KINH VÂN

“ Kinh Vân, hãy cố ăn một chút, không vì bản thân mình cũng vì đứa nhỏ chứ.” Lạc Cách nâng bát cháo trắng đưa tới cho Kinh Vân.

“ Đứa nhỏ gì chứ, có lẽ bệnh này biểu hiện mạch kì lạ vậy thôi. ” Sau hôm thái y bắt mạch, Kinh Vân vẫn nôn mửa dữ dội, không thể ăn được cái gì, ngay cả cháo trắng cũng khiến y lợm giọng nhưng Kinh Vân nói nhiều hơn.

“ Từ khi ta biết tới thế gian đã ở một mình, ngươi lại sai người đánh ta, bỏ đói ta, bắt ta quỳ trên tuyết, làm bia cho ngươi tập bắn, nếm thử độc cho ngươi, chỉ có xây nên một thế giới mới ta mới sống tới bây giờ. Sau khi ngươi đốt sách của ta, làm mất thế giới của ta, tâm hồn ta cũng cùng ngọn lửa đó cháy mất. Ta toàn thân trống rỗng tới nỗi tự tận cũng không nghĩ tới, thứ để ta chống đỡ với thế gian mất rồi, Tô Lệ là tất cả của ta, Tô Lệ chính là ước vọng, là khao khát của ta. Giờ thì ta được theo nàng rồi, cũng đúng tâm nguyện của ngươi, báo thù cho mẫu phi “

“ Ngày đó còn là trẻ con, lại là thái tử được nhiều người quan tâm nhưng chỉ là giả dối, chỉ có Lệ phi thật lòng chăm sóc ta, nên khi có thai ngươi, nàng đặt hết tâm trí vào ngươi, bỏ ta ra một bên, xong vì sinh ngươi mà mất đi. Nhưng ngẫm lại, chẳng phải đó là mẫu phi ngươi sao? Báo thù cho Lệ phi lên chính con trai của người? Đó gọi là báo thù sao? Ta đã sai mất rồi. “ Lạc Cách lắc đầu, buông mi nhớ về những hành hạ hắn “tặng” Kinh Vân. “ Tha thứ cho ta” Lạc Cách khẩn thiết nói.

Kinh Vân không biết tại sao Lạc Cách thay đổi, y không muốn tìm hiểu, y giờ thanh thản đón nhận cái chết, không đặt tâm tình lên những chuyện quá khứ nữa rồi, nhưng 18 năm của y…

“ Ca ca, ta lần đầu tiên gọi ngươi như vậy, ta bây giờ không nghĩ tới chuyện tha thứ hay không, chỉ thành tâm mong ngày được giải thoát, nếu có kiếp sau, nếu được tái kiến, ta sẽ nói ta tha thứ cho ngươi. “ Kinh Vân nhẹ nhàng nói, tất cả giờ đây chỉ còn là hư không, y một lòng chờ tới ngày nhắm mắt xuôi tay.

“ Ngươi đừng nói nhảm, thái y chẩn mạch không sai, ngươi đang mang thai, mang trong mình dòng máu của ta, mang thái tử kế thừa ngai vị này. Ngươi không được phép mở miệng ra là nói chết, nói chết, nếu ngươi chết, diêm vương ta cũng chém đầu để đưa ngươi về. “ Lạc Cách mất bình tĩnh, giọng điệu uy quyền nói với Kinh Vân.

Kinh Vân do dự nhíu mày: “ Lạc Cách ngươi hàng ngày anh minh, sao giờ lại hồ đồ? Ngươi nghĩ ta là ai chứ, nực cười, nam tử, hoài thai cái gì chứ”

“ Trẫm bảo ngươi mang thai thì ngươi mang thai. “ Lạc Cách lấy ra uy quyền bắt Kinh Vân phải chấp nhận.

“ Hắn không biết lại giở trò gì?” Kinh Vân nghĩ.

“ Nào, lại đây ăn cháo, xong ta mang ngươi ra ngoài đi dạo. “ Lạc Cách dùng giọng không thế từ chối ra lệnh cho Kinh Vân.

Miễn cưỡng nuốt xuống hai thìa cháo, Kinh Vân sắc mặt nhăn nhó, cố nén buồn nôn, lắc đầu từ chối. Lạc Cách thấy vậy cũng không khỏi nhíu mày, không biết phải làm sao y mới ăn được đây, ăn cũng nôn, uống thuốc cũng nôn, Kinh Vân càng ngày sức khỏe càng yếu, nghe giọng y thều thào, tựa như sắp mất.

“ Ta đưa ngươi ra ngoài. “ Lạc Cách vươn tay ôm lấy người y, y nhích lại sợ hãi, càng sợ hãi hơn là phải đi ra ngoài, tiếp xúc với nhiều người.

“ Yên tâm, ta chỉ ôm ngươi ra ngoài. “ Lạc Cách an ủi Kinh Vân.

“ Thả ta trở lại Đông các. “ Y luôn mong mỏi được về, được một mình ngồi trên cỏ đọc sách, sau đó từ từ chết đi. Tưởng tới một thân áo trắng trên thảm cỏ xanh cứ như vậy mà rời đi, thật đẹp.

“ Không được, về đấy rồi, sức khỏe ngươi vậy ai chăm sóc ngươi. “ Lạc Cách dứt khóat từ chối.

Kinh Vân cũng không đôi co với Lạc Cách nữa, nói một hồi, y thấy mệt, ý thức dần từ bỏ mình, y ngất đi.

“ Truyền….truyền thái y. “ Lạc Cách hoảng sợ gọi người, hắn hô hấp bất ổn, ngực thắt lại, Kinh Vân sẽ không sao chứ, yếu tới vậy, nói chuyện một lúc liền ngất đi.

——

“ Tần thái y, mạch ngươi chẩn không sai chút nào, trẫm nghĩ Kinh Vân thực sự mang thai rồi.” Sau khi xem bệnh cho Kinh Vân xong, lão thái y bị Lạc Cách dẫn tới Ngự thư phòng nói chuyện.

“ Hoàng thượng, người có tỉnh táo không ạ?”. Đây là gì, nam tử sao hoài thai được, nếu được thì cũng là quái dị, sợ rằng người biết được sẽ phỉ nhổ.

“ Trẫm cho Kinh Vân uống thuốc khiến hắn có thể nghịch thiên mang thai. “ Lạc Cách rõ ràng từng chữ nói cho thái y nghe.

“ Vi thần rất hoang mang, không dám tin, thỉnh hoàng thượng trị tội. “ Lão thái y quỳ xuống, dập đầu lên sàn.

“ Về đọc hết lại y thư, xem xem trong đó có nói gì tới truyện này không, tìm hiểu xem Kinh Vân ăn được cái gì, mấy ngày nay y đều chỉ được hai ba thìa cháo trắng, ban nãy cũng là mệt quá mà ngất đi.” Lạc Cách dặn dò lão thái y.

“ Vi thần nhận lệnh. “

—————

Tỉnh lại thì trời đã tối, chỉ có Lạc Vân và hai cung nữ Phỉ Hồng, Phỉ Thúy trong điện, Kinh Vân sợ người lạ, nên Lạc Cách chỉ để ba người ở bên trong nội điện, còn tất cả đều đợi phân phó ở bên ngoài, y nhướn người muốn dậy tạo ra tiếng động thu hút sự chú ý của ba tỳ nữ. Họ vội tới, hỏi y thấy thế nào, cần gì không, muốn ăn gì không?

“ Lạc Vân, xuống chuẩn bị ngự thiện đi, hôm nay trẫm dùng bữa ở đây. “ Lạc Cách không báo trước xuất hiện khiến ba cung nữ giật mình.

“ Hoàng thượng, sao lần nào ngài cũng vô thanh vô tức mà xuất hiện thế? Hại con tim mỏng manh của chúng nô tỳ suýt rớt ra ngoài.” Lạc Vân không khách khí mà nói với Lạc Cách.

“ Xin lỗi ngươi, lần nào tới đây cũng dùng khinh công, đám công công không đuổi theo được.” Lạc Cách cười trừ mà xin lỗi Lạc Vân. Từ ngày buông xuống hận ý với Kinh Vân, Lạc Cách luôn chú ý tới y, tâm lo lắng cho y, hơn nữa một đêm kia… Nên lần nào tới đây đều bước đi không được mà phải dùng khinh công, thành ra lần nào cũng vô thanh vô tức mà xuất hiện.

Lạc Vân đành bó tay, bước ra ngoài chuẩn bị ngự thiện

“ Kinh Vân, Du Nhã quốc xâm lược biên cương, đây là trận đầu tiên của trẫm, trẫm phải ngự giá thân chinh ” Hắn đi chuyến này cũng là do một phần tâm tư khác.

“ Du Nhã quốc binh hùng tướng mạnh, so với quân ta một hổ một hùm, trận này đánh lâu, khi ngươi về mộ ta đẫ xanh cỏ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi