KIM SƠN HỒ ĐIỆP

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thực ra tác giả có bảo không quá liên quan đến chính văn nên tách riêng các ngoại truyện này sang một thread mới, tên là “Kim Sơn Ngoại Truyện”.

Nhắc tới chuyện quen biết Hayakawa-kun, phải nói đến con đường phát tài của tôi.

Bắt đầu từ năm mười tuổi, tôi đã đi làm thêm để tích góp học phí đại học cho mình. Mới đầu là học nghề trong tiệm làm tóc ở phố người Hoa, Phàn Tương trong tiệm làm tóc nói cắt hỏng cũng không sao, bởi vì người Hoa không quan tâm kiểu tóc của mình như thế nào, về sau tôi mới biết hàng xóm cũng thương con cháu người Hoa nhà mình, nên mới dùng cách này để cho tôi ít tiền tiêu vặt.

Dần dà mới biết mình không có tài trong việc hớt tóc, lên trung học bèn đổi sang chỗ khác làm thêm, chủ yếu là làm ở cửa hàng tạp hóa Nhật Bản, vì người Hoa cũng mở rất nhiều tiệm tạp hóa Nhật Bản ở ngoài phố người Hoa, có cơ hội tiếp xúc với mấy đứa người da đỏ da đen bằng tuổi. Thế giới bên ngoài phố người Hoa khiến tôi cảm thấy vô cùng thú vị, bởi vì phố người Hoa vốn bị ngăn cách cô lập, mà đám học sinh như chúng tôi cũng bị cấm đi học cùng người da trắng. Tôi cảm thấy, vì trẻ con người Hoa chúng tôi thông minh hơn tụi nhóc da trắng cùng lứa nhiều, nên mới khiến phụ huynh da trắng cảm thấy khủng hoảng và đố kỵ.

Đến năm thứ ba trung học, tôi đã kiếm đủ 100 đô la. Ông chủ Khưu của tiệm tạp hóa Nhật Bản, quận Sunset có quan hệ và địa vị trong xã hội người da trắng, nhờ sự giúp đỡ của ông ấy, tôi được vào làm phục vụ ở một nhà hàng nước Pháp tại phố Tài Chính, thời gian làm việc từ 6 giờ tối đến 11 giờ tối các ngày trong tuần và cả ngày Chủ Nhật, một tuần có thể kiếm được 9 đô la.

Nhà hàng đó là nhà hàng Pháp nổi tiếng tại phố Tài Chính. Lúc đó tôi đang học năm cuối cấp hai ở phố người Hoa, đang muốn thi vào trường cấp ba bên ngoài phố người Hoa, nhưng tỷ lệ học lên rất thấp, các bạn học người Hoa và Nam Á cùng trường rất chịu khó, còn tôi thì vẫn đi làm thêm như trước, thậm chí còn vì chuyện này mà cãi nhau một trận với mẹ. Mẹ tôi nói, con có giỏi cứ đi làm thêm tiếp đi, đừng học cấp ba nữa, cứ đến nhà hàng Tây làm công cả đời đi. Bạn học trường con ngày nào cũng học trên mười sáu tiếng đồng hồ. Ngay tới Hoàng Annie cũng học thêm một giờ tiếng Anh buổi tối, con biết không hả?

Tôi nói, con cũng có thể học trên mười sáu tiếng, có vấn đề gì không?

Trong mấy tháng đó, mỗi ngày tôi chỉ có thể ngủ bốn tiếng, sáu giờ sáng phải ra ngoài, đến tám giờ kết thúc bữa sáng ở nhà hàng Tây, tôi lại tất bật chạy về phố người Hoa. Có lúc còn chẳng kịp cởi đồng phục phục vụ, ngồi trong lớp mà cả người bốc mùi hành tây. Có điều không bạn học người Hoa nào chê cười tôi vì chuyện này.

Ngày nào mẹ cũng khóc, hỏi một cô gái như tôi, việc gì phải để mình vất vả như vậy?

Tôi nói con đã đi làm thêm sáu năm rồi, tổng cộng mới kiếm được 100 đồng. Nhưng học phí đại học một năm ít nhất cũng phải hai trăm ba trăm đồng, nếu lên cấp ba thì càng không có thời gian làm thêm. Nhà hàng Tây này, mỗi tuần cho con 9 đồng, như vậy trước khi lên đại học có thể kiếm đủ 170 đồng. Mẹ, không phải mẹ đã từng bảo con học hành cho tốt, để không ai xem thường người Hoa chúng ta sao?

Tiệm giặt giũ nhà tôi là cửa tiệm tại nhà, từ lâu mẹ đã muốn chuyển đến nhà trọ nhỏ, dù đơn sơ cũng được, chí ít như thế còn có thể diện. Bà thức khuya dậy sớm làm công cho người da trắng, đến nay vẫn chưa tiết kiệm đủ tiền thuê nửa căn nhà. Tôi biết chắc chắn cha mẹ không trả nổi học phí đại học, nên tôi vất vả một chút cũng chẳng sao. Nhưng nếu tôi sớm biết vì chuyện này mà mẹ đi làm việc xấu, thì nhất định lúc ấy tôi sẽ nghe lời bà.

Có điều chuyện này để sau hẵng nói.

Nhà hàng Tây tên là Nana, nghe như tên của một người đẹp nước Pháp đương độ trẻ tuổi. Đây cũng là một nhà hàng nổi tiếng, muốn đến đó làm việc không phải là chuyện dễ dàng. Tôi có thể đến đó là bởi vì, ông chủ Khưu của tiệm tạp hóa cũ có giao tình với đầu bếp chính làm bữa sáng ở đây, đầu bếp chính khen tôi không ngớt lời, ông chủ lại cảm thấy người Hoa cần cù, cân nhắc một hồi rồi nhận tôi vào làm. Tiêu chuẩn nhà hàng thuộc loại hạng nhất, chén đĩa đều được vận chuyển từ châu Âu tới, thực khách cũng rất sang trọng, nhiều ít cũng có tác phong của người nổi tiếng.

Ở Nana, bữa sáng gồm khoai tây rán, trứng chiên nấm cùng pancake thêm một ly cà phê, một suất tốn 2 đô la, vậy mà trông không khác gì bánh khoai tây chiên hai lăm phút một mẻ, nấm mỡ chiên và bánh nướng ở phố người Hoa cả, cũng không biết rốt cuộc là kẻ ngốc nào lại sẵn sàng đến đây tiêu xài. Về sau tôi mới phát hiện, bọn họ không những tốn tiền dùng bữa sáng, mà còn lãng phí thời gian.

Cũng có một anh chàng người Hoa như tôi không hiểu được cách thức kinh doanh của nhà ăn nổi tiếng này, chính là Hà Thiên Tước.

Ngoại hình anh ta khá bình thường, tóc đầu đinh dựng đứng* – là tác phẩm đúc từ một lò ai cũng như ai của thợ cắt tóc trên phố người Hoa, áo thun quần dài như hòa làm một với cơ thể anh ta. Vì quanh năm giúp việc sau bếp, nên mỗi lần anh ta đi ngang qua là có thể ngửi được mùi thức ăn lẫn mồ hôi, mà đa số còn có mùi chua qua đêm. Người ngoài nhắc đến Hà Thiên Tước, ấn tượng đầu tiên nhảy ra trong đầu chính là cái mùi đó. Còn nếu muốn nói gương mặt anh ta trông thế nào, thì thực sự quá mơ hồ.

(*Một kiểu tóc phổ biến thời dân quốc. Ảnh.)

d357ad753eeaad77b51

Tôi cũng chỉ nói chuyện với anh ta dăm ba câu, ngoài hỏi tiền công thì cũng là bảo anh ta “ít nhất mỗi tuần anh đến phòng tắm Trần gia tắm hai lần có được không?”. Vì tôi sợ nếu anh ta không tắm, sẽ khiến phục vụ đầu bếp ở Nana cũng nghĩ tôi không thích tắm.

Thật sự quen biết Hà Thiên Tước, là bởi vì một sáng ngày nào đó, Thiên Tước cãi ầm một trận với chủ của Nana. Thực ra cũng không thể tính là cãi vã, mà là ông chủ Nana nhắm vào Hà Thiên Tước, liên tục nhục mạ và gây khó dễ cho anh.

Lúc đó tôi đang dọn thức ăn thay nhân viên phục vụ, đột nhiên có người kéo tay áo tôi, thấp giọng nói bằng tiếng Anh, “Chào quý cô, cô có thời gian rảnh không?”

Vì tôi đi quá nhanh nên suýt nữa khay dĩa đã rơi xuống đất, khẽ khiển trách: “Khách không được tùy tiện đến sau bếp, quý ngài biết điều này đúng không?”

Lúc ấy tôi rất bận, không có kiên nhẫn nghe vị khách liều lĩnh xông vào bếp nói nhảm, chứ đừng nói là có tâm tình xem anh ta có dáng dấp ra sao, mơ hồ chỉ nhớ được là một người gốc châu Á thanh tú, hai má sạch sẽ, mặc âu phục sát người, nói tiếng Anh rất chuẩn.

Anh ta thong thả nói, “Sau bếp có tranh chấp, một cậu người Hoa bị Adrien xua đi tắm… Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Cô không muốn đi xem sao à?”

Lập tức, trong đầu tôi nhảy ra giọng điệu chậm rãi lúc nói của Hà Thiên Tước (“Anh có tắm… mỗi tuần, mỗi tuần đều đến phòng tắm Trần gia.”) Không ngờ anh lại vì chuyện này mà cãi nhau với người ta. Nếu anh gây gổ, chỉ sợ sẽ giẫm đuôi người ta. Rất nhiều người con trai ở phố người Hoa đều giống anh, dễ bị người ta bắt nạt, lần nào bị ức hiếp cũng im lặng, đến ngày nào đó khi thực sự bùng nổ thì thật đáng sợ. Nghĩ đến đây, tôi bèn nhờ cô gái tôi quen làm giúp tôi mấy phút, sau đó lập tức đến phòng tắm nam.

Lúc tôi đến nơi thì cuộc cãi cọ đã kết thúc, Adrien vừa hút thuốc vừa đi ra khỏi phòng tắm, trừng mắt lên hỏi tôi, đang trong giờ làm lại chạy đến đây, không muốn tiền típ nữa hả?

Tôi đáp, mình đến xem Tian thế nào.

Ông ta cười ha hả nói, đúng là phải có người an ủi cậu ta, có điều tốt nhất không được quá năm phút.

Mới đầu tôi còn không hiểu, cho đến khi mấy chàng trai Mexico quen biết với anh lặng lẽ kéo tôi vào phòng tắm nam, tôi mới biết đầu đuôi chuyện này.

Hà Thiên Tước đến Mỹ đã rất nhiều năm. Có người nói với anh là có thể đến cục di trú xin giấy tạm trú, như vậy có thể thuận lợi đón vợ chưa cưới đến. Anh làm xong mọi giấy tờ, chỉ còn thiếu một bản chứng nhận làm công, nên anh mới hỏi Adrien, hy vọng ông ta có thể kê khai cho mình. Adrien nói, chỉ khi sau này anh có thể tiếp tục làm công cho ông ta hơn mười năm.

Hà Thiên Tước là người thật thà nghĩ gì nói nấy, nói nếu tôi có thân phận hợp pháp, thì sao có thể tiếp tục làm việc ở chỗ ông nữa?

Adrien viết giấy chứng nhận trước mặt mọi người, sau đó lại kéo mọi người đến sau bếp, xé giấy hành nghề ngay trước mặt tất cả, hơn nữa còn nói, “Tian không muốn làm việc cho tôi. Người không muốn làm việc cho tôi, thì đừng mơ tôi sẽ xác nhận giấy chứng nhận hành nghề.”

Tôi mới hỏi, anh ấy bị đuổi việc ư?

“Cậu ta không có lỗi, Adrien không có quyền đuổi cậu ta. Chỉ có thể nghĩ cách để chính cậu ta tự đi, không đi không được.”

Tôi nói, “Anh ấy…? Anh ấy cần tiền để nuôi người nhà, anh ấy sẽ không đi đâu!”

Người Mexico thở dài, “Thế thì từ nay cậu ta đành chịu khổ rồi.”

Tôi lôi Hà Thiên Tước ra ngoài, dọa mấy người Mexico và khách nam đi vào giật mình. Trên đường đi, Hà Thiên Tước lo sợ nói, Vân Hà em sao thế? Em bình tĩnh đi, em là một cô gái, một lady, phải giữ gentle.

Đó là hình dung về đàn ông. Nhưng tại khoảnh khắc đó, trong mắt người da trắng, biểu hiện của tôi cũng lỗ mãng không khác gì công nhân người Hoa.

Tôi gõ cửa văn phòng Adrien. Ông ta ngồi trên sofa cũ kỹ hút thuốc, để lộ vẻ ngạo mạn với người da màu, vẻ khinh miệt tùy ý làm thịt với nhân viên. Ông ta phủi tàn thuốc, cầm múi quýt chỉ vào Hà Thiên Tước, cười nói, “Hai người đã bàn bạc được phương pháp gì để nhằm vào tôi hả? Pháp luật công nhân nước Mỹ không bảo vệ các người, nếu không biết, đừng trách tôi không nhắc nhở.”

Trong nháy mắt đó, tôi tức điên lên. Lúc ấy tôi chỉ muốn đánh bại ông ta, thế là tôi nói, thưa tiên sinh, còn có rất nhiều cửa hàng sẵn sàng làm giấy chứng nhận hành nghề cho anh ấy.

Cửa hàng đó chính là cái tiệm gỗ nhà tôi. Bắt đầu vào Đông là lại có nhiều quần áo được đưa đến hơn, nói thiếu người cũng thiếu, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, có điều những lúc cha Phúc hơi mệt, tôi sẽ phụ giúp cha một tay. Trong nhà có nhắc tới chuyện muốn mời người đến làm công, nhưng tiền lương cho người Mỹ không hề rẻ, dù là ở phố người Hoa. Nếu là người Hoa thì có thể rẻ hơn của người khác nhiều, nhưng phải thử vận may, không thể tìm bậy tìm bạ được. Gặp được Hà Thiên Tước, không biết rốt cuộc nhà tôi và anh ấy, ai là người gặp may đây.

Liên quan tới tiền típ, anh ấy cũng không yêu cầu nhiều, nói cứ nhìn đó mà cho, đủ để anh nuôi mình mấy tháng là được.

Tôi hỏi cha có thể trả lương cho anh ấy bao nhiêu, cha nói mỗi tháng phá lệ trả 50 đồng là cao nhất rồi.

Tôi nghĩ, quyết định chỉ cho anh ấy 30 đồng, làm đủ nửa năm điều tra nhập cảnh. Tôi nói anh nhìn xem, em cũng đã nghỉ việc ở Nana rồi, cha em trả 50 đồng, nhưng em cũng phải kiếm 20 đồng đúng không?

Anh lập tức đồng ý.

Tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy, bèn nhờ Tiểu Lục gia tìm một chiếc giường chung ở cạnh phòng tắm trong phố người Hoa cho anh, trong đó toàn là trai độc thân ở với nhau, mỗi tháng chỉ cần trả 6 đồng. Chủ nhân chỗ ở vừa rời đi, đồ đạc để lại có thể cho anh cả. Tôi hỏi Thiên Tước có muốn đến ở đó không, tiền dư có thể gửi cả về nhà, như vậy cũng tiết kiệm được nhiều hơn so với làm công ở Nana.

Đương nhiên anh rất vui vẻ chuyển đến.

Thời gian làm việc mỗi ngày của anh cũng không lâu. Anh nhờ cha tìm cho mình một lớp học tiếng anh ở phố người Hoa, sau đó tặng ít trái cây và thịt bò cho sinh viên dạy tiếng Anh, từ đó trở đi được học miễn phí; học tiếng Anh tốt thì anh cũng có thể làm việc và sống tốt. Có khách da trắng đến cửa, chí ít anh cũng có thể đối đáp thay cha.

Dĩ nhiên tôi không lấy 20 đồng từ chỗ cha rồi. Nghỉ ngơi một tháng chuẩn bị cho kỳ thi vào cấp ba, vừa thi xong, tôi lại tức khắc bắt đầu tìm việc, lần này tìm còn hăng hơn trước, như thể muốn bù lại những ngày bỏ không, một ngày làm tận ba việc. Có hôm Khương Tố mở cửa tiệm, cười một tiếng, nói con gái con đứa như tôi, tìm một người đàn ông tốt để gả đi là được, liều mạng như thế làm gì? Rồi lại xoay sang nói với người ta “dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó”, khiến mẹ tôi tức chết đi được, nhưng cũng mắng chửi Khương Tố ở ngay ngoài phố như bình thường, bây giờ nghĩ lại, thì ra lúc đó bà và lão tú bà này đã âm mưu chuyện kia.

Mấy công việc trong tay tôi đây, công việc kiếm được nhiều tiền nhất kể ra cũng không dễ. Cứ mỗi mùa hè, cơ thể người ta lại rất khó chịu. Có vài người da trắng ở bên ngoài nghe người ta nói, mỗi lần cơ thể không thoải mái, thì cứ đến tiệm xoa bóp chỉnh xương ở phố người Hoa là được, thế là cũng tìm đến.

—— Nhưng cũng có vài kẻ ngụy trang đến chữa bệnh để tìm vui, tóm lại mấy cửa hàng như vậy làm ăn rất loạn. Nếu không phải vì tôi lớn lên ở phố người Hoa, thì mẹ cũng không cho tôi làm những công việc đó.

Công việc của tôi chính là kiếm khách, thấy người da trắng đi loanh quanh ngoài phố nắn xương mát xa, thì sẽ đi tới dùng tiếng Anh hỏi bọn họ cần giúp đỡ không.

“Có muốn mát xa không?”

“Tiệm nào thì tốt? Tôi nói là, ở đây có quá nhiều tiệm, cô có đề cử nào không?”

“Muốn rửa chân, đấm bóp, thoa dầu, châm cứu, cạo gió hay giác hơi?”

Với khách bình thường thì cuộc đối thoại sẽ dừng ngang đây.

Sau đó, sẽ có vài người khách hỏi, “Còn có thứ gì khác không?”

Nếu bất thình lình xông vào tiệm xoa bóp mà hỏi như thế thì sẽ tỏ ra không tôn trọng, các thợ sẽ nổi giận, khách đến cũng lúng túng.

Lúc này tôi cười vui vẻ, nói, “A, có chứ, mời theo tôi sang bên này, mấy tiệm này có ‘thứ khác’.”

Đây chính là trách nhiệm của tôi.

Thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng đứng dưới mái hiên suốt một ngày cũng chán. Tôi nhớ hôm đó trời rất nắng, trên đường người tới kẻ đi, đang đứng ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, hơn nữa không chỉ nhìn một lúc. Tôi bèn nhìn sang, phát hiện là một chàng trai gốc Á thanh tú, mặc âu phục thẳng thớm, hẳn gia cảnh cậu ta phải tốt lắm, nhưng lại không có khí chất quần áo là lụa của tụi con trai nhà giàu ở phố người Hoa, nói chung là không giống chúng tôi, vừa nhìn là nhận ra ngay.

Tôi nhìn cậu ta, cười toét miệng để lộ cả răng. Lúc tôi cười trông rất dễ thương, có hàm răng chỉnh tề mà chỉ con gái giai cấp trung lưu mới có, đây là vốn liếng của tôi, từ khi tôi biết có thể bán nó với giá cao, tôi càng cười nhiều hơn.

“Mát xa không tiên sinh?”

“A… Không, không phải như vậy.”

Cậu ta lúng túng khoát tay, câu chữ không rõ ràng.

Tôi thầm thở dài, bụng nghĩ, con trai như vậy mà ban ngày cũng tới tìm vui, thật khiến người ta đau lòng.

Tôi hiểu ý chớp mắt, ý là tôi đã hiểu, “Đi theo tôi.”

Vừa quay đầu đi tôi lập tức thôi cười, vì còn phải tiết kiệm sức cười cho cả ngày nữa. Đi được mấy bước thì thấy cậu ta không nhúc nhích, vậy là tôi bèn cười tiếp, vẫy tay gọi, “Đi bên này.”

Cậu ta theo sau.

Ngay sau đó, cứ vậy bị tôi dẫn vào kỹ viện.

Hai tuần sau, khi tôi đi nhận tiền lương tháng, mẹ Bành đưa cho tôi một chiếc áo khoác lông, bảo tôi trả lại cho khách.

“Vì sao không cầm đi? Vì sao phải là tôi trả?” Tôi ôm một bụng hồ nghi.

“Vị khách kia, không biết là không được hay như thế nào, có lẽ do còn trẻ, mà mấy gái vừa cởi đồ cậu ta, cậu ta đã lập tức chạy biến, đồ còn treo ở trên giá.”

Tôi ngạc nhiên, “Còn có chuyện này sao?”

“Không phải mày dẫn đến sao? Quên rồi hả?” Mẹ Bành nói tiếp, “Trông có vẻ không lớn tuổi, có lẽ chưa trải qua chuyện này bao giờ, da mặt mỏng, chắc không có can đảm đến nơi này nữa. Mày cầm áo đi, tìm cách trả lại cho người ta, tiền thì không có, chỉ có chứng minh nhập học cấp ba thôi…”

Tôi đành ôm áo về. Về nhà sục sạo túi áo, đúng là có một phong thư của trường cấp ba Công nghệ —— thì ra là cùng trường với tôi.

Bên trong có một tờ chứng nhận nhập học và thẻ học sinh, trên thẻ dán tấm ảnh 3.5 x 5.3, bên cạnh là họ và tên.

Hayakawa, Hayakawa. Có một minh tinh điện ảnh Hollywood tên là Sessue Hayakawa, cũng là cái họ này, từng quay phim với Anna May Wong nên tôi vẫn nhớ.

Cùng là ảnh đen trắng, có người chụp mơ hồ, có người lại trắng đen rõ ràng, mắt ra mắt, miệng ra miệng, trong khá khôi ngô.

Nếu là học sinh mới cùng trường, vậy thì chỉ cần hỏi là trả lại được, cho nên tôi cũng không lo lắm.

Chỉ có điều tôi thấy có điều sai sai, cho đến tối đó nằm trên giường sắp ngủ, bất chợt, gương mặt của người con trai thanh tú gốc Á trong nhà hàng Nana chồng lên gương mặt trong tấm hình.

Tôi ngồi bật dậy, che mặt lại, nghĩ bụng có phải mình làm chuyện xấu không?

Thấp thỏm mấy hôm, lấy can đảm gọi điện thoại đến trường học, nói tôi nhặt được thẻ học sinh của một học sinh mới, nhưng không có địa chỉ của cậu ta, hỏi có thể nhờ nhà trường gửi tới nhà cậu ta không.

Nhưng tầm đó đang nghỉ hè, người da trắng cũng không muốn làm việc ngoài giờ, cho nên tôi phải xác nhận nhiều lần: “Thầy sẽ gửi ngay cho cậu ta đúng không ạ?”

Đúng như dự đoán, giọng của giáo vụ trong điện thoại có vẻ khá mất kiên nhẫn, “Ít nhất cũng phải chờ tôi hết nghỉ phép đã.”

“Vậy là lúc nào ạ?”

“Vào ngày nhập học, tức bốn mươi ngày nữa tôi sẽ về trường, nếu không ngại chờ, ý tôi là… Đây không phải là công việc trong bổn phận của tôi, em hiểu chưa?”

“Dĩ nhiên rồi ạ, nhưng mà…”

“Nếu em cảm thấy không hài lòng, thì tôi sẽ đưa địa chỉ cho em, tự em đến trả đi. Được không hả quý cô? Tôi tin em không phải là phần tử ngoài vòng pháp luật.”

“…”

Sau khi ghi lại địa chỉ, hôm sau xin nghỉ làm công buổi tối ở chỗ dì Huệ, đáp chuyến xe tám giờ tối đến phố người Nhật.

Phố người Nhật không xa thành Trung Quốc lắm, chỉ vỏn vẹn một con đường, buổi tối yên tĩnh, rất dễ tìm.

Tôi cứ lo tùy tiện tới sẽ khiến người ta không vui, không ngờ đứng trước một ngôi nhà riêng hai tầng treo bảng tên Hayakawa, phát hiện bên trong đèn đuốc sáng choang, cách cửa sổ và vườn hoa, có thể nghe thấy nhịp trống cùng tiếng cười của nam nữ trẻ tuổi.

Đi ra mở cửa là một cô gái trẻ tuổi châu Á, áo hở cổ lệch vai, để lộ dây áo màu đen bên trong.

Trông có vẻ trưởng thành hơn chúng tôi, nhưng cũng có khả năng do ăn mặc và trang điểm.

Cô ấy dựa vào cửa, dùng tiếng Anh rất chính gốc hỏi tôi: là bạn của Hayakawa?

Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu. Chuyện năm ba câu không giải thích được, tôi thường không thể nói mạch lạc.

Ngay sau đó, cô ấy không chút do dự nắm tay tôi, vô cùng nhiệt tình kéo tôi vào nhà, đẩy cửa ra nói một tràng tiếng Nhật.

Có không ít người trong phòng đều nghe thấy, nam nữ trẻ tuổi như đom đóm bay trong đêm hè, rối rít quay đầu lại, đôi mắt to sáng như tuyết. Tiếng huýt gió vang lên liên tục, thoạt nhìn có vẻ rất high, một lúc sau mới ngừng, vui vẻ làm chuyện của mình.

Cô gái nọ tìm một chỗ ngồi đối diện bàn ăn bảo tôi ngồi xuống, sau đó hòa vào trong đám đông không thấy tăm hơi đâu. Tôi thoáng do dự, cuối cùng vẫn kéo ghế ra ngồi xuống. Âm nhạc ồn ào, mọi người lúc ẩn lúc hiện. Người trẻ tuổi tụ năm tụ ba chơi những trò khác nhau, cũng có người đi đến nói tiếng Nhật với tôi, có điều tôi không hiểu gì.

Xung quanh quá ồn, đối phương tưởng tôi không nghe rõ, dùng động tác bảo cuộc chơi gần đó đang thiếu người, muốn gọi tôi tới.

Tôi lắc đầu, chỉ vào Hayakawa, dùng tiếng Anh nói, “Tôi đang đợi cậu ta.”

Rõ ràng đây là một đoàn thể thanh niên học sinh Nhật Bản, ai ai cũng nói tiếng Nhật. Là một gương mặt gốc Á, lại đột nhiên thốt ra một câu tiếng Anh, khiến đối phương bất ngờ.

Người nọ mỉm cười, lấy cho tôi ly nước chanh Sunkist rồi lễ phép rời đi, sau đó không ai đến quấy rầy tôi nữa.

Hayakawa rất dễ nhận diện, im lặng không nói, nhưng đứng trong đám đông lại bất giác có ánh hoàng quang của nhân vật chính —— có thể là vì bữa tiệc này tổ chức tại nhà cậu ta. Luôn có người mời cậu ta chơi bài, hình như thua sẽ có trừng phạt, ví dụ như uống rượu hoặc nhạy điệu nhảy kỳ lạ, khiến mọi người cười bò. Tôi định đợi khi cậu ta một mình, đi đến xin lỗi rồi trả áo lại cho cậu ta, nhưng cho đến lúc tôi suýt gục xuống bàn ngủ gật, mà chủ nhân bữa tiệc vẫn còn bị kéo chơi đủ trò.

Tôi dùng bút vẽ một cái mặt cười lên trên túi vải của tiệm giặt giũ, bên cạnh viết chữ “SORRY!” to đùng, sau đó đặt áo đã ủi ở một góc nổi bật, âm thầm rời đi.

Ban đêm vắng người, xe cộ càng ít hơn. Đứng trong gió rét, chà xát cánh tay đợi chuyến xe ban đêm, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên tiếng Anh của tôi.

“Charlotte! Charlotte—— “

Tôi tưởng là bạn học nên ngoái đầu lại nhìn. Từ phố Nhật Bản xa xa có một người thiếu niên chạy đến, tới gần mới nhìn rõ, phát hiện thì ra là Hayakawa.

Tôi khá ngạc nhiên. Sao cậu ta biết được tên tiếng Anh của tôi?

Ngay sau đó cậu ta dừng lại dưới bậc thềm một bước, chậm rãi giải thích, “Tôi đến Nana tìm cậu mấy lần.”

“Tìm tôi?”

Đang nói chuyện thì xe cáp chạy tới.

Cậu ta nói khẽ, “Đến rồi, lên xe rồi từ từ nói.”

Nhưng lên xe cáp rồi mà cậu ta vẫn không nói không rằng.

Trên xe không có nhiều người, hầu hết đều là phụ nữ giúp việc cho người da trắng, bữa tối kết thúc, vừa vặn tan làm về nhà. Thành Trung Quốc lớn đến thế, dù không quen biết, nhưng ít nhiều cũng từng giáp mặt nhau. Thấy tôi đêm hôm khuya khoắt, lại ngồi xe từ bên ngoài về nhà cùng bạn học nam thì không khỏi nhìn thêm mấy lần, ánh mắt kỳ quái.

Nếu qua lại với bạn trai thật thì tốt rồi. Nhưng tôi không quen cậu ta, cũng không có giao tình gì khác. Tôi đúng là oan mà.

Tôi bèn lên tiếng phá vỡ im lặng: “Sau ngày hôm đó, tôi đã xin nghỉ ở Nana rồi.”

Cậu ta gật đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “Sau khi về nhà, tôi lo lắng ông ta sẽ làm khó cậu, nên buổi tối nhờ người nhà gọi điện đến công đoàn nói rõ chuyện này, hy vọng có thể cảnh báo ông ta. Về sau mới biết trước đó cậu đã nghỉ việc.”

Tôi ồ một tiếng, móc ruột móc gan cũng không tìm được từ hay ý đẹp để tán dương nghĩa cử của cậu ta.

Rồi cậu ta lại hỏi, “Cậu thấy tiếc à?”

Tôi cau mày, “Trên thực tế, hoàn toàn không.” Vì sau đó, công việc “dẫn mối” của tôi thật sự kiếm được rất nhiều tiền.

Cậu ta bật cười, nói, “Tôi cảm thấy cậu rất giỏi. Còn là một cô gái.”

Mấy câu ca ngợi ban nãy của tôi đã có dịp dùng: “Chuyện của người Hoa, vậy mà cậu lại nhiệt tình như thế, có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, đầu tiên là nghĩ cách giải vây cho tôi, so với cậu tôi thật sự thua xa…”

Luôn mồm “we” “we”, đến nỗi sắc mặt cậu ta ngày càng phức tạp.

Cuối cùng cậu ta ngắt lời tôi, nói bắt đầu bằng từ “we”, “Chúng ta đều giống nhau.”

Tôi gật đầu như giã tỏi.

Xe cáp đến phố Clay, cậu ta và tôi cùng các bà bác bà thím đằng sau đi xuống.

Đứng bên ngoài phố người Hoa nhìn lên đỉnh núi đó, quay đầu lại thấy ánh mắt cậu, hình như muốn đưa tôi về tận nhà.

Tôi uyển chuyển nói, “Ấy, cái đó… Cậu tiễn tôi đến đây là được rồi.”

Cậu ta hỏi ngược lại, “Nơi đây không hoan nghênh người Nhật?”

“Không, không phải thế.” Nhưng thực chất chính là vậy.

Tôi lại bổ sung một câu, “Cậu bỏ lại nhiều bạn bè ở nhà như vậy, một mình ra ngoài lâu, có phải không hay lắm không?”

“Ồ,” Lúc này cậu ta như sực nhớ trong nhà còn có một đoàn thể, “Nhưng mà, bạn nữ đến nhà làm khách, cũng không thể để người ta đêm hôm đi về một mình được, không phải như vậy càng thất lễ hơn sao?”

Người này trông làm việc không ra gì, nhưng thực chất lại rất có thứ tự.

Tôi cứng họng, nói, “Cám ơn cậu.”

Cậu ta nói tiếp, “Tôi còn chưa hỏi cậu, hôm nay cậu đến tìm tôi làm gì?”

“Tôi trả lại đồ cậu bỏ quên, hình như trong đó có giấy chứng nhận rất quan trọng, sao trông cậu có vẻ không quan tâm thế?”

Cậu ta nói, “Thật ra cũng không có gì, làm lại tờ khác là được.”

Tôi lại nói, “Còn về chuyện kia, tôi rất xin lỗi.”

“Giữa bạn bè với nhau còn có đùa dai mà. Cậu cũng thấy trò hôm nay họ chơi rồi chứ? Không biết còn tệ hơn việc đó thế nào.”

Quả thật rất biết ăn nói, cũng biết phép tắc, khiến tôi càng cảm thấy áy náy, chỉ biết cười khổ một tiếng.

Cậu ta cũng cảm thấy người phụ nữ trung niên bên cạnh đang dừng chân nhìn, nhạy bén bảo, “Người nhà cậu không thích cậu qua lại nhiều với bạn khác giới à?”

“Phụ huynh người Hoa mà, đều là thế cả.” Tôi lại bắt chước tiếng Anh bồi của mẹ tôi: “Bạn trai? Tuyệt đối không thể. Con không được quen bạn trai trước hai mươi tuổi. Tốt nghiệp đại học xong, lập tức xem mặt kết hôn! Mẹ con dậy sớm về trễ làm lụng, không dễ dàng cho con ăn học, đừng bắt chước người ta yêu đương, không có đầu óc cũng không có lương tâm…”

Cậu ta bật cười, “Đúng là rắc rối thật.”

“Gia đình người Nhật các cậu không như vậy ư?”

“Sẽ thoáng hơn chút.” Cậu ta trầm ngâm một lúc rồi nói, “Sau này tôi sẽ chú ý nhiều hơn.”

Tôi khá ngạc nhiên. Sau này?

Cậu ta mỉm cười, “Có thể mời cậu ăn tối không? Kaiseki ở phố Nhật Bản, hoặc hải sản nướng ở bến Fisherman, cậu thích cái nào?”

Tôi: “?”

“Có một nhà ăn đèn pha mới mở, rất nhiều con gái đều muốn tới đó, cậu đã nghe nhắc đến chưa? Hay là chiều Chủ Nhật này đi. Nếu như cậu phải đi làm thì có thể hoãn lại tối một chút, khoảng chừng chín rưỡi…”

“Đợi đã đợi đã, tôi chưa nói ——”

Cậu ta giơ tay bắt taxi, quay đầu lại quả quyết nói với tôi, “Hẹn gặp lại vào Chủ Nhật.”

***

Cho đến rất lâu về sau, tôi mới biết cậu ấy rất có ưu thế trời sinh về mặt bắt chuyện với con gái. Một gương mặt lạnh lùng vô hại, cùng với hành động rất ga lăng, quả thực rất có hiệu quả.

Trong vòng một tuần sau khi cậu ta đưa tôi về, tôi đều tự thuyết phục mình không được đi đến chỗ hẹn, mà Chủ Nhật càng đến gần, tôi càng rối ren, cuối cùng lý trí bị rối loạn đánh tan, tôi không chịu nổi áp lực đạo đức, rốt cuộc vẫn đến nơi hẹn.

Chỉ là một bữa ăn tối vô cùng bình thường giữa bạn học với nhau thôi mà. Vì lý do an toàn, tôi dẫn theo Hoàng Văn Sênh; mà đương nhiên Hayakawa cũng không đi một mình.

Nhưng về sau nữa, sau mấy lần cùng bạn bè của cậu đến Lafayette, rồi vườn Nhật Bản chơi đùa, một ngày nào đó bắt đầu hẹn hò, đột nhiên chỉ còn lại hai người chúng tôi. Cả hai đều hiểu mà không nói gì, nhưng lại rất hợp lý, cảm thấy phải là như vậy.

Cậu rất dịu dàng và cũng rất đàn ông. Hành động thân mật nhất cũng chỉ là tay chạm tay lúc trao đổi bỏng ngô hay Coca ở trong rạp chiếu bóng, hoặc là ôm lấy bả vai tôi dẫn tôi băng qua đường, còn cử chỉ mập mờ hơn thì không có.

Duy trì quan hệ không mặn không lạt này gần nửa năm, cho tới trước đêm dạ vũ giáng sinh của trường học, tôi và cậu có cuộc thảo luận nho nhỏ tại căng tin trường trong giờ nghỉ trưa.

Tuy nói tự tìm bạn nhảy, nhưng vì mới nhập học đã có lớp học nhảy giao hữu, nên theo như năm trước mà nói, phần lớn bạn nhảy trong dạ vũ đều là bạn nhảy cặp trong lớp học nhảy.

Đương nhiên, ngoài một vài người đã có đối tượng thầm mến, hoặc là người yêu chắc chắn quan hệ.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, tôi ăn cánh gà, lúc nhắc đến bạn nhảy mập mạp nhưng rất dẻo dai của mình, tôi nói, tớ rất hy vọng cậu ta đừng dùng sức trong buổi dạ vũ nữa, dùng bụng cậu ta đẩy tớ đến đầu kia của phòng, nếu không tớ sẽ cười ngất mất.

Cậu không nói gì, chỉ trầm ngâm, có vẻ khác ngày thường.

Tôi còn muốn nói, “Tớ nhớ bạn nhảy của cậu là Anita đúng không?”

Lớp nhảy giao hữu của cậu không cùng lớp với tôi, tôi cũng không nghe cậu kể về chuyện ở lớp học này, chẳng qua có nghe người ta nói, bạn nhảy của cậu là một cô gái rất được chào đón ở trường, xuất phát từ hiếu kỳ, tôi bèn hỏi cậu.

Cậu nói, “Tớ không muốn khiêu vũ với cô ấy.”

Tôi cũng chẳng ngạc nhiên, “Có phải bởi vì cô ta có rất nhiều người để chọn, hay là cô ta muốn khiêu vũ với Martin? Từ lâu tớ đã biết bọn họ mắt đi mày lại rồi, không biết có đang qua lại với nhau không nữa.”

“Tớ không biết.”

Tôi tiu nghỉu mất hứng. Xưa nay tôi rất chú ý đến những tin tức kiểu này.

“Tớ không quan tâm, cũng không có vấn đề gì. Chỉ là…” Cậu nói tiếp, vô cùng nghiêm túc, đột nhiên gọi đầy đủ tên tôi: “Charlotte Quý, cậu cảm thấy quan hệ của chúng ta thế nào?”

Nói thật chính tôi cũng tò mò, nhưng không chút do dự đáp: “Friends?”

Trông cậu có vẻ rất tức giận, nín nhịn một hồi, lại cau mày cười, “Có phải cậu bị ngốc không?”

Tôi cũng nổi giận, “Cậu không biết tớ thuộc top thủ khoa vào trường hả? Thi giữa kỳ toàn là A đấy!”

“Ồ, lợi hại lắm.”

Tôi nói, “Vậy cậu muốn gì?”

Cậu từ từ hỏi, “Cậu đã từng yêu chưa?”

Tôi nhanh chóng suy nghĩ.

Các bạn đừng nhìn người ta như thế, thực chất từ nhỏ đến lớn người theo đuổi tôi không ít, từ đứa cháu mười tuổi của bà Trương nhà bên, cho đến thương nhân lén để lại địa chỉ riêng trong hóa đơn ở nhà hàng Nana, thậm chí dùng hai bàn tay cũng đếm không hết…

Nhưng có điều, cụ thể thì tôi vẫn chưa yêu lần nào.

Có điều các bạn biết đấy, bây giờ tôi đang học cấp ba, đối với tôi, thừa nhận lịch sử tình trường là con số 0 tròn trĩnh là một chuyện cực kỳ khó khăn. Điều đó tôi cho rằng mình như một đứa nerd trước mặt bạn cùng lứa, như tên ngốc chỉ biết đeo kính trong lớp học văn.

Kinh nghiệm yêu đương không có, nhưng yêu thầm thì có.

Đối với người Nhật mà nói, “yêu” không phải chỉ xác nhận quan hệ người yêu, mà còn là tình cảm đơn phương nào đó.

Vì vậy tôi mới lợi dụng lỗ hổng ngữ pháp này, không chớp mắt nói với cậu, “Có chứ.”

Cậu ngạc nhiên, “Ai?”

Tôi nói, “Charles Hung.”

Thiếu nữ mới biết yêu, thường sẽ hướng về nhân vật có mặt trái thần bí nào đó. Vì thế, những cô gái ngoan của gia đình có thể diện ở phố người Hoa, thường có tình cảm khó tả với Tiểu Lục gia anh tuấn ngông cuồng – gần như hóa thành truyền thuyết viết nên trong lịch sử phố người Hoa, thật bất hạnh, tôi cũng không phải là ngoại lệ.

Vẻ mặt cậu khá phức tạp, “Ồ, anh ta rất nổi tiếng.”

Tôi cố thở dài nặng nề, “Cũng đã là quá khứ rồi.”

“Nếu như vậy, cậu vẫn cho rằng chúng ta chỉ là bạn? Hay là cậu đã từng làm chuyện thân mật với anh ta hơn so với tớ?” Giọng điệu tra hỏi.

“Chuyện thân mật? Ví dụ như gì?”

“Cùng anh ta ra ngoài hẹn hò ăn cơm xem phim? Tan học thì để anh ta cưỡi xe đạp chở cậu về đầu phố Clay?”

“Chuyện đó thì không có…”

“Vậy thì cậu cho là thế nào…” Cậu thở phào, nhưng sau đó lại tức giận, “Quan hệ giữa hai ta là gì?”

***

Có hai tuần Hayakawa không để ý tới tôi.

Một thời gian dài sau đó, tôi rơi vào nỗi sợ hãi không biết tên. Kể ra thì tôi chẳng có chút kinh nghiệm yêu đương, thần kinh lại thô, quả thật không hiểu nổi rốt cuộc vì sao bạn học Hayakawa lại tức giận.

Cho đến cuối tuần cuối cùng trước dạ vũ. Thứ sáu tan học, tôi cùng mấy bạn nữ cùng nhau về nhà, Hoàng Văn Sênh hỏi tôi, cuối tuần này có muốn đi xem Wild Life với các cô ấy không.

Tôi đã ủ rũ mấy hôm, làm gì cũng không có sức, thế là nói không đi.

Bọn họ cười hì, nói, đến phố Geary.

Tôi khoát tay, quá xa, không đi.

Hoàng Văn Sênh lại kỳ cục nói, phố Geary đó.

Tôi ngoái đầu lại hỏi, vé xem phim ở phố Geary đắt như vậy, chẳng lẽ có người mời?

Hoàng Văn Sênh chớp mắt, lôi ra sáu bảy tấm vé xem phim: mình keo kiệt như vậy hả, có bao giờ thấy mình mời các cậu đồ uống mà phải chia năm chia sáu không? Có đi không?

Tôi nói đi.

Bọn họ lại càng cười xảo quyệt hơn, vừa cười vừa lên xe.

Chuyện sau đó, các bạn biết rồi đấy.

Từ ngày càng qua lại thân thiết với Hayakawa, cha tôi rất mất hứng. Còn mẹ vẫn bình thường, cảm thấy dù gì nhà cậu ấy cũng là phú hộ, đều là người gốc Á, về sau có kết hôn cũng không lo phạm pháp, nên nhắm một mắt mở một mắt. Sau đó lại nghe nói nhà cậu có một nửa người thân học y, cảm thấy nói không chừng sau này cả đời tôi không cần mất tiền thuốc thang, thế là mỗi lần ra ngoài chơi với cậu, bà thậm chí còn nói đỡ cho tôi.

Suy nghĩ này quả thật rất “tiểu thị dân”, nhưng các bạn cũng biết con người mẹ tôi rồi đấy, không đi học, nên dễ bị người ta lợi dụng.

Tháng trước bà về nước thăm người thân, suốt một tháng ròng tôi không dám chủ động liên lạc với Hayakawa. Ngày đó vốn muốn nhân lúc cha không để ý, gội đầu xong sẽ lén chuồn ra ngoài, ai ngờ mẹ về, còn dẫn theo một em gái.

Khi ấy tôi không có cái nhìn gì khác về em gái mới đến. Tuy ăn mặc quê mùa nhưng hai mắt rất sáng, biết tùy mặt gửi lời, cũng rất biết điều. Cũng may là có em ở đó, cha mẹ tôi bận chuyện của em nên chỉ nhắc nhở tôi đôi câu, rồi cho tôi ra ngoài.

Nhưng Hayakawa không đến.

Xem phim mà lòng tôi nôn nóng, rốt cuộc không nhịn được hỏi Hoàng Văn Sênh: Ai mời chúng ta xem phim thế?

Hoàng Văn Sênh nói: quan tâm ai mời làm gì, có phim miễn phí xem mà không vui à?

Qua một lúc lâu sau, tôi lại không nhịn được: Là Shibasa mời Anita sao? Nghe nói cậu ta rất được chào đón.

Hoàng Văn Sênh liếc tôi: So với cậu ta, có lẽ Hayakawa Iwa được chào đón hơn đấy.

Tôi cười thầm, thì ra là lấy tiền của người ta nên mới như vậy.

Phim chiếu xong, mấy người bọn họ còn muốn đi uống trà chanh. Tôi nói với Văn Sênh là mình có chuyện.

Cô ấy cũng không hỏi, để tôi đi.

Tôi lại tự mình đa tình giải thích: “Mẹ mình bảo mình đi mua đậu phụ Nhật…”

Mấy cô gái chớp mắt cười với tôi, như thể đã nhìn thấu vẻ mặt của tôi vậy.

Được rồi, tôi biết mình nói nhiều rồi.

Trên đường đến phố người Hoa, tôi vẫn suy nghĩ về lời mẹ tôi nói.

Đi gặp bạn học bình thường mà sáng sớm còn phải gội đầu?

Mà thực chất tôi không chỉ gội đầu, còn ủi quần áo, xịt nước hoa, thậm chí còn thoa son, chỉ vì đến cửa hàng đồ tươi Hayakawa…

Mua một bao gạo cùng hai miếng đậu hũ.

Lúc chọn đậu hũ, giọng Hayakawa vang lên ở bên ngoài. Cậu đang tán gẫu với người giúp việc trong tiệm, nói bằng tiếng Nhật, tốc độ khá nhanh, tôi nghe cũng không hiểu.

Tôi không nỡ về. Nói thật, đã một tuần rồi tôi không được nghe thấy cậu nói chuyện, bây giờ trong lòng đau khổ muốn khóc. Đứng trong cửa hàng một lúc, cho đến khi anh nhân viên sực nhớ tới tôi, cao giọng hỏi bằng tiếng Anh: “Em cần giúp đỡ gì không?”

Tôi trầm giọng nói: “Không cần, cám ơn.”

Cửa hàng bán đồ tươi của bọn họ rất rộng, gần như cứ ba ngày là lại có một chiếc tàu viễn dương giao hàng cho nhà cậu, ở phố Nhật Bản hay thậm chí toàn bộ San Francisco cũng chỉ có một nhà này.

Tôi bước chập chững đến tủ đồ ăn vặt Quan Đông* ở sâu trong cửa hàng, để một cô gái Nhật Bản làm công lựa vài món đồ ăn.

Đang độ mùa Đông, hơi nóng bốc lên từ trong nồi, khiến tôi cảm thấy ấm áp. Nhớ đến em gái vừa tới nhà, quyết định mời em ăn vài thứ mới mẻ, thế là xoa tay, đặt bao gạo và giỏ đậu hũ xuống đất, chỉ vào món đồ nằm trên nồi đun nước, để cô ấy lấy cho vào hộp đựng đồ ăn.

(*Quan Đông ở đây là phiên âm Hán-Việt của tên gọi Vùng Kantō của Nhật Bản.)

Có người đến sau lưng, mà tôi vẫn chẳng hay phát hiện.

Trong lời căn dặn êm ái của cậu, cô gái nọ đột nhiên bỏ thêm vào hộp một đống thịt chiên nhìn rất ngon.

Tôi quay đầu sang nhìn người bên cạnh.

Hayakawa không nhìn tôi, dùng tiếng Trung nói, chả cá Chikuwa, ăn rất ngon.

Rồi cậu lấy hộp đựng đặt vào tay tôi, cúi người xốc bao gạo và giỏ đậu hũ lên đi.

Tôi ôm hộp đựng đi sát theo sau.

Cậu đặt đồ lên quầy, cúi người chui vào sau quầy.

Không biết anh trai trong quầy hỏi gì.

Cũng không biết cậu trả lời gì bằng tiếng Nhật.

Anh trai kia ồ một tiếng, đẩy cậu nói gì đấy.

Cậu lại hỏi tôi, “Về nhà hả?”

Tôi đáp, “Ừ. Mẹ vừa đón em họ ở quê tới.”

“Ồ, vậy mấy ngày nay chắc phải đi với em họ rồi.”

“Chắc là thế.”

Cậu ghi lại sổ sách, trực tiếp gói đồ lại rồi xách ra.

Suốt quá trình tôi đều ngẩn ngơ.

“Sững ra đó làm gì?” Cậu hỏi.

“Cậu định đi đâu thế?”

“Cậu không định về nhà à?”

“Có về… Nhưng mà…”

“Nhưng cái gì?”

“Tớ vẫn chưa trả tiền.”

Anh trai nhân viên phá lên cười, “Trả tiền làm gì?”

Cậu không nói, chỉ cười hỏi tôi, “Có đi không?”

Tôi ngơ ngác gật đầu, nói đi chứ.

Quay đầu cám ơn anh trai nhân viên, cúi gập người với anh ta như Hayakawa hay làm.

Hayakawa khinh thường chậc một tiếng.

Tôi hỏi, “Cậu không giận tớ à?”

Cậu nói, “Tớ có cách gì nữa? Cậu cũng đến tìm tớ rồi còn gì.”

“Đó là vì… Cậu lừa tớ đến phố người Nhật.”

“Cậu vẫn có thể không cần đến.”

“Sao tớ có thể không đến được?” Nhất thời tôi cứng họng. Nhớ lại cậu nói gì đó với người ta ở quầy, linh cơ chợt lóe lên, ấm ức nói: “Cậu cũng nói tớ là bạn gái cậu còn gì.”

“Cậu nghe hiểu?”

“Girlfriend.” Tôi bắt chước giọng điệu Nhật Bản đó.

“Không đồng ý à?”

“Cũng không phải thế…”

Mãi lâu sau không tiếp lời, cậu sầm mặt, có vẻ không vui.

Tô nói tiếp, “Chỉ, chỉ là quá… quá đột ngột.”

Coi như là ngầm cho phép.

Cậu híp mắt, trông vui vẻ thấy rõ.

***

Đồ ăn vặt Quan Đông hôm đó đem về đã nguội, nhưng vẫn đưa cho Hoài Chân ăn. Ngoài áy náy, thì phần lớn là tôi rất vui vì có em gái.

Em chưa bao giờ nói chuyện của tôi với người ngoài, ngay đến Hayakawa cũng không, mà cậu cũng không hỏi nhiều.

Chúng tôi bắt đầu một cách tự nhiên như vậy. Nếu nói có gì thiếu sót, chính là 200 đồng tôi đi làm thêm sáu năm đã không còn, nghèo rớt mồng tơi, thậm chí tôi cho rằng mình phải “gap”* ba năm mới có thể kiếm đủ học phí đại học, nên lúc vừa bắt đầu yêu cậu, tinh thần cực kỳ chán nản.

(*Gap year: một khoảng thời gian“nghỉ giữa hiệp” trong quá trình học tập hay làm việc, cho phép bạn tìm đến những kế hoạch khác biệt.)

Có lúc hoàn hồn, lại cảm thấy có lỗi với cậu. Hẹn hò với cậu bằng diện mạo tinh thần đó, nói không chừng người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy tôi bị ép buộc.

Kết quả cậu lại nói, cậu cảm thấy như vậy rất xứng đôi với mình. Bởi vì có một lần tôi từng trêu cậu, nói cậu lúc nào cũng có vẻ chán chường (rất điển trai) từ tận trong xương. Nửa phần sau thêm vào như đang khen cậu, còn không biết xấu hổ mà khen lấy khen để. Nào ngờ trí nhớ của cậu lại tốt đến thế, bất cứ lúc nào cũng ăn miếng trả miếng, lấy gậy ông đập lưng ông, ngáng chân tôi.

Nói tóm lại, Hayakawa không có vấn đề gì lớn, chỉ có điều cầu kỳ về vài phương diện cuộc sống mà thôi, ví dụ như quần áo phải sạch sẽ chẳng hạn. Ví dụ như cậu nói hồi bé, cậu rất không thích người khác sờ bất cứ nơi nào trên người mình, dù đã cách quần áo. Có một lần nghiêm trọng tới nỗi cự tuyệt người ngoài vào nhà cậu, bây giờ thì đỡ hơn rất nhiều, chỉ là vẫn không để cho người quen vào phòng ngủ của mình.

Có lần cậu mời tôi ăn tối cùng cha mẹ và chị gái cậu. Từ hôm trước một nhà bốn người đã không thể thống nhất được nên ăn ở nhà hàng nào, vì đủ các lý do như không thích hải sản, không thích đồ ăn nhanh kiểu Mỹ, nên không tìm được nhà hàng thích hợp. Cuối cùng là tôi giới thiệu nhà hàng, được cả nhà Hayakawa gật đầu.

Vì tôi sinh ở Mỹ, nên không quá căng thẳng về chuyện gặp mặt cha mẹ người yêu. Nhưng mẹ tôi thì không như vậy, cảm thấy đây là bước ngoặt cho một giai đoạn khác của đời người, mổ xẻ quá độ khiến tôi cũng hơi lo lắng, dù gì người Nhật thế hệ trước vẫn còn tư tưởng truyền thống. Có điều tôi đã quên mất, nhà Hayakawa là đời di dân thứ ba, phong cách cổ hủ bảo thủ đó không tồn tại ở người nhà bọn họ.

Bất ngờ là, cha của Hayakawa vóc dáng cao gầy, âu phục là lược đàng hoàng, mẹ và chị đều là mỹ nhân, lại còn không thấp, có lẽ do ăn nhiều thịt bò và lúa mạch của chủ nghĩa tự do nên mới vậy. Cha Hayakawa nói, lúc trẻ ông còn lùn hơn Hayakawa, chỉ 67 inches, cho đến khi lên đại học thì vẫn còn cao thêm, khoảng 69 inches. Mẹ và chị bật cười, nói cha Hayakawa cảm thấy hơi buồn vì con trai quen bạn gái.

Có lẽ mẹ Hayakawa không vừa ý tôi lắm, vì tôi liên tục nghe bà nói: thật ra bà muốn con trai tìm một người Nhật truyền thống hơn, hoặc là bạn gái Trung Quốc, nhưng Vân Hà lại quá “Mỹ”, chỉ có làn da là gốc Á, chứ không có cốt cách người Hoa.

Về chuyện này tôi khá bực mình. Từ nhỏ tôi đã học thuộc thơ Đường, viết bút máy, nói tiếng Quảng Đông và tiếng phổ thông, phạm vi cuộc sống chỉ bó hẹp trong phố người Hoa, sao tôi lại không có cốt cách người Hoa được? Có lúc nhìn thấy khí chất trong từng cử chỉ hành động của Hồ Điệp* trong phim cũng rất đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy lại khác với Hoàng Liễu Sương, cái đẹp như thế rất thấm vị Trung Quốc, cũng không hiểu vì sao. Biết rõ có khác biệt, nhưng lại không biết khác chỗ nào.

(*Hồ Điệp tên thật là Hồ Thụy Hoa, là một trong những nữ diễn viên nổi tiếng nhất của Trung Quốc trong thập niên 1920 và 1930. Bà được bầu chọn là “Nữ hoàng điện ảnh” của Trung Quốc vào năm 1933, là mỹ nhân số một thời kỳ kháng chiến dân quốc.)

Tôi cũng không để bụng chuyện này lắm. Nếu hai người chúng tôi nói đến chuyện cưới gả, thì đó cũng là chuyện rất lâu rất lâu sau này. Chúng tôi còn quá trẻ, không nghĩ được chuyện sâu xa như thế.

***

So với em gái, câu chuyện của tôi bình thường hơn rất nhiều. Cũng có những lúc cãi nhau, cũng có những lúc tranh chấp kịch liệt về vấn đề chủng tộc quốc tịch. Nhưng mâu thuẫn giữa Trung Quốc và Nhật Bản đã đạt đến mức ác liệt, tôi nghĩ, nếu có nhiều ngăn trở và chèn ép hơn, tôi và cậu sẽ không chịu nổi nữa.

Hai chúng tôi chỉ là người bình thường, chính vì là người bình thường, nên khi tình cờ trông thấy bóng dáng bản thân ở đối phương, mới có thể vô cùng cảm động.

Thỉnh thoảng rảnh rỗi, hai chúng tôi cũng từng hỏi nhau, liệu có tiêu chuẩn nào về bạn đời sau này không.

Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, nói, đầu tiên, cậu hy vọng cô ấy là người chính trực nhiệt huyết.

Trong lòng tôi lấy làm đắc ý. Tôi biết cậu đang nói về lần đầu gặp nhau.

Tiếp đó cậu nói, thật ra cậu cũng không thích trẻ con lắm.

Nghe đến đây, tôi có phần mất mát.

Cậu còn nói thêm, nhưng nếu vợ tương lai muốn có con của hai người, thì cậu sẽ tôn trọng ý kiến của cô ấy, cũng sẽ cố gắng làm một người cha tốt.

Tôi vô cùng ngạc nhiên, chưa bao giờ nghĩ mới mười sáu mười bảy tuổi, mà cậu lại nghĩ lâu dài và cặn kẽ như vậy. Có lẽ vì cậu trưởng thành sớm, có lẽ vì nam nữ có khác biệt trong suy nghĩ.

Cậu lại nói, giáo dục con trẻ rất vất vả, có nghĩa hai chúng ta phải có một người hy sinh học tập hoặc sự nghiệp. Tớ hy vọng đến lúc đó chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau, cùng bàn bạc một phương pháp không làm ảnh hưởng đến đối phương, chỉ hy sinh khá nhỏ với toàn thể gia đình.

Lúc ấy tôi rất cảm động, trong chớp mắt, người thiếu niên bình thường thân quen trước mắt như được bao phủ trong quầng sáng rực rỡ, khiến tôi vô cùng chấn động.

Cậu lại hỏi còn tôi thì sao, có hy vọng gì về bạn đời không?

Tôi nói, tôi hy vọng anh ấy sẽ tôn trọng mình.

Tôi còn nói, nếu vừa khéo anh ấy cũng chính trực nhiệt huyết thì quá tốt, không gì tốt hơn điều này.

Cậu biết chuyện tôi nói cũng giống cậu.

“Không còn gì nữa à?”

“Chỉ cần có được điểm này là quý lắm rồi.”

Chính trực, nhiệt huyết, một phẩm chất không phân biệt chủng tộc hay quốc tịch. Tôi và cậu có thể gặp nhau, nguyên nhân chính là vì ngày hôm đó, cậu bất bình khi gặp chuyện, mà tôi cũng đứng ra giống như vậy.

Đây chính là câu chuyện tình yêu của chúng tôi.

__

*Qin: Ngoại truyện sau cross-over với bộ Giờ Đang Nơi Đâu của tác giả (tên convert là Nay Còn Đâu), các bạn nghĩ mình có nên edit đăng luôn không? Hay đợi mình hoàn thành bộ Giờ Đang Nơi Đâu thì quay lại edit? Dĩ nhiên như đã nói, Kim Sơn Ngoại Truyện không liên quan quá nhiều đến chính văn, kể cả chính văn của bộ Giờ Đang Nơi Đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi