KINH HỒNG VŨ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Mở cửa!! Lập tức mở cửa ra!"
Giờ hợi, đem khuya, khí trời thu tiết đặc biệt lạnh, ở Ngọc Dương cung lại vọng đến tiếng gõ cửa.

"Mở cửa!"
Tiếng gõ cửa phi thường gấp gáp.

Qua hai khắc, đại môn Ngọc Dương cung cuối cùng hé ra mộ khoảng, Thấm Nhi đẩy cửa, đưa mắt nhìn ra ngoài.

"Nô tỳ thỉnh an quận chúa!" Thấm Nhi bước xuống tam cấp bậc, khụy gối hành lễ.

"Bản cung có sự muốn cùng Dinh quý nhân thảo luận." Tô Vân Hi chau mày, sắc diện hắc tích.

"Nô tỳ hiểu rõ! Thỉnh quận chúa di dời đại điện, nô tỳ tức cùng chủ tử thông truyền!" Thấm Nhi đứng thẳng, làm ra cái động thái thỉnh mời.

Tô Vân Hi ngồi ở đại sảnh Ngọc Dương cung, ngọc thủ đỡ lấy bôi trà, trà thơm đi vào miệng, nhưng trong lòng vẫn chưa hẳn buông cổ lo lắng, phi thường bức rức.

Ngồi được một lúc, song mới nhìn thấy Hải Ngôn từ tẩm điện bước đên trước mặt.

"Thần thiếp thỉnh an quận chúa.

Không biết đã khuya như vậy, quận chúa đến tìm thần thiếp là có như thế nào cớ sự chỉ dạy?" Hải Ngôn trước tiên hành lễ, sau lại mỉm cười dò nguyên do.

Nữ nhân này ngày thường rất ít khi đến nơi này, bản thân cùng nàng cũng phi thường ít tiếp cận.

Mà bây giờ là nửa đêm, đã trễ như vậy, nữ nhân nàng lại đến tìm mình, hẳn là cũng không phải chuyện đơn giản.

Nàng không nhớ là bản thân có đả động đến nàng.

"Bản cung nghe nói Phạm sư phụ đang ở chỗ của quý nhân?" Tô Vân Hi không nhìn đến Hải Ngôn.

Khoé môi nhếch lên, thập phần chói mắt.

"Là người nào cùng quận chúa nói rằng Phạm sư phụ đang ở chỗ của thần thiếp đây?" Hải Ngôn một khắc ngạc nhiên, song lại bình tĩnh hồi đáp.

"Bản cung là nghe nô tài nói đến.

Nếu Phạm sư phụ thật có ở Ngọc Dương cung, thỉnh quý nhân đem người giao lại bản cung.

Bản cung cũng không cần khó dễ ngươi." Tô Vân Hi đảo mắt, nhấp một ngụm Long Tĩnh.

"Thứ thần thiếp mạo phạm.

Phạm sư phụ thật không có ở Ngọc Dương cung.

Nếu quận chúa không tin, có thể cho người kiểm tra." Hải Ngôn động thái từ tốn, phi thường bình thản.

"Thật như vậy?" Tô Vân Hi trong lòng vẫn là đôi chút nghi ngờ lời nói của đối phương.

"Là thật." Hải Ngôn khẳng định.

"Vậy là có thể là bản cung nghe lầm rồi.

Đã làm phiền quý nhân rồi.

Bãi giá." bôi trà đặt xuống bàn nhỏ.

Tô Vân Hi lại nhếch môi, phất áo đứng lên.

"Thần thiếp cung tiễn quận chúa." Hải Ngôn hành lễ.

"Nghe nói, phía nam Long Tĩnh rất vang danh.

Tuy nhiên, hoàng thượng đã uống phải một ly trà hương vị lại khác lạ, liền lập tức truyền chỉ đến nơi cống trà lớn nhất triệu vào cung hảo hảo dò hỏi nguyên nhân." Tô Vân Hi bước ra khỏi cửa liền quy đầu mập mờ lưu lại lời nói, sau lại mờ ám nở nụ cười, mới quay lưng rời khỏi.


Hải Ngôn thân thể đình trệ, đứng tại nơi đó, nhãn châu mở lớn, thoáng qua tia sợ hãi.

Khiết Dục trì xây dựng khuất sau hoàng cung một khoảng.

Ban đêm giờ hợi ít người đi lại.

Nước từ Dạ sơn chia làm hai nguồn dẫn đến, cho nên nước trong hồ quanh năm đều nóng lạnh vừa đủ.

Màn đêm phủ lấy, chỉ duy nhất ánh trăng trên đầu rọi xuống dưới hồ, xung quanh không hề dùng nến, chì lấy ánh sáng từ Mộ An thạch tử sắc truyền ra.

Hơi sương từ dưới hồ lang toả, bao bộc toàn bộ Khiết Dục trì.

Ở nơi khác, bóng lưng đơn độc nhìn ra màn đêm, khoé mắt lưu lại lệ thủy.

"Nương nương, người ngồi như vậy đã một canh giờ rồi.

Cơm hôm nay người không động đến một hạt nào, ban đêm rất lạnh, người cứ ngồi như vậy nữa nô tỳ e là sẽ sinh bệnh." Thúy nhi lo lắng, hướng đến bóng lưng đó khuyên nhủ.

"Bây giờ là giờ nào rồi?" nàng đối ý lo lắng của Thúy nhi không có để tâm, chỉ chậm rãi hỏi đến thời gian.

"Nương nương, đã là giờ hợi rồi." Thúy nhi kính cẩn.

"Đã trễ như vậy? Vậy tại sao lại không có một chút tiếng động đây?" nữ nhân mờ mịt hỏi một câu.

"Nương nương, đã trễ như vậy, tất cả mọi người đều đã sớm đi gặp lão chu công đánh cờ, như thế nào lại có thể cí tiếng động a." Thúy nhi gãi gãi đầu, khó hiểu nhìn nàng chủ tử.

"Bản cung nhớ lúc trước Tự Tố cung phi thường náo nhiệt."
"Cũng phải, lúc trước Tự Tố cung là nương nương đương triều tẩm cung, phi thường nhiều người ra vào.

Bây giờ cũng đã thay triều đổi đại, Tự Tố cung cũng không còn được như lúc trước." Thúy nhi trong lời nói nghe ra có phần buồn bã.

"Có những chuyện chúng ta không thể biết trước được.

Khi nó đến, tất cả đều không thể ngờ.

Đến khi phát giác được, đều đã không thể thay đổi." nữ nhân môi đào khẽ cười.

"Nương nương." Thúy nhi gọi nàng.

"Bản cung không sao.

Tắt đèn đi ngủ thôi." nữ nhân trấn an Thúy nhi, song lại hạ lệnh tắt nến.

"Nô tỳ tuân lệnh." Thúy nhi hành lễ, lui ra ngoài.

Nằm trên giường, nhãn châu nhắm nghiền.

Đột nhiên, khoé mắt lại có dòng lệ chảy xuống.

Thân ảnh ở trong nước tĩnh lặng, ở dưới đáy hồ ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh trăng rọi khắp nơi, xuyên qua từng tầng thủy lưu, đến thân thể.

Thủy chỉ lưu động trong nước bị ánh sáng xuyên qua, tản ra một loại ánh sáng mềm mại.

Thân ảnh bất vi sở động, từ trong ánh mắt nhìn ra được phi thường an yên.

Hải Ngôn nâng váy, động thái nhanh một chút đi vào Khiết Dục trì.

Nhìn mặt nước tĩnh lặng, im lặng ngồi ở đó.

Qua đi hai khắc, mới xuất hiện động tĩnh.


Mặt nước dao động, thân ảnh nhô lên khỏi mặt nước, chầm chậm đem nhãn châu khai mở, thủ chống trên thành hồ, đỡ lấy cổ thân thể, rời khỏi hồ nước.

Đảo mắt một cái, lúc này mới nhìn thấy nữ nhân bên kia.

"Ngươi ở dưới nước đã lâu rồi, y phục trước khi xuống nước cũng không cởi bỏ.

Trước tiên theo bản cung trở về,sau đó lập tức đổi xiêm y." Hải Ngôn lưu tâm, cẩn trọng nhắc nhở.

Thân ảnh không trả lời, lặng lẽ bước theo Hải Ngôn, trở về Ngọc Dương cung.

Hải Ngôn đưa mắt nhìn người trước mặt, hắn hầu như chỉ vận duy nhất bạch y tiêu sái, bây giờ vận lên kiện lam y thủy mặc vẫn không thể che dấu cổ soái khí phát sinh.

Nàng thời điểm rời khỏi đãi yến, trên đường trở về liền nhìn thấy đối phương bên cạnh hòn giả sơn ở Ngự Hoa viên tựa vào, khụy gối, khom lưng, thủ một bên bám vào giả sơn, ngón tay khẳng khiu dùng sức tì vào vách đá, bên còn lại một mực ôm chặt lấy ngực trái, diện sắc vốn đã trắng như có bệnh, hiện lại càng trắng đến khó coi.

Tuy đối phương đeo diện sa, nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy thanh âm hàm răng nghiến chặt vào nhau.

tia đau đớn rõ ràng hiện lên trong ánh mắt.

Liền như vậy mới nhanh một chút mang theo đối phương trở về cung.

Vẫn chưa thể đặt chân vào đại môn, bên tai lại nghe được đối phương muốn ngâm mình trong nước.

Ngọc Dương cung tuy rằng cũng có dục phòng, tuy nhiên, nơi đó dù sao cũng là phi tần cái dục phòng, lúc nãy nàng đem theo nam nhân trở về cung, bị nhiều người nhìn thấy như vậy, bây giờ lại đem hắn vào tẩm điện, như thế nào lại không có dị nghị đâu.

Liền như vậy mới đem đối phương đến Khiết Dục trì.

Đến nơi, không ngờ đối phương ngay cả y phục vẫn chưa cởi bỏ đã nhảy xuống nước.

Khiết Dục trì tuy là nơi tắm rửa của phi tần, không quá sâu, nhưng tuyệt nhiên cũng không quá cạn.

Mà đối phương thoáng một cái đã lặn xuống đáy hồ, nàng cũng không thể nào nhảy theo kéo hắn lên, đành như vậy để đối phương ở lại Khiết Dục trì, bản thân trước trở về Ngọc Dương cung hảo hảo chuẩn bị một chút.

"Phạm sư phụ đã thấy khá hơn chút nào chưa?"
Tiểu Bạch ngồi đối diện Hải Ngôn, một cái gật đầu.

"Ngươi rốt cuộc là bị bệnh gì? Có cần truyền thái y bắt mạch không?" Hải Ngôn chau mày.

Tiểu Bạch lắc đầu.

"Thật sự không cần?" Hải Ngôn hỏi thêm một lần.

Tiểu Bạch không đáp, nâng lên bôi trà, nhấp một ngụm.

"Phạm sư phụ nếu không ngại, có thể lưu lại Ngọc Dương cung nghỉ ngơi, khi nào nhận thấy hoàn hảo vô sự liền rời đi.

Bản cung vốn cũng có một số sự muốn hướng Phạm sư phụ thỉnh giáo." Hải Ngôn mỉm cười.

Tiểu Bạch đặt xuống bôi trà, suy nghĩ một lúc, song mới gật đầu.

"Vậy Phạm sư phụ cũng không cần câu nệ.

Thấm Nhi, đưa Phạm sư phụ đến gian phòng phía sau Ngọc Dương cung.

"Nô tỳ tuân mệnh.

Phạm sư phụ, thỉnh bên này." Thúy Nhi trước làm cái lễ, sau mới làm ra cái động thái mời.

"Đa tạ." Tiểu Bạch cùng Hải Ngôn lưu lại câu nói, song cùng Thấm Nhi ly khai.

Hải Ngôn sau Tiểu Bạch rời đi vẫn còn ngồi ở đó.


Thở dài, trong lòng phi thường phiền não.

Nữ nhân Tô Vân Hi nói câu đó thật sự đã đánh vào tâm thất nàng một cái.

Nơi cống Long Tĩnh lớn nhất chính là Hải gia của nàng, Hải gia là nơi sản xuất trà lớn nhất giang nam, khắp giang nam đều có trà lâu của Hải gia, không ai là không biết.

Hải gia cũng là nơi cống trà vào cung.

Nàng mẫu thân sau khi hạ sinh đệ đệ liền qua đời, cho nên trong nhà chỉ còn phụ thân, hai vị huynh trưởng cùng đệ đệ.

Hai vị huynh trưởng sớm đã thành gia lập thất, đã có hài tử.

Tuy nhiên đệ đệ của nàng tuổi vẫn còn quá nhỏ.

Phụ thân đã già, cho nên đem toàn bộ sản nghiệp đều giao lại cho hai vị huynh trưởng.

Thế nhưng vẫn còn hai vị tẩu tẩu cùng đám tiểu hài, nếu như lần này đại hoạ giáng xuống, Hải gia nhất định không thể yên ổn.

Lời nói của nữ nhân kia rất rõ ràng! Đem người giao ra, còn không thì đợi lãnh hậu quả! Nột trận này, khiến nàng không biết đường xoay sở.

Sáng hôm sau.

Hôm nay tiết trời đã diệu hơn, không còn quá gay gắt như hôm qua.

Giờ thìn, Thuận Tri viên phát sinh âm thanh, nghe được tiếng đá chạm vào nhau, chính là Tô Phá Ca cùng Tô Vân Hi ở tại nơi đó khuy hướng đánh cờ.

Minh từ bê mộc khay khom lưng bước vào gian nhỏ phía sau, đặt lên bàn gỗ nhỏ hai bôi trà, đem hai ly trà trước đó đã có để lên mộc khay, song cuối người rời khỏi.

"Đã giờ thìn tam khắc rồi.

Ngươi không phải thượng triều?" Tô Vân Hi đặt xuống bà đá quân cờ trắng, từ tốn thanh âm xuất khẩu.

"Không gấp, chỉ mới là khắc thứ ba, vẫn còn có thể chơi thêm bốn lượt." Tô Phá Ca cười một cái, mới hạ xuống bản thân cái quân cờ.

"Bản cung lại không biết đối màn này ngươi lại như vậy thật cao hứng." Tô Vân Hi nhẹ nhàng lắc đầu.

"Phụ hoàng nói người hiểu đệ nhất chỉ có tỷ, câu nói này dường như phụ hoàng nói sai rồi a." Tô Phá Ca bưng lên bôi trà.

"Vậy sao? Bản cung lại không nghĩ như vậy?" Tô Vân Hi thản nhiên.

"Đệ lại không nghĩ giống tỷ đi.

Lần này đệ theo phụ hoàng." Tô Phá Ca vui vẻ thâu lấy hai quân cờ trắng vào tay.

Tô Vân Hi nghe đối phương nói cũng không thấy đáp lời, chỉ an yên nhìn cục diện trên bàn cờ.

"Tỷ tỷ tối qua đã đến Ngọc Dương cung?" Tô Phá Ca nhướng mày.

"Minh Từ cũng nhanh nhẹn lắm." Tô Vân Hi mờ mịt nói một câu.

"Tỷ tỷ! Tỷ đừng đến tẩm cung của nàng ấy nữa.

Tỷ là tỷ tỷ ruột của đệ, đệ còn không biết trong bụng tỷ nghỉ gì sao.

Hải Ngôn là cô gái hiền lành, tỷ đừng khi dễ nàng ấy nữa có được hay không a?" Tô Phá Ca nhìn chằm chằm vào nữ nhân đối diện, hắt một cái thở ra.

"Ổ! Là như vậy? Tuy nhiên, lần này ngươi đoán sai rồi." Tô Vân Hi mờ ám cười một cái.

"Lần này bỏ qua.

Đệ không muốn có lần sau." Tô Phá Ca chính là đang cảnh cáo cái nữ nhân trước mặt này đừng động vào bảo bối của hắn.

"Bản cung không dư thời gian khi dễ cô ta.

Chỉ là, ngươi cái sủng phi giữ người của bản cung, bản cung liền phải đến đó đòi người." Tô Vân Hi mỉa mai nhếch môi.

"Người? Là người nào? Vì sao đệ lại không biết?" Tô Phá Ca ngạc nhiên.

"Ngươi còn có thể phân biệt những thứ khác? Trong mắt ngươi chỉ có ngươi cái sủng phi." Tô Vân Hi thâu đến bốn quân cờ đen.

Tô Phá Ca đối câu nói của đối phương chính thức á khẩu.

Nữ nhân này nói không sai, hắn còn có thể nói như thế nào nữa.


"Tỷ.

Huynh đệ tỷ muội đều đã sớm thành gia lập thất.

Tỷ không có ý định sao?" Tô Phá Ca vô cớ hỏi một câu.

Hắn chính là đang chờ đợi đối phương cái biểu hiện.

Chỉ thấy nàng đột nhiên ngưng trệ động thái, sau rất nhanh liền trở lại bình thường.

"Ngươi có ý gì?" Tô Vân Hi nghi hoặc.

"Không có ý gì.

Chỉ là nhìn thấy huynh đệ, muội muội đều thành thân, hài tử cũng đã có, duy chỉ còn tỷ cùng tiểu Y Hân vẫn chưa thành thân.

Chỉ là muốn hỏi thử một chút." Tô Phá Ca liên tục đảo mắt, tránh đi ánh nhìn của đối phương.

"An Diệp không phải cũng đã có ý trung nhân?" Tô Vân Hi nghĩ một lần, sau mới đáp lời.

"Tiểu Y Hân không phải tỷ không biết, nàng trước nay tính khí thất thường.

Ý trung nhân trong lòng nghi kỵ nàng đuổi phía sau liền lập tức thành thân." Tô Phá Ca đỡ trán, thở dài.

"Vậy sao? Bản cung không nghe An Diệp nói đến." Tô Vân Hi đối loại này vấn đề cũng phi thường nan giải.

"Tiểu Y Hân hai ngày sau sẽ hồi cung.

Tỷ tỷ, thỉnh tỷ giúp đệ tiếp đãi nàng đi." Tô Phá Ca sắc diện khó coi, hướng Tô Vân Hi cầu xin.

"Việc này không phải ngươi đảm nhiệm?" Tô Vân Hi nhìn đối phương, nghi hoặc.

"Lão nhân gia a! Tỷ không phải không biết tiểu Y Hân nàng trước nay phi thường yêu thích đánh đệ.

Lần trước bị nàng đả thương liền phải dùng thuốc một tháng.

Đệ liền nghi kỵ nàng." Tô Phá Ca nhắc đến chuyện cũ bất giác rùng mình.

Bảo mình tiếp đãi nàng, còn không phải sẽ bị nàng đả thương đến chết đi.

"Muốn bản cung giúp ngươi, có thể.

Tuy nhiên, bản cung có điều kiện." Tô Vân Hi cao hứng.

"Điều kiện gì a?" gì chứ, miễn tiễn được lão tổ tông này thì điều kiện gì cũng được.

"Mười ngày sau đãi yến Tuyên Chính điện.

Bản cung phải chiêu quận mã!" Tô Vân Hi trong đầu thoáng qua cái ý, liền hướng Tô Phá Ca ra điều kiện.

"Tỷ tỷ rốt cuộc cũng muốn thành thân rồi? Ý trung nhân của tỷ là người nào? Đệ liền lập tức ban hôn." Tô Phá Ca cao hứng đập bàn một cái, khiến cờ đen cùng cờ trắng trộn lẫn vài nhau.

"Bản cung cái ý trung nhân đã điểm.

Điều kiện ngươi có hay không chấp thuận?" Tô Vân Hi nhếch môi, hỏi lại một lần.

"Được! Đệ lập tức hạ chỉ! Để xem người trong lòng của tỷ có hay không thể trở thành quận mã!" Tô Phá Ca một cái hất mặt về phía đối phương.

"Chờ xem." Tô Vân Hi khuynh quốc cười một cái.

Người trong lòng của nàng, xem lần này ngươi còn có thể có điều gì đặc biệt cấp bản cung xem!
- ----Hết Chương 30-----
Tác giả: các sen có biết người trong lòng của Hi tỷ tỷ là ai hôn?

Tiểu Bạch

Tô Vân Hi

Hải Ngôn

Tô Phá Ca.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi