KIM SƠN HỒ ĐIỆP

Hoài Chân thôi cười, giọng bằng bằng nhẹ nhàng, “Không được.”

Quản lý ở cạnh cửa ngoắc tay, Hoài Chân lập tức xoay người đi sang.

Sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ đầy khinh thường, “Giỏi lắm.”

Cô cười xòa, không để bụng cho lắm.

Những vị khách đặt phòng trước đã lục tục kéo đến, nhân viên phục vụ lần lượt rời đi; nếu khách ở phòng phụ trách còn chưa đến, ví dụ như Hoài Chân, thì cần phải chịu trách nhiệm giúp đỡ phục vụ bữa trưa cho khách. Vì tháng trước báo “St. Louis” ca ngợi không ngớt về gà hạt dẻ và xương sườn chua ngọt ở khách sạn Trung Hoa, thế nên các vị khách nghe danh mà đến ăn trưa đều không ngoại lệ, chủ yếu chọn món chính là hai món này, thêm trà “Thất Hỉ” nổi tiếng ở phố người Hoa —— điều này khiến thực đơn Hoài Chân chuẩn bị trước đó trở thành vô dụng.

Đoàn người ở đại sảnh ngày càng nườm nượp, Hoài Chân bê khay khó khăn qua lại, tay mỏi nhừ run lên bần bật. Tim cô run lên, cẩn thận bảo vệ bữa sáng, sợ mình vấp chân ngã làm rớt khay.

May mà giữa chừng có quản lý gọi Hoài Chân lại, mời cô dẫn một người khách đến chỗ mua phiếu bầu cuộc thi Miss Chinatown, lúc này mới có thể thoát thân.

Khách là một người đàn ông trung niên da đỏ ửng vì phơi nắng, đầu hói, mang nặng khẩu âm Texas, nụ cười chân thành. Đến khi Hoài Chân tới cạnh người ông thì ông ta cười nói, “Bưng khay mệt lắm đúng không.”

Phát hiện thì ra là khách cố ý gọi đích danh cô đến, Hoài Chân vô cùng cảm kích, rồi lại giải thích, “Đây là lần đầu tiên tôi đưa phục vụ đồ ăn. Trước nay thấy người ta bưng thoải mái, không ngờ lại mệt như vậy.”

Ông chú trung niên ấy mang họ Mitter, ông nói trước đây mình cũng làm bồi bàn ở nhà hàng, biết được vất vả thế nào. Bây giờ kinh doanh dầu hỏa ở Mexico, nói đoạn, ông chỉ tay vào người đàn ông mập đang nằm phơi nắng trên ghế ở ban công tầng hai, “Otis mời vợ và tôi đến đây. Ông ấy từng đến Trung Quốc, gần đây đang quen bạn gái người Hoa, thường hay ca ngợi con gái người Hoa dịu dàng thế nào với chúng tôi.”

Hoài Chân quay đầu nhìn lại, cảm thấy phú thương trên tầng hai kia trông quen quen. Cô nghĩ ngợi, sau đó cười nói, “Bạn gái ông ấy rất nổi tiếng ở phố người Hoa, cũng rất đẹp.”

Phú thương nói, “Cũng tham gia cuộc thi Miss Chinatown hả?”

Hoài Chân lắc đầu, “Cô ấy là người Hoa biểu diễn kinh kịch nổi tiếng nhất Bắc Mỹ, sư phụ và sư huynh cũng rất nổi tiếng ở Trung Quốc.”

Đường Sacramento đã được chính quyền thành phố buộc hàng rào phong tỏa, trong ngày lễ này mọi xe cộ phải đi đường vòng, để dành con phố cho người đi đường có thể đi bộ ngao du.

Từ xa xa, Hoài Chân trông thấy cậu nhóc bán phiếu đứng dưới mái hiên đeo tạp chí người đẹp trước ngực, thế là cô nhanh chóng chen qua hàng người dọc trên phố đi đến đối diện.

Mắt thằng nhóc kia rất tinh, vừa trông thấy thương nhân quần áo bất phàm, người ta còn chưa đến đã giơ tạp chí lên hô to với hai người: “Toàn bộ 24 bức tranh, tấm to năm mươi xu, bức nhỏ ba mươi xu; phiếu bầu một tờ 25 cent, quý ông quý cô đây muốn mua mấy tờ?”

Hoài Chân dịch lại.

Người thương nhân chắp tay sau lưng, cẩn thận nghiên cứu mặt mũi các người đẹp hai lần, sau đó quay qua hỏi Hoài Chân, “Cô chọn ai?”

Hoài Chân đáp, “Tôi không nói được.” Một mặt trong đầu nghĩ, chọn sắc đẹp không phải là trò chơi nam quyền sao, sao lại hỏi ý kiến của cô?

Thương nhân chỉ vào Ngũ Văn Phương và Chu Di Bình, “Hai người này ai đẹp hơn?”

Ngũ Văn Phương và Chu Di Bình đều có mắt một mí dài hẹp, gương mặt bằng phẳng; được cái răng đều tăm tắp, nụ cười sáng chói.

Định thần nhìn lại, khí chất dung mạo của hai người này khá tương tự, chỉ khác mỗi màu da.

Không đợi cô trả lời, thương nhân đã hỏi, “Sao cô không tham gia thi?”

Hoài Chân đáp, “Miss Chinatown yêu cầu trình độ học vấn cao, phong độ và dung mạo phải xuất sắc.”

Người thương nhân nói, “Nếu nói về đáng yêu thì bọn họ không bằng được cô đâu, thiên thần nhỏ đáng yêu à.”

Rồi thương nhân kia bất ngờ giơ tay nhéo mặt Hoài Chân.

Bên cạnh có một đôi trai gái du học sinh người Hoa chừng hai mươi tuổi đi ngang qua, thấy thế thì tặc lưỡi kêu “chậc”.

Chưa nói đến chuyện chấm mút được gì, nhưng trong lòng Hoài Chân vẫn giật mình, bất giác lùi về sau, suýt nữa đã đụng phải người qua đường. Cô rối rít xin lỗi, vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của du học sinh người Hoa nọ, có lẽ là thấy cử động suồng sã tùy tiện của phú thương với cô thì tưởng nhầm cô là người nào đó rồi.

Thương nhân cười ha hả, lấy ra hai mươi lăm đô, mua hai mươi lăm tờ phiếu bầu cho Ngũ Văn Phương và Chu Di Bình, song lại còn khẳng khái nói với Hoài Chân, “Còn lại năm mươi phiếu, bầu cho người cô thích đi.”

Hoài Chân xua tay lia lịa, nói như vậy không thích hợp quy định.

Phú thương hơi không vui, nói, “Có người trách cô thì cứ việc bảo hắn đến tìm tôi.”

Hoài Chân lười dây dưa chuyện nhỏ này với ông ta, bèn chọn mỗi bên hai mươi lăm tấm phiếu bầu cho Ngũ Văn Phương và Chu Di Bình, đồng thời cũng bày tỏ cám ơn ông thay khách sạn.

Trên đường về, Hoài Chân âm thầm giữa khoảng cách với thương nhân, cẩn thận đề phòng.

Phú thương kia thấy cô không thức thời thì trên đường về cũng không có phản ứng gì nhiều nữa. Về lại khách sạn, ông ta tiến lên mấy bước ôm lấy bà vợ đang trò chuyện hàn huyên với bạn, lúc này mới mỗi người một ngả với Hoài Chân.

Hoài Chân thở phào, xoay người đi hỏi quản lý là khách ở phòng mình đã đến chưa.

Người quản lý kia ồ một tiếng, nói hình như đã đến rồi, nhưng có chuyện nên đi ra ngoài, cũng không thông báo tiếng nào. Vừa rồi nghe phục vụ đại sảnh nói, đúng lúc trong tất cả mọi người chỉ có Trần Bối Đế rảnh rỗi nên đã để cô ấy lên lầu chờ trước, tránh có chuyện khác.

Nếu quản lý gật đầu cho phép, Hoài Chân cũng không đến nỗi ôm việc vào mình, áp đặt can thiệp.

Nhưng cô lại có cảm giác không đúng, bèn hỏi quản lý, “Trần Bối Đế vốn phụ trách vì khách nào vậy ạ?”

Quản lý nói, “Vợ chồng Mitter tầng ba.”

Hoài Chân cười ha một tiếng.

Quản lý khó hiểu.

Đúng như dự đoán, chắc chắn là Trần Bối Đế đã dùng cách gì đó để gọi lão háo sắc kia tách mình ra.

Hoài Chân sải bước vịn cầu thang đi lên tầng ba, cách cửa sổ trên hành lang dài, từ xa trông thấy Trần Bối Đế khoanh tay dựa vào trước cửa phòng 312, nhìn thì trầm ổn nhưng hai mắt cứ láo liên nhìn quanh, có vẻ há miệng chờ sung rụng.

Hoài Chân bước nhanh về phía trước, cực kỳ tức giận, “Trần tiểu thư.”

Trần tiểu thư quan sát nhịp bước của cô, nhẹ giọng cười nói, “Cũng chỉ có cô mặc bộ đồ này mà còn có thể bước rộng như vậy.”

Hoài Chân tức quá bật cười, “Cũng chỉ có cô đến tuổi này rồi mà vẫn không có tư cách đi thi Miss Chinatown, chỉ có thể cùng học sinh bọn tôi làm nền cho các người đẹp.”

Căn phòng bên cạnh bật mở, hai người đàn ông mặc âu phục giày da tuổi hơn ba mươi bước ra.

Trần Bối Đế thấy thế thì lập tức không nói gì, lễ phép mỉm cười với hai người nọ, tránh người nhường đường.

Người đàn ông quét mắt nhìn Hoài Chân, rồi dừng một lúc trên người Trần Bối Đế.

Đi được một đoạn, cuộc đối thoại từ xa vọng đến.

Một người hỏi, “Không biết các quý cô ở Miss Chinatown có đến không?”

Một người khác nói, “Vẫn chưa đâu. Nhưng dưới đại sảnh có rất nhiều người thấy bạn gái hát kịch Trung Quốc của Otis rồi, cũng cho rằng cô ấy là một trong các quý cô thi Miss Chinatown. Nghe nói rất đẹp, khí chất động lòng người.”

“Có điều cũng chỉ là đào kép mà thôi.” Trần Bối Đế nói chen vào, “Gái tốt không ca diễn.”

Hoài Chân nhìn sang, “Thế gái tốt không sốt ruột phục vụ vợ chồng Mitter, cũng không sốt ruột đi gặp bạn cũ của cô một lần à?”

Trần Bối Đế trợn mắt với cô, “Cô cứ làm chuyện của mình đi, ở đây giành giật với tôi làm gì?”

Hoài Chân cười, “Lặp lại lần nữa, là ai giành của ai?”

Trần Bối Đế nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, “Không phải chỉ là đổi khách với cô thôi hả? Cuống lên như thế làm gì, tôi không hiểu.”

Hoài Chân nói, “Làm điệu làm bộ, Đóng gói mình tự dâng lên cho người khác, bán dâm trá hình, quả thật tôi rất khó hiểu. Trần tiểu thư này, cô không biết tôn trọng mình thì cũng đừng vì hành vi cá nhân của cô mà làm hỏng danh tiếng của phố người Hoa cũng như các cô gái ở đây, làm người da trắng vẫn cho rằng những cô gái phố người Hoa vượt biển đến đều làm gái.”

Trần Bối Đế cao giọng lên hai quãng, “Ai bán dâm trá hình? Ai làm điệu làm bộ? Ai không biết tôn trọng?”

Hoài Chân nói, “Không phải bán dâm thì tốt. Cô khát vọng tình yêu cũng được, mà tìm bạn chăn gối cũng được, bất luận ngài Andre có thích cô đưa đến cửa hay không thì hy vọng cô biết, người đàn ông này đã có vợ chưa cưới rồi, mà bây giờ, cô đang đại diện cả phố người Hoa dụ dỗ một người đàn ông đã có bạn đời rồi đấy.”

Trần Bối Đế rất ít khi nghe những câu lộ liễu thế này, mặt thoắt đỏ bừng, “Cô còn nhỏ tuổi, nói bậy bạ gì đấy hả?”

Hoài Chân thong dong nói, “Lên giường thôi mà, là chuyện tôi tình anh nguyện, có gì mà không thể nói? Dù đến nhà thổ, chỉ cần trả tiền thì sẽ không ai chỉ trích cả. Mà không phải bây giờ Trần tiểu thư cô làm chuyện thất đức hơn sao? Hay nên nói là, cô tự cho rằng hành động của mình đê tiện?”

Trần Bối Đế giận dữ bật cười, “Con gái con lứa ở đối diện nhà thổ, từ nhỏ hay nghe thấy lắm câu dung tục, cũng khó trách. Xéo đi!”

Hoài Chân nói, “Trừ khi chính miệng cô nói với vị khách này, hành vi cá nhân của cô không có nghĩa đại diện cho tất cả mọi cô gái trên phố người Hoa. Anh ta có trả tiền cho cô hay không đều không liên quan tới chuyện của tôi, thì tôi sẽ đi ngay.”

“Trả tiền cái gì, vớ vẩn! Cô nói chuyện cũng tôn trọng chút đi! Miệng mồm không thở ra được câu gì tốt đẹp!”

“Ai cũng thích bạn giường, lại không muốn có tiếp xúc sâu hơn thì dĩ nhiên trả tiền là lẽ bất di bất dịch rồi, cũng không ai chỉ trích cả. Nếu giống Trần tiểu thư đây, tôi nghĩ rất nhiều người có thể sẽ tùy tình hình, cân nhắc các cách cứu vãn kiểu trả tiền này.”

Trần Bối Đế thở hổn hển, giơ tay toan đánh cô.

Hoài Chân nhẹ nhàng né đi. Trần Bối Đế nghiêng về phía trước, ngã nhào đến cửa.

Hoài Chân sợ cô ta ngã chấn động lại gây chuyện với mình, đang định giơ tay đỡ thì cánh cửa trước mặt đã bật mở.

Trần Bối Đế lảo đảo, hét lên một tiếng rồi ngã sấp mặt vào trong phòng.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Hoài Chân ngẩn ngơ trợn mắt há mồm.

Cùng lúc đó, một bóng người tối om mặt đầy ghét bỏ bước qua cơ thể nằm trên sàn đi ra.

Hoài Chân ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đen lim dim ngủ không kịp mở ra.

Toàn thân toát lên tức giận đáng sợ vì bị quấy rầy mộng đẹp…

… Liên quan đến cảm xúc chủ nghĩa chủng tộc chỉ chạm sẽ bùng nổ, Hoài Chân sợ hãi không khỏi lùi về sau.

Cô há miệng, đang hỏi vì sao anh lại ở đây, nhưng một âm tiết “s” vẫn chưa phát ra thì Trần tiểu thư ở bên trong đã rất kịp thời “ái ối” một tiếng đầy quyến rũ.

Sau đó dịu dàng nói, “Ngã đau quá đi mất. Xin, giúp tôi một tay…”

Ceasar nghe tiếng, đỡ lấy tay vịn trên cửa, làm như không có chuyện gì đóng sầm cửa lại.

Nhốt luôn hai cô gái ở bên ngoài.

Động tác liền mạch, sắc mặt tỉnh bơ, cứ như thể chỉ là đang nhốt một con gia cầm bị điên.

“Đây là lý do mình ghét người Hoa.”

May mà giọng vẫn bình tĩnh, vẫn nhớ giữ phong độ lịch sự. Hoài Chân thở phào.

Ngay sau đó lại nói, “Đổi phòng cho tôi.”

“Hình như không có phòng trống, đợi tôi đi hỏi đã.”

Đang định xoay người thì người sau lưng lại nói, “Đợi đã.”

Hoài Chân ngoái đầu nhìn vào mắt anh, đợi anh lên tiếng.

Ceasar né tránh tầm mắt cô, “Dẫn tôi đi ăn gì trước đã, hơi đói.”

“… Được. Vừa hay các thí sinh dự thi cần đến khách sạn, có thể lên phòng ăn ở tầng hai vừa ăn vừa đợi.”

“Ừ.”

Hoài Chân thấy anh không đuổi theo, dừng bước quay đầu.

Ceasar như đang cố gắng giữ khoảng cách với cô, vừa thấy cô xoay đầu thì lại nhìn đi nơi khác giả vờ quan sát.

Hoài Chân buồn cười, cố ý đợi anh đến gần, thoáng đi sau lưng anh đồng hành cùng anh.

Lại lần nữa rơi vào yên lặng.

Đại sảnh ồn ào chật ních từ cuối hành lang. Hoài Chân vẫn có chút lơ lửng như mơ lại không phải mơ, không hiểu vì sao trong phòng lại là người này.

“Andr ——”

Ceasar ngắt lời cô: “Hôn thê của Andre chính là em gái tôi, muốn ở lại thành phố để tiện đến phố người Hoa, cho nên chỉ có thể ở lại căn hộ của tôi. Em gái của Andre cũng quấn lấy con bé như hình với bóng, cũng đến ở chỗ tôi luôn. Cho nên tôi không có chỗ nào để đi, Andre đề nghị tôi ở đây. Có vấn đề gì không?”

“Không. Hoan nghênh anh đến.” Hoài Chân nín cười.

Ceasar nhìn cô, đột nhiên sực nhớ điều gì đó, thờ ơ nói, “Trả tiền cho bạn giường ai cũng thích? Cô biết nhiều đấy nhỉ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi