KINH THIÊN



Việc luyện chế một thanh đao cấp một cao cấp cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Chỉ đến gần nữa đêm là anh đã hoàn thành một thanh đao mới.

Hình dáng của thanh đao mới lần này cũng tương tự như thanh đao ‘Bạch Nhất’ đã hỏng của anh.
Suy cho cùng cũng chỉ là một thanh vũ khí cấp một, bản thân Kinh Thiên cho rằng thanh đao này có lẽ cũng sẽ chỉ sử dụng được thêm một thời gian, sau đó cũng cần phải đổi một thanh đao khác phù hợp hơn.

Do vậy anh lười đặt tên cho nó, lúc này cũng đã vào gần nửa đêm, nên thu dọn và nghỉ ngơi.
Khi những tia nắng đầu tiên của một ngày mới chiếu vào trong trang viên sưởi ấm con hổ lười nằm phơi nắng giữa sân thì ở một góc trang viên Kinh Thiên đang miệt mài với quy trình tu luyện khắc khổ của anh.

Văn ôn võ luyện là điều mà Kinh Thiên luôn tâm luyện, trải qua hai thế làm người Kinh Thiên thực sự trân trọng cuộc sống mới này.

Đối với anh nó không chỉ là một cơ hội sống lại lần thứ hai, mà còn ở một thế giới mới, với rất nhiều những điều kỳ thú cần khám phá.

Thời gian sống ở thế giới này tuy ngắn nhưng cũng khiến anh hiểu được rằng, muốn khám phá thế giới này thì cần có sức mạnh.

Để có được sức mạnh thì ngoài con đường tu luyện chăm chỉ ra thì chẳng có con đường nào tốt hơn đối với một người thân cô thế cô như anh.
“Tiểu Bạch, ta muốn đi dạo vài vòng quanh thành Châu Xuyên.

Ngươi muốn đi cùng không?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi Tiểu Bạch.

Mặc dù nói là đi dạo trong thành nhưng với Tiểu Bạch thì nó lại phải trở vào trong quả cầu trữ vật, chứ không được chạy ngoài đường.

Chính vì thế Kinh Thiên muốn hỏi nó.

Nếu nó không muốn vào trong đó mà muốn ở lại trang viên tắm nắng thì anh cũng để nó ở lại trong trang viên.

Bởi ở thành Châu Xuyên này nếu Tiểu Bạch không chạy lang thang ngoài đường thì cũng không có nguy hiểm gì.

Cũng không phải ai cũng dám ngang nhiên tiến vào nơi ở của người khác để cướp đoạt, bắt cóc.

Mặc dù nói là có sức mạnh sẽ đứng trên luật pháp, nhưng chỉ có một số ít người mới đủ khả năng đứng trên luật pháp.

Mà không phải lúc nào họ cũng tùy tiện làm những việc trái với quy định, trái với lẽ thường tình.
“Đi chứ, ở lại một mình chán lắm.

Thà ở trong quả cầu trữ vật còn hơn”.

Tiểu Bạch nói cho Kinh Thiên biết quyết định của nó.


Dù sao ở trong quả cầu trữ vật không gian cũng rộng rãi thoải mái.

Nếu Kinh Thiên có ra ngoài thành thì nó sẽ được ra ngoài.

Còn ở lại trang viên không biết khi nào Kinh Thiên quay trở lại, mà nó thì cũng hiểu được chỉ một mình nó chạy nhảy ở nơi cư ngụ của tu luyện giả là một điều tối kỵ.
“Được rồi, vậy ngươi chịu khổ chút đi.

Có gì ngon ta sẽ để phần cho ngươi”.

Kinh Thiên cười nói, đồng thời thu Tiểu Bạch vào quả cầu giới trữ.
Rời khỏi trang viên dọc theo những con phố tiến vào trung tâm của thành Châu Xuyên, Kinh Thiên vừa đi vừa nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.

Ngắm nhìn cuộc sống của tu luyện giả không chỉ là ở thành Châu Xuyên mà còn chiêm nghiệm về cuộc sống của cư dân ở thế giới này.

Cuộc sống hàng ngày của tu luyện giả không chỉ đơn thuần là tu luyện, chiến đấu, chém giết, tranh đoạt… mà nó còn có nhiều cái rất đời thường như: Thưởng thức những món ăn ngon, tuy rằng những món ăn ở đây thì có thể nói rất ít nơi là chú trọng vào trù nghệ, và có rất ít món ăn hợp khẩu vị của Kinh Thiên, mặc dù anh là kẻ ăn tạp.

Đọc sách, làm thơ, đàm luận chuyện nhân tình thế thái… ở thế giới này cũng không khác mấy thế giới trước Kinh Thiên từng sống.

Ngoài ra chuyện tình nam nữ, những trò giải trí tiêu khiển, kỹ nữ, ca múa, cờ bạc, cũng không thiếu ở thế giới này.

Dù sao tu luyện giả cũng là con người, cũng có tình cảm, cũng có nhu cầu sinh lý, cũng có tham, sân, si…
Càng tiến vào gần trung tâm của thành Châu Xuyên thì các con phố càng trở lên sầm uất hơn.

Các cửa hàng, nhà hàng, khách sạn (khách điếm), hàng quán… mọc lên san sát.

Số lượng tu luyện giả đi lại trên đường, tham gia vào các hoạt động kinh doanh, giải trí cũng tấp nập.

Có thể nói rằng đó là một tràng cảnh của phồn hoa phố hội, tấp nập, nhộn nhịp.
Đang vui vẻ dạo phố Kinh Thiên bất chợt có một thanh niên cũng chạc tuổi anh chạy với tốc độ rất nhanh, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại phía sau như đang trốn tránh sự truy đuổi của một ai đó.

Người thanh niên này có tốc độ chạy rất nhanh lại không chú ý phía trước, còn Kinh Thiên thì đang mải mê ngắm nhìn hàng quán bày bán bên đường nên cũng không chú ý.
“Rầm”, thanh niên vô tình đâm thẳng vào Kinh Thiên khiến cả hai loạng choạng lùi lại phía sau.

Mặc dù cú va chạm có chút mạnh, nhưng do cả hai đều là tu luyện giả nên với mức độ va chạm như vậy chỉ khiến cả hai người lùi lại vài bước về phía sau.

Còn lại không ai bị thương tích gì cả.
“Xin thứ lỗi”, người thanh niên nên tiếng nói, đồng thời cũng không đợi Kinh Thiên đáp trả liền lập tức vòng vào một ngõ phố nhỏ bên cạnh, tăng tốc chạy mất hút.
Kinh Thiên cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, cảm thấy thanh niên này như đang trốn tránh điều gì đó.

Hơn nữa cú va chạm cũng không gây ra tổn thương gì, nên cũng không để bụng.
Lại nói tu luyện giả có linh thức, có thể dùng linh thức để kiểm soát không gian xung quanh mình thì việc va chạm trong di chuyển giữa hai tu luyện giả đúng ra là rất khó xảy ra.

Thực tế ở trong các thành thị của thế giới Lạc Hồng thì có một luật bất thành văn là các tu luyện giả hạn chế tối đa việc sử dụng linh thức của mình để dò xét xung quanh.

Bởi việc sử dụng linh thức để kiểm soát xung quanh rất dễ xâm phạm đến sự riêng tư của người khác, hành động như vậy không khác gì soi mói, gây ức chế cho những người xung quanh.

Trong quá khứ đã có rất nhiều vụ xô sát, đánh nhau dẫn đến chết người, gây hậu quả rất nghiêm trọng chỉ vì việc các tu luyện giả sử dụng linh thức của mình một cách vô tội vạ, soi mói hành động của những người xung quanh.

Với những người bình dân có thể có chút bực mình, nhưng với những người có địa vị cao trong thành, trong xã hội, việc bị người khác sử dụng linh thức dòm ngó riêng tư là điều khiến họ rất khó chịu.

Đặc biệt với những công tử, tiểu tư quyền quý… khi bị dòm ngó rất dễ xảy ra những xung đột.

Từ những xung đột nhỏ có thể gây ra những hậu quả rất đáng tiếc.

Do vậy trong các thành trì việc sử dụng linh thức là một điều rất hạn chế.

Các tu luyện giả chỉ sử dụng linh thức trong những trường hợp cần thiết, và có mục tiêu cụ thể, hạn chế tối đa sử dụng linh thức lung tung.

Nếu tu luyện giả có tu vi vượt trội, có thể sử dụng linh thức để dò xét xung quanh mà khiến cho tu luyện giả khác không nhận biết được, thì họ mới sử dụng linh thức của mình để hành động tự do.

Nhưng với những tu luyện giả cấp thấp thì việc sử dụng linh thức không thể đạt được điều đó.

Hay tu luyện giả cùng cấp thì rất khó trong việc sử dụng linh thức mà khiến người khác không nhận ra.

Có thể nói chỉ có tu luyện giả cấp cao sử dụng linh thức dò xét tu luyện giả có tu vi thấp hơn mình mới khiến đối phương khó nhận biết, nhưng nếu dò xét tu luyện giả cùng cấp thì rất dễ bị phát hiện.
Chính vì lý do này nên việc thanh niên lạ chạy thục mạng trên đường phố mới va chạm vào Kinh Thiên.
Trở lại với Kinh Thiên sau khi va chạm với thanh niên lạ, anh cũng chẳng để bụng quan tâm, coi như đó chỉ là một chuyện vụn vặt.

Anh lại tiếp tục thưởng thức quang cảnh, ngắm nhìn phố phường xung quanh.
Nhưng chỉ hơn một phút sau khi người thanh niên biến mất vào con phố nhỏ thì có ba người đàn ông trung niên có tu vi tương đối cao đuổi theo phía sau, đến đầu con phố thì dừng lại.
“Công tử, người có thấy một thanh niên mặc hoa phục sang trọng chạy theo hướng nào không?” Một người trong số họ tương đối lịch sử hỏi Kinh Thiên.
“Hắn chạy hướng này”.

Kinh Thiên chỉ tay vào con ngõ mà thanh niên va chạm với anh chạy vào mất hút nói.
“Cảm ơn!” Người lên tiếng hỏi Kinh Thiên chắp tay cảm ơn anh, đồng thời chuyển hướng tiến vào trong ngõ nhỏ.
“Nhanh lên, đừng để mất dấu thiếu gia”.

Người đàn ông này đồng thời nói với hai người đi cùng.
Kinh Thiên cũng không hiểu lắm chuyện gì xảy ra.


Mặc kệ dù sao cũng là chuyện vụn vặt, bỏ qua anh lại tiếp tục công việc dạo phố của mình.
Lại đi lang thang vòng vèo vài con phố, ngắm nhìn cuộc sống của tu luyện giả ở thế giới này.

Cảm nhận nhân sinh cũng là một cách tu luyện, cũng làm cho cuộc sống bớt nhàm chán hơn.
Ở các thành phố lớn ngoài những cửa hàng lớn nhỏ, phục vụ nhu cầu của giới trung lưu và thượng lưu thì các thành phố hay thị trấn cũng sẽ có những khu chợ nhỏ.

Đây là nơi buôn bán của những tiểu thương phục vụ những người có thu nhập thấp, những khách hàng vãng lai…Trong những khu chợ như này buôn bán đủ mọi thứ từ trang phục, binh khí, linh dược, đan dược, tài liệu luyện khí… Tuy nhiên hầu hết những đồ đạc ở nơi này đều là những sản phẩm thấp cấp, có giá trị thấp, rẻ tiền.

Tuy nhiên bên trong cũng có những bảo vật bị thế giới lãng quên, hoặc những bảo vật mà những tu luyện giả vô tình bỏ quên hoặc không đủ kiến thức để nhận ra và chỉ coi đó là những thứ tầm thường.

Tất nhiên để nhận ra những bảo vật như vậy thì cần phải có con mắt tinh thường và kiến thức uyên bác mới có thể phân biệt được cũng như đánh giá chính xác về đồ vật.

Và Kinh Thiên thì chưa có đủ trình độ cao như vậy để đãi cát tìm vàng ở nơi buôn bán này.
Đang lang thang ngắm nhìn những sản phẩm trong khu chợ, bất chợt có một cánh tay giơ lên và một giọng nói đồng thời cất lên nói với Kinh Thiên:
“Chào vị huynh đài.

Xin lỗi lúc nãy va chạm với Huynh, nhưng vì vội vàng nên hơi có chút thất lễ”.

Một giọng nói của người thanh niên vang lên bên cạnh Kinh Thiên.
Kinh Thiên quay mặt sang phía bên phải nhìn thấy một người thanh niên với trang phục quý phái đang tươi cười giơ tay chào hỏi anh.

Người thanh niên này chính là người thanh niên đã va chạm với Kinh Thiên lúc ở gần con ngõ nhỏ.
“Bị ba người có tu vi cao hơn đuổi theo mà vẫn có thể chạy thoát được.

Người thanh niên này không phải hạng tầm thường”.

Kinh thiên thầm nghĩ khi nhìn thấy người thanh niên hiện tại đang đứng đối diện anh chỉ có một mình, hoàn toàn không có những người đàn ông trung niên đi theo phía sau.
“Không có gì, đó chỉ là chuyện nhỏ.

Không cần thiết phải để trong lòng”.

Kinh Thiên cũng tươi cười trả lời người thanh niên.
Nhìn kỹ lại người thanh niên trước mặt, tuổi cũng chỉ trạc như Kinh Thiên.

Khuôn mặt có chút thư sinh, trang phục tương đối cao cấp.

Điều đó có thể nói xuất thân của thiếu niên này không phải đơn giản, không giống như những tu luyện giả phổ thông.

Hoặc cũng có thể nói, người thanh niên này có thể là con cháu của gia tộc lớn nào đó, hoặc có thể là đệ tử của một môn phái nào đó.

Không biết được, nhưng cũng không phải là người đơn giản.
“Thấy ngươi cũng tầm tầm tuổi của ta, lại một mình đi lại tự do.

Nên muốn làm quen.

Mấy lão già trong gia tộc của ta lúc nào cũng lo xa, lúc nào cũng coi ta như cái gì đó cần bảo vệ.

Nên lúc nào cũng cho người theo sát ta.

Họ không hiểu được như vậy thật sự rất ngột ngạt, làm gì cũng vướng chân vướng tay, cảm giác như mất tự do”.

Người thanh niên này lên tiếng nói.
“Có thể họ lo cho an của ngươi nên mới cử người đi theo ngươi”.

Kinh Thiên lên tiếng đáp lời người thanh niên.
“Ài ở trong thành thì làm gì có nguy hiểm.

Lúc nào họ cũng làm quá lên, mỗi khi có người đi theo, làm việc gì cũng vướng chân vướng tay”.

Người thanh niên lên tiếng nói.
“Thôi mặc kệ họ đi.

Ta tên là Bá Lĩnh”.

Nếu ngươi rảnh chúng ta kiếm tửu lâu nào đó nói chuyện phiếm.

Tịch Bá Lĩnh giới thiệu về bản thân mình tuy nhiên hắn không nói ra họ của mình.

Dù sao việc mang họ Tịch cũng là một điều gì đó khiến người khác kiêng kỵ.
“Ngươi mới gặp ta lần đầu, không biết ta là ai mà mà đã mời ta đi uống rượu sao?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi lại.
“Tứ hải giai huynh đệ mà.

Gặp ngươi coi như là chúng ta có duyên đi.

Yên tâm đi, đi uống rượu ta mời”.

Tịch Bá Lĩnh cười nói.
Thực tế xuất thân của Tịch Bá Lĩnh không tầm thường, ngay từ nhỏ hắn đã sống trong sung sướng, không thiếu thốn bất kỳ thứ gì.


Cần thứ gì chỉ cần hô lên một tiếng là có người mang đến tận nơi, đi đến đâu cũng có người bảo vệ… Cái mà hắn thiếu chính là bạn bè.

Lại tuổi trẻ nhiệt huyết, muốn giao lưu, kết giao bạn bè.

Nhưng vì xuất thân của hắn nên không phải ai cũng dám làm bạn với hắn.

Những người có xuất thân cao quý giống hắn, kết bạn với hắn cũng chỉ vì lợi ích, vì tài lộc… hầu như chẳng có mấy ai thực lòng muốn kết giao bạn bè với hắn.

Chính vì vậy khi gặp Kinh Thiên là người lạ, lại thanh niên trạc tuổi hắn, cũng không biết hắn là ai.

Nên muốn kết bạn giao lưu với Kinh Thiên, và cũng chính vì vậy hắn mới không giới thiệu mình là tiểu vương gia Tịch Bá Lĩnh hay cả họ và tên, chỉ giới thiệu mỗi tên của hắn.
“Ta tên Kinh Thiên.

Nếu ngươi có lời ta có bụng”.

Kinh Thiên cảm thấy tên thanh niên này có điều thú vị, đồng thời cũng rảnh rỗi nên đồng ý cùng Tịch Bá Lĩnh đi uống rượu giải trí.
“Vậy đi thôi, lúc nãy ta để ý, gần đây có một tửu quán.

Chúng ta qua đó”.

Tịch Bá Lĩnh vui vẻ cười nói và đưa ra đề nghị với Kinh Thiên.
Lúc này trong một lầu các sang trọng gần trung tâm thành Châu Xuyên, ba người đàn ông trung niên lúc trước đuổi theo Tịch Bá Lĩnh đang đứng trước mặt một thiếu nữ mang vẻ đẹp hương thảo mỹ nhân.

Đứng bên cạnh nàng là một người thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, dáng người cao ráo khôi ngô, đôi mắt tinh anh sáng quắc, trên tay cầm cây quạt phe phẩy, trông rất thanh cao đầy vẻ tri thức.
“Bẩm quận chúa, chúng thuộc hạ thất trách, đã để mất dấu tiểu vương gia”.

Người đầu lĩnh lên tiếng nói.
“Không sao.

Các ngươi cứ từ từ tìm nó.

Dù sao cũng ở trong thành Châu Xuyên, cũng không có nguy hiểm gì cả?” Vị được gọi là quận chúa lên tiếng nói.
“Chúng thuộc hạ xin phép cáo lui, tiếp tục tìm tiểu vương gia”.

Người đầu lĩnh lời nói đầy vẻ cảm kích, chắp tay, cúi đầu trả lời vị quận chúa này.
“Được rồi, các ngươi lui đi”.

Vị quận chúa phất phất tay ra lệnh cho những thuộc hạ của mình lui ra.
“Bá Lĩnh tiểu đệ lại chạy lung tung phải không?” Đợi cho những người khác lui ra ngoài mới lên tiếng hỏi vị quận chúa.
“Đúng vậy, hắn trốn theo ta.

Lúc đi thì hắn hứa lên hứa xuống là sẽ không gây chuyện.

Nhưng khi vào thành Châu Xuyên chưa được hai ngày thì hắn đã trốn đi chơi.

Thậm chí còn trốn cả mấy vị hộ vệ”.

Vị quận chúa thở dài lên tiếng trả lời.
“Được rồi, Phù Dung nàng không cần lo lắng.

Dù sao Bá Lĩnh cũng không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ.

Hơn nữa ở thành Châu Xuyên an ninh cũng tương đối tốt.

Nên cũng không có nguy hiểm gì đâu.

Chơi chán rồi thì tiểu đệ cũng sẽ về thôi”.

Người thanh niên lên tiếng nói.
“Thực tế ta cũng không lo lắng nhiều cho tên tiểu đệ ham chơi của ta.

Điều mà ta lo lắng là việc chúng ta đến đây có thể bại lộ, khiến cho đánh rắn động cỏ.

Khiến cho những kẻ trong bóng tối ẩn mình, lúc đó có phải là công cốc không?” Quận chúa Phù Dùng lên tiếng nói.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi