KÍNH - SONG THÀNH


Đầu ngón chân của hai người đạp lên xác chết, không ngừng lướt bay.

Dưới nắng chiều, những như có như không khắp bầu trời phản xạ ra ánh sáng lạnh lùng nhàn nhạt, dệt ra một tấm lưới vô hình ở giữa hai người.

Thân hình của hai bên đều là cực nhanh, nhưng mà dáng người dù sao có khác nhau: Vân Hoán rút kiếm giơ lên cao đã có chút kiệt lực và vội vàng, giống như con thoi lao đi giữa những tia chớp khắp trời, chậm một chút là sẽ bị tia chớp đốt thành tàn tro ngay.
Tô Ma vẫn khống chế được tiết tấu, dây dẫn bay lượn giữa ngón tay cắt ra một chút máu tươi.

Nhưng mà hắn dùng những ngón tay thon dài giống như là đang gảy những sợi dây đàn, vẻ mặt say mê tự nhiên.

Duỗi cánh tay, cúi đầu, nhướng mày… Dường như đó không phải là một hồi đạp trên xác chết mà quyết đấu, mà chỉ là một mình đối mặt với trời đất, một mình múa một mình thưởng thức.
Cái loại một mình múa một mình thưởng thức này, ở những năm tháng cô tịch trong trăm năm qua, hắn đã đứng ở nơi đất hoang rộng lớn, làm qua vô số lần.
Vân Hoán đã không kịp tránh né những sợi tơ sắc bén lượn vòng đến này, da thịt thỉnh thoảng có chỗ bị cắt vỡ, máu giống như những đóa hoa đỏ rắc ra xung quanh, nhỏ gọt tại trên mặt đất.

Khôi lỗi sư hơi cười nhạt, cái dáng tươi cười kia dưới nắng chiều có một vẻ đẹp kỳ quái — giống như những đoạn tường ngói đã bị thiêu đốt hầu như không còn, giống như cả con đường nhiễm đầy máu.
“Ông trời ơi, người này, người này đang làm gì?” Một đầu đường khác, một đám chiến sĩ chạy vội mà đến bỗng nhiên giật mình đứng lại, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn một màn tình huống cực kỳ quỷ dị trước mặt.
Mặt trời chiều đã hạ xuống, ráng mây đỏ khắp bầu trời, giống như một sân khấu với ánh lửa đỏ, phủ kín toàn bộ phía chân trời.

Dưới cảnh trời như vậy, Bạch tháp ở nơi xa xa hiện ra càng thêm mỹ lệ đến thần thánh, yên hòa — nhưng mà, nổi lên trên màu nền như vậy, lại là vũ giả đang đạp trên đống thi thể, bay lượn không định, đứng im vạn vẻ.
Đó là một cái người múa với sân khấu là cảnh máu tanh tràn lan.
“Hắn đang khiêu vũ…” Chiến sĩ bên cạnh thầm đáp, dường như bị vẻ đẹp kì dị của cảnh trước mắt làm cho kinh sợ, “Đang khiêu vũ!”
“Mau ra tay giúp thiếu tướng!” Chỉ có Tiêu là không bị cái vẻ đẹp kì dị như vậy hấp dẫn, tay nắm chặt bội kiếm, run giọng nhắc nhở mọi người, “Thiếu tướng bị thương rất nặng, sắp cầm cự không được rồi!”
Không đợi mọi người xuất thủ, mũi chân của thiếu nữ giao nhân đã đạp xuống, rút kiếm nhảy vào quyết đấu giữa hai người.
“Đừng tới đây!” Thoáng nhìn Tiêu lao đến như thế, Vân Hoán lại là thất thanh hô lên, biết với năng lực của nàng, một khi bị cuốn vào thì sẽ chết là không thể nghi ngờ, chẳng hề có hút ích lợi gì, vội vã lớn tiếng quát bảo dừng lại.


Nhưng mà vừa mới phân tâm, “phụt” – một tiếng vang nhỏ, cổ tay của hắn đã bị xuyên thủng, kiếm quang rơi xuống.

Hắn vội vã tay trái đón lấy kiếm, xoay cổ tay liên tục tránh ra khỏi ba bốn dây dẫn.
Tiêu rút kiếm nhảy vào, vọt tới những sợi tuyến trong suốt này, nhưng mà bỗng nhiên thân hình gần tới thì nàng lại ngây ngẩn cả người.
— là giao nhân? Là giao nhân? Người giao thủ với thiếu tướng là một giao nhân, là một giao nhân!
Nàng vẫn không kịp nghĩ nhiều, kiếm trên tay đã chạm được một sợi tơ bay về hướng nàng, không ngờ sợi tơ lại đem kiếm trong tay nàng cắt thành hai đoạn, bay thẳng ra ngoài!
Giao nhân… Giao nhân làm sao có thể có lực lượng như vậy?!
Nàng lảo đảo lui về phía sau, nhưng mà con mắt lại không thể dời khỏi người khôi lỗi sư đối diện — dung mạo đẹp đến kinh ngạc như vậy là dù trong bộ tộc giao nhân cũng không có người nào có thể có được.
Khôi lỗi sư mỉm cười búng tay, xoay người — chỗ quần áo bị rách phía sau lộ ra hình xăm rồng màu đen bay vọt lên.
Là người đó! Là người đó! Thực sự, thực sự là thiếu niên giao nhân trong truyền thuyết trăm năm trước… Hải Hoàng thức tỉnh…
Tiêu bị sức mạnh lớn như vậy đánh trúng, cả người bay ra sau, nhưng mà con mắt vẫn nhìn thẳng chằm chằm vào người tộc nhân trước mặt, khiếp sợ và suy đoán giống như điện chạy trong đầu.

Nàng lại không để ý đến việc cơ thể của chính mình sắp rơi vào tấm lưới vô hình, vô số dây nhỏ sắc bén sắp đem nàng cắt thành trăm nghìn khối!
Dây dẫn như tử thần ở trong gió gào thét, cái giây phút đó, Vân Hoán không kịp quay người lại đi cứu, đành phải cầm kiếm quang ném ra, phá vỡ tấm lưới vô hình bay về phía Tiêu ấy.

Cái giây phút đó, Tiêu chỉ cảm thấy những sợi dây gãy như lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt, toàn thân nàng đau đớn, cũng đã từ kết giới bị Tô Ma điều khiển bay ra ngoài.
Là người đó! Là người đó! Thực sự, thực sự là thiếu niên giao nhân trong truyền thuyết trăm năm trước… Hải Hoàng thức tỉnh…
Tiêu bị sức mạnh lớn như vậy đánh trúng, cả người bay ra sau, nhưng mà con mắt vẫn nhìn thẳng chằm chằm vào người tộc nhân trước mặt, khiếp sợ và suy đoán giống như điện chạy trong đầu.

Nàng lại không để ý đến việc cơ thể của chính mình sắp rơi vào tấm lưới vô hình, vô số dây nhỏ sắc bén sắp đem nàng cắt thành trăm nghìn khối!
Dây dẫn như tử thần ở trong gió gào thét, cái giây phút đó, Vân Hoán không kịp quay người lại đi cứu, đành phải cầm kiếm quang ném ra, phá vỡ tấm lưới vô hình bay về phía Tiêu ấy.

Cái giây phút đó, Tiêu chỉ cảm thấy những sợi dây gãy như lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt, toàn thân nàng đau đớn, cũng đã từ kết giới bị Tô Ma điều khiển bay ra ngoài.
“Thiếu tướng!” Lưng đặp mạnh xuống mặt đất, nàng rốt cục hồi phục lại ý thức, kêu lên một tiếng sợ hãi.


Sợi tơ này từ giữa ngón tay bay ra, ở giữa không trung càng ngày càng tách ra, khắp trời đều là ánh sáng màu trắng bạc, giống như một cái kén dày, bao trọn lấy thân hình của Vân Hoán.
Chiến sĩ Thương Lưu đế quốc gần đó nâng kiếm tiến lên, nhưng mà chuyện xảy ra trước mắt thực sự làm bọn họ nhìn đến đờ người ra, họ không thể tin được trên đời tồn tại thứ gì có thể vượt qua cả sức mạnh của tự nhiên — sau khi Băng tộc xây dựng Thương Lưu đế quốc, tất cả tôn giáo, thần lực, pháp thuật có liên quan đến đều bị tiêu hủy, nghiêm cấm lưu truyền trong dân gian, trong quân đội lại là dựa vào sức chiến đấu của máy móc, tung hoành ngang dọc ngang dọc toàn bộ Vân Hoang, chẳng bao giờ gặp phải đối thủ — những chiến sĩ này tự nhiên cũng chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ có lúc gặp phải tình huống trước mắt như thế này.
“Là đang trong mơ sao?… Sao có thể có loại tình huống này…” Đội trưởng ngây ngẩn cả người, nhìn một màn kỳ dị trước mặt, lắc lắc đầu, “Làm sao lại có chuyện như vậy… Ta nhất định đang nằm mơ…”
Nhưng mà lời còn chưa dứt, “phốc” một tiênga, mi tâm của hắn đã bị chọc một lỗ máu nhỏ hẹp.
“Thiếu tướng!” Tiêu nhặt lên kiếm quang, khàn giọng hô to, bất chấp toàn thân đau đớn như muốn vỡ vụn, lại lần nữa chạy tới trước.

Tô Ma lúc này rốt cục nhìn về phía nàng, ánh mắt hơi đổi.
“Mau cút! Đồ vô dụng chỉ biết tự tìm đường chết, mau trở lại Già Lam Thành xin viện trợ!” Đã không nhìn thấy thân hình của Vân Hoán, từ giữa “cái kén” màu trắng bạc kỳ dị, giọng nói của thiếu tướng Thương Lưu đế quốc truyền ra, lạnh lùng, bình tĩnh như sắt thép.
“Không kịp! Không còn kịp rồi! — Ta không quay về!” Tiêu đã thấy có máu màu đỏ nhạt từ trong tấm lưới thấm ra, nàng cư nhiên không nghe lời dặn dò của chủ nhân, lại lần nữa vọt tới.

Tô Ma cười nhạt một tiếng, thu một tay, bắn ra dây dẫn về phía thiếu nữ giao nhân, dây dẫn tập hợp lại, hợp nhất làm một thanh kiếm sắc, đâm thẳng vào giữa ngực thiếu nữ giao nhân: “Thân là giao nhân, lại vì Thương Lưu đế quốc mà liều mạng như vậy?… Ta thực sự muốn nhìn xem tim của ngươi lớn lên như thế nào.”
Tấm lưới vô hình kia càng ngày càng dày, chẳng mấy chốc đem hai người bao vây ở bên trong.
Tiêu chỉ kịp đem kiếm quang nhặt lên, cố gắng hết sức ném về phía Vân Hoán, nhưng mà vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy dây dẫn như có như không lao đến, đâm thẳng vào giữa ngực.

Nàng vừa mới giơ cánh tay lên để ngăn trở, bàn tay đã đột nhiên đã bị đâm xuyên qua, giống như người gỗ bị sợi dây thao túng, không thể nhúc nhích.
Một trùm dây dẫn giống như kiếm sắc gào thét mà đến, hướng thẳng vào vị trí trái tim ở giữa ngực nàng.
“Keng”, giây phút chỉ mành treo chuông, đột nhiên có một đạo bạch quang xẹt qua, đồng thời chặt cụt bó dây dẫn.

Dưới một kích, dây dẫn gãy, nhưng mà đạo bạch quang ấy cũng bị chấn động đến bay ngược lại, leng keng rơi xuống đất — đó không ngờ lại là một ống đồng màu trắng bạc dài khoảng một thước.
Một cái kiếm quang khác?
Tô Ma kinh ngạc nhìn lại, nhìn thấy được người kiếm khách đã ném kiếm quang cứu người.
“Không, không nên giết nàng… Nàng là tỷ tỷ của Đinh… Tiêu.” Hiển nhiên là cơ thể đã bị trọng thương, Tây Kinh chạy tới nơi xảy ra chiến đấu, một tay che lại vết thương xuyên qua cơ thể rất lớn, tay kia dùng hết toàn lực ném kiếm quang, ngăn cản Tô Ma, đem thiếu nữ giao nhân đang ôm trong lòng đặt lên trên mặt đất.
Khuôn mặt của Đinh vẫn còn cười một cách yên lặng, bình tĩnh, hoàn toàn không để ý ánh mắt trầm trọng khi những người khác nhìn thấy khuôn mặt nàng.

“Đinh…đã chết?” Từ sau hôm qua không có thấy nàng, Tô Ma lúc này thấy Tây Kinh thả thi thể của thiếu nữ giao nhân xuống, sắc mặt đột nhiên cũng là có chút lạnh lẽo, tay dừng động tác lại, không hề công kích, mà để cái lưới kia làm thành một cái kết giới, chặn đứng những chiến sĩ Thương Lưu đế quốc, “Là do Thương Lưu đế quốc bắn chết?”
Tây Kinh không nói gì, gật đầu, hắn bỗng nhiên không biết nói thế nào cho tốt, “Cô ấy vẫn luôn chiếu cố ta, ta lại không thể bảo hộ cho cô ấy bình an… Thế nhưng, thế nhưng…” Thanh âm của hắn thấp xuống, ngón tay bấm sâu vào bùn đất dưới đống phế tích.
Dừng một chút, hít sâu một hơi, đệ nhất kiếm khách Vân Hoang bỗng nhiên giơ tay lên, giơ ngang cánh tay phải, cao quá cái trán, cúi đầu hướng về phía thiếu chủ giao nhân: “Ta muốn thay Đinh hoàn thành nguyện vọng của nàng, dùng tất cả lực lượng giúp đỡ giao nhân trở về Bích Lạc Hải — thiếu chủ Tô Ma, thỉnh tiếp thu yêu cầu của ta.”
Rất lâu sau đó, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ ở trong đống phế tích, cuốn theo mùi tanh tưởi, còn khôi lỗi sư lại không nói gì.
Lúc Tây Kinh vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu thì đột nhiên bên cạnh người vang lên một tiếng “bịch”, tóc dài màu lam hiện ra trước mắt hắn.
Tô Ma quỳ một gối xuống đất, cúi đầu thật sâu với hắn, đáp lại lễ nghi của hắn, bàn tay giơ lên hướng về phía danh tướng Không Tang, nắm chặt, trong ánh mắt tối tăm có ánh sáng kì dị nào đó, lóe ra mà sắc bén.

Giọng nói có chút ngắt quãng: “Ngươi vì Đinh mà cúi đầu với ta… Các hạ, tất cả giao nhân của Hải Quốc cảm kích lực lượng mà ngươi dâng lên.”
Tây Kinh giật mình, lặng yên, mãi cho đến lúc bàn tay băng lãnh của Tô Ma cầm chặt tay hắn, hắn mới giựt mình tỉnh lại — hắn không nghĩ tới khôi lỗi sư quái gở lạnh lùng này lại có thể làm ra hành động như vậy.
Dù sao cũng là thiếu chủ của giao nhân…
“Như vậy, xin hãy thả Tiêu.” Trong tay Tây Kinh đều là máu, rơi từng giọt từ trên dây dẫn ở ngón tay Tô Ma xuống, người Không Tang ngẩng đầu, thấy thiếu nữ giao nhân bị nhốt giữa kết giới, chậm rãi nói, “Đinh nhất định không hy vọng tỷ tỷ của nàng chết.”
“Không thể tha thứ cho kẻ phản bội.” Ánh mắt của Tô Ma chậm rãi biến lạnh, sát khí ngưng tụ trong đồng tử trống rỗng , “Hai mươi năm trước, nghe nói chính là vì nàng ta bán đứng làm cho Phục quốc quân thất bại thảm hại… Hai mươi năm sau, cô ta lại có thể gia nhập vào Chinh Thiên quân đoàn tới giết chúng ta, gồm có cả Đinh – muội muội của nàng! Hết lần này đến lần khác phản bội, không thể… không thể tha thứ.”
“…” Tây Kinh bỗng nhiên không nói — Đinh chẳng bao giờ nói với hắn tỷ tỷ của nàng hai mươi năm trước từng mang theo ác danh phản bội.

Mỗi khi cô ấy nhắc đến Tiêu, vẻ mặt lúc nào cũng là ngưỡng mộ và không muốn xa rời, hơn mười năm nhớ mãi không quên.
“Chinh Thiên quân đoàn với tất cả giao nhân ở trong quân đội đều sử dụng khôi lỗi trùng.” Tây Kinh nhìn thiếu nữ giao nhân bị nhốt ở bên trong kết giới, cùng Vân Hoán đưa lưng về nhau mà đứng, nàng luôn luôn đề phòng mà lại một lần nữa trúng tập kích, giọng nói của hắn buồn bã, “Các nàng ấy chỉ biết phục tùng, sẽ không biết phản kháng, trở thành con rối…không có khả năng tự suy xét của bản thân.”
“…” Lần này, đột nhiên đến phiên Tô Ma trầm mặc.
“Đinh nhất định không muốn để tỷ tỷ chết đi.” Tây Kinh lần thứ hai lặp lại, đột nhiên bởi vì trọng thương mà ánh mắt đã tan rã chợt ngưng tụ lại, “Ta sẽ đem hết toàn lực bảo vệ nguyện vọng của cô ấy.”
Khôi lỗi sư đột nhiên không nói, hồi lâu, hắn nhắm hai mắt lại, thấp giọng nói: “Tốt lắm.”
Ngón tay của hắn vừa thu lại, một dây dẫn bỗng nhiên bay ra, cuốn lấy Tiêu đang cầm đoạn kiếm để phòng bị, nâng lên cao, muốn ném cô ấy ra khỏi tấm lưới vô hình kia: “Ngươi có thể đi.”
“Thiếu tướng!” Tiêu hô to, sau đó phát hiện một dây dẫn cuốn lấy hông của mình, dây dẫn đó không hề thít lại mà chỉ cuốn lấy nàng, ném ra xa về phía ngoài.

Vân Hoán nhướng mày, đột nhiên đưa tay kéo lấy dây dẫn lấy đà bay người ra ngoài, kẹp theo Tiêu, theo một cái dây dẫn đó bay ra ngoài.
“Mạng của ngươi còn phải lưu lại, thiếu tướng.” Tô Ma cau mày cười lạnh, ánh sáng giữa ngón tay như là kiếm sắc đâm thẳng về phía Vân Hoán.
Nhưng mà ngay trong nháy mắt ấy, tay của Vân Hoán đưa ngang ra, kiếm quang đặt ở cằm của Tiêu.
“Dừng tay!” Tây Kinh rồi đột nhiên bật thốt lên, nhưng mà trong cặp mắt trống rỗng của Tô Ma chỉ là sát khí tràn ngập, tiếp tục đâm hướng về phía Vân Hoán.
Giây phút ngực Vân Hoán bị đâm, kiếm quang đồng thời đâm vào dưới cằm của Tiêu, máu từ giữa cổ thiếu nữ giao nhân chảy xuống như thác.


Con mắt màu bích khẽ động, Tô Ma rốt cục không dám tiếp tục đâm vào, buông tay thu về những dây dẫn tập kích Vân Hoán kia, lần thứ hai cuốn hướng về phía Tiêu, muốn đoạt lại cô ấy.
Thân hình Vân Hoán trong phút chốc không ngừng lướt ra xa, rời khỏi phạm vi khống chế của Tô Ma, nhưng mà hắn cũng buông lỏng tay ra.
Tiêu bị dây dẫn cuốn, ngã ở bên cạnh người Tô Ma.
“Muốn chạy trốn?” Khóe miệng khôi lỗi sư lộ ra một tia cười nhạt, nhìn thiếu tướng Thương Lưu đế quốc đang bị trọng thương mà chạy trốn, ngón tay bắn ra, dây dẫn đầy trời bỗng nhiên đều quy về làm một bó, gào thét tập hợp lại, đuổi theo Vân Hoán.
Giây phút đuổi theo thiếu tướng Thương Lưu đế quốc, đang định thu hồi dây dẫn giữa ngón tay, đột nhiên, Tô Ma cảm thấy đau đớn — động tác nhanh như tia chớp, kẹp lấy một thanh đoạn kiếm đâm vào da thịt của hắn.

Không ngờ Tiêu ở ngay cạnh bên người, lợi dụng lúc hắn không đề phòng đã xuất thủ! Tiêu không đâm trúng trong một kích, nhưng mà trong giây phút trì hoãn, Vân Hoán đã trốn khỏi truy sát, tiêu thất trong đống phế tích, đầu không hề quay lại.
“…” Bàn tay Tô Ma tăng lực, sợi tơ thít vào máu thịt của nàng, khóe miệng cười lạnh.
Trong lòng Tây Kinh biết rõ hắn muốn giết người, nhưng mà cũng đã biết mình không còn năng lực có thể ngăn trở.
“Ta muốn đem tim của người đào ra nhìn một cái, rốt cuộc khôi lỗi trùng trông như thế nào? Tại sao có thể làm một giao nhân khăng khăng một mực vì Thương Lưu đế quốc mà chết như vậy?” Tô Ma cúi đầu nhìn Tiêu, sát khí làm cho con ngươi càng thêm xanh thẫm, sợi tơ quấn lấy cổ của Tiêu, thít vào làm nàng không thể hít thở.
“Ta, ta không có dùng…khôi lỗi trùng…” Cằm dưới của Tiêu bị đâm thủng, máu chảy ròng ròng, giọng nói cũng đã không rõ ràng, thế nhưng con mắt của nàng lại vẫn rõ ràng, tỉnh táo, hoàn toàn không hề có vẻ thất thần như khôi lỗi sư, Tiêu nhìn thiếu chủ của giao nhân nói, “Ta là…tự mình nguyện ý đi theo hắn…Ta đã không còn có tư cách là giao nhân…”
“Cái gì?” Nghe thấy lời nói thẳng thắn như thế, cùng lúc bởi vì khiếp sợ mà bật thốt lên chính là Tô Ma và Tây Kinh.
“…Tốt lắm.

Ngươi thực lợi hại.” Trầm mặc, Tô Ma bỗng nhiên cười rộ lên, mang theo vẻ mặt quỷ dị đến khó hiểu, “Hóa ra là triệt để phản bội nha! Thật tốt..muội muội của ngươi cùng ngươi hoàn toàn đi hai con đường khác nhau.”
Tiêu mở lớn miệng để hô hấp, nhưng mà máu cứ chảy ngược vào cổ họng.

Mắt của nàng hạ thấp xuống, nhìn thấy thiếu nữ giao nhân đã chết trong lòng Tây Kinh, đột nhiên, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một cái mỉm cười: “Không… Kia không phải muội muội của ta… Ta không xứng có muội muội như thế… Ta chỉ là, chỉ là một người…mà trời đất đều ruồng bỏ…”
“Trời đất ruồng bỏ…?” Nghe thấy câu trả lời như vậy, con mắt của Tô Ma bỗng nhiên hơi mờ mịt, hắn cúi đầu, rất lâu, sức lực trên tay buông lỏng, thả Tiêu, thấp giọng hỏi, “Nếu như ta tha thứ sự phản bội của ngươi trước kia, ngươi sẽ trở lại Phục quốc quân sao?”
Tiêu chấn động một chút, mở to hai mắt nhìn thiếu chủ giao nhân trước mặt, bỗng nhiên lẩm bẩm nói: “Người…quả nhiên là ‘người đó’ sao? Là hy vọng của giao nhân… Hải Hoàng, Long thần… Ta còn tưởng rằng đó chỉ là một truyền thuyết.”
“Không phải là truyền thuyết.” Tô Ma cúi đầu về phía nàng, vươn tay ra, “Tới cùng nhau biến thành sự thực đi.”
Tiêu kinh ngạc nhìn khôi lỗi sư hồi lâu, đột nhiên cười gượng, chậm rãi lắc đầu: “Không, xin ban cho ta cái chết, cũng đừng làm cho ta sám hối — tên đã bắn ra làm sao có đường quay về.”
Tô Ma ngẩn ra, dường như thực không ngờ rằng giao nhân này lại u mê không tỉnh ngộ như thế: “Như vậy, nếu như ta thả ngươi đi, ngươi sẽ…”
“Hãy cứ giết ta đi.” Tiêu cố gắng vật lộn quỳ xuống hướng về phía thiếu chủ giao nhân, dùng tay đang chảy máu chống xuống mặt đất, cúi đầu, “Nếu như ta trở lại bên cạnh thiếu tướng, ta vẫn sẽ hết sức giúp hắn giành được thắng lợi trên chiến trường!”
“Cái gì?” Tây Kinh đáng lẽ chỉ là lẳng lặng nghe, thế nhưng nghe đến đó hắn rốt cục khẽ quát, “Một người ở trong chiến đấu đem giao nhân coi như vũ khí, ngươi còn muốn vì hắn mà không cần mạng sống?”
“Không phải ai cũng có vận khí tốt như vậy…” Tiêu bỗng nhiên nở nụ cười, dùng ánh mắt bi ai nhìn Tây Kinh, “Ta tuy rằng là một kẻ phản bội, bị trời đất ruồng bỏ, nhưng tấm lòng của ta đối với thiếu tướng Vân Hoán so với Đinh đối với ngài cũng không có gì khác nhau — xin đừng ép ta.”
“…” Tây Kinh đột nhiên nghẹn lời.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi