc kia lại gặp phải phiền phức gì rồi, không ngờ lại là chuyện của Lục Tử Diên.

Thân phận của An Khải Minh chỉ mình Diệp Trọng Cẩm biết, y không dám nói với Cố Sâm, càng không dám nói với Trấn Viễn Hầu, hai người nam nhân đó, một người thì mù quáng báo thù, giờ còn đang đi khắp nơi tìm kiếm kẻ thù, nếu để hắn biết An Khải Minh là chủ mưu ở đời trước, chắc chắn sẽ làm ra những chuyện khiến cho thù hận giữa bọn họ sâu càng thêm sâu.

Người còn lại thì đang tìm người đến mất lý trí, nói sao thì cuối cùng Lục Lẫm cũng vẫn sẽ hướng về phía Lục Tử Diên thôi, thân thế của Lục Tử Diên vốn đã là một nan đề khó giải, Lục Lẫm rất có thể sẽ vì người thương mà quay lại chỉa kiếm vào y.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ca ca y là đáng tin nhất.

Y đem chân tướng mình biết được kể hết cho Diệp Trọng Huy, Diệp Trọng Huy nghe xong mọi chuyện, trầm ngâm một lúc rồi mở lời: “Ý của A Cẩm là, Minh biểu đệ không chỉ là huynh trưởng của Lục công tử, mà còn là dư nghiệt của hoàng thất tiền triều, bao lâu nay vẫn luôn âm thầm tính kế, mưu toan mưu triều soán vị?”

“Không sai.”

“Vậy Lục công tử…”

Diệp Trọng Cẩm vội nói: “Những chuyện này Tử Diên không hay biết gì hết, từ nhỏ Tử Diên đã được nuôi dưỡng ở hầu phủ, không biết gì về thân thế của mình.”

Diệp Trọng Huy nói: “A Cẩm, đệ phải biết, việc này Lục công tử có biết hay không không quan trọng, chỉ cần trong người Lục công tử chảy huyết mạch của tiền triều, đã định sẵn là hoàng thất Cố Thị tuyệt đối sẽ không dung.”

Diệp Trọng Cẩm gật đầu, thở dài: “Vốn bệ hạ vẫn có thể tha cho Tử Diên, nhưng ca ca biết đó, Minh biểu ca có hành vi bất lương, một lòng muốn đoạt đế vị, lại là vì chuẩn bị cho Tử Diên mới đáng nói.”

“A Cẩm cảm thấy Lục công tử có đồng ý hay không?”

Diệp Trọng Cẩm suy ngẫm chốc lát, đáp: “Xưa nay suy nghĩ của Tử Diên rất khác người, hắn không tuân theo lễ pháp, cũng không tận tâm với triều đình, chỉ thích cuộc sống tự do tự tại, nhưng hắn vẫn hiểu thế nào là theo lợi tránh hại, còn vô cùng e ngại bệ hạ, dù có ý định thì cũng không có gan để làm đâu.”

Diệp Trọng Huy cười hỏi: “Nếu đã như vậy, A Cẩm còn lo lắng gì nữa?”

“A Cẩm lo là Minh biểu ca là thân nhân duy nhất của Tử Diên, con người không phải cỏ cây, làm sao có thể vô tình.”

Lúc này Diệp Trọng Huy đã hiểu, đệ đệ mình lo Lục Tử Diên không đành lòng rồi làm ra việc gì ngu ngốc, lúc đó sẽ triệt để chọc giận hoàng đế.

Thật ra Diệp Trọng Cẩm càng lo lắng hơn là sau khi Lục Tử Diên biết được thân thế của mình, biết cha mẹ mình chết trong tay Cố Thị sẽ sinh lòng oán hận.

Y nói: “Ca ca, trên đời này luôn có người muốn báo thù, nhưng oan có đầu nợ có chủ, vậy những người bị liên lụy thì sao, bọn họ lại tìm ai để báo thù cho mình đây?”

Diệp Trọng Huy xoa đầu đệ đệ, trầm mặc lúc lâu vẫn không tìm ra được lời nào đáp lại. Một kỳ tài trời sinh khi đứng trước nhân tính thiện ác vẫn không thể tìm ra một lời giải thích rõ ràng.

Cuối cùng, Diệp Trọng Huy chỉ thở dài: “A Cẩm, sức sống của thù hận so với ái tình còn đáng sợ hơn nhiều.”

Diệp Trọng Cẩm nở nụ cười buồn bã.

Đúng như ca ca nói, thù hận khó bình, vốn dĩ bản thân nó đã không thể hóa giải rồi.

Địa cung An gia.

Lục Tử Diên nhìn một bàn thức ăn mỹ vị trước mặt mà âm thầm nuốt nước miếng một cái, hắn nhắm lại hai mắt, hùng hồn nói: “Ta nói rồi, một miếng ta cũng không đụng. Nếu không muốn ta đói chết thì thả ta đi.”

An Khải Minh ngồi bên cạnh vẫn nhàn nhã dùng bữa.

“Tử Diên, mấy năm nay tuy ta không ở bên cạnh làm bạn với đệ đến khi trưởng thành, nhưng có an bài không ít tai mắt, tính nết của đệ ta vẫn hiểu một hai. Đệ đó, không chịu khổ nổi đâu.”

“…”

Một câu trúng phốc.

Lục Tử Diên nhíu mày, sau cùng vẫn rề rà động đũa. Ban đầu chưa ăn thì chưa cảm thấy đói mấy, mới ăn vào một miếng thì đã chẳng thể ngăn được miếng tiếp theo nữa rồi.

Hắn vừa nhét thức ăn vào miệng vừa nói: “Ngươi nói đúng, ta không chịu khổ được, cho nên ấy à, mấy cái chuyện tạo phản gì đó ta đây càng không làm được.”

An Khải Minh rót một chén trà đưa đến trước mặt Lục Tử Diên, cười đáp: “Yên tâm đi, ca ca làm sao để đệ chịu khổ được. Ca ca sẽ thay đệ đoạt lại giang sơn này, còn đệ, chỉ cần an ổn ngồi xuống chiếc ghế đó, những chuyện khác đã có ca ca lo thay đệ.”

Lục Tử Diên càng lúc càng cảm thấy người này điên thật rồi.

Trên đời này làm gì có người làm ăn buôn bán lỗ như vậy? Nhưng rồi hắn bỗng giật mình nhớ lại những ghi chép trên sách sử mà trước kia mình từng học… Người này vẫn luôn treo hai chữ Trần Thị trên cửa miệng, đúng rồi, sau Đại Khâu là vương triều Hậu Tấn, hoàng đế họ Trần.

Lục Tử Diên nheo mắt, chuyện này cũng nực cười quá rồi, lẽ nào mình thật sự là vị hoàng đế mà lịch sử ghi lại kia sao?

Tuy rằng bản thân Lục Tử Diên cũng lờ mờ cảm thấy mình trúng giải xuyên việt có lẽ cũng mang số mệnh đặc biệt nào đó, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới bản thân vậy mà lại mang mệnh đế vương …

Hắn nói: “Trần Tử Chiêu, vì sao ngươi không tự mình làm hoàng đế?”

Trần Tử Chiêu là tên thật mà An Khải Minh nói với hắn.

Trần Tử Chiêu cười nói: “Đệ đệ ngốc, đệ thấy qua vị hoàng đế nào tàn phế chưa? Thiên tử thay trời hành lệnh, nếu tàn tật thì làm sao khiến bách tính thuần phục? Làm sao hiệu lệnh bách quan? Hơn nữa ngày sinh bát tự của đệ Diêu Nhất Đao từng tìm Không Trần đại sư tính qua, Tử Diên, đệ là mệnh đế vương, nhất định phải ngồi lên vị trí đó.”

“Cái này là mê tín, mệnh số gì chứ, không thể lấy đó làm chuẩn mực được. Thiên hạ có bao nhiêu sinh linh, mà sinh cùng thời cùng khắc với ta lại có bao nhiêu người, giả như ta thật sự mang mệnh đế vương đi, vậy thì những người đó không phải đều mang mệnh số đế vương cả sao, ngôi vị hoàng đế cuối cùng nên do ai làm mới phải?”

Trần Tử Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu: “Đệ đó, tinh quái vừa thôi, đến cả lý do thoái thác cũng nói đến thú vị như vậy.”

“…”

Trần Tử Chiêu nắm tay Lục Tử Diên dẫn đến trước bàn đặt linh vị, chỉ vào bài vị phụ mẫu bọn họ: “Đệ  có biết phụ thân chết như thế nào không, lúc đó mẫu thân đang mang thai đệ, đám chó săn của triều đình vẫn đuổi tận giết tuyệt người nhà chúng ta không tha, để bảo vệ cốt nhục trong bụng mẫu thân, phụ thân lấy mình làm mồi dẫn dụ truy binh, cuối cùng chết trên đường chạy trốn. Còn mẫu thân vì đường xá bôn ba không được tĩnh dưỡng thích đáng, khiến cho cho thai bị bất ổn, khi sinh đệ lại bị khó sinh, mẫu thân dùng hết sức lực cuối cùng để sinh đệ ra, sau cùng nhắm mắt xuôi tay.”

“Hai người bọn họ đều bỏ mạng vì đệ. Nếu đệ nghe xong vẫn cảm thấy mình không thẹn với lương tâm thì đệ đứng đây, ngay trước bài vị của họ, nói với họ rằng, đệ không muốn báo thù, nói với họ rằng, mối thù của Trần gia không liên quan đến đệ, nếu đệ nói ra những lời đó, cũng tốt, từ nay về sau ta cũng sẽ coi như không có người đệ đệ này, đệ trở về hầu phủ làm công tử thế gia phần đệ, ta tiếp tục làm nghịch tặc phần ta, chúng ta về sau sẽ còn không dính dáng gì đến nhau nữa.”

Lục Tử Diên nhíu mày: “Ngươi rõ ràng là đang ép ta. Người đuổi cùng giết tận Trần gia là tiên đế, là Thái tông hoàng đế, không phải Hoàn Nguyên đế. Hoàn Nguyên đế đăng cơ chỉ mới một năm, những chuyện trước đây không thể tính lên đầu kim thượng được, như vậy quá bất công.”

Trần Tử Chiêu nói: “Đệ nói bất công ư? Vậy đệ nói xem thế đạo này đã từng công bằng lần nào chưa? Ta và đệ, nếu chúng ta đều chết trên đường bị truy sát thì bây giờ có còn mạng để đứng đây bàn cãi bất công hay không bất công nữa không?”

Nói xong những lời ấy, Trần Tử Chiêu phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Đệ tự suy nghĩ cho kỹ đi.”

Vì công tử hầu phủ mất tích, hiện nay toàn bộ kinh thành đều bị giới nghiêm, Trấn Viễn Hầu mấy ngày lên triều không lúc nào không đen mặt, dọa cho bá quan văn võ bao phen hoảng hốt.

Lục Lẫm mang theo bộ hạ lục soát toàn thành, chỉ cần là phủ đệ mà trước đây Lục Tử Diên từng có quan hệ hay đụng chạm đều không bỏ qua, tấu chương Ngự Sử tố cáo Trấn Vẫn Hầu chất đầy trong thư phòng hoàng đế.

Cố Sâm nhíu mày: “Trấn Viễn Hầu lạc mất cháu trai, trong lòng lo lắng là lẽ hiển nhiên, đây là chuyện có thể thông cảm, chỉ lục soát phủ đệ, chưa làm ai bị thương, cũng chưa làm hư hao tài vật gì, cứ để Trấn Viễn Hầu tra đi.”

Bệ hạ đã nói như vậy rồi, văn võ trong triều chỉ đành ngậm ngùi phối hợp.

Diệp Trọng Cẩm hỏi: “Ngài mặc kệ như vậy luôn ư, phép tắc của triều đình còn đặt đi đâu nữa? Nếu cứ tiếp tục tìm kiếm kiểu này, chỉ sợ Lục Lẫm sẽ tới soát luôn Càn Chính Cung của ngài đó.”

Cố Sâm cười nói: “Muốn lục soát thì cứ tới lục soát đi, huống chi trẫm cũng rất tò mò, dưới chân thiên tử, đến cùng là kẻ nào có bản lĩnh như vậy, bắt cóc được cả tiểu công tử của Trấn Viễn Hầu.”

Diệp Trọng Cẩm nói: “Ngài đang lợi dụng Lục Lẫm giúp ngài tìm người?”

Cố Sâm không phủ nhận, cười cười tiếp lời: “Nếu trẫm đoán không sai, việc này hẳn là do đám chuột nhắt của tiền triều làm, chẳng qua trẫm chỉ không ngờ bọn họ lại thiếu kiên nhẫn đến như vậy, chưa làm nên trò trống gì đã cả gan để lộ sơ hở ra rồi, không lẽ… chuyện của Lục Lẫm và Lục Tử Diên bị phát hiện…”

“Phát hiện thì sao?”

Cố Sâm nói: “Phát hiện ra rồi thì đương nhiên phải bằng mọi giá ngăn lại chứ sao, người tương lai ngồi lên đế vị làm sao có thể là một kẻ đồng tính được, nếu không, huyết mạch Trần Thị bọn họ lấy ai tới kéo dài thay họ chứ?”

Dứt lời, hắn bỗng nhíu mày: “Nhưng nói cho cùng, thời cơ này đến thật sự là không đúng lúc.”

Diệp Trọng Cẩm thấy sắc mặt nam nhân đột nhiên trở nên nghiêm túc, vội hỏi: “Sao lại không đúng lúc?”

Cố Sâm trầm giọng: “Kinh thành bị quậy thành như vậy, đại hôn của trẫm và A Cẩm ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng.”

===========

Hết chương 122.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi