Tạ Vụ Thanh gắp một đũa hương xuân rán cho vào miệng, từ từ nhấm nháp.
Ông lão từng nói, lúc trước phu nhân biết tướng quân thích ăn món này, vì để mùa đông vẫn có cái dùng nên từ mùa thu đã trồng mấy cây, mỗi tháng tích lại một ít, vừa đủ ăn đến tháng Chạp, nếu dùng kho đông lạnh cất trữ thì có thể dùng đến qua Tết Âm lịch. Dù chú thím đã đi rồi nhưng ông lão vẫn như cũ, năm này qua tháng nọ, thói quen không thay đổi.
Cô thấy anh ăn nhiều thêm hai đũa, càng vui hơn: “Nếu anh có thể ở lại tới mùa xuân thì tốt rồi, mùa xuân mới là mùa đẹp nhất”.
Tay Tạ Vụ Thanh cầm đũa lần nữa dừng lại.
Hà Vị lập tức nói thêm vào: “Không phải em có ý giữ anh lại đâu”.
Tạ Vụ Thanh theo ánh đèn tường, âu yếm nhìn mặt mày cô, nhẹ giọng nói: “Lần sau đi, lần sau anh sẽ ở lại tới mùa xuân”.
Anh thấy Hà Vị cười rất tươi, tâm tình càng thêm phức tạp, tay nâng dạ quang bôi, một hơi cạn sạch.
Hà Vị nhìn chén dạ quang bôi mỏng như cánh ve, nhớ đến hộp gỗ còn cất trong tủ nhà mình, thì ra, đây thật là một đôi chén.
Cái còn lại nằm trong Bách Hoa Thâm Xử.
Tạ Vụ Thanh cười cười, nhai thức ăn: “Có phải không xem kỹ cái chén kia không?”
“Xem qua rồi”. Cô lập tức cướp lời.
Cô luôn không đến Bách Hoa Thâm Xử đã phụ tâm ý của anh, lại không thể thừa nhận vừa nhìn thấy cái chén này sẽ nghĩ đến anh, nên cô không dám ngắm lâu, liền khoá trái lại trong tủ ở nhà.
Tạ Vụ Thanh nhẹ ngước mắt, cười nhìn cô.
Hay là… cái chén này có gì đặc biệt? Là cống phẩm ngày xưa? Hay giá trị liên thành? Hoặc là gì khác?
Tạ Vụ Thanh lật cái chén nhỏ lại, phía dưới quả nhiên khắc mấy chữ.
Hà Vị kinh ngạc, muốn lấy cái chén xem kỹ, cái chén trong tay anh lật trở về, đặt xuống bàn bát tiên. Tạ Vụ Thanh có ý không muốn cô nhìn thấy rõ ràng chữ khắc dưới đáy.
Tạ Vụ Thanh cười liếc cô, mặt Hà Vị lập tức nóng lên, suy đoán dưới đế hai cái chén đều có khắc chữ. Cô nếu từng nhìn qua, chắc chắn sẽ không phản ứng thế này… Cô đành phải thừa nhận: “Em chỉ xem qua một lần. Năm ấy anh đi, em sợ sau này không còn gặp lại, nhìn vật nhớ người, nên nhanh cất đi rồi”.
Dứt lời, cô lại chân thành giải thích thêm: “Hơn nữa khi đó em không biết anh thích em, cứ nghĩ tự bản thân ảo tưởng… Càng không dám nhìn đồ anh để lại quá nhiều. Sợ lỡ như sa vào rồi, ngày gặp lại… gặp lại anh đã sớm kết hôn”.
Tạ Vụ Thanh ngưng mắt nhìn cô, một lúc sau, anh cười.
Anh cầm lấy bình muốn rót rượu, bàn tay cô gái ấn chặt miệng chén: “Anh cho em xem trước đã”.
“Anh tự mình khắc”, anh thấp giọng nói, “Trên đế chén này có dòng chữ ‘Hà vi sơn hải’ [1] ”.
[1] “Hà vi sơn hải” nguyên văn là “何为山海” có nghĩa là “Sơn hải thế nào?”, cũng đồng âm với tên của Hà Vị và Sơn Hải.
Sơn hải thế nào? Đây chẳng phải là Hà Vị cùng Sơn Hải sao?
“Đế chén kia thì sao?”
Anh mỉm cười: “Nhân gian khói lửa”.
Sơn hải thế nào, là nhân gian khói lửa.
Nếu cô nhìn thấy, nhất định có thể rõ ràng…
Hà Vị thấy anh rót đầy chén dạ quang bôi, cảm xúc vừa trấn tĩnh ban nãy giờ lại ùa về, như từng hồi sóng triều bao lấy cả người cô.
Tạ Vụ Thanh bỗng dưng cảm thấy như vậy cũng không tệ, có thể tận mắt nhìn thấy biểu tình của cô khi từ biệt. Thật ra anh từng tưởng tượng vô số lần, có điều vẫn không bằng trực tiếp gặp mặt.
Ví như, giờ phút này Hà Vị ngồi đó, hai tay không ngừng xoắn xít nếp váy mình, còn mím chặt môi, bộ dạng này của cô khiến anh cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
“Anh Thanh”. Cô thấp giọng gọi anh.
Anh nhìn cô.
“Vì sao anh lại… đối tốt với em như thế?” Hà Vị nhịn không được hỏi.
“Anh thích em, em cảm nhận được”, cô nhẹ giọng nói tiếp, “Chỉ là không nghĩ tới anh lại nghiêm túc thích em như thế”.
Tạ Vụ Thanh cười, tay cầm chén rượu, cách một cái bàn chăm chú nhìn cô.
“Trước đây anh từng nói rồi”, anh đáp, “Anh không bì được với người trẻ các em, về mặt tình cảm không có nhiều biến ảo linh động. Một khi bắt đầu chính là đã quyết định. Đến khi tình cảm sâu nặng… Hiện tại vẫn chưa dám nói hy vọng cùng em giống chú thím anh, một người đi rồi, người kia cũng không muốn ôm tình cảm ở lại một mình. Hai người họ có mười năm vợ chồng cùng vượt qua hoạn nạn, chờ năm dài tháng rộng sau này, chúng ta cũng có thể đi đến bước kia”.
Cô đá nhẹ mũi giày vào chân bàn, cúi đầu không lên tiếng.
Tạ Vụ Thanh thấy cô vô tình lộ ra vẻ thẹn thùng, cũng không quấy rầy, ngắm cô xong lại rót đầy chén rượu.
Hà Vị thấy bóng dáng anh rót rượu, nhìn anh cởi bỏ một nửa cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh, hai chân anh còn hơi mở, ủng quân đội tách rời, thậm chí gai ngựa bằng đồng trắng trên đôi ủng anh bị ánh đèn chiếu vào phản quang… Bỗng dưng cô cảm thấy người đàn ông này càng thêm chân thật, không phải Tạ thiếu tướng quân người đầy công danh kia, cũng không phải cái tên từ năm cô tám tuổi đã nghe thấy người ta hết lời khen ngợi.
Tạ Vụ Thanh, là người nói muốn kết hôn với cô.
Hơn nữa cô tin, mặc kệ mối hôn sự này đến khi nào mới thành, anh vẫn sẽ giống như lời anh nói, quyết định thế rồi, là bất biến không đổi.
Tạ Vụ Thanh khó có dịp nếm thử tay nghề của cô, vốn định ăn thêm hai đũa, đáng tiếc Hà Vị là một cô gái rất biết cách chăm sóc người khác, mỗi phần đều làm rất ít, giống như sợ anh ăn nhiều. Anh uống thêm hai chén rượu nhỏ, nhìn thấy bàn tay cô đặt trên đầu gối, anh khẽ nắm lấy.
Ngón tay Hà Vị nằm gọn trong lòng bàn tay anh, hơi nhúc nhích, như thể bất an.
Anh mỉm cười hỏi cô: “Định khi nào về?”
Tim Hà Vị đập thình thịch, thấy sóng mắt anh chuyển động, đang nhìn thẳng vào mình.
Cô nhẹ đáp lời: “Không vội ạ”.
Tạ Vụ Thanh: “Vậy để anh bảo người mang chăn đệm vào trước?”
“… Hiện giờ sao?”
Anh không ý kiến.
Mặt Hà Vị hơi nghiêng ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Cái này hình như không ổn? Mọi người đều đang ăn cơm, chúng ta tự dưng lại đòi chăn đệm…” Không phải sẽ khiến người khác biết tỏng họ muốn làm gì ư.
Tạ Vụ Thanh mở chiếc khăn gấp thành hình tam giác, lau tay sạch sẽ, rồi đứng dậy đi ra ngoài, cô muốn ngăn anh lại cũng không kịp.
Chỉ lát sau, người đàn ông ôm chăn đệm quay về, xuyên qua tiền sảnh tiến vào phòng ngủ, đơn giản trải chăn lên giường. Toàn bộ quá trình Hà Vị đều ngồi ngoài bàn bát tiên, chỉ nhìn mà không hiểu. Đợi đến lúc Tạ Vụ Thanh vén rèm châu bước ra, đến cả súng trên người cũng cởi bỏ.
Tạ Vụ Thanh đứng bất động trước mặt cô, muốn nói gì đó, nhưng ngẫm lại, vẫn quên đi thì hơn.
Anh mặc dù là giáo viên, học trò rải rác khắp trong quân, nhưng lại không muốn thao thao bất tuyệt với cô vợ tương lai của mình, không định đàm luận cổ kim với cô. Anh khom người, từ phía sau vòng lấy cô: “Nào, để anh ôm em vào”.
Anh dễ dàng bế trọn cô trên ghế, bước đến rèm châu.
Hạt châu trắng lướt qua mặt cô, cô chôn chặt mặt mình lên vai anh, cho đến khi ngồi lên giường. Đèn bên ngoài không tắt, đèn trong phòng lại không bật, toàn bộ ánh sáng đều từ ngoài rèm hắt vào, còn có ánh trăng ngoài cửa sổ.
Tạ Vụ Thanh cởi từng cúc áo sơ mi, Hà Vị cắn môi dưới, ngước nhìn anh.
Người bên ngoài đặt bếp nấu trong sân viện, hiện đang xào món ăn, những binh lính ngày thường vốn quen hành quân, dù trời lạnh thế nào cũng không sợ, chỉ thích ăn cơm dưới ánh lửa bập bùng. Vô cùng náo nhiệt.
Anh buông nửa rèm xuống, che lại ánh sáng bên ngoài.
Tạ Vụ Thanh cúi người, cởi giày da trên chân cô, vừa định sờ đến tất dài của cô, Hà Vị đã lùi vào trong nửa tấm rèm kia. Rèm giường màu trầm hương, treo một cái tua dài đỏ sẫm, dọc hai bên mép giường.
Tạ Vụ Thanh ngồi trong rèm, thấy cô dựa vào một góc, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh chăm chú, không khỏi nở nụ cười.
“Anh cười gì vậy?” Cô thủ thỉ.
“Nhớ đến lúc ở Phụng Thiên”. Anh hơi cúi đầu.
Từ cái đêm lần đầu tiên thấy cơ thể cô ở Thiên Tân, anh luôn muốn nhìn hết thảy, chỉ ngại cô không gật đầu đồng ý chuyện hôn sự, nên không có hành động nào khác.
Sau đó đến Phụng Thiên, anh cùng mấy tướng lĩnh đứng trong gió tuyết hút thuốc, kết thúc chuyến tham quan nhà máy quân sự, bước đi trong nền tuyết dày đến đầu gối, quay lại khách sạn, trực tiếp đối diện với bóng dáng y hương tấn ảnh [2] trong buổi xã giao. Anh ngồi trên sô pha, ngửi thấy từng mùi thơm ngát, trong đầu nghĩ tất cả chính là hương thơm trên áo lót của Hà Vị.
[2] “Y hương tấn ảnh” là thành ngữ miêu tả phụ nữ đẹp.
Tối đó, có người trêu anh, nói Tạ thiếu tướng quân bần thần ngây ngẩn, là đang nhớ đến vị tiểu thư xinh đẹp nào.
Mọi người lấy tên “Ngộ Khanh” ra đùa, anh hiếm khi tâm tình tốt đến thế, bảo còn xem là gặp gỡ vị tiểu thư nào, nếu đúng người đáng theo đuổi, thì không phải “Ngộ Khanh”, mà là “Vụ Thanh”. Cả đám bật cười, suy đoán tiểu thư nhà ai có thể khiến Tạ Vụ Thanh lưu luyến không rời, người quen cũ ở Kinh Tân lập tức nhớ lại, trong rất nhiều tin đồn phong lưu của Tạ Vụ Thanh hai năm trước, có một vị tên gọi cô hai Hà là nổi danh nhất.
Vì thế trong tiệc rượu ở Phụng Thiên, tên Hà Vị trở thành đề tài bàn luận.
Toàn bộ đều biết, cô chính là người khiến Tạ thiếu tướng quân cầu mà không được, là người duy nhất sau khi anh nếm trải trăm hoa vẫn nhớ thương mà không cách nào đoạt về.
“Nhớ đến, cô hai đây”, Tạ Vụ Thanh lẫn trong rèm giường tối tăm khiến người ta choáng váng, trước mặt cô nói, “Là Tạ mỗ cầu mà không được”. Làm chuyện thân mật nhất, lại còn dùng kính ngữ.
Cô nhìn khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối.
“Tối đó… không phải anh muốn nhìn sao?” Cô cúi đầu, từ từ kéo đôi tất khỏi đầu gối mình.
Váy áo con gái được gấp thành từng xấp đặt trong góc giường, có cái màu trắng, màu hường, hồng nhạt, cô không dám ngẩng đầu đối diện với anh, chỉ chuyên tâm cẩn thận gấp y phục của mình. Cuối cùng, cô kéo tấm chăn bạc tới, chắn lại khí lạnh.
Toàn bộ quá trình Tạ Vụ Thanh không nhúc nhích, chỉ chăm chú quan sát động tác của cô.
Cô vén góc chăn gấm lên, che đi đôi chân anh, dịu dàng nhìn anh cười.
“Vị Vị”, giọng nói của anh như hơi nước bốc lên trong ánh khói, “Anh không nghĩ đêm nay sẽ thế nào”.
Cô nhìn vết thương cũ trên cánh tay anh, bị thương khi ở Lợi Thuận Đức của Thiên Tân: “Anh không nói lời thật lòng rồi”.
Dứt câu, cô thấp giọng bổ sung: “Đêm đó anh đã nghĩ như vậy”.
Tạ Vụ Thanh bị cô chọc cười, nhếch môi, khẽ thở dài.
Tay phải anh vuốt ve mặt cô, trượt xuống cằm cô, dùng ngón tay giữ lấy, để cô quay mặt nhìn mình.
Bên ngoài có kẻ đổ nước sôi vào chảo dầu, tiếng nổ vang cùng ánh sáng ập tới. Binh lính đều cười, họ dùng tiếng địa phương mắng mấy tên đổ nước.
Tạ Vụ Thanh hôn môi cô, như bóng núi áp tới.
Vì mới uống rượu xong nên môi anh không có cảm giác khô ráp như nụ hôn đầu, lúc này ẩm ướt, còn mang theo độ ấm mềm mại. Hà Vị được anh hôn một lúc, giống như bị bóng anh đè đến không thở nổi.
Hà Vị vừa nghĩ đến vô số đêm anh từng ngủ trên chiếc giường này, máu trong người đều bị nhiệt độ thiêu đốt.
Anh hôn không thấy chán, giống như chỉ muốn hôn cô thôi.
Hà Vị cuối cùng không phân biệt được, hơi mở mắt ra, chống lại ánh mắt anh.
Đêm mùa đông, dù chậu than đỏ lửa, căn viện này vẫn vô cùng lạnh lẽo, rốt cuộc nơi ở của cô được thiết kế theo kiểu noãn các [3]. Không ngờ phòng ngủ có thể lạnh thế này, cô nhìn đôi mắt đen của Tạ Vụ Thanh, giống như bước đến ngày hè bên bờ Sát Hải, trong cái nóng oi bức ban ngày chưa tan, nhìn ngắm hồ nước dưới cái nắng đổ lửa không một gợn sóng…
[3] Noãn các là một loại phòng có thiết kế lò sưởi bên trong, thường rất ấm áp.
Cô khẽ mấp máy môi, muốn hỏi, hỏi anh khi nào… thì bắt đầu?
Tạ Vụ Thanh hôn lên mặt cô, phả hơi thở vừa nóng vừa ẩm bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Từ từ đã”.
“Em không gấp…”
Anh cười, cách tấm chăn ôm lấy cô: “Lần đầu nên chậm một chút”.
“Ở Thiên Tân…” Không phải cũng làm qua rồi sao.
“Cái kia không giống”, anh thủ thỉ bên tai cô, “Kém hơn rất nhiều”.
Môi anh trượt tới môi cô, lần này nụ hôn như đang tán tỉnh, lúc gần lúc xa dày vò cánh môi cô. Hà Vị chờ càng lúc càng lâu, đột nhiên nghĩ, anh quả thật kiên nhẫn… Lúc cô muốn nói gì đó, phát hiện bản thân bất giác đang cắn răng, không biết đã như thế bao lâu rồi. Cô khẩn trương, mà Tạ Vụ Thanh vẫn còn đang hôn, nhất định anh sớm đã nhận ra.
…
Bàn tay anh cầm súng đã hơn mười năm, từng cưỡi ngựa, cũng từng dùng đao, giờ phút này quấn quanh lọn tóc cô, lần mò sau tai cô, liên tục vuốt ve.
Anh trở tay kéo tấm rèm đang treo cao phía bên kia. Mành lụa vừa buông xuống, ánh sáng bên ngoài đều bị chặn lại.
Hà Vị không tự chủ được đè nặng hơi thở, nghĩ đến hoa văn trên chăn gấm nhìn không rõ ràng lắm, như phảng phất nghe thấy tiếng vải vóc cọ xát nhau, sau đó bị ném vào góc giường. Đợi đến khi đôi cánh tay cách chăn gấm ôm chặt cô lần nữa, trong tấm rèm màu trầm hương, đôi tay dừng trên khuôn mặt cô, mắt mày cùng cánh môi Hà Vị bắt đầu trầm mê. Cô và anh không ngừng mút mát môi nhau, mơ mơ hồ hồ nghĩ, một tướng quân sống trong núi đao biển lửa, một người đàn ông cưỡi ngựa uống máu, sao có thể dịu dàng thế này…
Hà Vị nhớ đến lúc anh ngồi trong thư phòng nhà mình, dưới đôi ủng quân đội đều là tuyết tan chảy, một tay chống lên chỗ vịn ghế, uể oải trầm mặc ngước mắt nhìn, chằm chằm quan sát bộ dáng cô. Nhớ đến tóc anh hay vuốt ra sau đầu, để lộ ngũ quan rõ ràng, lịch sự lễ phép nói “Cảm ơn, cô hai Hà”… Vào lúc đó, hai người vẫn còn xa lạ.
Cô chưa bao giờ nghĩ có thể ở cạnh nhau, đầu ấp tay gối bên nhau giống như vậy.
—
Tạ Vụ Thanh tìm được cái áo sơ mi của mình trong phòng ngủ tĩnh lặng, chỉ có tiếng than lách tách còn cháy.
Anh dùng áo sơ mi lau qua loa một lần cho cô, cuối cùng cọ nhẹ chóp mũi đầy mồ hôi lên cánh môi cô, giọng khàn khàn: “Tối nay không thể qua đêm ở đây, để anh đưa em về”.
Cô nhẹ nhàng “vâng”, dựa vào vai anh, nhắm mắt lại: “Em buồn ngủ”.
“Vậy ngủ chút đi”. Anh dịu dàng đáp lời.
Cô ngủ thiếp đi một lúc.
Tạ Vụ Thanh mặc quần áo vào, rút ra một chiếc khăn tay sạch sẽ trong túi quần quân đội, lau sạch mồ hôi trên mặt và tóc cô, cảm thấy không có gì khác lạ. Sau lại đem từng xấp váy áo được cô gấp gọn trong góc giường, cẩn thận giũ ra trải trên đệm, chờ cô tỉnh dậy có thể mặc vào.
Anh đến vách ngăn chỗ đa bảo cách, muốn lục tìm thuốc lá, lại phát hiện bởi vì bày biện giàn hoa nên sắp xếp bên ngoài đã sớm thay đổi. Anh đứng trước khóm hoa, nhìn hải đường nở rộ trong đêm, gạt ra cành lá bên trong.
Cuối cùng vẫn rời khỏi chính phòng.
Hà Vị tỉnh giấc, bị thứ ấm áp trên mặt quấy nhiễu giấc mộng, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tạ Vụ Thanh ngồi trong bóng tối, tay cầm một cái khăn lau cho mình. Cô lười nhác duỗi tay phải, Tạ Vụ Thanh khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, giúp cô lau sạch mấy ngón tay.
“Sáng mai, vẫn đến lúc bốn giờ ạ?” Giọng cô ấm ách, hỏi nhỏ.
“Nếu em thức nổi, sớm một chút cũng không sao”. Anh thủ thỉ.
“Vậy ba giờ”, cô nằm bò trên đùi anh, “Hay là hai giờ đi”.
Tạ Vụ Thanh cúi đầu trong bóng tối nhìn cô.
“Hình như có hơi sớm”, cô gác trên đùi anh khẽ thì thầm, “Bằng không anh đừng mặc quân phục, tối nay về nhà với em. Em có thể để anh trốn trong sân”.
Anh dịu dàng cười: “Lần sau đi, đêm nay anh còn có việc”.
Cô nhẹ “ồ” một tiếng, xoay người lại, đối diện với ánh mắt Tạ Vụ Thanh, cô vươn tay: “Anh cúi xuống một chút”.
Tạ Vụ Thanh hơi khom người, Hà Vị như ý nguyện sờ được mái tóc ngắn của anh, sợi tóc đen nhánh mềm mại trượt qua lòng bàn tay. Cô học theo thói quen trước giờ, hơi vuốt tóc trên trán anh ra sau đầu, nhìn khuôn mặt anh lộ ra rõ ràng.
Nếu lúc này là mười năm sau, hay hai mươi năm sau thì tốt quá. Bọn họ đã trải qua đủ loại ly biệt, chiến loạn, họ vẫn còn sống, ở trong Bách Hoa Thâm Xử kể cho nhau nghe về một kiếp người. Cô hơi nheo mắt, tưởng tượng bộ dáng lúc anh già đi.
Cô đưa hai bàn tay cho anh. Tạ Vụ Thanh cười, cúi người xuống, vòng qua eo ôm lấy cô.
Đây là lần thứ tư cô bước vào trong viện của Bách Hoa Thâm Xử, giống như mỗi lần trở lại đều đáng để khắc ghi cả đời.
— HẾT CHƯƠNG 27 —