KÍNH - SONG THÀNH


“Xuỵt, cẩn thận người khác nghe thấy…” Phó tổng binh trước nay dè dặt thận trọng, không nhịn được ngăn cản đồng liêu ăn nói cuống ngôn.
Nhưng mà, lời còn chưa dứt, trong chiến trường vốn chỉ có thi thể, đột nhiên có vang lên tiếng kì dị — tiếng vỗ cánh rất nhỏ, dường như ở trong đêm tối có vô số cánh đang vỗ rồi hạ xuống.

Sau đó, ánh lửa ở mấy chỗ thiêu đốt yếu ớt trong đống phế tích bỗng nhiên không biết tại sao cháy bùng lên, sáng rực.
“Cái gì, vật gì vậy?” Phó tổng binh kinh ngạc, lắp bắp hỏi, “Quỷ…là quỷ sao?”
“Hừ, ngươi bị dọa sợ!” Quách Yến Vân từ trước đến nay lớn mật, thấy vẻ mặt của đồng đội như vậy thì rất là phản đối, “Tuy rằng ở đây người chết đầy đất, nhưng cũng không cần gió thổi cỏ lay liền giật mình sợ hãi chứ?”
Hắn cầm lấy cây đuốc từ binh sĩ bên cạnh, định đi lên phía trước.

Bỗng nhiên trong bóng tối truyền đến tiếng kêu thảm thiết, ngăn trở bước chân của hắn — “Cứu, cứu mạng! Điểu linh! Điểu — ”
Tiếng kêu cứu tràn ngập tuyệt vọng và sợ hãi đột nhiên ngừng lại, làm cho một đội binh lính ở bên này vì khiếp sợ mà lui bước.
Điểu linh! Đám ma vật kia…Đám ma vật kia tối nay lại đến sao?
Đám đó thích hấp thu tinh phách huyết khí của người, là ma vật đi theo mùi chết chóc, chúng bay suốt đêm để tới đây sao?
Tuy rằng là chiến sĩ đã được trang bị đầy đủ, thế nhưng tất cả binh sĩ, bao gồm cả Quách Yến Vân, khi nghe thấy cái tên ấy đều thay đổi sắc mặt, vô ý thức mà lui về phía sau, muốn rời khỏi quảng trường này.
Không thể cùng đám ma vật kia đối đầu… Đám quái vật không già không chết trong truyền thuyết kia, thân có hai cánh màu đen, người như đứa trẻ mười tuổi, luôn hoạt động trong đêm tối.

Bầy đàn thần bí này trong trăm năm qua đã gây ra nhiều vụ giết chóc làm chấn kinh toàn bộ đại lục Vân Hoang, trong đó có một bộ lạc nhỏ ở Sa Quốc bị diệt vong chỉ sau một đêm, cùng một cái thôn trấn quận Tức Phong của Trạch Quốc bị biến mất một cách ly kì.
Sau đó, Chinh Thiên quân đoàn nhận lệnh xuất binh, nhưng mà sau vài lần tiêu diệt mà không diệt được, điểu linh tuy rằng không dám trắng trợn mà đi tới giết người, những kẻ còn sống sót trong tay Chinh Thiên quân đoàn, từ nay về sau xuất quỷ nhập thần, lựon lờ khắp đại địa Vân Hoang.
Đám ma vật kia bởi vì bị Thương Lưu đế quốc quản thúc nghiêm khắc mà không dám ngang nhiên lộ diện, thế nhưng vài chục năm qua, mỗi khi có chỗ nào xảy ra giết chóc ở quy mô lớn, chúng nó liền giống như đi thịnh yến, kéo cả đàn đến, ở trên xác chết hoan hô nhảy múa, hấp thu hồn phách của người vừa mới chết.


Mà trong nhiều năm qua đã nhiều lần điều binh tay không trở về, Thương Lưu đế quốc vì tránh tiêu hao sức chiến đấu, chỉ cần điểu linh không tập kích người với quy mô lớn là sẽ không ngăn cản chúng nó hưởng thụ thi thể trên chiến trường.
Năm mươi năm trước, bộ tộc Hắc Đồ diệt vong, hai mươi năm trước Phục quốc quân bại thảm hại — trên chiến trường người chết vô số, lúc đêm tối có thể thấy hình bóng đám ma vật, ở trên xác chết chất chồng như núi hoan hô, tận hưởng thịnh yến của chúng nó.
Chỉ là mười năm gần đây không có náo động nào lớn, Vân Hoang thái bình lâu ngày, cũng đã qua một thời gian dài không nhìn thấy điểu linh — bởi vậy, ở trong mắt một thế hệ nhưu bọn họ, “điểu linh” liền thành truyền thuyết xa xôi giống như “Không Tang” ở trong miệng các người già.
Nhưng mà, ở cái loại đêm tối đầy máu tanh này, ma vật quỷ dị như vậy không ngờ lại xuất hiện trên nhân thế! Những điểu linh này, trăm năm qua ngay cả Chinh Thiên quân đoàn cũng phải hết cách, căn bản quan nha binh sĩ là không thể đối phó.
Quách Yến Vân tuy rằng gan lớn, cũng là một kẻ liều lĩnh, lúc này nghe thấy hai chữ “điểu linh”, lập tức cung tay, hét lớn một tiếng với thủ hạ “Mau bỏ đi”, chỉ huy binh linh nhanh chóng theo đường phố phường Tín Nghĩa rời khỏi nam thành.
Nhưng mà, đã chậm.
Bọn họ vừa mới quay đầu lại, liền thấy cánh chim màu đen từ trên trời sà xuống, làm bọn họ bị che lấp.

Dưới cánh chim, khuôn mặt của đứa trẻ con hiện ra, đến gần, mang theo dáng tươi cười thiên chân vô tà, hoa chân máu tay với một đám binh sĩ đang tái nhợt mặt, kêu gọi đám bạn ở xa:
“Hi hi, nhìn này… Nơi này có người sống ! Nơi này có người sống!”
“Đừng ở nơi đó tìm kiếm hồn phách người chết, nơi này có người sống này!”
“Đều là người khỏe mạnh, đã lâu rồi không gặp đồ tươi sống như thế!”
“Ta muốn tên béo bên này…”
“Ấy, đồ tốt nhất là phải giữ lại cho U Hoàng tỷ tỷ, không được chọn trước!”
Cánh màu đen giống như biển lớn, đám ma vật có hình dáng trẻ con với cái mào năm màu mỉm cười đến gần, nghị luận sôi nổi.

Nhưng mà ma vật có khuôn mặt của trẻ con này, con mắt lại mờ mịt không có biểu cảm, con mắt hoàn toàn đen, giống như con ngươi chiếm toàn bộ nhãn cầu, không nhìn thấy tròng trắng mắt.
Không đợi đám binh sĩ kia đưa chân chạy trốn, tay của một cái đứa trẻ trong đó bỗng nhiên dài ra, trên cánh tay béo mềm như ngó sen cư nhiên lại dài ra một đôi một đôi móng vuốt khô héo, nhỏ hẹp, móng tay thật dài đâm về tên binh sĩ mập mạp kia.
Tên binh sĩ béo hoảng sợ kêu to, rút đao đeo bên người ra, điên cuồng chém về phía móng vuốt đang duỗi tới.
“Ai nha!” Cái điểu linh kia bị đau mà kêu to lên, bất ngờ buông tay, đem móng vuốt co lại về bên miệng, thổi, “Đau quá…mang theo đao! Không phải người thường sao…”

“Là binh sĩ! Là binh sĩ!” Vài cái điểu linh ở bên cạnh thấy rõ quần áo của người tới, kêu lên.
“Ôi, đó là binh sĩ! U Hoàng tỷ tỷ cùng ‘Thập Vu’ ước định rồi, không được ăn người của bọn họ!” Có một điểu linh thoạt nhìn đặc biệt nhỏ thở dài, tiếc hận mà liếm liếm môi, “Thật đói…gần đây chẳng tìm được cái gì ăn ngon.”
“Nuốt lời đi! Nuốt lời đi!” Cánh màu đen xòe ra, rất nhiều điểu linh kêu lên, trong con mắt đen kịt chỉ có khát vọng với thức ăn, “Ăn bọn họ đi! Không cần cùng Thập Vu kí khế ước, không cần phải ăn người chết, chúng ta sắp chết đói rồi!”
Trong tiếng kêu la, đám ma vật giống như trẻ con kia đều vươn móng vuốt ra, đi bắt một đội binh sĩ đang bị vây trụ.
“Mọi người cẩn thận!” Quách Yến Vân mắt thấy tình thế nguy cấp, dần đầu rút đao ra, khiến mọi người đưa lưng về phía nhau tạo thành một vòng.
“Hi hi, đánh chúng ta ư…” Thấy đám người sắp chết vùng vẫy, các điểu linh nở nụ cười, thanh âm êm tai, nhưng chúng nó lại vươn móng vuốt, trên mặt giống như có ánh điện ngưng tụ, mỗi một lần nắm được liền làm đao kiếm trong nháy mắt hóa thành nước! “Các ngươi là con người, có lợi hại hơn nữa thì có thể làm sao… Chinh Thiên quân đoàn cũng không giết được chúng ta ~”
“Phụt” một tiếng, móng vuốt dài nhỏ đâm vào trong hốc mắt của người binh sĩ béo, từ phía trong đâm ra, nhô lên từ trên đỉnh đầu.
Bộ óc trắng lóa ứa ra, tất cả điểu linh đều vô cùng hưng phấn, vỗ cánh tập trung.
“Đừng náo loạn!” Một cảnh yến hội máu thịt sắp bắt đầu thì trong không trung bỗng nhiên có thanh âm ngăn cản.
“U Hoàng tỷ tỷ!” Nhóm điểu linh ngẩn ra, đều thu lại móng vuốt, tương đối kinh ngạc, hờn dỗi mà thẻ lưỡi.
“Chúng ta đói bụng…Chúng ta không muốn ăn canh thừa cơm cặn, chúng ta muốn ăn đồ sống.” Cuối cùng, cái điểu linh đặc biệt nhỏ quay đầu lại, vẫy cánh bay đến bên cạnh đống lửa ở đống phế tích, có chút nũng nịu mà dựa vào cái cô gái kia.
Lửa không biết bị cái gì động đến, đột nhiên bùng cháy lên.
Ánh lửa chiếu ra khuôn mặt thuần khiết của cái cô gái nọ — nhìn qua hơi lớn tuổi một chút so với các điểu linh, điểu linh mười một tuổi mở ra đôi cánh màu đen thật lớn, đứng ở trên không trung, trên đầu có mào năm màu, trên người dùng trang sức chùm lưới xinh đẹp lại phiền phức, trên cổ tay có chín cái chuông, theo động tác của cô ta phát ra tiếng đinh đang dễ nghe.
Vừa dặn dò đồng loại, nó vừa phóng míng vuốt ra, buông xác chết đã bị mở đầu ra, xác chết vừa mới bị hấp thu hồn phách rơi xuống đất với một tư thái kỳ dị.
“Cùng Thập Vu ước định rồi, không được ăn người của bọn họ, các ngươi không được hồ đồ.” Cô gái được gọi là “U Hoàng” cau mày, không để ý đến cái điểu linh nhỏ tuổi đang làm nũng, “Lần trước ta đã thật vất vả mới cứu được các ngươi từ trong tay Chinh Thiên quân đoàn, các ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý ăn canh thừa cơm cặn sao? Chỉ là lực lượng của Thập Vu không phải là cái chúng ta có thể đối phó, nếu bị một lần vây quét, chúng ta có thể bị tiêu diệt hết.”
Một lời nhắc nhở này làm mọi người nhớ lại một lần bị bao vây tàn sát vô cùng dã man, đều tự động không lên tiếng.
Trong lúc chần chờ như vậy, Quách Yến Vân đã nhân cơ hội chỉ huy thuộc hạ còn lại, dốc sức rút đao đánh ra ngoài.
“Ta đói a…Ta ăn cái gì đây!” Điểu linh nhỏ tuổi thấy đồ ăn chạy trốn, cao giọng khóc lớn, vươn móng vuốt cầm lấy cánh của U Hoàng, “Thập Vu muốn chúng ta chết đói sao?”
“La La đừng khóc.” U Hoàng thở dài, hết cách, “Những ma vật như chúng ta có thể ở dưới cảnh thái bình của Thương Lưu đế quốc sống tới bây giờ đã là không dễ dàng…Ngươi còn nghĩ tới khoảng thời gian hạnh phúc, tùy tiện ăn thịt người thời Thừa Quang đế Không Tang nữa sao?”

Cô gái vươn móng vuốt, gãi gãi lưng của La La, dặn dò, “Mọi người tranh thủ phân công nhau chia ra đi kiếm ăn đi! Dù sao vẫn có người vừa mới chết, hồn phách chưa tiêu tan có thể ăn no bụng — La La, đừng ỷ lại, nhanh tự mình làm việc đi!”
U Hoàng không chút khách khí mà túm lấy điểu linh nhỏ tuổi, ném đi ra ngoài như cái bóng da.
La La lớn tiếng kêu lên, không chờ mở hai cánh bay lên, đột nhiên nó cảm thấy cơ thể đụng phải cái gì đó.
“Hử? — Người sống?” Còn chưa biết đụng phải ai, trực giác ngửi thấy hơi thở của người sống, trong mắt La La lộ ra vui mừng, rất sợ bị đồng bọn đoạt mất, vội vã vươn móng vuốt, không chút nghĩ ngợi mà vọt tới hướng đối phương.
“Ai nha!” Móng vuốt của nó vừa mới vươn ra, đột nhiên cơ thể lại nhẹ đi, đau đớn kêu.
“Vật nhỏ quái lạ.” Bên tai nghe thấy có người nói một câu lạnh lùng, nó cảm giác chính mình bị tóm cánh xách lên, sau đó bị quang ra ngoài một cách tàn bạo, đụng vào mặt tường, đau đến kêu thảm một tiếng.
Tất cả điểu linh tản ra kiếm ăn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như thế thì đều giật mình hoảng sợ, tập trung lại, cánh màu đen chẳng mấy chốc che lấp ánh lửa bừng bừng.
U Hoàng vội vàng mở cánh đón lấy La La, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Khoảng khắc ấy, nó cảm giác được một loại linh lực cường đại mà tà dị đi vào trong chiến trường.
“Thật nhiều quạ đen.” Ánh lửa lập lòe, đem màu sắc diễm lệ chiếu lên khuôn mặt anh tuấn mà tái nhợt của người vừa tới, mái tóc dài màu lam ở trong gió lay động, Tô Ma dắt người rối đi trên chiến trường, ngẩng đầu nhìn những cái cánh đen tập hợp trên bầu trời, sắc mặt không thay đổi chút nào, chỉ có chút bực mình mà nói một câu.
“Ta…ta không phải là quạ đen!” Lần đầu tiên bị miệt thị như vậy, La La không nhịn được mà kêu to lên, khi nhìn thấy màu tóc của đối phương thì lại càng phẫn nộ, “Chúng ta là điểu linh! Là điểu linh, đồ giao nhân ti tiện như ngươi thì biết cái gì!”
“Dù sao cũng chỉ là súc sinh!” Tô Ma thờ ơ nghe, trong con mắt xanh biếc lúc đầu đã mơ hồ có vẻ bực bội, bây giờ bỗng nhiên hiện lên sát khí, giơ tay lên, “Rầm rì rầm rì, ẫm ĩ chết người đi được!”
Vẫn còn chưa biết khôi lỗi sư muốn làm gì, những điểu linh đang bay tập trung hoàn toàn không có để ý đến giao nhân này, nhưng mà ngay khi chúng nó chưa kịp tản ra, cả đám đã kêu lên thảm thiết.
Lông chim màu đen giống như tuyết đen đều rơi xuống đất, đứng giữa những lông chim màu đen bay tán loạn, Tô Ma cười lạnh, thu tay lại, trên sợi dây dẫn trong suốt có từng giọt màu đen rơi xuống đất — đó là máu màu đen của đám ma vật này.
“Thập giới!” Đám điểu linh nhao nhao kêu lên, chỉ có U Hoàng đứng ở giữa không trung đột nhiên ngây người.
Dường như nhớ tới cái gì, nó từ giữa không trung lao xuống phía dưới đất như tia chớp, bỗng nhiên cơ thể biển đổi hình dạng, dài ra ba đôi cánh, khôi phục bề ngoài đáng sợ của ma vật, vươn móng vuốt về phía khôi lỗi sư — móng vuốt dài nhọn giống như có tia chớp ngưng tụ, đem tất cả những thứ hữu hình vô hình đều hóa thành tro tàn.

Nhưng mà Tô Ma căn bản là không hề tránh, chỉ là giơ tay lên, giữa ngón tay tia sáng lóe lên, sợi dây dẫn mảnh khảnh kéo theo chiếc nhẫn hình dạng kì dị, nhanh bay đến.
U Hoàng không ngờ là cũng không núp không tránh, chín chiếc chuông trên cổ tay rung lên kêu vang, cuốn lấy dây dẫn bay tới, chuông trong nháy mắt nát vụn.
Đồng thời, “xoẹt” một tiếng vang nhỏ, U Hoàng đã xé một mảnh quần áo từ trên lưng Tô Ma xuống.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, hình xăm giao long màu đen giống nhưu là sống động như thật, từ trên lưng khôi lỗi sư bay vọt lên.
“Hải Hoàng.” U Hoàng bật thốt lên tiếng kinh hô, vẻ ngoài đáng sợ của ma vật biến mất, hổi phục thành cô gái với ánh mắt phức tạp nhìn chàng trai tóc màu lam tuấn mỹ trước mặt, “Ngươi…ngươi chính là giao nhân đã làm Bạch Anh nhảy từ trên đỉnh tháp xuống trăm năm trước? Ngươi chính là Tô Ma?”
Khôi lỗi sư giật mình, có phần kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn điểu linh đã hỏi ra những lời này.

Khuôn mặt cô gái mơ hồ có cảm giác quen thuộc, làm cho hắn không chịu được mà trong lòng sửng số, kì dị đến mức nói không lên lời.
“Nha, ta rốt cục…rốt cục có thể thấy ngươi có dáng vẻ như thế nào.” U Hoàng nở nụ cười, vươn mong vuốt nhỏ dài che lại miệng, cười rộ lên một cách quái dị, “Thật là anh tuấn nha, chả trách Bạch Anh cô ta lại…”
“Ngươi là ai?” Không đợi nàng nói xong, Tô Ma nhíu mày đặt câu hỏi, “Ngươi quen biết Bạch Anh?”
“Hi hi…” U Hoàng đột nhiên cười một cách quỷ dị, mở lớn đôi cánh màu đen ra, “Ta không nói cho ngươi, trừ khi –” Nàng ngừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ điều kiện, nhưng mà đảo mắt thấy tiểu người gỗ bên cạnh khôi lỗi sư, lại nở nụ cười một lần nữa: “Trừ khi ngươi đem đứa trẻ giống như ngươi cho ta!”
“Cho ngươi?” Tô Ma ngẩn ra, ngón tay giật giật, A Nặc nhảy dựng lên, nhảy lên đầu vai hắn một cách không tình nguyện.

Khôi lỗi sư dùng ngón tay đeo nhẫn vuốt ve người gỗ giống mình như đúc này, khóe miệng xuất hiện một tia cười nhạt, “A Nặc cũng không phải là một đứa trẻ ngoan…” Cư nhiên dám đặt ra yêu cầu như vậy, đối phương chắc là không biết tính tình của đứa nhỏ này ư?
Cô gái vuốt cánh lơ lửng ở trên không trung, nhìn người gỗ ở đầu vai khôi lỗi sư, cười, “Thật là đáng yêu, ta thích nó!”
Tô Ma lạnh lùng cười rộ lên — điểu linh này nào biết được sự ác độc và đáng sợ của người gỗ nho nhỏ này.
Hắn cười, cũng không nói cái gì, chỉ chỉ vai, “A Nặc, tùy ngươi đi chơi với nó.”
Nhận được sự chấp thuận, cái tiểu người gôc cao hai thước mở miệng ra, cùm cụp cùm cụp đứng lên, dang hai tay hướng về cô gái cánh đen ở giữa không trung.
“Ôi chao, thật là quá đáng yêu, ta thích!” U Hoàng cũng không biết chút nào sự đáng sợ của đối phương, chỉ là bay thấp xuống, vươn móng vuốt ôm lấy A Nặc.

Tô Ma không hề nhìn nó, bởi vì tính tình dữ dằn tà ác của A Nặc, tất nhiên nó sẽ đem tất cả những thứ rơi vào tay dằn vặt cho đến chết mới buông.
Nhưng mà, chốc lát sau, giữa không trung truyền đến tiếng cười vui sướng của U Hoàng: “Tên là A Nặc? Thật dễ thương, thật đáng yêu! — ngươi có một loại tà khí kì dị, rất hấp dẫn ma vật trong bóng tối như ta…Sau này cho dù ngươi đi tới nơi nào, ta đều sẽ tìm thấy ngươi.”
Khôi lỗi sư bỗng nhiên ngây người, có phần không thể tin được mà ngẩng đầu lên, hốc mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời.
Nơi đó, cánh chim đen nhánh mở rộng, ma vật dùng móng vuốt nhỏ dài ôm lấy một người gỗ nho nhỏ, dùng môi hôn lên khuôn mặt của người gỗ, khuôn mặt của cô gái ít tuổi biến ảo ra vẫn mang đến cho hắn cảm giác thấp thỏm quái dị.

Nhưng mà đối với việc tiếp xúc như vậy, A Nặc cư nhiên lần đầu tiên không hề có ác ý giết chóc, ôm lấy cổ của ma vật, lặng lẽ mở miệng mỉm cười một cách kì dị.
“A Nặc?!” Trong mắt Tô Ma chưa bao giờ có vẻ khiếp sợ như vậy, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng kinh hãi hỏi.
Nhưng mà người gỗ căn bản là không nghe thấy lời của hắn, chỉ ôm lấy cái cổ của ma vật, trong mắt hiện lên ý cười vui sướng.
“Ái chà, ngươi xem, nó thích ta đó!” U Hoàng vui mừng ôm lấy người gỗ, nói chuyện với khôi lỗi sư đứng trên mặt đất, đồng thời đem A Nặc ôm vào trong ngực, “Tặng cho ta đi, tặng cho ta đi! Bạch Anh có ngươi, ta có A Nặc”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi