KINH THIÊN



Kinh Thiên cắm đầu cắm cổ chạy một mạch theo thói quen, đây là thói quen khá không ổn của anh.

Bởi khi chạy anh chẳng quan tâm xem hướng mình chạy là hướng nào, nhiều khi sẽ đâm đầu vào chỗ nguy hiểm hơn mà anh không biết.

Chạy một lát linh thức quét xung quanh không thấy ai đuổi theo mình, lúc này Kinh Thiên mới dừng lại thở hổn hển.

“Móa, mới vào trong này đã gặp phiền phức rồi”.

Kinh Thiên lẩm bẩm.

Tuy rằng lẩm bẩm chút cho đỡ tức, Kinh Thiên cũng lập tức lấy ra Phục Linh đan nuốt xuống và tìm một nơi yên tĩnh vắng vẻ ngồi vận công điều tức để hồi phục linh lực, nghỉ ngơi.

Đứng dậy sau khi đã hồi phục gần như hoàn toàn trạng thái tốt nhất, lúc này Kinh Thiên mới nhìn cảnh vật xung quanh và suy ngẫm.

“Lại cắm đầu chạy, không biết giờ đang ở chỗ nào nữa?”.

Kinh Thiên ngắm nhìn quang cảnh xung quanh cảm thán.

Quang cảnh xung quanh chỉ một màu tro tàn, không một cành cây ngọn cỏ.

Có lẽ nơi này đã chìm sâu dưới lòng đất qua lâu, đến nỗi mà không có một ngọn cỏ nào có thể sống được.

Thậm chí ngay cả đến xương người sau quãng thời gian quá dài đến xương người cũng phân hủy thành cát bụi.

Lúc này bất chợt Kinh Thiên nhận thấy số lượng khá lớn kéo nhau chạy về một hướng, anh cảm thấy có gì đó kỳ lạ cũng lướt theo.

Sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’, tốc độ của Kinh Thiên tương đối nhanh chả mấy chốc anh đã bắt kịp một nhóm tu luyện giả.

Đây là một nhóm tu luyện giả con em của gia tộc nhỏ và tán tu, Kinh Thiên cũng đã quan sát kỹ mới lựa chọn tiếp cận nhóm tu luyện giả trẻ tuổi này.

“Đạo hữu, có chuyện gì mà mọi người lũ lượt kéo nhau tiến về cùng một chỗ vậy?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi một tu luyện giả trẻ tuổi.

“Ngươi không nắm được thông tin gì sao? Tất cả mọi người đang tiến về Tàng thư các của ‘tàn môn’, nghe nói trong tàng thư các có rất nhiều tâm pháp, vũ kỹ cao cấp”.

Tu luyện giả trẻ tuổi này lên tiếng nói.

“Sao ngươi lại có một mình? Ngươi ở đoàn đội nào?” một tu luyện giả trẻ tuổi khác lên tiếng hỏi.

“Ta đúng là đi một mình không hề tham gia vào bất cứ nhóm nào cả”.

Kinh Thiên lên tiếng trả lời.


“Ngươi có muốn gia nhập cùng nhóm chúng ta không?” Một người dường như là người dẫn đầu cả nhóm lên tiếng hỏi.

“Cảm ơn, có lẽ ta hoạt động một mình sẽ tốt hơn.

Nếu ta gia nhập với nhóm các ngươi sẽ đem lại cho các ngươi nhiều phiền phức”.

Kinh Thiên chắp tay cảm ơn ý tốt của những tán tu trẻ tuổi này.

Tán tu trong thế giới này thường phải lách qua khe cửa hẹp để sinh tồn và chắt chiu cơ hội để phát triển.

Tất nhiên với địa vị và tu vi của họ thì các gia tộc lớn, hay các môn phái thường chẳng ai đoái hoài tới họ.

Khi tiến vào đây bản thân họ cũng nhận thấy những khó khăn mà họ có thể gặp phải, nên cũng tập hợp lại với nhau thành đoàn đội để tăng thêm phần cơ hội tìm kiếm cơ duyên.

Thực tế những tán tu trẻ tuổi này tu vi cũng không cao lắm người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Nhân vương cảnh lục giai, thậm chí trong đoàn đội còn có người chỉ có tu vi Nhân vương cảnh nhất giai.

Nên khi nhận thấy tu vi của Kinh Thiên là Nhân vương cảnh tứ giai, mọi người cũng muốn Kinh Thiên gia nhập thì sẽ có thêm một phần sức lực để tranh đoạt cơ duyên.

Trong mỗi một môn phái tùy vào quy mô và cấu trúc mà nó được quy hoạch, hay phân chia ra thành các nhánh nhỏ.

Có môn phái gọi là ‘Đường’ như: Võ đường, Đan đường, luyện khí đường… Có môn phái thì lại đặt tên là các ‘Bộ’ như: Võ bộ, Trận pháp bộ… Tùy vào từng môn phái mà có cách phân chia khác nhau.

Nhưng trong các môn phái thì những tài nguyên quý giá nhất sẽ là ‘Bảo khố’ nơi cất giữ những thiên tài địa bảo của môn phái, ‘Tàng thư các’ nơi cất giữ vũ kỹ, tâm pháp của môn phái, ‘Dược viên’ nơi trồng các loại linh, dược linh thảo quý giá của môn phái.

‘Đan đường’ và ‘Luyện khí đường’ cũng là nơi cất giữ nhiều tài nguyên quý giá khác.

Ngoài ra trong mỗi môn phái có thể có, hoặc có thể không có một nơi rất quý giá khác là ‘linh mạch’, không phải môn phái nào cũng sẽ có ‘linh mạch’ này.

Khi tiến vào trong ‘tàn môn’ thì mọi người cũng không ai nắm rõ được quy hoạch hay vị trí của các nơi trong ‘tàn môn’.

Do đó khi tiến vào trong khuôn viên của ‘tàn môn’ thì đa phần các nhóm sẽ tỏa ra các hướng để tìm kiếm cơ duyên.

Trong số các nhóm tỏa ra các phía thì một vài nhóm đã tìm được ‘Tàng thư các’ của ‘tàn môn’, bên trong cất chứa vũ kỹ, tâm pháp của ‘tàn môn’.

Đây thực sự là bảo vật cần tìm kiếm, vì chỉ cần tìm được một môn tâm pháp, hoặc một môn vũ kỹ cao cấp nào đó, thì có thể sẽ làm thay đổi số phận của tu luyện giả.

Nên bất kỳ tu luyện giả nào cũng háo hức tranh đoạt một lần cơ duyên này.

Nhưng quá trình tiến vào ‘Tàng thư các’ gặp phải khó khăn mà một vài nhóm tu luyện giả không thể giải quyết được.

Do vậy các nhóm tu luyện giả đã phát tín hiệu kêu gọi bằng hữu, sư huynh đệ đồng môn đến để cùng hợp sức.

Chính vì thế mà thông tin về ‘Tàng thư các’ nhanh chóng lan ra khắp nơi, thu hút hầu hết các tu luyện giả tiến về vị trí của ‘Tàng thư các’.

Kinh Thiên và nhóm tán tu trẻ tuổi nhanh chóng tiếp cận đến vị trí của ‘Tàng Thư các’, lúc này nơi đây đã tập trung rất nhiều tu luyện giả của các môn phái, tu luyện giả của các gia tộc lớn và cả những tán tu nữa.

Mỗi nhóm tu luyện giả đều lựa chọn một vị trí xung quanh ‘Tàng Thư Các’ để đứng đó chờ đợi và quan sát.

Kinh Thiên khi tiến lại nơi đông người liền đứng tách ra giữ một khoảng cách với nhóm tán tu mà anh đi cùng.

Bởi anh không muốn những tán tu này vì anh mà gây xích mích với một gia tộc lớn như Hoàng gia của thành Vân Long.

Còn những tán tu trẻ tuổi tuy không rõ đầu đuôi, nhưng khi thấy hành động của Kinh Thiên họ cũng không gượng ép, để Kinh Thiên tự do hành động.

“Giang Thành, ngươi dự định thế nào?” Một nam tu luyện giả trẻ tuổi, ăn mặc trang phục dường như của một môn phái nào đó lên tiếng hỏi.

Phía sau người này là một nhóm người khá đông, bao gồm cả nam và nữ tất cả đều là tu luyện giả trẻ tuổi.

Có lẽ tất cả họ đều là sư huynh đệ đồng môn của cùng một môn phái, cách ăn mặc của họ rất tương đồng với nhau.

Tu vi của nhóm người này cũng tương đối cao và sàn sàn nhau, tu vi của nhóm người này đều từ Nhân vương cảnh thập giai đến Nhân vương cảnh thập nhị giai.

Tất cả đều lấy người trẻ tuổi vừa lên tiếng là người dẫn đầu, tu vi của hắn cũng là một trong những người có tu vi cao nhất ở đây, Nhân vương cảnh đỉnh phong (Nhân vương cảnh thập nhị giai).

“Chúng ta cùng hợp sức để phá hộ trận của ‘Tàng Thư Các’, bảo vật bên trong tùy vào cơ duyên, người nào đoạt được thì là của người đó”.

Giang Thành lên tiếng trả lời và đưa ra ý kiến với người vừa hỏi.

“Như vậy có lẽ không công bằng, bởi vì ở đây đệ tử của Hồng Hạc Môn nhiều nhất.

Chúng ta cùng ra sức như nhau nhưng các ngươi lại là người chiếm được phần lớn nhất.

Ngươi thấy ta nói có đúng không Chương Vũ Thuật, Mộc Như Vân”.

Một nam tu luyện giả dẫn đầu một nhóm tu luyện giả trẻ tuổi của một môn phái khác lên tiếng nói.

Trong quá trình thám hiểm ‘tàn môn’, để tránh những xung đột Hồng Hạc Môn đã chia cho ba môn phái sát địa bàn của Hồng Hạc Môn mỗi môn phái tám mươi danh ngạch.

Ba môn phái lân cận cùng tham gia thám hiểm ‘tàn môn’ lần này là:
Hồng Nhật Môn do đệ tử có tên là Chương Vũ Thuật dẫn đầu cũng là người lên tiếng hỏi đầu tiên.

Môn phái thứ hai Huyền Đạo Môn do một nữ đệ tử có tên Mộc Như Vân dẫn đầu.

Môn phái thứ ba là Hỏa Minh Võ Đạo Môn do nam đệ tử có tên La Kiến Phong dẫn đầu, hắn cũng là người lên tiếng phản đối ý kiến của Giang Thành.


Giang Thành là đệ tử ưu tú của Hồng Hạc Môn trong số những đệ tử ngoại môn.

Trong lần tham gia thịnh hội này, hắn được cao tầng của Hồng Hạc Môn giao cho nhiệm vụ dẫn dắt toàn bộ để tử của Hồng Hạc Môn.

Cũng có thể nói hắn chính là chủ nhà trong cuộc chơi lần này.

Cả bốn người Giang Thành, Chương Vũ Thuật, La Kiến Phong, Mộc Như Vân đều là những đệ tử xuất sắc trong hàng ngũ những đệ tử của môn phái mà họ gia nhập.

Cả bốn người đều có tu vi tương đương nhau cùng là Nhân Vương cảnh đỉnh phong.

Tuy nhiên sức mạnh trong chiến đấu thì chưa biết thế nào, bởi còn tùy thuộc vào vũ kỹ, hoàn cảnh của trận chiến.

Tuy nhiên có thể nói chiến lực của cả bốn người đều ngang nhau, nếu đơn đả độc đấu thì có lẽ sẽ chẳng có người nào có thể áp đảo được người kia.

“Vậy ý của ngươi thế nào?” Giang Thành lên tiếng hỏi lại La Kiến Phong.

“Chúng ta cùng hợp tác, bảo vật trong đó chia đều cho bốn môn phái”.

La Kiến Phong lên tiếng nói.

Chương Vũ Thuật và Mộc Như Vân vẫn không tỏ thái độ, bởi họ biết nếu quyết định như vậy thì sẽ rất có lợi cho môn phái của họ.

Tuy nhiên trong hoàn cảnh như thế này thì chắc chắn điều kiện như vậy sẽ không được đáp ứng, Hồng Hạc Môn có rất nhiều đệ tử hơn bọn họ, ngoài ra còn có rất nhiều tán tu khác cũng đang ở đây.

Chẳng nhẽ họ lại để cho những đệ tử của mấy môn phái này muốn làm gì thì làm, ẵm hết toàn bộ bảo vật còn họ sẽ đứng ngoài nhìn và cổ vũ thôi sao.

Họ tuy có tu vi thấp nhưng số lượng lại rất nhiều, gây thù với cả thế giới tán tu là một lựa chọn rất không thông minh.

“Ý các ngươi thế nào? Chương Vũ Thuật, Mộc Như Vân”.

Giang Thành lại lên tiếng hỏi hai người còn lại.

“Các ngươi quyết thế nào, đệ tử của Huyền Đạo Môn sẽ theo như thế”.

Mộc Như Vân lúc này mới lên tiếng.

Ý kiến cô ta đưa ra lúc này theo kiểu nước đôi chẳng mất lòng ai mà thế nào thì Huyền Đạo Môn của cô ta cũng có lợi.

“Ý của Hồng Nhật Môn cũng giống như của Mộc Như Vân sư muội”.

Chương Vũ Thuật lúc này cũng cười nói.

Quan điểm của hắn cũng không khác mấy Mộc Như Vân.

“Vậy ngươi đồng ý theo cách của ta?” La Kiến Phong lúc này lên tiếng hỏi Giang Thành.

“Theo cách của ngươi không ổn.

Ở đây còn có rất nhiều người khác nữa.

Cho dù ta có đồng ý với ngươi thì những người còn lại ở đây sẽ không đồng ý với cách làm của ngươi”.

Giang Thành lên tiếng phản đối nói.

Các đệ tử của các gia tộc và các tán tu trong Cửu Long Quốc đều đứng yên im lặng quan sát các đại đệ tử của các môn phái trao đổi với nhau.

Bởi dù sao thì toàn bộ họ đều lấy Hồng Hạc Môn làm chỉ huy, và họ gần như cũng lấy Giang Thành làm người dẫn đầu bọn họ.

Nhưng nếu quyền lợi bị xâm phạm thì họ cũng không ngại phá vỡ quy tắc ngầm, bởi trong số họ cũng không thiếu để tử của gia tộc lớn có tu vi Nhân vương cảnh thập nhị giai, có thể đương đầu được với những đệ tử của các môn phái này.

Điều đặc biệt là số lượng của họ là đông nhất ở đây, nếu tập hợp lại thì cũng sẽ là một lực lượng có sức mạnh đủ lớn để đối trọng lại với số đệ tử của các môn phái này.

“Ôi dào, chỉ là những tán tu và những để tử gia tộc nhỏ.

Ngươi sợ gì chứ”.

La Kiến Phong cao ngạo kinh thường những tán tu và đệ tử gia tộc nhỏ lên tiếng nói.

“Ngươi có can đảm đối đầu với toàn bộ tu luyện giả ở đây, còn ta thì không dám.

Ta vẫn giữ ý kiến lúc đầu của mình.

Chúng ta cùng ra sức phá hộ trận ‘Tàng Thư Các’, bảo vật bên trong tùy vào cơ duyên mỗi người”.

Giang Thành cười nói đáp trả.

Lúc này toàn bộ đệ tử của các gia tộc và tán tu trong Cửu Long Quốc đều nhìn chằm chằm vào La Kiến Phong với thái độ hết sức bất mãn.

Có lẽ hắn đã chọc giận toàn bộ tu luyện giả có mặt ở chỗ này.

Nhưng tên này thì lại đáp trả lại bằng thái độ tương đối dửng dưng, dường như hắn cũng chẳng quan tâm lắm tới cảm xúc và suy nghĩ của tán tu và đệ tử các gia tộc của Cửu Long Quốc.

“Ngươi cho rằng ngươi là đệ tử của Hỏa Minh Võ Đạo Môn thì có thể muốn làm gì thì làm.

Suy cho cùng thì đây vẫn là địa phận của Hồng Hạc Môn, và cũng là địa phận của Cửu Long Quốc.


Nếu ngươi không muốn tham gia thì có thể đứng ngoài, ta nghĩ những người ở đây cũng thừa sức phá vỡ hộ trận của ‘Tàng Thư Các’ mà không cần dùng đến sức mạnh của các ngươi”.

Một người thanh niên mặc hoàng bào màu vàng lên tiếng nói.

“Ở đây chưa đến lượt ngươi lên tiếng.

Đừng nghĩ rằng ngươi là hoàng tử của Cửu Long Quốc mà cho rằng mình có thể vượt quyền”.

La Kiến Phong quắc mắt lên nhìn vị hoàng tử của Cửu Long Quốc lên tiếng nói.

“Kim Ngọc Phi sư đệ hoàn toàn có đủ tư cách để nói ra điều đó.

Dù sao chúng ta cũng đang đứng trên địa bàn của Cửu Long Quốc”.

Giang Thành đứng khoanh tay cười nói.

Giang Thành tỏ rõ thái độ ủng hộ vị hoàng tử này của Cửu Long Quốc, vì Cửu Long Quốc với Hồng Hạc Môn cũng có thể nói tuy hai mà là một.

Tu vi của Kim Ngọc Phi cũng đạt đến Nhân vương cảnh thập nhị giai, hắn ta cũng là một tu luyện giả trẻ tuổi có rất nhiều tiềm năng phát triển của hoàng tộc Kim gia.

Kim Ngọc Phi chưa tiến vào Hồng Hạc Môn là vì chưa đến thời gian Hồng Hạc Môn tuyển chọn đệ tử, chỉ cần đến thời điểm Hồng Hạc Môn tuyển chọn đệ tử thì Kim Ngọc Phi chắc chắn sẽ có một suất tiến vào Hồng Hạc Môn.

Ngay sau lời nói của Giang Thành tất cả các tu luyện giả của Hoàng tộc đều tiến đến đứng sau lưng Kim Ngọc Phi.

Có thể nói Kim Ngọc Phi là người dẫn dắt tu luyện giả của Hoàng tộc tham gia lần thịnh hội này.

Điều đặc biệt là danh ngạch của thành Hoàng Long ngoài phân chia cho Hoàng tộc thì các đại gia tộc của kinh thành cũng được phân chia.

Và tất nhiên toàn bộ những lực lượng như vậy đều sẽ đứng về phía Kim Ngọc Phi, và ủng hộ hoàng tộc.

Ngoài ra những thành trì khác trong Cửu Long Quốc cũng sẽ đứng về phía hắn, bởi lẽ hắn là hoàng tử của Cửu Long quốc, chưa kể thành chủ của một số thành trong Cửu Long quốc cũng là hoàng thúc, vương gia của Hoàng tộc, lẽ tất nhiên họ cũng sẽ ủng hộ Kim Ngọc Phi.

Có thể nói hơn hai phần ba số tu luyện giả của Cửu Long Quốc tham gia lần thịnh hội ‘tàn môn’ lần này đều sẽ đứng về phía Kim Ngọc Phi.

Đặc biệt là trong hoàn cảnh này, khi mà quyền lợi của họ bị xâm phạm thì họ luôn sẵn sàng tỏ thái độ ủng hộ Hoàng tộc của họ.

Chỉ có một số ít tán tu thấp cổ bé họng ngại phiền phức mới không tỏ thái độ.

Nhìn thấy một lực lượng khổng lồ chĩa mũi dùi vào mình như vậy La Kiến Phong cũng có chút bối rối.

Chưa kể đám đệ tử Hồng Hạc Môn do Giang Thành dẫn dắt cũng sẽ đứng về phía Cửu Long Quốc.

La Kiến Phong đang không biết làm thế nào để xuống thang, mà nếu cứ cương quyết như vậy thì cũng chỉ ăn thiệt thòi.

“Được rồi, mọi người không cần giương cung bạt kiếm.

Để dành sức phá hộ trận của ‘Tàng Thư Các’.

Chúng ta cứ theo đề nghị của Giang Thành đi.

Cùng ra sức phá hộ trận, bảo vật tùy duyên”.

Lúc này Chương Vũ Thuật mới lên tiếng giải vây và cho La Kiến Phong một nấc thang đi xuống.

“Ta cũng đồng ý với ý kiến đó”.

Lúc này Mộc Như Vân cũng lên tiếng đồng ý.

“Ha ha ha… Vậy chúng ta cứ lấy ý kiến số đông đi.

Thiểu số phục tùng đa số”.

Giang Thành cười lớn nói.

Kinh Thiên chỉ đứng ở một góc khoanh tay quan sát và nghe những nhân vật đầu sỏ này nói chuyện và thương lượng.

Anh cũng không cần thiết phải tham gia, cho dù họ có quyết định thế nào thì khi hộ trận của ‘Tàng Thư Các’ được mở ra thì anh cũng nhất định sẽ tiến vào tìm kiếm cơ duyên của mình.

Cũng chẳng hơi đâu nhảy ra tranh luận và tìm kiếm phiền phức với mấy tên cao ngạo này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi