KINH HỒNG VŨ


"Phạm Vô Cứu."
Nữ nhân đứng ở trước mặt Tiểu Bạch, diện sắc nhìn được là đang không vui.

"Ngươi mấy tháng này là chạy đi nơi nào? Vì sao lại không có trở về?" nàng nhẫn nhịn xúc động trong lòng, ẩn nhẫn hỏi đối phương một câu.

Tiểu Bạch không trả lời, im lặng nhìn nàng nói.

"Phạm Vô Cứu, ngươi rốt cuộc có nghe thấy bản cung nói gì không?" Tô Vân Hi nhìn thấy đối phương cũng không muốn lưu ý nàng, nàng lại càng thêm phẫn nộ.

"Nghe thấy." Tiểu Bạch gật đầu.

"Cô cô, người cùng Phạm thúc thúc là có mâu thuẫn sao?" Tô Ưu Ân nàng chỉ là hài tử, nàng không nhìn ra được sự tình của người lớn bọn họ.

"Ưu nhi ngoan, cùng các muội muội đi nơi khác chơi hảo?" Tô Vân Hi xoa nữ hài cái đầu, ôn nhu nói với nàng.

"Ân, Ưu nhi biết rõ a cô cô." Tô Ưu Ân rất ngoan gật đầu, dẫn theo muội muội đi nơi khác.

"Ngươi theo bản cung đến đây!" Tô Vân Hi cùng Tiểu Bạch nói một câu, liền kéo theo Tiểu Bạch đi sâu vào trong rừng cây.

Nàng cùng Tiểu Bạch đi vào càng sâu, đại thụ tán rộng lá nhiều càng rậm rạp che mắt ánh sáng.

Hai người các nàng đến gần một cái đại thụ mới dừng lại.

Tô Vân Hi hiện tại cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhịn, bởi vì đối phương vốn dĩ cao hơn nàng nửa cái đầu, nàng nâng gót chân, ôm lấy đối phương hôn lên môi người trước mặt.

Càng hôn càng mãnh liệt.

Tiểu Bạch nhất thời kinh động, đại não giống như bị gõ một cái, nàng thật nhanh hồi tỉnh, đẩy ra nữ nhân đang ở trên người mình làm loạn.

"Ngươi làm gì?" Tiểu Bạch nâng tay áo lau qua môi một lần.

Này nữ nhân nàng dùng yên chi, hiện nàng hôn môi bản thân, ắt hẳn lưu lại vết tích.

Có lau thế nào cũng không thể hoàn toàn xóa hết.

"Ngươi là tên lưu manh.

Ngươi trước kia ở trước mặt bản cung câu dẫn, khiến bản cung sa lưới.

Ngươi sau đó thì nắm được tâm của bản cung lại bỏ đi.

Ngươi vô sĩ hạ lưu!" Tô Vân Hi tức giận bạo phát, nàng cùng Tiểu Bạch diện đối diện, thẳng thắn mắng chửi.

"Hồ ngôn loạn ngữ." Tiểu Bạch nghiêng đầu, không muốn nhìn đến nàng.

"Ngươi lại trách bản cung hồ ngôn loạn ngữ? Bản cung giống như hiện tại cũng chỉ vì tên nam nhân xấu xa ngươi! Ngươi khiến bản cung đêm nhật tương tư ngươi, ngươi lại lòng dạ sắt đá đem tình cảm của bản cung xem như phế thải ném đi.

Bản cung chịu đủ rồi!" Tô Vân Hi lao đến nắm lấy cổ áo của Tiểu Bạch, ra sức oán.

"Ta chưa từng." Tiểu Bạch lãnh đạm không thừa nhận.

"Ngươi còn chối bỏ! Ngươi ở bản cung sanh thần lại vì sao ở trước mặt bản cung biểu hiện ôn nhu? Ngươi lại vì sao thời điểm nhìn thấy độc xà còn tiến đến bảo hộ bản cung? Ngươi nếu như không phải câu dẫn bản cung lại vì sao đối bản cung như vậy phi thường ôn nhu, phi thường lưu ý?" Tô Vân Hi đồng tử ngấn lệ, nàng hiện tại đều không thể kiềm chế rồi a.

"Quận chúa đã nhầm lẫn." Tiểu Bạch chau mày.

"Ha, thật nực cười! Bản cung không thể ngờ tới lại có một ngày bản thân sẽ bị một cái nam nhân như vậy đùa giỡn thê thảm.

Là bản cung ngu ngốc, mới đem lòng đi yêu ngươi!" Tô Vân Hi điên cuồng cười lớn.

"Bản cung trước nay đều có ý nghĩ.

Bản cung ra sức dùng kế để ngươi lưu lại, không để tâm đến dù có cỡ nào nham hiểm.

Bản cung tận tâm tận lực, không màn đến kẻ khác nhìn đến bản thân như thế nào mà dùng tâm can đi yêu ngươi! Người thì lại tàn nhẫn như vậy!" Tô Vân Hi ôm lấy ngực trái, đau khổ ngã trên đất.

Tiểu Bạch đứng ở đó nhìn một màn này phát sinh, ý nghĩ đều hỗn loạn thành một khối.

Hiện tại không biết làm thế nào mới tốt.

Tô Vân Hi khóc đủ rồi liền mới đứng lên.

Nàng tiến đến ôm lấy Tiểu Bạch, thân thể đều luân hãm vào trong lòng đối phương.

Gương mặt chôn ở hõm cổ người không ngừng rơi lệ.

"Phạm Vô Cứu.

Bản cung yêu ngươi, cũng yêu đến sắp chết rồi." Tô Vân Hi ngọc thủ di dời đến trên mặt Tiểu Bạch, nhẹ nhàng vuốt ve.


"Bản cung nhận định bản thân cũng không có phải một cái hoàn hảo nữ nhân.

Bản cung tính khí ngang tàn cao ngạo, không để người nào vào mắt.

Không giỏi đối nhân xử thế, không biết giống như ngươi mọi thứ am tường.

Thế nhưng bản cung khẳng định bản thân nhân định sẽ là một cái rất tốt rất tốt thê tử của ngươi.

Không biết thêu thùa, bản cung sẽ tìm hiểu.

Không biết làm cơm bản cung sẽ theo ngươi học.

Bản cung hằng ngày ở nhà của chúng ta chờ ngươi trở về, làm thê tử ngoan của ngươi.

Có được không?" Tô Vân Hi ngón trỏ đi ở trên người Tiểu Bạch, vẽ ra mấy hình thù kỳ quái.

"Bản cung không biết từ khi nào thì đã đi lưu tâm ngươi, có thể là ngươi ôn nhu đối đãi bản cung, có thể là ngươi khiến bản cung được nhìn thấy những thứ mà bản cung ở trên đời chưa từng thấy qua, có thể là ngươi cương nghị chính trực, không tham phú quý, không màn hư vinh, đối hoàng đế thượng quyền đều xem như cỏ rác, đối bản cung lại không bày ra bộ dạng như những kẻ khác lấy lòng bản cung, bản cung không biết được.

Cho nên bản cung thì như vậy đã yêu ngươi.

Ngươi nhìn Ân nhi có khả ái? Chúng ta cũng sinh một bảo bảo cũng như vậy khả ái như nàng có được không? Không màn đến giai thế địa vị.

Bản cung không màn đến ngươi xuất thân thế nào, chuyện cũ là làm sao, bản cung thì vẫn là yêu thích ngươi.

Phạm Vô Cứu, ngươi thì hiện lại làm người của bản cung có được không? Trở thành phu quân, làm quận mã của bản cung có được không?" Tô Vân Hi ngẩng đầu, ánh mắt của nàng chứa đựng thật nhiều sự hy vọng cùng mong đợi.

Tiểu Bạch nghe được nàng nói thì chân chính bị dọa sợ rồi.

Lại không ngờ lúc trước bản thân làm nhiều việc như vậy thì bị nàng hiểu lầm.

Nàng khi đó làm những việc như vậy cũng không có nghĩ điều gì khác lạ giống như này nữ nhân trước mặt.

Cũng là không dám tin này nữ nhân lại vì như vậy đi yêu thích nàng a.

Càng nghĩ nhiều càng thấy hoảng sợ, Tiểu Bạch thật nhanh đẩy ra nữ nhân trước mặt.

"Quận chúa người nghĩ nhiều rồi.

Trong lòng của ta cũng đã lưu tâm người khác.

Người quận chúa thân phận cao quý, người rồi cũng sẽ tìm thấy nhân khẩu thích hợp làm người cái quận mã, thích hợp đi yêu thương người.

Không phải ta." Tiểu Bạch lạnh nhạt lắc đầu nói với nàng.

Tiểu Bạch xoay người, cũng không quay đầu nhìn lại, vô tình ly khai.

Tô Vân Hi thời điểm nhìn đối phương rời khỏi, nàng cảm nhận trái tim của nàng giống như bị người khác moi ra ngoài, hung hăng xé nát.

Nàng cười, cười thật lớn, bỏ mặc trên mặt có bao nhiêu nước mắt, nàng cũng không còn tâm để quản nữa.

Tiểu Bạch về đến, nàng liền nhìn thấy ở phía trên có vật thể hướng đến nàng đáp xuống.

Tiểu Bạch ý thức đưa chân đỡ lấy, mới nhìn thấy là quả vũ cầu.

"Tiểu Bạch ngươi về rồi, mau đến chơi cầu đi." Tiểu Du lớn tiếng gọi đến.

"Phạm thúc thúc mau qua đây a.

Ân nhi cùng các vị thúc thúc, tỷ tỷ phân chia chơi cầu, cư nhiên Ưu tỷ vẫn chưa có người bồi nàng đâu." Tô Niệm Ân nhìn Tiểu Bạch lại nhìn Tô Ưu Ân một mình ngồi ở bên kia.

Tiểu Bạch nhìn một chút, Tiểu Hắc, Thụy, Du ba người bọn họ cùng mấy tiểu hài tử của Tô Phá Ca đang chơi cầu, mà cái hài tử Tô Ưu Ân vì không có người bồi nàng hiển nhiên không thể chơi.

Đoàn người của Tô Phá Ca ở bên cạnh đã hoàn tất dựng lều nghỉ ngơi, bên ngoài cũng chỉ còn thị vệ.

Mà nữ nhân kia lại không thấy bóng dáng.

"Ưu nhi." Tiểu Bạch cũng không nhìn thấy nàng, nghĩ một chút, liền đi đến nơi Tô Ưu Ân đang ngồi.

"Thúc thúc." Tô Ưu Ân mỉm cười.

"Ta bồi Ưu nhi cùng chơi." Tiểu Bạch bế lên tiểu hài tử, trực tiếp tiến đến nơi của mấy người Tiểu Hắc.

"Tiểu Thụy ngươi nhìn, Tiểu Bạch đến rồi.

Ngươi cẩn thận một chút." Tiểu Du ở trên vai Tiểu Thụy đẩy một cái.

"Tiểu Hắc ngươi nếu như không muốn thua thiệt ngươi cũng nên chú ý nha." Tiểu Thụy tiếu ý cười một cái.

"Phạm thúc thúc rất lợi hại sao?" Tô Kỳ Ân nghi hoặc hỏi.


"Phải nha.

Lần trước Ân nhi cùng thúc thúc chơi, thúc thúc hảo lợi hại, không lâu đã đánh bại thúc thúc bằng hữu rồi." Tô Niệm Ân gật gật đầu.

"Vậy còn phải xem người nào hơn hết tài giỏi." Tiểu Hắc ôm ngực, thản nhiên thản nhiên.

"Tiểu Thụy, nhận cầu." Tiểu Bạch bế nữ hài trên tay, ở tay kia thả cầu rơi xuống liền dụng lực ở chân đá đi.

"Tiểu Hắc mau đỡ." Tiểu Thụy nhìn cầu đến lại đá qua bên cạnh.

"Tiểu Du." Tiểu Hắc đỡ cầu, liền đá đi.

Bọn họ ở nơi đó chơi cầu.

Cho đến khi Tiểu Du hướng Tiểu Bạch đá cầu đến, Tiểu Bạch nâng chân đỡ lấy, sau đó tung cầu lên cao liền ra sức đá một cái.

Quả cầu vô ý chuyển hướng, bay thẳng đến vách đá bên kia con suối, khảm sâu vào phiến đá lớn.

Âm thanh phát sinh chói tai, khiến toán người của Tô Phá Ca ở trong lều bị kinh động, mới chạy ra xem.

Bọn họ thì nhìn thấy được cảnh tượng như vậy.

"Tiểu Bạch, ngươi dụng lực quá lớn rồi." Tiểu Hắc chỉ đơn giản nói một câu.

"Lần này Tiểu Bạch ngươi bại rồi." Tiểu Du kiêu ngạo vuốt cằm.

"Vẫn chưa đến hồi kết nha.

Tiểu Du đón cầu." Tiểu Thụy lấy đến một cái khác vũ cầu, đá đến nơi Tiểu Du đứng.

Mấy người Tiểu Thụy tựa như Tiểu Bạch đá quả cầu khảm vào đá đều không đáng nhắc tới, chỉ qua loa nói mấy câu lại tiếp tục chơi.

Bọn họ càng chơi càng cao hứng, từng người đều nhận lấy thất bại mấy lần.

Cư nhiên toán người Tô Phá Ca lại bị như vậy một cảnh tượng đánh động không ít.

Bọn họ trước nay đều chưa từng nhìn thấy loại này hình thức gọi là đá cầu.

Hiện tại ở trước mắt chứng kiến đều khiến bọn họ không ngừng hiếu kỳ.

Một đạo ánh mắt thiêu đốt nhìn đến thân ảnh ở bên kia, người đó trên môi lại cười một cái đầy ẩn ý.

Buổi tối
Bên phía đoàn người Tô Phá Ca bọn họ từ sớm đã thu xếp làm thức ăn, bọn họ cũng đã hoàn tất tản bộ trở về.

Tiểu Bạch bên này lại chưa có chuẩn bị thứ gì, chỉ đốt lên ngọn lửa.

Bên kia thuộc hạ của bọn họ đã đem thức ăn để lên bàn, sơn trân hải vị thứ gì cũng có, bọn họ cũng là động đũa ăn cơm.

Sau khi chơi cầu Hắc, Bạch, Thụy, Du bọn họ tách khỏi đi tìm thực liệu.

Mấy người Tiểu Bạch các nàng hiện tại chỉ mới trở về.

Tiểu Bạch hẳn là người làm cơm.

Ba người kia đem về không ít cá cùng thịt, nàng ở hộp gỗ lấy ra dao, đem cá cùng thịt rừng làm sạch sẽ, tùy tiện tẩm một chút hương liệu, như vậy liền có thể nướng rồi.

Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc, Thụy, Du bốn người ngồi xung quanh đống lửa nướng thịt.

Hương thơm phát tán khắp nơi, vừa vặn cũng truyền đến chỗ của Tô Phá Ca bọn họ ở bên này.

Loại này hương khí quen thuộc đi qua mũi, khiến bọn họ nhớ đến thời điểm được ăn ngon lúc trước, hiện tại ở trước mặt đều là trân quý thực phẩm cũng không thể khiến bọn họ muốn ăn.

Nhìn qua bên kia, bọn họ thật sự muốn chạy qua thưởng thức loại thức ăn đơn giản đó một chút còn hơn là ăn những loại đồ nhạt nhẽo ở đây.

Mà cảnh tượng bên kia cũng khiến bọn họ lần nữa kinh ngạc.

Tiểu Bạch cùng ba người kia khoái hoạt đùa giỡn, không có cố kỵ cười nói vui vẻ.

Không giống như bọn họ ở bên này quy củ tiết chế, cung kính cẩn trọng.

"Tiểu Du ngươi không thể tự thân như vậy uống hết rượu, mau đưa đến." Tiểu Hắc trách móc đối phương một câu.

"Gia cũng không thể một mình uống hết được nha.


Đều để các ngươi có phúc cùng hưởng, đến." Tiểu Du rót rượu vào ống tre, mới đưa đến ba người kia.

"Tiểu Bạch, ngươi không uống rượu sao?" Tiểu Thụy nhìn thấy người kia không nhận rượu Tiểu Du đưa đến, cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Ta không uống rượu." Tiểu Bạch lắc đầu, lại thảy vào đống lửa thêm một ít củi khô.

"Tiểu Bạch a, hắn chỉ thích uống trà." Tiểu Hắc uống vào ngụm rượu.

"Mới không phù hợp, hắn lại tự bản thân ngâm nhiều rượu như vậy." Tiểu Du cười lớn.

"Phải a." Tiểu Thụy tán đồng.

"Tiểu Bạch, chúng ta khi đến đây đều có mang theo loại đó nhạc khí.

Chúng ta chơi một chút hảo?" Tiểu Hắc hướng đến Tiểu Bạch đề nghị.

"Thật tốt.

Ta đã lâu vẫn chưa động qua đó." Tiểu Thụy một cái vỗ đùi.

"Được." Tiểu Bạch gật đầu.

Tiểu Hắc rời đi, thời điểm trở về trên tay mang theo mấy loại nhạc khí kỳ quái.

Tiểu Bạch, Tiểu Du, Tiểu Thụy mỗi người nhận lấy một loại, chậm rãi bắt đầu.

Tiểu Bạch rõ ràng biết được những loại nhạc khí này của nàng.

Tiểu Hắc cầm thứ đó gọi là guitar, Tiểu Thụy cầm lại là harmonica lúc trước nàng dùng, Tiểu Du cầm thứ đó nhìn qua đều giống như sáo, thế nhưng lại không phải làm bằng gỗ, gọi là flute.

Thứ trên tay nàng lại gọi là Violin.

Những thứ này thì từ sau khi nàng ở Minh Giới một đoạn thời gian đều gọi người làm đến.

Tiểu Hắc bọn họ tình cờ nhìn thấy liền ép buộc nàng chỉ giáo bọn họ.

Ở dưới ánh trăng sáng, thu phong mát lạnh nhẹ nhàng thổi qua, nhạc khí hòa tấu thành một trường thiên đoạn nhạc khúc.

Khiến cho mấy người Tô Phá Ca ở bên kia nghe đến thất thần.

Qua đi một đoạn thời gian.

Trời dần dần về đêm khuya, nhân khẩu toàn bộ đều đã đi tìm chu công đánh cờ.

Tiểu Bạch sau khi dập lửa, liền mới trở về nơi các nàng nghỉ ngơi.

Tiểu Bạch cởi ra ngoại bào, thu xếp một chút, song mới nằm lên giường tre, nàng xoay người ôm lấy cỗ thân thể bên cạnh, nhắm mắt đi ngủ.

"Bảo bối, ngươi ôm chặt như vậy, bản cung không thể ngủ nha." nữ nhân cười thành tiếng.

Tiểu Bạch giật mình mở mắt, thì hiện tại ở trước mặt nàng không phải là nữ nhân Diêm Hạ Vu kia, mà là cái nữ nhân lúc trước thật yêu thích câu dẫn bản thân.

"Thế nào, rất ngạc nhiên?" nữ nhân trên người không một mảnh vải, nàng xoay người ngọc thủ chống đỡ nâng lên cơ thể, vải lụa rơi xuống, đem mảng lưng trơn mịn phơi bày ra ngoài.

"Người vì sao ở đây?" Tiểu Bạch cách ra một khoảng, thật nhanh lấy đến ngoại bào mặc vào.

"Bảo bối nhìn thấy bản cung không vui sao?" Dung Đới Giai trường đến, câu lấy cổ Tiểu Bạch, không để người rời đi.

Tiểu Bạch chau mày, trong lòng phát sinh ý niệm chán ghét.

"Bảo bối đi lâu như vậy, người ta rất nhớ ngươi a.

Bảo bối có hay không có nhớ bản cung đây." Dung Đới Giai yêu mị cười một cái, bộ ngực trần của nàng áp lên trên thân thể đối phương.

"Thỉnh người tự trọng." Tiểu Bạch đẩy ra nàng.

"Bảo bối hảo khả ái, ngươi là đang sợ hãi sao?" Dung Đới Giai ngọc thủ đỡ lấy cằm, ánh mắt mê hoặc chúng sinh.

"Dung Đới Giai.

Ta trước nay đối nữ nhân chưa từng nương tay." Tiểu Bạch đạo quang ghét bỏ ném cho nàng.

"Cũng được.

Ngực của bản cung thật lâu cũng không có người chạm vào, đều trướng đến phát đau.

Bảo bối đến xoa dùm bản cung hảo?" Dung Đới Giai nghiêng người nằm ngửa trên giường tre, ngực của nàng hoàn toàn không có gì bao bộc đều nhìn đến trong mắt Tiểu Bạch.

"Nữ nhân lẳng lơ." Tiểu Bạch bỏ lại một câu, trực tiếp xoay người rời đi.

Dung Đới Giai lười biếng nằm ở đó, nàng cư nhiên bật cười.

Bảo bối a, vẫn rất dễ bị nàng trêu chọc.

Hảo đáng yêu.

Tiểu Bạch tới cái hồ nhỏ mới dừng bước.

Nàng thời điểm nhìn thấy người kia nằm ở đó chỉ tưởng là kia nữ nhân Diêm Hạ Vu, lại không ngờ là nữ nhân lẳng lơ Dung Đới Giai kia.

Cũng không biết nàng thì khi nào chạy đến chỗ của mình.


Từ đầu không nhận thấy khí tức nàng liền đã nhận thức kỳ lạ, đến khi nữ nhân kia lên tiếng liền bản thân chính thức bị nàng dọa sợ.

Tiểu Bạch cởi ngoại bào, đi xuống hồ nước.

Thân thể ngâm trong hồ, Tiểu Bạch cảm thấy vừa khi nãy bị nữ nhân kia chạm qua cơ thể đều thật dơ bẩn.

Tiểu Bạch ra sức tẩy rửa, đột nhiên lại bị một cỗ ấm áp ở phía sau ôm lấy.

"Ban đêm nước lạnh như vậy, nàng vì sao lại ở lúc này ngâm mình nha?" nữ nhân ở bên tai Tiểu Bạch thổi khí như lan.

"Cảm thấy thân thể dơ bẩn." Tiểu Bạch buông bỏ phòng bị, tùy tiện trả lời.

"Nàng đang tức giận sao?" nữ nhân ngón trỏ ấn vào thịt dư bên má Tiểu Bạch.

"Không." Tiểu Bạch lắc đầu.

"Diện sắc thật khó nhìn.

Mới không như thường ngày khả ái đâu." nữ nhân cau mày không hài lòng.

"Bảo bối, một ngày này có nhớ bản vương?" nàng ngậm lấy vành tai Tiểu Bạch ở trong miệng, đầu lưỡi liếm qua một lần.

Tiểu Bạch gật đầu.

"Thân thể nàng có hương khí của nữ nhân khác biệt." nàng vô thức nói một câu.

"Nữ nhân Dung Đới Giai trèo lên giường của ta." Tiểu Bạch thành thật nói ra.

"Ổ.

Vậy nàng liền ôm người ta?" Diêm Hạ Vu bên môi nhếch lên.

"Ta nghĩ là nàng." Tiểu Bạch thừa nhận.

"Bảo bối thật hư đốn.

Nàng như thế nào lại có thể nhìn lầm nữ nhân kia cơ thể khó nhìn như vậy thành bản vương thân thể hoàn mỹ đây?" Diêm Hạ Vu cười thành tiếng.

"Nàng không phải khi ngủ cũng lõa thể." Tiểu Bạch hơi quay đầu nhìn đến nàng.

"Liền như vậy nàng nhìn nữ nhân kia thành bản vương?" Diêm Hạ Vu nghi hoặc.

"Một chút."
"Bản vương hảo đau lòng a." Diêm Hạ Vu thán một tiếng.

"Bảo bối, bản vương đau." Diêm Hạ Vu giả vờ làm ra cái bộ dạng đau đớn.

"Nàng bị thương?" Tiểu Bạch tức khắc xoay người, đem thân thể người trước mặt toàn bộ đều nhìn qua một lần.

"Còn không dọa được nàng sao!" Diêm Hạ Vu cao hứng cười lớn.

Bởi vì lực nước nên thời điểm nàng nâng người cơ thể đều bị đẩy lên.

Hiện tại nửa thân trên xích lõa trên mặt nước.

"Nàng gạt ta?" Tiểu Bạch chau mày.

"Bảo bối không cần tức giận.

Chỉ muốn xem nàng lo lắng biểu hiện một chút." Diêm Hạ Vu điểm Tiểu Bạch ở chóp mũi.

Diêm Hạ Vu ngọc thủ ôm lấy khuông mặt của Tiểu Bạch.

Nàng đột nhiên phát giác được môi của Tiểu Bạch thường ngày đã đỏ, hiện tại lại càng thêm đỏ đến chói mắt, còn có hương khí của yên chi.

Nàng ngón cái lướt qua môi của Tiểu Bạch, dùng sức lau đi yên chi trên môi đối phương.

Song cũng không nói gì, chỉ ôn nhu mỉm cười
"Làm sao vậy?" Tiểu Bạch nhận thấy nàng kỳ lạ, nghi hoặc hỏi một chút.

"Bảo bối, nàng có tội.

Bản vương liền phạt nàng, phạt nàng bồi bản vương tắm rửa." Diêm Hạ Vu làm cái bộ dạng uy nghiêm hạ lệnh.

"Đều nghe nàng." Tiểu Bạch gật đầu.

"Bảo bối chúng ta thật lâu cũng không có thân mật, bản vương phi thường muốn nàng." Diêm Hạ Vu ái muội ở Tiểu Bạch bên tai nhắc đến.

"Trước tiên đi lên." Tiểu Bạch lo lắng nàng nhiễm lạnh, càng thêm ôm chặt nàng.

"Không cần.

Bản vương hôm nay muốn thử ở địa phương khác biệt một chút."
Diêm Hạ Vu sau khi hoàn thành câu nói liền không để Tiểu Bạch kịp thời phản kháng thì đã hôn lên môi đối phương, nàng ra sức đè xuống Tiểu Bạch, hai người bọn họ thật nhanh chìm xuống nước.

Khắp nơi đều là dòng nước lạnh lẽo bao phủ, trong màn nước đen, cơ thể các nàng quấn lấy nhau, bên ngoài cho dù là chuyện gì phát sinh các nàng cũng không muốn quản đến nữa, tâm can chỉ còn lại duy nhất một mình đối phương.

- ----Hết chương 48----
Tác giả: chương này lẫn chương sau đều không có thịt đâu.

Khỏi cần chờ chi cho mệt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi