“Làm sao vậy?” Như Ý phu nhân bị dọa nhảy dựng, nàng biết tính Tả quyền sử rất kiên định, dù ở trong tay Chinh Thiên quân đoàn bị trọng thương như thế nào thì từ đầu chí cuối cũng không hề rên rỉ một tiếng, nhưng hôm nay không ngờ hắn lại không thể che giấu được sự đau đớn.
“Phu nhân, người Viêm Tịch rất là nóng a!” Na Sinh nóng nảy, tay cầm chặt vào thành giường, nàng quay đầu nói lớn tiếng với mỹ phụ, giọng nói mang theo cả tiếng khóc.
Như Ý phu nhân vội vội vàng vàng buông giá cắm nến xuống, khom thắt lưng, có chút không tin mà đưa tay sờ sờ cái trán của đối phương, rồi bỗng nhiên tay nàng run mạnh — thực ra cũng không nóng lắm, nhưng mà đối với bộ tộc giao nhân vốn có máu lạnh mà nói, nhiệt độ cơ thể đó đã là nóng đến độ máu ở trong người đều đang sôi trào rồi!
Tại sao có thể như vậy… Tại sao có thể như vậy?
Như Ý phu nhân ngẩn người, vội vã cầm tới một chén trà nhỏ, Na Sinh liền chộp tới, đỡ Viêm Tịch ngồi dậy, đưa đến bên môi hắn.
Chiến sĩ giao nhân tựa hồ bị sốt cao tới mức không thể nói chuyện, thấy nước liền một ngụm uống cạn, nhưng rồi môi vẫn còn khô nứt, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ khát nước.
Na Sinh liền vội vã đổ thêm một chén, Viêm Tịch vẫn là chớp mắt liền uống cạn.
Chờ một ấm nước bị uống hết, Viêm Tịch vẫn còn suy yếu, dường như nước có trong cơ thể bị nhiệt độ của cơn sốt làm bốc hơi hầu như không còn.
Na Sinh nôn nóng đến độ sắp khóc, nhưng khi nàng đứng dậy chuẩn bị đi tìm thêm nước, Như Ý phu nhân bỗng nhiên đưa tay ngăn cản.
Trong ánh mắt của mỹ phụ hiện lên vẻ thâm ý, thì thào: “Vô ích, không được cho hắn uống nước liên tục như vậy, nếu không hắn sẽ chết.”
“Sẽ chết?!” Na Sinh vừa nghe thấy hai chữ ấy thì đã la hoảng lên, làm cho Mộ Dung Tu và Chân Lam, Tây Kinh đang ở bên cạnh đều phải nhìn sang, nhưng thiếu nữ người Miêu không hề quan tâm, nàng đưa tay kéo Như Ý phu nhân, gần như là muốn khóc: “Không phải vừa rồi còn tốt lành sao…còn nói Tô Ma đã trị thương cho hắn, tại sao thoáng cái đã nghiêm trọng như vậy? Phải…phải làm sao bây giờ?”
Mộ Dung Tu nghe thấy lời của Như Ý phu nhân, thực sự cũng không đành lòng, hắn đứng dậy: “Phu nhân, không biết cỏ Dao có dùng được hay không?”
Như Ý phu nhân sửng sốt một chút, nhìn đứa con của giao nhân này, lắc đầu.
Sắc mặt của Na Sinh liền tái nhợt.
“Ấy, đừng sợ, còn có ta đây.” Trong nháy mắt đó, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Chân Lam vang lên ở bên cạnh, hắn an ủi người nắm giữ Hoàng Thiên, “Nếu thực sự không còn cách nào, ta có thể đem máu của ta cho hắn uống…”
“Cái gì?!” Na Sinh sợ đến nhảy dựng, nàng nhìn cái đầu người cổ quái ấy, “Viêm Tịch cũng không phải quỷ hút máu!”
“Tiểu nha đầu.
Ngươi thì biết cái gì!” Tây Kinh cố gắng vật lộn xuống giường, đi tới bên cạnh giường Viêm Tịch nằm — dù sao cũng là đệ tử Kiếm Thánh, khả năng hồi phục cũng nhanh xa so với người thường, hơn nữa vừa rồi đã được Tô Ma dùng huyễn lực chữa thương, nghỉ ngơi chỉ chốc lát hắn đã có thể đi lại.
Hắn dùng một tay nhấc đầu Chân Lam, một tay cầm lấy cánh tay gãy, đi tới bên người Na SInh, bĩu môi: “Ở Vân Hoang lợi hại nhất là cái gì? Là máu đế vương của Không Tang! Nó gần như có khả năng đưa hồn phách trở về — cô còn không mau cảm tạ Chân Lam.”
“A…” Không chỉ là Na Sinh, mà ngay cả Như Ý phu nhân cũng phải sửng sốt, nhìn hai vị hiển quý của tộc người Không Tang trước mặt này.
(hiển quý: tức chỉ người có địa vị cao)
Tây Kinh đã từng ở chung với giao nhân thời gian dài, hắn vừa đưa tay sờ cái trán của Viêm Tịch liền biết sự việc nghiêm trọng, lập tức gật đầu với Chân Lam, Chân Lam cũng không nói lời nào liền giơ cổ tay của cánh tay gãy lên.
Soạt một tiếng, kiếm quang lao ra khỏi vỏ, cắt về phía cánh tay gãy của Hoàng thái tử Không Tang.
“Ấy — Không cần, không cần!” Ngay lúc đó, Như Ý phu nhân mới phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt phức tạp, vội vã ngăn cản Tây Kinh, Tây Kinh sau khi bị trọng thương thì khó có thể ngừng động tác lại, suýt nữa đã ngộ thương đến đối phương.
Như Ý phu nhân vội vã đứng chắn ở trước người Viêm Tịch, giải thích: “Không cần máu đế vương, Viêm Tịch lúc này không phải là bị thương…”
“Như vậy chính là bị bệnh.” Tây Kinh bị ngăn cản, trán nhăn lại, lạnh lùng: “Phu nhân, mạng người quan trọng hơn, không phải lúc nói chuyện ân oán trong dĩ vãng, đừng kéo dài thời gian.”
“Cũng không phải là bệnh!” Như Ý phu nhân giậm chân một cái, có vẻ như đang không biết làm sao để giải thích, nhíu mày, “Căn bản không cần thuốc!”
“…” Tất cả mọi người đều bị sửng sốt.
Nhưng mà ngay giây phút đó, mọi người lại nghe thấy tiếng cánh chim vỗ.
Mọi người ở trong phòng lập tức quay đầu lại, liền thấy những con tuấn mã từ trên bầu trời đêm đang bay nhanh xuống.
Hai cánh trơn nhẵn của thiên mã cắt qua không khí, khép lại, nhẹ nhàng đáp xuống ở cái sân đổ nát bên ngoài, các chiến sĩ mặc hắc bào xoay người xuống ngựa.
Ở trong đêm tối, tất cả khôi giáp trên người các chiến sĩ đều phát ra ánh sáng nhạt, chứng tỏ rằng họ đều không phải là thực thể.
Minh linh quân đoàn? Là người Không Tang ở trong Vô Sắc thành được phái đi ra sao?
Vừa nhìn thấy kỵ binh của Không Tang, Như ý phu nhân liền vô ý thức lui ra sau mấy bước, che ở trước giường Viêm Tịch, một tay kéo lấy Na Sinh, nhỏ giọng dặn: “Coi chừng Tả quyền sử thật tốt.” Vừa nói, nàng vừa lấy một chiếc kim khâu nhỏ dài từ trong tay áo ra, kề sát vào sau lưng của Na Sinh.
— Dù như thế nào, thiếu nữ mang theo Hoàng Thiên này luôn là người rất quan trọng với Không Tang.
Lúc này địch đông ta ít, ngộ nhỡ người Không Tang lại đối xử với giao nhân như trước kia, ít nhất trong tay nàng vẫn có một người làm con tin.
Na Sinh lại không hề hay biết, nàng chỉ thấy đột nhiên có rất nhiều quân đội đến, liền càng hoảng sợ, nghe thấy Như Ý phu nhân dặn dò như vậy liền không chút nghĩ ngợi mà gật đầu, liều chết chắn ở trước giường Viêm Tịch nằm, nhìn chằm chằm người bên ngoài.
“Hoàng thái tử điện hạ!” Dẫn đầu là kỵ sĩ áo lam và nữ tử áo hồng đi vào trong phòng, hai người thấy cái đầu và cánh tay gãy ở trong tay Tây Kinh thì vui mừng quá đỗi, cùng quỳ một gối xuống đất, “Thần hộ giá tới chậm, bái kiến thái tử điện hạ!”
Đầu người bị Tây Kinh lỗ mãng xách lên không trung xoay một vòng, nhìn thấy thuộc hạ đến tiếp giá, bỗng nhiên không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, thì thào: “Là Lam Hạ và Hồng Diên tới a…Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi.”
“Tốt cái gì?” Chỉ có Tây Kinh ở gần nhất là nghe thấy lời hoàng thái tử nói, đột nhiên hắn thấy ánh mắt có chứa sự tức giận của hai vị vương giả, Tây Kinh vội vã sửa tay thành nâng, cẩn thận đặt cái đầu của Chân Lam lên trên vai, thấp giọng hỏi.
Trong lúc hai bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Lam Hạ và Hồng Diên liếc nhìn nhau một cái rồi cùng lặng lẽ lui ra, đứng sang một bên.
Đã nhận ra nam tử túm tóc của Hoàng thái tử một cách rất không khách khí là danh tướng Tây Kinh uy chấn Vân Hoang trăm năm trước, hai vị vương đều cảm thấy vui vẻ trong lòng, liền không giám cắt đứt mật đàm giữa hai vị quân thần.
“Cũng may không phải là Hắc vương tới,” Chân Lam lệch miệng tạo ra một cái biểu tình may mắn, thấp giọng, “Vị lão nhân gia kia đối với giao nhân có ác ý thâm căn cố đế, hắn mà tới thì mọi chuyện rất có thể không xong.
Trong chư vương, thái độ của Xích Vương đối với giao nhân luôn ôn hòa, Lam Vương còn trẻ nên cũng không có nhiều thành kiến; rốt cục tới đúng người.”
“Ừm.” Đầu người đặt ở trên bả vai rộng của kiếm khách, Tây Kinh xoay đầu, cái mũi gần như chạm vào cái mũi của Chân Lam, nói nhỏ: “Ngươi muốn liên minh cùng Phục Quốc quân của giao nhân sao? …Thế nhưng tên Tô Ma kia thoạt nhìn có vẻ rất khó đối phó a.”
“Đúng thế.” Vẻ mặt Chân Lam đầy đau khổ, cau mày, cau mày, kể khổ với người bạn tốt đang ở gần trong gang tấc , “Quả thực là một quái vật, thực không rõ trong lòng hắn rốt cục đang nghĩ cái gì — phải biết rằng thuật đọc tâm của ta cũng không đến nỗi kém a.
Lực lượng của hắn rất mạnh, chỉ sợ không ở dưới ta…đương nhiên là so với ta lúc trước khi bị phân thây.”
“…” Trầm mặc trong phút chốc, Tây Kinh rốt cục nhỏ giọng ghé tai nói thầm, “Để A Anh đứng ra?”
“Biến!” Chân Lam bỗng nhiên trừng mắt liếc hắn, đột nhiên đảo cặp mắt trắng ở gần trong gang tấc như vậy làm cho Tây Kinh bị dọa nhảy dựng, cánh tay gãy nâng nên, cố sức đập vào cái ót của kiếm khách: “Đó là cái quái gì chủ ý!”
“Ngươi không đến mức hẹp hòi như vậy chứ?” Tây Kinh cười khổ nhìn hắn, “Khẩn trương cái gì, cũng không phải là muốn ngươi đội mũ xanh” (đội mũ xanh = bị cắm sừng = vợ ngoại tình =))
“Là đề nghị của ngươi quá thối.” Cánh tay gãy của Chân Lam gãi gãi, làm cho chỗ tóc mới vừa bị Tây Kinh xách lên càng thêm rối loạn, giọng nói cũng đã bình ổn, “Ngươi cho là để Bạch Anh đứng ra thì sự việc càng dễ thành công sao? Chỉ biết làm cản trở chứ cũng không giúp thêm gì! Tô Ma hồi đó đối xử Bạch Anh như thế, không phải là không để lại chút xíu tình cảm nào sao — nhưng ta nghĩ, thực ra hắn chắc gì không đau khổ.”
Tây Kinh hơi hơi chấn động, mắt thấp xuống nhìn đầu của Chân Lam ở trên vai.
“Ta nghĩ quãng thời gian đó là thứ mà hắn không muốn nhắc đến nhất,” Chân Lam thản nhiên nói, mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, “Hắn là một người thông minh, nếu như có thể bình tĩnh phân tích cục diện hiện nay, hắn có thể chọn cách liên minh với địch — thế nhưng nếu Bạch Anh mà ra mặt, xé rách vết sẹo cũ, sự việc khả năng sẽ lại theo chiều hướng ngược lại…”
“Như vậy sao.” Tây Kinh thì thào nói một câu, “Như vậy chỉ có thể thử nói thẳng xem.”
Dừng một chút, dường như lần đầu tiên cảm giác thấy sự thay đổi sau một trăm năm của bằng hữu, kiếm khách quay đầu lại nhìn hoàng thái tử, mỉm cười: “Chân Lam, ngươi đến bây giờ đã có vẻ giống một hoàng thái tử rồi đấy.”
“Hứ!” Chân Lam trừng mắt nguýt hắn một cái, quay đầu hướng Lam Vương và Xích Vương, khẽ gật đầu, gọi hai người tiến lên.
Bắt đầu đem kế hoạch muốn kết thành đồng minh của mình cần thận nói cho hai vị vương nghe.
Đột nhiên, thiên mã bên ngoài phát ra tiếng hí bất an, trường đao của chiến sĩ minh linh đều ra khỏi vỏ, dường như có địch tới gần.
Hoàng thái tử Không Tang và hai vị vương giả bỗng nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy trong đêm đen cánh chim của thiên mã vỗ đập, giữa tiếng hí kinh sợ, liên tục đạp móng lui về phía sau, không ngờ lại không nghe theo sự điều khiển của kỵ sĩ.
Ở giữa con đường do thiên mã màu trắng lui lại tạo ra, khôi lỗi sư áo đen giẫm lên phế tích mà đi tới, tóc dài màu thâm lam ở trong gió bay lên, yên lặng mà tuyên bố rõ ràng thân phận giao nhân của người mới tới.
Tốc độ như vậy, giống như ngự phong phi hành, cơ hồ vượt khỏi giới hạn di chuyển của một “thực thể”.
“…Tô Ma?” Nhìn khôi lỗi sư đang nhanh chóng đến gần, hai vị vương giả nhận ra khuôn mặt đã làm kinh động thiên hạ trăm năm trước, không nhịn được bật thốt lên.
Cái thiếu niên đó đã lớn, từ ngây thơ biến thành âm kiêu, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ vô trù vẫn như trước.
Giây phút nhìn thiếu chủ giao nhân vụt vào phòng, Xích Vương và Lam Vương gần như có cảm giác thời gian đảo ngược.
“Thiếu chủ !” Chỉ có Như Ý phu nhân là kinh hỉ, bởi vì trong lúc đại địch ở quanh rình rập, rốt cục gặp lại chủ nhân.
Tô Ma đứng trong sảnh, nhưng mà trong mắt vẫn còn sót lại vẻ kích động, giống tia chớp thỉnh thoảng hiện lên.
Khi nhìn thấy Không Tang chư vương đã đến đây, con mắt hắn hơi sáng một chút, ánh lên vẻ sắc nhọn — Xích Vương và Lam Vương ? Trong nháy mắt ấy, cảnh tượng trăm năm trước lại như nước lũ chồm lên, lại lần nữa làm hắn bị chìm xuống.
Tay cố sức nắm chặt, vết thương ở lòng bàn tay lại bị vỡ ra, hắn không hề để ý bất luận người Không Tang nào, chỉ đi ngang qua chư vương và Chân Lam, Tây Kinh, tới bên Mộ Dung Tu còn đang ngỡ ngàng, gật đầu, sau đó quay đầu hỏi Như Ý phu nhân: “Viêm Tịch làm sao vậy?”
Nhưng mà, khi vừa đặt câu hỏi vừa đưa tay thử nhiệt độ cơ thể của người hôn mê, Tô Ma bỗng nhiên như bị phỏng mà chấn động.
Hắn không để ý Na Sinh còn đang ở một bên, nhanh chóng xé ra vải băng bó vết thương ở ngực Viêm Tịch, kiểm tra lại cái vết thương đáng sợ ấy — nhưng mà, khiến Na Sinh kinh hỉ đan xen chính là, cái vết thương thật lớn như đã xuyên qua cơ thể lại đang nhanh chóng khép miệng lại, giống như có một lực lượng kinh người đang thúc giục cơ thể hồi phục, mạch máu ngoằn ngoèo, gần như cũng có thể nhìn thấy tốc độ dài ra.
“Ôi chao, lành nhanh như vậy !” Na Sinh không nhịn được vỗ tay hô lớn, trong lúc mừng rỡ cũng tỏ ra biết ơn Tô Ma, “Ngươi thật là lợi hại ! Viêm Tịch có thể khỏe nhanh như vậy, ngươi thực sự là người tốt!”
Nhưng mà Tô Ma căn bản nhìn cũng không nhìn nàng, ngón tay đặt trên miệng vết thương trên ngực trái, cảm nhận máu thịt ở dưới đang biến hóa và
nóng cháy, sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt, thấp giọng: “Chẳng lẽ là…”
“Đúng.” Không đợi thiếu chủ hỏi xong, Như Ý phu nhân ở bên cạnh nhỏ giọng trả lời, “Giờ khắc đó tới rồi.”
Tô Ma im lặng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Na Sinh đang ở một bên vui mừng, rồi đột nhiên xuất thủ, bạch quang xẹt qua, buộc chặt cái cổ của thiếu nữ người Miêu ! Na Sinh căn bản không kịp làm ra bất cứ động tác gì đã bị thít cho không hít thở được.
Sự phát đột nhiên, chư vương Không Tang không thể kịp ngăn cản, mà Na Sinh đã rơi vào khống chế của đối phương.