KINH ĐỘ VONG

Liên Đăng vừa nôn, mọi người lập tức hoảng loạn, vui nuôi tức tốc chạy tới đỡ cô dậy: “Điện hạ sao vậy? Do xe lắc quá ạ?” Đoạn, vu nuôi lớn giọng sai tì nữ: “Mau truyền y quan tới bắt mạch cho điện hạ.”

Cô nôn đến mức không đứng dậy được, đến khi nôn hết sạch mọi thứ trong bụng mới thấy dễ chịu hơn. Cô lấy nước súc miệng, thẫn thờ nhìn xung quanh, đầu óc choáng váng, trời đất biến sắc, bụng thầm nhủ: “Đúng là càng ngày càng yếu đuối, ngồi xe ngựa thôi mà cũng say như thế được.”

Vu nuôi hỏi liến thoắng: “Liệu có phải do ăn gì đấy không sạch không? Tối qua điện hạ đi đâu thế? Nô tì ngủ không yên cả đêm, sáng nay canh bốn đã thức giấc chờ điện hạ về phủ rồi. Nô tì là người được phân công chăm sóc điện hạ. Điện hạ mà có sao thì cả nhà nô tì khó giữ nổi cái đầu. Lần sau tuyệt đối không được như thế nữa, điện hạ là công chúa, nhất cử nhất động đều liên quan đến thể diện hoàng thất. Đi đêm không về, tin này mà truyền đến tai bệ hạ và sứ quân thì không hay đâu.”

Bình thường, vu nuôi toàn là người đã có tuổi. Nếu không phải vu em đã nuôi nấng chủ nhân thì cũng dù là thượng cung được trong cung cắt cử tới quản lí sự vụ giúp trưởng sử. Giám sát lời ăn tiếng nói của công chúa cũng thuộc chức trách của bà. Cô đi cả đêm không về là sai, nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Thịnh Hi Di. Cô nhếch môi nhíu mày: “Huynh ấy chỉ là khách, cần gì phải ăn nói với huynh ấy? Chuyện của tôi tôi tự biết, vu chỉ cần xử lí cho tốt chuyện trong phủ công chúa là được. Những cái khác không cần quan tâm.”

Vu nuôi bị cô làm tức nghẹn, buồn bực đáp: “Nô tì muốn quản thúc điện hạ hồi nào? Nô tì chỉ làm tròn phận sự của mình, huống hồ cũng là quan tâm điện hạ.”

Liên Đăng nhận ra mình đã nặng lời. Cô hơi xấu hổ, lắc cánh tay vu nuôi mà nói: “Tôi đang khó chịu trong người nên mới nhất thời nóng giận. Vu đừng nhạy cảm quá.” Cô ngó vào xem bày trí trong phủ, hỏi: “Đã trang hoàng xong hết chưa? Đến tối là Tiêu lang quân sẽ tới rước Đàm Nô đó.”

Lúc này, vu nuôi mới bật cười: “Điện hạ yên tâm, chuẩn bị xong hết rồi.” Bà chỉ đống gậy đang dựa vào cổng: “Đó. Lễ đón đã chuẩn bị rồi, chỉ chờ tân lang tới thôi.”

Đại Lịch có truyền thống tân lang đến rước dâu thì trước tiên phải chịu đòn ra oai của đằng gái. Cánh chị em đàn bà con gái bên nhà tân nương sẽ chuẩn bị gậy, tân lang vừa qua cửa là sẽ đánh cho một trận, vừa đánh vừa cười nói: “Lang quân là chó nhà tân nương, đánh không cần luận tội.” Tân lang không được nổi giận, phải cố nhịn đau mà cười. Nhưng gặp ai đánh mạnh thì sẽ khó tránh khỏi chịu thiệt. Liên Đăng tự chỉ vào mình: “Quý phi thì không đến được rồi. Người đánh chỉ có một mình tôi. Tôi thấy hay là bỏ đi.”

Vu nuôi đỡ cô về phòng, mặt mày hớn hở nói: “Không được. Đây là lời nhắc nhở lang quân sau này phải đối tốt với tân nương, nếu không người nhà mẹ đẻ sẽ không tha cho anh ta. Thiếu nghi thức này là lang quân sẽ không nhớ đòn đau, sợ rằng sẽ tệ bạc với vợ.”

Liên Đăng chỉ cười xòa: “Đàm Nô mà cần tôi làm chỗ dựa sao? Tiêu tướng quân mà trái ý tỷ ấy cái thì e là tỷ ấy dỡ cả cái phủ tướng quân ấy chứ.” Cô vừa nói vừa tựa lên sập, vuốt nguc nói: “Nếu thật sự không thể bỏ được thì thay bằng cành trúc nhỏ thôi, cho có lệ là được. Đánh mạnh quá Đàm Nô lại trách tôi.”

Vu nuôi đáp vâng, quay lại thấy y quan đến rồi thì tiến lên đón, liệt kê triệu chứng rồi thấp giọng nói: “Trời nóng rồi, tôi sợ công chúa bị sốt nhiệt. Y quan khám xem có toa thuốc nào ngăn được không.”

Y quan đi đến trước giường, hành lễ rồi lấy nệm ra đặt dưới cổ tay cô. Bởi vì thân phận cao quý nên lúc xem bệnh cũng phải hết sức thận trọng. Y quan bắt mạch hồi lâu, nét mặt thay đổi khó lường.

Liên Đăng thấy y quan mấy lần dợm nói lại thôi thì lòng cũng căng thẳng: “Tôi mắc bệnh nan y gì ư?’

“Không, không…” Y quan cuống quýt xua tay, đánh mắt nhìn sang vu nuôi, tỏ vẻ rất khó xử.

Có chuyện gì phải tránh người khác biết ư? Liên Đăng thấy mình rất trong sạch nên bèn ra lệnh cho y quan nói thẳng. Ai ngờ ông ta lại ấp úng hồi lâu mới nói được: “Xét từ mạch tượng thì, điện hạ… có hỉ mạch!”

Cả Liên Đăng và vu nuôi đều ngây ra. Y quan tái mét mặt lại: “Ti chức y thuật không cao, không dám khẳng định. Mong điện hạ đợi chút, ti chức đi một lát rồi sẽ trở lại.” Nói đoạn, không đợi cô lên tiếng đã vội vàng chạy ra ngoài.

Liên Đăng và vu nuôi hãy còn kinh ngạc. Cô chớp mắt hỏi vu nuôi: “Ông ta vừa nói gì cơ? Hỉ mạch ấy hả?”

Vu nuôi bỗng thấy trời đất tối sầm lại, không dám tin vào tai. Bà ta thà rằng y quan bắt mạch nhầm, bèn ưỡn thẳng lưng nói: “Chắc hôm nay ông ta khó ở trong người nên não không được minh mẫn. Cứ chờ đã, chắc là ông ta đi mời y chính* rồi. Đổi người khác bắt mạch xem sao, chắc không có trò hề này nữa đâu.”

Nhưng khi y chính tới bắt mạch, kết quả vẫn thế, công chúa đã có thai.

Tin này quả là sét đánh giữa trời quang. Rốt cuộc là thế nào đây? Công chúa còn chưa thành thân, sao lại có thai được? Cô bụm mặt khóc nấc lên: “Chẳng lẽ tôi sắp thành Phật mẫu rồi sao? Tự dưng lòi đâu ra đứa bé, tôi còn mặt mũi nào gặp người khác nữa? Trong sạch của tôi… ôi trong sạch…”

Tuy rằng sự trong sạch không quan trọng lắm nhưng đối với khuê nữ thì mất đi vẫn không tốt. Vu nuôi sợ hãi, người chao đảo, ngồi sụp xuống đất khẽ hô như sắp ch3t đuối: “Ông trời ơi!”

Ông trời bận nhiều việc, không lo được nhiều thế thế. Có thì có chứ sao, không thể bắt ông trời biến về không được. Nhưng chuyện này thật sự rất khó hiểu, đứa bé này lòi đâu ra vậy? Liên Đăng thực sự không thể tin nổi, chìa ra trái ra cho y chính: “Ông xem cho kĩ vào. Không làm rõ thì sẽ tước mũ ô sa của ông!”

Y chính suýt nữa là quỳ sụp xuống, bắt mạch ở cả hai tay thêm lần nữa rồi lắp bắp thưa: “Không dám… không dám nói dối, điện hạ thật sự có thai rồi.”

Lời này khiến đầu cô hộp sọ cô như vỡ ra. Thật ra mang thai cũng chẳng đáng sợ, nhưng bỗng dưng có thai như thế này thật sự khó mà chấp nhận được. Chẳng lẽ có một mình cũng sinh con được ư? Nếu là bình thường thì phải có đàn ông mới làm được. Nhưng cô lại không nhớ đã từng gần gũi da thịt với ai, vì sao lại mang thai?

Nhóm y quan đều ấp úng như cóc ngày mưa, ngây ra hồi lâu rồi để cô tự quyết: “Điện hạ muốn giữ cái thai lại hay là…”

Liên Đăng ôm đầu, muốn phát điên lên, nhất thời không thể nghĩ ra câu trả lời. Vu nuôi vội nói: “Chuyện này hệ trọng, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Các người về trước đi. Đợi điện hạ tỉnh táo hơn rồi tính sau.”

Nhóm y quan cúi mình rời đi. Vu nuôi thấy cô nằm sõng soài trên giường thì lo lắng hỏi: “Chuyện đến nước này rồi, điện hạ đừng giấu giếm nô tì nữa. Cha đứa bé là ai? Là Thịnh thất lang ư? Chúng ta phải mau chóng tổ chức đám cưới. Bằng không để lâu sợ là không giấu nổi nữa đâu.”

Liên Đăng nhìn nóc nhà, muốn khóc mà không ra nước mắt: “Không liên quan gì đến Thịnh Hi Di hết. Tôi và huynh ấy chỉ quen sơ sơ thôi… Chính tôi cũng không biết đứa bé này ở đâu ra. Không có đàn ông mà vẫn sinh con, trên đời này nào có chuyện lạ này được!”

Vu nuôi lại nghĩ, nếu không phải Tiết độ sứ Hoài Nam thì chắc hẳn là quốc sư rồi. Nhưng bà không dám nói, nói ra rồi không biết sẽ có hậu quả gì đây? Dù sao tình huống cũng rất nghiêm trọng, phải nhanh chóng quyết định: “Điện hạ cứ cân nhắc đi. Nếu muốn giữ thì phải báo chuyện này vào cung. Nếu không muốn giữ thì bảo bọn họ chuẩn bị thuốc cho sớm, bỏ đi là xong.”

Bỏ ư? Cô nhìn vu nuôi với vẻ mù mịt: “Không cần nó ư?”

Vu nuôi gật đầu: “Bởi vì điện hạ vẫn chưa lấy chồng.”

Trong tình huống này thì bỏ cũng là bình thường. Nhưng nhớ tới giấc mơ thường gặp ấy, nhớ tới Bảo Nhi khóc lóc nói mẹ không cần nó nữa làm lòng cô chua xót.

Vu nuôi cực kì sợ hãi: “Điện hạ… Như thế thì thanh danh của điện hạ sẽ mất sạch.”

Liên Đăng cứ nói lẩm bẩm. Vu nuôi nhận thấy không khuyên nổi cô nên đành ra ngoài lớn tiếng sai tì nữ: “Mau đi mời Tiêu nương tử tới, nhanh vào đó!”

Tì nữ nhấc váy vội chạy ra ngoài. Vu nuôi ngoảnh lại nhìn công chúa. Cô đang ngồi ngây ra như phỗng, đại khái thế giới của cô đã sụp đổ rồi.Chỉ lát sau, Đàm Nô đã tới. Trâm cài tóc gắn tua rua ngọc trai vang leng keng. Vừa vào cửa, cô chưa kịp hỏi vu nuôi mà chạy thẳng tới lay Liên Đăng đang ngồi trên giường: “Liên Đăng, có chuyện gì thế?”

Đàm Nô hít sâu, sao lại như thế chứ? Lần trước đã trải qua đau đớn thê thảm như thế rồi mà cô vẫn chưa chừa ư? Thương thay, phẫn nộ thay, cô ấy đã chẳng còn biết phải mắng gì Liên Đăng nữa rồi. Rõ ràng là cô có thể tránh khỏi tai họa này, thế mà cuối cùng vẫn giẫm lên vết xe đổ. Nên oán trách quốc sư hay là trách chính Liên Đăng đây?

Liên Đăng không nghe thấy Đàm Nô nói gì hết. Cô xuống giường, lo lắng bứt rứt đi vòng vòng trông giống hệt Cửu Sắc: “Tôi còn chưa lấy chồng cơ mà… Không được, tôi phải tìm cha cho đứa bé!”

Đàm Nô nghe cô nói vậy thì thấy như trời đất sụp đổ. Cô đã quyết định giữ đứa bé lại, vì để nó được sinh ra danh chính ngôn thuận mà định tìm bừa một người để lấy ư?

Đàm Nô cuống lên. Đây là chuyện lớn liên quan đến cả đời. Cô nhấc váy đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn quanh: “Phất Cư, cô có ở đây không?”

Tùm cây bị vạch ra, Phất Cư ló gương mặt buồn ngủ ra: “Đây.”

Đàm Nô chỉ về phía Thần Hòa Nguyên, không biết phải nói rõ chuyện này thế nào, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi thở gấp nói: “Về bẩm với quốc sư, Liên Đăng có thai rồi, đang muốn kén phò mã.”

Phất Cư giật mình, cành lá rung lên: “Cái gì?”

Đàm Nô rụt tay về: “Đừng chậm trễ nữa. Mau đi đi. Bất luận thế nào, lần này không thể để xảy ra sai sót gì nữa.”

Nỗi tiếc nuối từ lần trước làm lòng cô đến giờ vẫn còn buồn. Cô tự trách mình không có bản lĩnh, không bảo vệ được người bạn tốt nhất, khiến Liên Đăng phải khóc cạn nước mắt. Lần này là ý trời, bất kể quốc sư còn sống được bao lâu nữa thì vẫn phải cho chàng ta biết, để chàng ta tự quyết định. Ít nhất thì đừng khiến bi kịch lặp lại nữa.

Phất Cư không nói nhiều, lập tức viết thư rồi buộc vào chân con chim cắt rồi vung tay thả chim bay đi. Cô nhảy vào trong viện, qua cửa thì bái chào: “Chúc mừng chúc mừng.”

Liên Đăng lập tức đỏ mặt: “Chuyện này thì có gì mà chúc mừng chứ!” Cô bỗng nhớ ra một chuyện, vội dặn dò: “Tuyệt đối không được để quốc sư biết.”

Đàm Nô và phất Cư đánh mắt nhìn nhau: “Tại sao?”

Bởi vì càng ngưỡng mộ một người thì càng muốn thể hiện những mặt tốt nhất của mình cho người ấy xem. Bây giờ cô có chuyện xấu, sợ quốc sư sẽ coi thường mình. Liên Đăng bèn đáp qua loa: “Chuyện con gái, đừng để đàn ông biết.”

Phất Cư lên tiếng: “Nhưng điện hạ không muốn tìm được cha đứa bé sao? Quốc sư giỏi gieo quẻ, sẽ tìm ra người đó thôi.”

Nhắc đến chuyện này, Liên Đăng liền tức giận oán trách: “Đồ bội tình bạc nghĩa ấy không nhắc tới cũng được. Tìm hắn làm gì? Để lấy hắn chắc? Đời này tôi ghét nhất là hạng người không dám chịu trách nhiệm. Có tìm được tôi cũng thấy ngứa mắt hắn thôi.”

Cô nói thẳng toẹt ra khiến Phất Cư lúng túng mất một lúc lâu.

Bây giờ không nên nói thẳng cho cô biết sự thật. Cô đã quên quốc sư, tự dưng nói đứa bé trong bụng là của quốc sư thì không biết cô nghe xong sẽ có phản ứng gì đây. Phất Cư biết điều lui ra ngoài, ngồi chờ bên ngoài phủ công chúa, chờ quốc sư tới sẽ báo lại tình huống cho chàng ta biết, để chàng ta cân nhắc có nên nói sự thật sau không.

Đàm Nô ngồi bên cạnh, nhìn Liên Đăng đi loăng quăng mà cũng chóng mặt theo: “Ngồi xuống nghỉ đi, không là động thai đấy.”

Cô nghe vậy thì đứng lại, cười méo xệch: “Đàm Nô, tỷ xem, tôi còn chưa lấy chồng mà lại có thai trước cả tỷ…” Cô vừa nói vừa dẩu miệng lên như trẻ còn ăn vạ đòi kẹo: “Tôi thấy tôi thật sự quá mất mặt. Tỷ tuyệt đối không được cười tôi đâu đấy.”

Đàm Nô đứng dậy ôm cô, khẽ vỗ lưng cô an ủi: “Tình cảm giữa chúng ta tốt thế nào? Tôi mà lại chê cười muội hả? Đứa bé này đã định sẵn là của muội, hãy chăm sóc nó cho tốt.”

Vu nuôi hơi nóng ruột: “Tiêu nương tử…”

Đàm Nô giơ tay lên: “Vu đừng nói nữa. Tôi biết rõ cái lợi cái hại trong này hơn vu. Đợi thêm lát nữa đi, sự tình chắc chắn sẽ có biến chuyển.”

Vu nuôi bất đắc dĩ, đã nói đến thế rồi thì bà cũng đành bái tay thở dài lui ra ngoài.

Liên Đăng kéo tay cô, nói cho cô giấc mơ thường gặp dạo này: “Trong mơ có một đứa bé gọi tôi là mẹ mà tôi không sao bế được bó. Nhưng hai ngày trước nó đã biết đi, rồi lao vào lòng tôi. Tỷ nói xem thế này có phải là thai mộng không? Có khi nào tôi sinh con ra sẽ trông giống hệt nó không?” Suy nghĩ này khiến cảm giác buồn bã bỗng phai nhạt. Cô thật sự rất thích Bảo Nhi. Nên là có chồng hay không chỉ là thứ yếu, sinh ra đứa con như thế cũng rất tốt.

Đàm Nô trề khóe miệng xuống, không cách nào trả lời cô. Đứa bé còn chưa kịp ra đời ấy đang dùng cách riêng của nó để kháng nghị, đấu tranh. Thân xác có thể thay đổi nhưng linh hồn vẫn còn là tốt rồi. Duyên mẹ con là do trời định. Đứa bé đáng ra sẽ gọi cô là mẹ thì sớm muộn gì cũng sẽ gửi thân nơi bụng cô.

Đàm Nô mỉm cười: “Vậy cứ để nó được bình an chào đời thôi! Muội và Chuyển Chuyển đều có con rồi. Xem ra tôi phải tăng tốc mới được.”

Liên Đăng rất hào hứng: “Đến lúc đó con cái ba nhà sẽ lại chơi với nhau. Biết đâu còn thành thông gia cũng nên.”

Đàm Nô cười rộ lên. Liên Đăng quả là người lạc quan. Chuyện lớn như thế mà cô chấp nhận nhanh thật. Kiểu người như cô luôn phải chịu nhiều thua thiệt, nhưng đến khi ông trời muốn bù đắp thì cũng sẽ hạnh phúc hơn người khác rất nhiều.

“Nếu cả ba nhà đều sinh con trai thì sao?”

“Vậy càng tốt, có thể kết huynh đệ. Giống như chúng ta đó, ba kiếm khách tung hoành từ Tây Vực đến Trung Nguyên.” Cô một tay chỉ trời, một chân giậm đất, tư thế đầy hào hùng.

Nhớ lại chuyện trước kia quả thực có quá nhiều cảm xúc. Còn nhớ khi ấy sau cơn bão cát, ba người mặt mày đầy nhem nhuốc cát bụi nhưng vẫn sóng vai nhau nằm bò dưới đất. Tình cảm giữa ba người là tình bạn gắn bó trải qua sinh tử. E là đàn ông cũng chưa chắc đã được như bọn cô. Bây giờ, cô và Chuyển Chuyển đã có chốn nương tựa, chỉ thương Liên Đăng đến giờ vẫn còn lông bông. Mỗi lần nghĩ tới đây, Đàm Nô lại vô cùng buồn lòng. Tới tận lúc này, cô ấy vẫn cho rằng Liên Đăng gặp phải quốc sư chính là tai kiếp. Nếu không có quốc sư thì chắc hẳn cô sẽ sống vô cùng bình yên, vui vẻ, nào có chuyện vẫn còn trẻ thế mà đã phải nếm trải đủ thứ long đong. Vốn nghĩ có thể làm lại từ đầu, ai ngờ ông trời vẫn giáng đòn hiểm, buộc cô phải đối mặt.

Lần này, quốc sư tới rất nhanh. Vào phòng rồi, chàng ta ngây ra, đau khổ và vui sướng cùng hiển hiện trong ánh mắt. Chàng ta đi đến trước mặt Liên Đăng, không thốt nên lời.

Liên Đăng vô cùng kinh ngạc: “Sao quốc sư lại tới thế?”

Đàm Nô lặng lẽ lui ra. Món nợ giữa họ cũng nên tính cho rạch ròi. Trốn tránh không phải kế lâu dài. Nếu không còn lựa chọn nào khác thì chi bằng hãy dũng cảm đối diện.

Lúc này, quốc sư lại trở nên miệng lưỡi vụng về. Trước đấy Phất Cư đã báo tin cho chàng ta. Chàng ta không dám tùy tiện tới nhận thân, chỉ ngẩn ngơ nắm lấy hai tay cô: “Thần nghe nói… điện hạ có thai rồi ư?”

Cô bật khóc tu tu, che mặt nói: “Đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm!” Sợ chàng ta hiểu lầm, cô mặc kệ đang nước mắt tèm lem, gương mắt nhìn chàng ta chằm chằm: “Thật ra tôi rất biết giữ ý tứ, trước giờ chưa từng xằng bậy với người khác. Nhưng lần này… lần này không biết là đã có chuyện gì, không hiểu sao lại thành ra như thế nữa.”

Lời chàng ta lại thực tế phũ phàng: “Điện hạ biết quy luật âm dương của trời đất chứ? Không có đàn ông thì phụ nữ không thể nào mang thai được. Một cô gái chưa chồng lại sinh con sẽ bị người đời cười nhạo.”

Cô gật đầu: “Tôi biết chứ. Thế nên tôi đang tính tìm cha cho đứa bé đây.”

“Điện hạ định tìm ai?”

“Tìm…” Cô nghĩ một lượt, đau xót nhận ra không tìm được ai cả: “Bấn quá thì tôi chỉ còn nước rời Trường An thôi.”

Chàng ta nhìn sâu vào mắt cô: “Điện hạ chưa từng nghĩ tới chuyện bỏ đứa bé ư?”

“Không. Tôi thích Bảo Nhi lắm. Nó là con tôi mà.”

Lòng chàng ta kích động đến run rẩy, không lời nào có thể miêu tả cảm nhận của chàng ta lúc vừa mới hay tin. Chàng ta cho rằng đời này đã không còn cơ hội nữa, không ngờ trời cao lại thương xót phận mình. Lần trước chàng ta đã bảo cô uống canh tránh thai, hóa ra cô lại không uống. Nếu chưa từng quên tình thì cũng nên chuẩn bị chào đón đứa bé này thôi. Máu âm – dương thật sự là thứ hợp đôi nhất trên đời. Tính theo đà này, nếu chàng ta có thể thành công kéo dài tính mạng rồi ở bên cô cả đời thì dễ có khi họ sinh được cả chục lứa cũng nên.

Chàng ta không nén được muốn bật cười sảng lãng, nhưng bây giờ vẫn chưa được. Chàng ta phải dỗ cô chấp nhận từng bước một, không thể làm tổn thương cô nữa. Lâm Uyên li3m môi nói: “Bất luận là ở đâu, con gái còn trẻ, độc thân như điện hạ lại dẫn theo đứa bé thì vẫn sẽ bị người ta lời ra tiếng vào. Chẳng phải điện hạ muốn tìm cha cho đứa bé sao? Thần thấy… thần có thể thử.”

Liên Đăng trợn mắt nhìn quốc sư: “Cái gì cơ?”

Chàng ta hít một hơi thật sâu: “Nếu điện hạ không chê thì thần muốn làm cha đứa bé. Tìm lạ không tày tìm tìm quen. Sao điện hạ không thử đón nhận thần? Thần sẽ đối tốt với hai mẹ con.”

Cô lùi về sau một bước: “Quốc sư đang nói giỡn chăng? Tôi vốn chỉ định tìm gã ở hoặc phu xe thôi…”

Chàng ta hơi mất hứng: “Điện hạ định chà đạp bản thân và đứa trẻ như thế ư?”

Cô lúng túng cười đáp: “Dù sao cũng chỉ cần hắn giả mạo mấy ngày, xong rồi li hôn là được.”

Chàng ta im lặng, cúi đầu siết chặt tay: “Vậy để thần làm sao lại không được?”

Liên Đăng cảm thấy miếng bánh từ trên trời rơi xuống kiểu này không thể nào tới lượt cô được. Từ bé, số cô đã rất nhọ, quốc sư đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết thật sự khiến cô thấy rất lo sợ. Cô cười từ chối: “Đa tạ ý tốt của quốc sư. Quốc sư là người cao quý, không thể để quốc sư phải chịu thiệt thòi được. Quốc sư không cần lo cho tôi đâu, chút chuyện nhỏ này không làm khó được tôi. Huống hồ quốc sư đã có người thương. Tôi là quân tử, quân tử không giành cái ngon của người khác.”

Không ngờ cô lại từ chối chàng ta vì lí do này. Lâm Uyên hơi khó xử, nhíu mày suy nghĩ: “Tìm ai cũng không bằng tìm được cha ruột đứa bé. Điện hạ không nhớ người ấy là ai ư?”

Liên Đăng xấu hổ lắc đầu: “Không có người ấy đâu.”

“Thế nên điện hạ cảm thấy đây là thai Phật sao? Tự dưng có thai, sau này sinh ra Bồ Tát ư? Điện hạ nghĩ lại đi, điện hạ từng qua đêm ở đâu, từng ở cùng ai?” Chàng ta dừng lại, nhìn dáng vẻ mờ mịt, đang chăm chú suy nghĩ của cô, cười ấm ấp nói: “Điện hạ lại quên rồi, đêm qua trong Cửu Trùng Tháp, điện hạ đã qua đêm cùng thần.”

Cô mấp máy môi, nhìn chàng ta với vẻ sợ hãi.

“Cửu Trùng Tháp vốn là nơi thuần dương hội tụ linh khí đất trời. Điện hạ có thể chất thuần âm, đến chỗ đó đương nhiên sẽ như cá gặp nước. Tối qua điện hạ không ngủ trên giường mà nằm dưới đất, đúng không? Trời ở trên, đất ở dưới, trời là dương, đất là âm, thiên địa hợp lại sinh ra vạn vật.” Chàng ta bắt đầu lươn lẹo bịa chuyện, đến mức chính bản thân cũng cảm thấy xấu hổ. Quốc sư dứt khoát chốt hạ: “Nên thần cảm thấy, có lẽ đứa bé này là con của thần.”

Liên Đăng há hốc mồm kinh ngạc: “Có căn cứ gì không? Chỉ vì tôi qua đêm ở Cửu Trùng Tháp thôi ư? Quốc sư, cái này không đùa được đâu. Nếu quốc sư dính líu đến tôi là sẽ phụ lòng cô gái kia đó.”

“Nàng đã quên tôi rồi, tôi không muốn quấy rầy nàng nữa. Nàng nên có cuộc đời mới. Còn điện hạ…” Chàng ta cụp mắt nhìn cô: “Lúc vừa gặp điện hạ, tim thần đập thình thịch. Có khi đứa bé có vào lúc ấy cũng nên.”

Tim đập xốn xang là có con luôn ư? Thế thì chắc trẻ con đã trải khắp thiên hạ rồi. Nhưng chàng ta có rung động với cô khiến cô thấy rất vui. Nếu đứa bé này thật sự là của chàng ta thì cũng không phải chuyện xấu.

Cô ngượng ngùng xoắn dải lụa: “Quốc sư và cô gái ấy đã chấm dứt thật rồi ư? Tôi không muốn sau này tự dưng có người đến tìm, còn dẫn theo đứa bé khác có sau khi quốc sư “tim đập thình thịch” đâu.”

Chàng ta nghẹn họng: “Trong lòng thần chỉ có điện hạ và con thôi. Lời thần nói đều là sự thật.”

Liên Đăng c4n má thịt, cố nén cười, nghĩ bụng đúng là chó ngáp phải ruồi. Người đẹp như thế dù lấy về để cung phụng thôi thì cô cũng vẫn lời to.

Cô vui sướng nhảy nhót: “Người đâu. Mau dâng tấu với bệ hạ, ta muốn xin ban hôn, cưới quốc sư.”

Dường như nam nữ bị đảo lộn hết cả rồi. Nhưng cũng không sao hết, chàng ta nguyện gả cho cô. Nếu trước đó chàng ta còn do dự thì bây giờ ông trời đã quyết định thay cho chàng ta. Bất luận ngày sau ra sao, chàng ta phải trân trọng mối duyên này, trân trọng đứa bé này chính là điều chàng ta phải làm vào lúc này.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi