KIM NGỌC KỲ NGOẠI

Biên tập: Ginny.

Cùng lúc đó, trên Long Chỉ Sơn ở ngoại ô kinh thành, hai thiếu niên đối mặt với một tấm bia không có chữ, trước bia đặt hai bình rượu.

Người có vẻ lớn hơn ngồi trên luân y, y phục sắc tím, thần sắc lạnh lùng, người trông nhỏ hơn mang dáng vẻ vô hại ngồi vắt vẻo trên một tảng đá lớn.

“Hôm nay là đại hôn của A Cẩm, trong kinh luồng gió đang căng, ngươi lại nằng nặc đòi tới đây tế bái mẫu thân, ta nói chứ Trần Tử Chiêu, có phải ngươi ngại mạng mình quá dài rồi không?”

Trần Tử Chiêu quay đầu nhìn thiếu niên nhỏ hơn: “Sắp phải đi xa, trước khi đi đương nhiên phải tới tế bái mẫu thân rồi.”

Lục Tử Diên nhảy khỏi tảng đá, cao giọng hỏi: “Đi xa gì chứ, sao ta không biết?”

Trần Tử Chiêu dửng dưng đáp: “Địa cung đã bị phát hiện, hảo huynh đệ của đệ đó, vị Diệp nhị công tử kia không phải đèn đã cạn dầu, y phái người canh giữ bên ngoài An gia mấy ngày nay, nếu không nhờ Tùy An cảnh giác, hôm nay chúng ta chỉ cần đặt chân ra khỏi phủ là đã bị người của y bắt giữ áp giải đi rồi.”

Tùy An là tên của cậu thư đồng nọ.

Lục Tử Diên nhíu mày, không nói không rằng.

“Đệ xem người ta như thân huynh đệ, còn đặc biệt chạy đi mật báo cho người ta, nhưng người ta chỉ lợi dụng đệ để tìm ra ta. Trên đời này, trừ huyết thống chí thân, chẳng có ai thật thà đáng tin đâu.”

Lục Tử Diên thuận tay bẻ một nhánh cỏ dại lên xoa nắn trong tay, giọng đầy giễu cợt: “Ngươi nói ngược rồi. Là ngươi cố ý thả ta đi mật báo mà, A Cẩm là người cẩn thận, biết có người muốn cướp đồ của mình, đương nhiên phải bố trí lại mọi việc, đây không phải cũng là cơ hội mà ngươi trù tính sao, ta đoán, ngay từ đầu ngươi cũng không biết vật đó nằm ở đâu, nên mới mượn tay A Cẩm tìm nó, tìm ra thì mới có thể cướp được vào tay, đúng không?”

Trần Tử Chiêu nói: “Đệ chỉ tin người mà đệ muốn tin, ta có nói thêm gì cũng vô ích.”

“Không đâu, là do ta rất hiểu A Cẩm, người khác đều cho rằng A Cẩm được sủng sinh hư, tính nết khó hầu, nhưng ở chung với A Cẩm lâu dài thì sẽ hiểu, A Cẩm thật ra là một người luôn nghĩ cho người khác. Nếu đúng như lời người nói, A Cẩm đã phát hiện ra việc ngươi ẩn thân trong An phủ, vậy thì vì sao còn chưa nói cho hoàng đế biết, để hoàng đế cho người tới bắt ngươi không phải là xong xuôi hết rồi sao, vì sao chỉ âm thầm cho người ẩn nấp ngoài phủ mà không làm gì khác?”

Trần Tử Chiêu cụp mắt: “Y không có chứng cứ.”

Lục Tử Diên vò nhánh cỏ dại trong tay thành một cục, phì cười: “Ngươi cần gì cứ phải lừa mình dối người mãi như thế, Diệp gia nhị công tử làm việc từ khi nào còn cần có chứng cứ mới dám làm vậy? A Cẩm làm vậy thứ nhất là vì bên nhà ngoại của A Cẩm, A Cẩm kỳ thật không hề thích người nhà họ An chút nào đâu, nhưng y lại bận tâm hai lão An gia nhiều năm qua luôn thương yêu mình, nên mới để mắt trông chừng An gia một chốc, còn thứ hai, là vì lo lắng cho ta, A Cẩm biết ta không còn thân nhân nào khác rên đời, cho nên dù đã biết rõ hành tung của ngươi, A Cẩm cũng không nói với hoàng đế, bằng không… ca ca, hai người chúng ta không biết đã chết bao nhiêu lần rồi đâu.”

Sắc mặt Trần Tử Chiêu càng khó nhìn.

Y trầm giọng: “Tranh đoạt đế vị vốn là chuyện ngươi sống ta chết, thắng làm vua thua làm giặc, Diệp Trọng Cẩm lòng dạ đàn bà thì có liên quan gì đến ta?”

Lục Tử Diên nhìn y, trong mắt xẹt qua thất vọng.

“Ta vốn còn cho rằng lòng ngươi vẫn còn chút ít lương tri, hiện tại xem ra không phải như ta tưởng rồi, cái gọi là thù nước hận nhà trong miệng ngươi chẳng qua cũng chỉ mượn cha mẹ chúng ta làm cớ, thứ thật sự khiến ngươi không cam lòng là đôi chân tàn tật của ngươi, ngươi hận trời oán đất, hận không thể khiến cho thật nhiều người đổ máu hy sinh, có như vậy mới hả lòng hả dạ…”

“Chát” một tiếng, Lục Tử Diên ôm mặt, nhưng hắn chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt hốt hoảng của Trần Tử Chiêu rồi nở cười lạnh lẽo.

Hắn xoay người, bước tới trước tấm bia không có chữ ấy, chậm rãi, rành mạch, nói với tấm bia ấy rằng: “Mẫu thân, không phải hài nhi bất hiếu, mà Trần Tử Chiêu vì tư dục của bản thân, muốn hãm vạn dân vào biển lửa, nghiệp chướng quá nặng, hài nhi vạn vạn không thể tán đồng. Nếu huynh ấy vẫn một mực khăng khăng ép hài nhi đi vào chỗ bất trung bất nghĩa, hài nhi chẳng thà đập đầu chết trước mộ mẫu thân, còn hơn phải trơ mắt nhìn thiên hạ sinh linh đồ thán.”

Sắc mặt Trần Tử Chiêu đại biến, tiến tới cầm lấy tay Lục Tử Diên, gần như là khẩn cầu: “Tử Diên, ca ca sai rồi, nếu đệ oán ta thì cứ tùy ý đánh chửi, đừng nói những lời như vậy hù dọa ca ca.”

“Ai thèm hù dọa ngươi.” Lục Tử Diên hất tay Trần Tử Chiêu ra, cười lạnh: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, Lục Tử Diên là một tên công tử bột nhát gan sợ chết, chỉ biết ngu ngốc gây chuyện, nếu ngươi nghĩ vậy thì cứ thử xem, xem ta có dám hay không.”

Hai người rơi vào trầm mặc, đúng lúc ấy, Tùy An điều khiển xe ngựa chạy tới, mời hai người bọn họ lên xe.

“Thiếu chủ, chúng ta lập tức rời kinh chăng?”

Trần Tử Chiêu nhìn thoáng qua Lục Tử Diên, đoạn, thở dài: “Cứ tìm một nơi đặt chân trước đã, còn lại bàn sau.”

Tùy An do dự: “Nhưng ở trong kinh không an toàn…”

“Cứ làm vậy đi.”

“Vâng.”

Trần Tử Chiêu mở hộp gấm Hàn Yên mang về, bên trong đặt ba món đồ chỉnh tề ngay ngắn.

Y cầm lên chiết phiến mạ vàng, mở ra, nhìn thoáng qua bút tích trên chiết phiến rồi thỏa mãn gật đầu một cái, ngay sau đó lại đột nhiên sững người, chiết phiến niên đại hơn ba mươi năm, tại sao lại nhìn như mới được làm như vậy?

“Lẽ nào…”

Y gấp lại chiết phiến, nhanh chóng mở tranh cuộn ra xem, bất kể là bút lực hay là ý uẩn, đến cả thói quen đặt bút nét đậm nét nhạt đều hệt như nguyên bản độc nhất vô nhị mà y biết, cho dù người trong nghề có ánh mắt sắc bén cỡ nào cũng không thể tìm ra vết tích ngụy tạo, chỉ duy dấu vết cũ mới do thời gian để lại mới vô tình lộ ra thật giả.

Trên đời này, người có tài mô phỏng xuất thần nhập hóa đến bậc này, trừ bản thân Trần Tử Chiêu ra cũng chỉ có một người, kinh thành đệ nhất công tử — Diệp Hằng Chi.

Chả trách đến cả Hàn Yên và Tùy An cũng bị qua mặt.

Trần Tử Chiêu vỗ trán, bật cười thành tiếng, trong tiếng cười ấy lại như chứa đựng bất đắc dĩ và đau lòng.

“Không hổ là Diệp Hằng Chi, không hổ là huynh đệ nhà họ Diệp, Trần mỗ cam bái hạ phong, cam bái hạ phong…”

Lục Tử Diên kinh ngạc nhìn y: “Ngươi làm sao vậy? Tự nhiên nổi điên.”

Trần Tử Chiêu ngưng lại tiếng cười, đáp lời Lục Tử Diên: “Đệ nói đúng, ta đấu không lại bọn họ, suy cho cùng vẫn là lòng người sâu cạn khó dò, ta thua.”

Y bại không chỉ bởi huynh đệ Diệp gia, y còn bại bởi An lão gia tử đưa y về nuôi nấng, long mạch Trần Thị một khi rơi vào tay Cố Thị, y không còn phần thắng.

Trước Tử Thần Cung.

Hoàng đế mặc cẩm phục huyền sắc ôm trong lòng một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, sắc mặt ấy vậy mà có hơi cứng đờ.

Diệp Trọng Cẩm lườm Cố Sâm một cái, mấy thứ y giấu trong tay áo nếu không phải bị người nam nhân này đột ngột bế thốc y lên thì đâu có bị rơi ra như vậy.

Cố Sâm trầm mặc, trực giác mách bảo nếu giờ mà không làm gì đó thì tối nay ước chừng sẽ phải trải qua đêm tân hôn phòng không gối chiếc mất thôi, nghĩ thế, hắn lập tức nháy mắt ra hiệu cho thị vệ, thị vệ nhận được ám hiệu tức tốc nhặt hết đồ lên, vội vội vàng vàng sai người mang vào tẩm cung.

Nam nhân nhìn thiếu niên trong lòng mình, hắn quả thật cũng không ngờ được, A Cẩm vừa vào cung đã cho mình một niềm vui to lớn như vậy, bèn săn sóc hỏi y: “Đi đường có đói không?”

Diệp Trọng Cẩm liên tục gật đầu, ai oán kể: “Canh ba đã bị mẫu thân gọi dậy thay y phục, sau đó lại nghe mẫu thân nhắc tới nhắc lui mấy cái quy tắc rườm rà đáng ghét, loan giá đi dạo hết một vòng trong kinh, vào được cung thì lại vòng từ Đông Môn qua Tuyên Võ Môn, rồi lại qua Tuyên Hòa Môn, cuối cùng mới tới đây, may mà trước đó ta đã chuẩn bị ít bánh ngọt, nếu không đoạn đường này đã bị đói đến xây xẩm mặt mày rồi.”

Cố Sâm cười nói: “Hoàng hậu tiến cung đều phải theo trình tự như vậy, nhưng hoàng hậu dám giấu bánh trong tay áo thì A Cẩm của trẫm là người đầu tiên.”

Nói đến đây hắn lại bật cười, hai mắt tràn lên kích động, trêu y: “Mấy món đồ kia là quà A Cẩm chuẩn bị cho trẫm sao?”

Diệp Trọng Cẩm thoạt tiên là lắc đầu, sau đó không hiểu sao lại gật đầu, ghé vào tai hắn thì thầm: “Là lễ vật tặng ngài, còn là đại lễ nữa đó.”

Gương mặt Cố Sâm bừng lên kinh ngạc: “Trẫm đi xem thử.”

Diệp Trọng Cẩm không quá nóng lòng, nháy mắt với hắn mấy cái, cười nói: “Không vội, đêm xuống chúng ta cùng xem.”

Cố Sâm nghe vậy bỗng nhớ tới cuộn tranh rơi dưới đất vừa rồi, thầm nghĩ có khi nào là một món đồ trợ hứng nào đó không, hai mắt đế vương thình lình đỏ bừng, hận không thể đem yêu tinh câu người này ăn sống nuốt tươi ngay lập tức.

Khí tức Cố Sâm dần bất ổn, hắn nói: “Được, đêm đến chúng ta cùng xem.”

Dứt lời lại cười vang mấy tiếng, sau đó ôm người sải bước vào phòng tân hôn mà mình tỉ mỉ bố trí thời gian qua.

Bên ngoài Tử Thần Cung, các cung nhân thị tỳ đều mang vẻ mặt kinh dị không thể tả, nhìn tình trạng của bệ hạ, chỉ sợ không chỉ ngưỡng mộ Diệp nhị công tử như lời đồn thôi đâu, bệ hạ của bọn họ e là đã yêu đến tận xương tận tủy rồi mất rồi.

Vào trong điện, bài trí bên trong nhìn sơ qua khá giống phòng tân hôn của mấy gia đình bình thường, tơ lụa đỏ treo đầy trong điện, ở giữa treo một khối long phượng đồng tâm kết, những vật biểu trưng cho cát tường nên có đều bày biện đủ, chỉ riêng mấy thứ mang ngụ ý “sớm sinh quý tử”, “con cháu đầy nhà” thì được lược đi.

Cố Sâm thả thiếu niên trong lòng xuống, nắm lấy tay y, chậm rãi dẫn y vào bên trong.

Cùng lúc, bên trong xuất hiện một con bạch hổ lững thửng đi ra, so với trước kia trông tráng kiện hơn nhiều, trên cổ bạch hổ đeo một cầu hoa màu đỏ, bạch hổ dừng chân trước mặt hai người, gầm lên một tiếng.

Diệp Trọng Cẩm bật cười, vươn tay vuốt ve lớp lông trên khúc cổ béo núc ních của nó, tán thưởng: “Xem ra nuôi trong cung cũng không tệ, tăng cân rất nhanh.”

Cố Sâm cũng phì cười: “Đương nhiên không tệ rồi, toàn ăn thú hoang săn được, hổ nên nuôi như vậy mới đúng.”

Đại Miêu như nghe hiểu, gầm với hắn một tiếng rồi quay qua cọ vào chân Diệp Trọng Cẩm làm nũng.

Cố Sâm nhếch môi cười cười, tháo cầu hoa trên cổ nó xuống đặt vào tay Diệp Trọng Cẩm, hai người lại tiếp tục nắm tay đi tiếp vào trong.

Không có phụ mẫu cao đường tại thượng, không có thân bằng hảo hữu chứng kiến, chỉ có một bức họa treo bên trong, là dáng dấp của Tống Ly đời trước, Diệp Trọng Cẩm nhìn chính mình trong tranh, trong mắt dâng lên rất nhiều cảm xúc, cuối cùng đọng lại ở tình tự vui mừng

Giọng của Cố Sâm cùng lúc vang lên: “Hoàng thiên hậu thổ không đủ để chứng ngô tâm, trẫm đối với A Ly của đời trước và A Cẩm của đời này, thề đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không phụ bạc.”

Diệp Trọng Cẩm cong lên khóe môi, trịnh trọng đáp lời: “Quân không rời, ta cũng không bỏ.”

Hai người nhìn nhau cùng nhoẻn miệng cười, Cố Sâm nâng cằm y lên, nhẹ nhàng ngậm lấy môi y, cảm nhận vị ngọt ngào hòa trong hơi thở, trong nháy mắt đã đoạt mất tâm người.

Diệp Trọng Cẩm nhấc mắt, đôi mắt hạnh đã ngập trong một tầng nước mỏng, y nhỏ giọng lầm bầm: “Bánh mẫu thân chuẩn bị cho ta bị ngài ăn hết rồi.”

Cố Sâm gắt gao ôm y vào lòng, những xúc cảm trong lồng ngực như muốn xé mở lớp da bao bọc ồ ạt tuôn ra, hắn kéo dải cầu hoa cản trở kia ném đi rồi bế thốc người lên, sải bước đi thẳng vào tẩm cung.

Giữa thanh thiên bạch nhật, cái người này đừng nói là muốn làm chuyện đó thật chứ, Diệp Trọng Cẩm chột dạ, nhỏ giọng nhắc chừng: “Thời gian không còn sớm, làm lỡ đại điển phong hậu thì không tốt lắm đâu…”

“Phong hậu làm sao quan trọng bằng việc trẫm cưới vợ, hoàng hậu là hoàng hậu của Đại Khâu, nhưng thê tử thì chỉ là thê tử của một mình trẫm, A Cẩm nói xem, cái nào quan trọng hơn?”

Diệp Trọng Cẩm chỉ đành cười đáp: “Đương nhiên là việc bệ hạ cưới vợ quan trọng hơn rồi.”

Trong mắt Cố Sâm tràn ra thỏa mãn, ôm thiếu niên trong lòng đặt xuống bàn, áp tới chống hai tay sát hai bên sườn thiếu niên, giống như muốn tạo ra một nhà tù kiên cố giam người lại, không cho Diệp Trọng Cẩm cơ hội bỏ trốn. Cũng may mặt bàn được trải một tấm khăn gấm màu vàng, ngồi lên không lạnh, nhưng lại hơi cưng cứng.

Trên bàn đặt một bầu rượu ngự dụng, một đôi tửu bôi bằng vàng.

Cố Sâm châm hai chung rượu, đem một chung đặt vào tay Diệp Trọng Cẩm, “Trước đó trẫm đã hứa, ngày thành thân sẽ tùy A Cẩm muốn uống bao nhiêu cũng được.”

Diệp Trọng Cẩm nghiêng đầu bật cười: “Đây là rượu giao bôi sao?”

Cố Sâm gật đầu: “A Cẩm, uống xong chung rượu giao bôi này rồi, A Cẩm sẽ chính thức trở thành thê tử của trẫm, khanh có bằng lòng không?”

Diệp Trọng Cẩm vòng cánh tay cầm chung rượu của mình qua cánh tay cầm chung rượu của nam nhân, hầm hừ: “Đã tới nước này ngài còn hỏi ta có bằng lòng không, nếu ta nói không thì ngài sẽ thả ta về ư?”

Cố Sâm cười nói: “Đã vào cửa cung của trẫm rồi, nào có chuyện thả người chứ.”

Hai người cười đùa vài câu rồi uống hết chung rượu giao bôi của họ.

Môi Diệp Trọng Cẩm bị rượu thấm ướt, trông như cánh hoa ủ dưới sương mai, khuôn mặt y vốn đã rất đẹp rồi, lúc này lại phủ thêm một tầng sắc đỏ diễm lệ, trông càng như đóa hoa xuân đến hồi nở rộ, lộ ra nhụy hoa e ấp, khiến cho lòng người rung động không thôi.

Cố Sâm từng chút từng chút tháo thắt lưng gấm trên hông y xuống, Diệp Trọng Cẩm cuống quýt ngăn tay hắn lại: “Ngài muốn làm gì, văn võ bá quan đang ở Tuyên Chính Điện chờ ngài chủ trì đại cuộc, đây không phải thời điểm cho ngài càn quấy.”

Cố Sâm bật ra tiếng cười trầm, nhướng mày nhìn y: “A Cẩm nghĩ đi đâu vậy, chúng ta đương nhiên phải tham dự đại điển sắc phong, nhưng nói sao cũng không thể mặc hỉ phục như thế này qua đó được, có đúng không?”

Diệp Trọng Cẩm lúc này mới ngớ ra, đến đại điển sắc phong phải mặc phục sức của phượng quân.

Cố Sâm cười càng khoái trá: “Nếu A Cẩm nóng lòng muốn thị tẩm như vậy, vì lợi ích toàn cục, trẫm cũng không phải là không thể nhân nhượng, chẳng qua A Cẩm bỏ đói trẫm lâu quá, chỉ sợ trong chốc lát không thỏa mãn được.”

Da đầu Diệp Trọng Cẩm tê rần, vội vàng lấy tay che miệng hắn lại.

“Câm miệng, ngài đừng nói gì nữa—“

===========

Hết chương 126.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi