KINH HỒNG VŨ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tố Phượng Di hối hả chạy đến ngự hoa viên, trong lòng thập phần lo lắng cùng bất an.

Tuy nhiên, hài tử thân ảnh không thấy đâu nhưng lại bị cảnh tượng trước mặt hù dọa một trận.

"AAAA.....!!!"
Tiếng hét lớn vang trong mảng tối, xuyên qua từng lớp từng lớp tường thành cao, chạm đến tâm thất con người.

"CÓ...CÓ NGƯỜI CHẾT!!...NGƯỜI ĐÂU!?...MAU!!...CÓ NGƯỜI CHẾT!!...!" thanh âm của tiểu thám giám ra sức gọi.

Ở dưới hồ nước, ba cỗ thi thể toàn thân đông cứng, sắc diện trắng bệt, thất khiếu khắp nơi chảy máu, hai người kia còn bị trói lại, miệng còn ngậm vải trắng, thi thể đã bốc mùi hôi thối, thay xác bị cá trong hồ rỉa đến tróc da tróc thịt, đồng tử đều bị ăn đến trống rỗng.

Cả ba người toàn bộ đều vong mạng, máu loang lỗ khắp một mảng hồ, cảnh sắc dưới hồ toàn bộ đều bị máu tươi nhuộm đỏ, cảnh tượng thập phần đáng sợ.

Tố Phượng Di nhắm chặt hai mắt, một chút cũng không dám hé mở, ngã ngồi ở dưới đất, sợ hãi ôm lấy thân thể, tinh thần phi thường hoảng loạn.

Thái giám cung nữ chứng kiến một màn trước mặt toàn bộ đều nôn mửa, liên tục dùng khăn tay bịt lại mũi cùng miệng.

Dĩnh Hoa ở bên cạnh đỡ lấy Tố Phượng Di, bản thân nàng cũng không thể chịu đựng nổi như vậy cái cảnh tượng quá đáng sợ, huống hồ là hoàng hậu nương nương từ nhỏ chưa từng nhìn thấy khổ cực đây.

Nàng cũng không thể kiềm chế, liền trực tiếp ói mửa.

Xung quanh là Khán Sa cung, Tiêu Tường cung, Thụ Huệ cung, Đỗ Tước cung cùng Minh Hòa điện đều bị chấn động một phen.

Tô Phá Ca cùng mười hai vị phi tần tức tốc chạy đến.

Tình hình cũng không khả quan hơn đám người của Tố Phượng Di là bao nhiêu, người thì nôn mửa, người thì ngất xỉu.

Tô Phá Ca đều bị nháo đến đau đầu.

Tô Phá Ca hai mắt khai lớn hết cỡ, tâm thất đều loạn thành một đoàn, cực lực đè nén sợ hãi trong lòng.

"NGƯỜI ĐÂU!" Tô Phá Ca lớn tiếng.

"Nô tài đợi lệnh!" cẩm vệ cuối người hành lễ.

"Hộ tống các vị nương nương trở về cung.

Cho người thu dọn sạch sẽ Hà Trì, đem cá trong hồ toàn bộ đều thay mới cho trẫm! Hạ lệnh cẩm vệ canh giữ các cung! Nếu có sai sót, trẫm sẽ chém đầu các ngươi!" Tô Phá Ca nghiêm giọng hạ chỉ.

"Nô tài tuân lệnh!"
Liền một khắc sau, Kiềm Hà trì lại trở về im lặng, không một bóng người.

Bóng đen trên mái nhà nụ cười thâm trầm đáng sợ.

Tô Phá Ca trở về Đỗ Tước cung đã được một lúc, đến giờ nghĩ lại hắn vẫn còn cảm thấy rợn người, cảnh tượng này đối với hắn là quá sức chịu đựng rồi đi.

Hắn từ nhỏ sống trong nhung lụa, được phụ hoàng mẫu hậu cưng chiều, thời điểm phụ hoàng còn tại vị cho đến bây giờ hoàng đế chính là hắn đối với hình ảnh quá mức kinh tâm động phách như vậy quả là vẫn chưa từng chứng kiến.

Hắn đường đường một nam tử hán đại trượng phu còn phải một trận rung người, đừng nói chi đến thê thiếp của hắn, các nàng còn sẽ có bao nhiêu kinh hãi đâu.

Nâng lên tay áo lau đi mồ hôi trên trán, thở hắt một cái, chấn chỉnh một cái vuốt ngực.


Nhậm Hiền phi trên tay đem đến một bôi trà, kính cẩn dâng đến Tô Phá Ca.

"Hoàng thượng, đã khuya rồi, ngày mai người còn phải thượng triều xử lý chính sự.

Thần thiếp thỉnh hoàng thượng sớm nghỉ ngơi, dưỡng an long thể." Nhậm Hiền phi thi lễ, cuối đầu thỉnh Tô Phá Ca.

"Hiền phi, nàng không biết đó thôi, cảnh tượng khi nãy rất đáng sợ, bọn họ đều bị cá trong hồ rỉa đến da thịt tứ tán, ngay cả đồng tử đều không còn.

Trẫm khi nãy bị doạ sợ một trận.

Tiêu thường tại cùng Mạc quý nhân còn bị doạ đến ngất xỉu." Tô Phá Ca kéo lấy tay Nhậm Hiền phi, để mỹ nhân ngồi bên cạnh, sắc diện khó coi kể lại.

"Hoàng thượng đừng quá lo lắng.

Mọi chuyện hãy giao cho cẩm y vệ xử trí, hoàng thượng bảo trọng long thể là điều tất yếu!" Nhậm Hiền phi xoa lấy tay của đối phương đan chặt tay bản thân, mỉm cười trấn an.

"Trẫm biết, trẫm biết, nhưng mà...!" Tô Phá Ca trong lòng không thể yên ổn.

"Hoàng thượng, đừng nghĩ nữa, chúng ta nghỉ sớm đi." Nhậm Hiền phi đưa một ngón tay chặn lại câu nói của đối phương.

"Được rồi, chúng ta nghỉ sớm." Tô Phá Ca một cái thở dài, cùng Nhậm Hiền phi di dời trung phòng.

Tố Phượng Di ở Phượng Hoa cung ôm mặt khóc đến tê tâm liệt phế.

Chứng kiến một màn này lại khiến nàng nảy lên ý nghĩ không tốt.

Hài nhi của nàng có phải cũng như bọn họ không? hài nhi của nàng là chạy đi nơi nào, vì sao còn chưa trở về với nàng đây? có phải đã xảy ra chuyện nên giờ này vẫn chưa trở về không? Nếu không vấn đề gì thì tại sao vẫn chưa về đây? Nàng đã tìm khắp nơi trong hoàng cung đều không thấy nàng.

Hài tử của nàng, đứa con đầu lòng của nàng, nếu nàng xảy ra chuyện, bảo nàng phải làm sao đây.

Ân nhi, con mau trở về đi!
Phượng Hoa cung khắp nơi vọng đến tiếng khóc đến đau lòng của họ Tố nữ nhân này.

Dĩnh Hoa ở bên cạnh đều đã khuyên nhủ hết lời, nhưng nữ nhân kia vẫn không hề bị đánh động.

Qua thêm hai khắc, ở bên ngoài Phượng Hoa cung lại xuất hiện một người.

Thị vệ gác cửa nhìn thấy có người đến, liền mới chạy vào bẩm báo.

Tuy nhiên, chủ tử của bọn họ làm thế nào còn để tâm đến bọn họ, như vậy liền Dĩnh Hoa mới lên tiếng để người tiến vào.

Đợi một lúc, nhìn thấy thân ảnh đi vào chính là vị Phạm sư phụ của trù phòng, trên tay còn bế theo một thân ảnh nhỏ hơn, mà thân ảnh nhỏ hơn đó, không phải là tiểu công chúa của bọn họ sao?
"Nương nương công chúa về rồi!" Dĩnh Hoa thanh âm nâng cao đánh tỉnh nữ nhân đang khóc thê thảm kia.

"Ân nhi!" Tố Phượng Di nghe người bền cạnh nói hài tử của nàng về rồi, liền giật mình, nhanh chóng ngẩn đầu nhình đến, liền nhìn thấy người kia, trên tay bế theo hài tử của nàng.

Tố Phượng Di nhanh một chút chạy đến trước mặt người kia, bồng qua hài tử của nàng, nhìn thấy hài tử không sao, còn ngủ rất ngon, liền mới an tâm trở lại.

Gọi đến Dĩnh Hoa đem tiểu công chúa trở vào trong, lúc này chính là mặt đối mặt với người kia.

"Ngươi vì sao lại bế tiểu công chúa trở về?" Tố Phượng Di nghi hoặc.


"Đi ngang qua một nơi, nhìn thấy tiểu công chúa ngủ gục ở đó, liền đem nàng trở về." Tiểu Bạch không đầu không đuôi nói.

"Phạm sư phụ không biết là vô tình hay cố ý, vì sao lúc nào Ân nhi tìm không thấy, đều là ngươi đem nàng trở về?" Tố Phượng Di từ đầu đã đề phòng Tiểu Bạch, nhất cử nhất động của đối phương nàng đều để ý kỹ càng.

Nàng từng cho người điều tra đối phương, nhưng lại không tra ra thứ gì.

Nàng cho người theo dõi hành tung của hắn nhưng lần nào cũng đều nửa đường liền mất dấu.

Cho nên lúc này, nàng chính là cảnh giác cao độ.

Tiểu Bạch có phần nhíu mày, đối câu hỏi của nữ nhân trước mặt vẫn không hề đáp trả, cũng không có ý định đáp trả.

"Bản cung đa tạ Phạm sư phụ đưa tiểu công chúa trở về, nhưng thỉnh ngươi từ nay đừng quá thân cận tiểu công chúa!" Tố Phượng Di đối Tiểu Bạch cảnh cáo.

Tiểu Bạch vẫn một mực im lặng.

"Phạm sư phụ không biết còn điều gì muốn chỉ giáo?" Tố Phượng Di nghiêm giọng hỏi đến.

Tiểu Bạch nhìn nữ nhân đối diện một lúc, song liền xoay người ly khai, chỉ lưu lại Tố Phượng Di hai chữ "Trùng hợp".

Một đạo ánh mắt khó hiểu, nhìn người nọ rời đi, trong lòng nghĩ, hai chữ đó lưu lại là nghĩa gì?
Ngày hôm sau, giờ dần tam khắc, Tô Phá ca vốn an giấc bồi hồng nhan, bên ngoài Minh Từ động thái nghiêm trọng, nhanh chóng đi vào.

"Hoàng Thượng!" Minh Từ lớn tiếng gọi đến thân ảnh hoàng đế vẫn còn nằm trên giường kia.

Tô Phá ca vẫn bất vi sở động, hai mắt nhắm nghiền.

"Hoàng Thượng!" Minh Từ lại một lần gọi.

Lúc này thời điểm, hẳn Tô Phá Ca nhận thức thanh âm bên ngoài đả động, liền mới giật mình tỉnh giấc.

Nhậm Hiền phi bên cạnh cũng nương theo người, đỡ lấy thân thể ngồi thẳng.

"Nô tài thỉnh an hoàng thượng." Minh Từ cung cẩn dập đầu.

"Minh công công, không biết là chuyện gì lại thông truyền sớm như vậy?" Nhậm Hiền phi khẽ chau mày.

"Tâu hoàng thượng! Trù phòng xảy ra chuyện rồi!" Minh Từ thoáng nhìn sợ hãi, lắp bắp không nên lời.

"Sao!?" Tô Phá Ca vốn vẫn còn muốn chợp mắt một chút, bên tai lại nghe người phía dưới nói như vậy, liền lập tức nhãn châu khai mở toàn diện.

"Hoàng thượng, thỉnh người mau đến đó đi!" Minh Từ lại dập đầu.

"Lập tức bãi giá trù phòng!" Tô Phá Ca động một cái liền đứng thẳng.

Gấp rút để Nhậm Hiền phi giúp bản thân hoán đến cỗ y phục liền nhanh một chút cùng Minh Từ đi đến trù phòng.

Thời điểm Tô Phá Ca đến nơi, lại là một màn kinh đảo nhân tâm.


Trước cửa trù phòng treo một cái đầu heo sống, đầu heo dính đầy máu, thất khiếu chảy đến thật nhiều máu, từng giọt từng giọt nhiễu xuống đất.

Con heo này chết không nhắm mắt, đạo quang đáng sợ hướng thẳng người đối diện.

Kiềm chế sợ hãi đi qua, bên trong lại một trận náo loạn.

Gà cùng ngỗng chết thây la liệt khắp nơi, máu tươi nhuốm đỏ sàn nhà, ngỗng trắng đều bị nhuộn thành huyết ngỗng, gà mái bị nhuộm thành huyết kê, còn lưu đến mùi tanh nồng của máu, hơn nữa, toàn bộ đều không còn thủ cấp.

Tô Phá Ca che lấy miệng, nhanh chóng chạy ra ngoài, ở gốc cây gần đó chống đỡ thân thể, liên tục ói mửa.

Trù phòng lúc này tựa một chiến trường cảnh sắc, thây xác la liệt, máu vây khắp nơi.

"Hồi cung! Lập tức hồi cung!" Tô Phá Ca thân thể nghiêng ngã, thẳng một đường chạy về Minh Hoà điện.

Qua đi hai ngày, hầu như toàn bộ mọi người đều bận rộn, chính là việc dọn dẹp một tàn trận hai ngày trước khiến cho trù phòng hai ngày nay đều không thể trưng dụng, ba bữa sáng trưa tối đều chuyển qua tiểu khu Khiếu Kính phòng, làm Khiếu Kính phòng nhân khẩu bận đến loạn thần bát nháo.

Thị vệ, cẩm vệ còn có cấm vệ quân ở Vệ Quân viện đều bị điều động đi gần hết, phân bố đều ở các cung, đem các cung vây đến chặt chẽ.

Mà hôm nay tiết trời sáng trong, bầu trời ít mây, ánh nắng ở Thái An điện đỉnh đầu chiếu thẳng xuống, hiện tại là cuối thu, cho nên ánh nắng đều không quá chói gắt, là ngày hoàng thất tế tổ.

Hoàng cung hôm nay lại được một trận bận rộn, mà nơi loạn nhất, hẳn là Khiếu Kính phòng đi.

Khiếu Kính phòng là một tiểu khu nằm cuối địa thế hoàng cung, là nơi hậu bị cho Ngự Thiện phòng, chuyên dụng để làm nơi rửa chén, tuy là tiểu khu nhưng cũng không phải quá mục nát, cũng có thể nhìn thuận mắt.

Khiếu Kính phòng hôm nay nhân khẩu ra vào không ngừng, thanh âm hòa trong không khí lại là tiếng ồn cùng tiếng chửi mắng của Trương sư phụ.

Khiếu Kính phòng bọn họ từ khi được Ngự Thiện phòng trưng dụng liền công việc làm đến không xuể, khu sự của bọn họ vốn đã thuộc tiểu khu, chỉ có ba mươi nhân khẩu nhưng bọn họ nhận thức di chuyển đã đủ khó khăn, bây giờ thời điểm Ngự Thiện phòng dời đến, nhân khẩu lên đếnn hai trăm ba mươi người, thì lại càng ép chết người.

Bọn họ phải luân phiên ra vào, không thì hai trăm ba mươi nhân khẩu bên trong toàn bộ đều bế khí mà chết.

Mà hiện tại Khiếu Kính phòng chỉ còn một nửa số nhân khẩu cấp thiết, số còn lại đều bị chia qua tiểu khu Dụ Kính phòng bên cạnh đi.

Đám người tiểu Tam, Tứ, Ngũ bọn họ đều việc đến tay không hết, làm sao còn thời gian rãnh rỗi hàn thuyên như trước.

Bọn họ tâm nghĩ một trận, nguyên do hẳn là vì không có Phạm sư phụ ở đây đi.

Khiếu Kính phòng kẻ đến người đi, lúc này là thời điểm đảo vụ, nhóm người tiểu Tam, Tứ, Ngũ hẳn là được đổi ra ngoài.

Bọn họ ngồi ở bãi đất bên cạnh, cực lực lấy khí hít thở, thầm mong Phạm sư phụ hiện tại có mặt, có thế thì bọn họ mới không cần làm đến không kịp hít khí như vậy đâu.

"Tất cả các ngươi còn ngồi đây!? Bên trong nhân khẩu không đủ, các ngươi còn có thể an yên như vậy không làm việc!?" Trương sư phụ đi đến, thanh âm đề cao hạ xuống đám người Tam, Tứ, Ngũ.

"Sư phụ, chúng con chỉ mới được đổi ra ngoài, không thể nói là chúng con an yên như vậy không làm việc a." tiểu Tứ sinh khí, đối Trương sư phụ nói lại một câu.

"Ngươi còn dám cãi lại! Các ngươi còn không mau đi làm việc, ta liền báo Kính Sự phòng để các ngươi trở về quê cuốc đất, hừ!" Trương sư phụ hắt một cái thở ra.

Bọn người tiểu Tam, Tứ, Ngũ vốn muốn phản biện, lại nghe Trương sư phụ nói đến như vậy sự, bọn họ đành ngậm đắng nuốt cay trở vào làm việc.

Trương sư phụ trước đây đã hà khắc, cậy sủng mà kiêu, luôn luôn quát tháo bọn họ, người của Ngự Thiện phòng không ai tránh khỏi tai hoạ, mà người mới đến lại càng thê thảm, bị chửi đến không thể ngẩn đầu.

Từ khi Phạm sư phụ nhập cung lại càng hà khắc hơn, mỗi lần cùng Phạm sư phụ xảy ra xích mích, bọn sẽ là người để ông ta trút giận.

Cho nên mọi người nhìn vào liền có thể nhìn ra, người của Ngự Thiện phòng hầu như toàn bộ đều hướng đến Phạm sư phụ đi.

Dường như trời cao đã nghe thấy thán từ ai oán của bọn họ, nhìn xem, bên kia thân ảnh đang bước đến không phải là bọn họ sùng bái con người Phạm sư phụ đó sao.

Tiểu Bạch chậm rãi bước, không lâu sau liền đã đi vào bên trong Khiếu Kính phòng.

Bên trong vốn dĩ phi thường rối loạn, lại vì một thân ảnh bạch y mà động thái toàn bộ đều ngưng trệ.


Tiểu Bạch đến gần nơi đặt thức ăn đã hoàn thành, đạo quang một đường quét qua.

"Những thứ này là ai làm?" Tiểu Bạch vô thanh vô thức hỏi một câu.

"Phạm sư phụ, đây đều do Trương sư phụ chính tay làm a.

Trương sư phụ nói tế tổ quan trọng, không thể để xảy ra sơ sót, cho nên liền một tay làm hết, còn những thứ còn lại đều do các tiểu sư phụ của Ngự Thiện phòng làm ra." cũng nữ thanh y đứng bên cạnh phân giải.

Tiểu Bạch một hồi sau cũng chỉ im lặng.

Tất cả mọi người phi thường căng thẳng, chú tâm quan sát Tiểu Bạch từng cái động thái.

Tiểu Bạch qua một lúc liền nâng lên đĩa thức ăn đặt trước mặt, một lời cũng không nói, thẳng tay úp đĩa thức ăn xuống thùng gỗ dưới chân.

Toàn bộ mọi người đều kinh ngạc, nhãn châu đều khai lớn hết mức, Phạm sư phụ là đang làm cái gì a? Trương sư phụ lúc này cũng phi thường ngạc nhiên, sau đó chính là sinh khí.

Tiểu Bạch lần lượt đem thức ăn từng đĩa, từng đĩa một ném vào thùng gỗ, không lâu sau trên bàn hoàn toàn không còn một món nào được lưu lại.

"Phạm sư phụ làm như vậy là có ý gì!?" Trương sư phụ hoả khí dâng đến, trừng mắt nhìn Tiểu Bạch.

"Những thứ này đều không thể trưng dụng." Tiểu Bạch lời nói phi thường chắc chắn.

"Hà cớ vì sao lại không thể trưng dụng chứ.

Ta đã mất cả một ngày để chuẩn bị, toàn bộ đều là thực liệu trân quý.

Ngươi nói như vậy, có phải là ám chỉ ta không bằng ngươi, biết cách lấy lòng người khác không!?" Trương sư phụ nộ khí, đối Tiểu Bạch lớn tiếng.

"Tùy ngươi nghĩ." Tiểu Bạch đối đối phương một màn sinh khí đều dửng dưng.

"Ngươi...!Ngươi!!" Trương sư phụ bị đả kích như vậy liền hít thở không thông.

"Những thứ như vậy nếu có thể làm tế phẩm, liền như vậy thức ăn của hoàng thất đều không phải những thứ cho người ăn đi." Tiểu Bạch điềm nhiên, thẳng thắn chỉ trích.

"Ngươi nói như vậy có phải là nói ta bất tài, làm ra những thứ không phải cho người ăn không? Ngươi đừng quên ta là Ngự Thiện phòng đại sư phụ, ta làm bếp đã bốn mươi năm rồi, ta cầm xan còn nhiều hơn ngươi cầm sách! Một tên tiểu tử trù nghệ tầm thường không đến đâu như ngươi lại dám coi thường ta!!?" Trương sư phụ ngón trỏ chỉ đến Tiểu Bạch, phát hoả.

Tiểu Bạch bất vi sở động.

"Được! Nếu ngươi dám nói thức ăn ta làm ra không phải cho người ăn, vậy ta cùng ngươi đi gặp hoàng thượng, chúng ta cùng so tài, xem ai đúng ai sai!" Trương sư phụ xuất ý, muốn cùng Tiểu Bạch so tài.

"Phạm sư phụ, Trương sư phụ là người không nên đắc tội, người đừng nên đối chọi với ông ấy, sẽ có kết quả không tốt a." thanh y cung nữ chau mày hướng Tiểu Bạch nói.

"Ngươi sợ sao? Nếu ngươi sợ rồi liền lập tức rời khỏi đây cho ta, từ nay không được bước vào trù phòng nửa bước!" Trương sư phụ thẳng tay chỉ ra ngoài đại môn, ý muốn đuổi người.

Tiểu Bạch không trả lời, cũng không di chuyển.

"Được! Gan cũng lớn lắm! Vậy cùng ta đi gặp hoàng thượng đi!" Trương sư phụ nói xong liền bước đi, hướng đi là Thái An điện.

Những lời khuyên nhủ từ các cung nữ, thái giám vốn không để vào tai.

Tiểu Bạch phía sau Trương sư phụ, lãnh đạm bước đi.

- ----Hết chương 28-----
Tác giả: Đã để các sen đợi lâu rồi.

Chương sau sẽ có kịch hay xem a, các sen cứ từ từ đợi xem Bạch tỷ tỷ của chúng ta sẽ giải quyết ra sao a.


Nhậm Yến Thanh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi