KÍNH VỊ TÌNH THƯƠNG

Chương 117: Tâm mất khống chế, dần dần xa cách

Khi mùa xuân năm Cảnh Gia thứ mười một vừa đến, Nội đình ty ban bố một ý chỉ.

Chính thức ban tự Duyên Quân cho phò mã của Trăn Trăn công chúa, Thám Hoa lang năm Cảnh Gia thứ tám - Tề Nhan.

Tề Nhan là học sinh Tấn Châu, cao đường lại mất sớm nên chưa bao giờ lấy tự. Nay người đã là Thị lang Công bộ chính tam phẩm, vì vậy hoàng đế ngự tứ tự: Duyên Quân.

Thánh chỉ có ấn ngọc tỷ, thoạt nhìn thì có thể nghĩ là hoàng thượng đang ốm đau trên giường ban cho, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra tự này xuất phát từ tay ai.

Có thể khiến bệ hạ thay mặt hạ chỉ, là ai cũng không khó đoán.

Vì muốn Tề Nhan không bị người khác phê bình, Nam Cung Tĩnh Nữ đặc biệt chạy vào hoàng cung một chuyến.

Rốt cuộc thì từ xưa đến nay, đều là trưởng bối ban tự cho vãn bối. Tuy nàng là đích công chúa, nhưng nếu nàng ban tự cho phò mã thì ít nhiều gì cũng có chút sỉ nhục Tề Nhan.


Lúc trước, có lẽ là phụ hoàng không muốn nàng chịu oan ức, cho nên mới bảo nàng ban tự nhằm nhắc nhở Tề Nhan phải biết thân biết phận của mình. Nhưng theo Nam Cung Tĩnh Nữ: Phụ hoàng hoàn toàn không cần làm vậy.

Nam Cung Nhượng nghe nàng đề nghị như thế thì ánh mắt hắn cũng có chút vui mừng. Hắn vỗ mu bàn tay Nam Cung Tĩnh Nữ, ý bảo Tứ Cửu soạn thánh chỉ giúp hắn, cũng thay hắn ấn ngọc tỷ.

Nam Cung Nhượng nhìn ái nữ dần trưởng thành thì cũng không khỏi cảm khái: Năm đó, hắn khâm điểm cho cuộc hôn nhân "hoang đường" này chỉ vì không muốn để ái nữ gả vào thái úy phủ, nhưng không ngờ hắn đã tác thành một nhân duyên tốt.

Hắn là người từng trải, nhìn thần sắc của ái nữ và phẩm vị hàm nghĩa của tự này, hắn biết nữ nhi mình rất hạnh phúc.

Tuy sức khỏe hiện giờ của hắn ổn định, nhưng hắn cũng sâu sắc hiểu được ý trời vô thường. Nam Cung Nhượng cũng không biết hắn còn bao nhiêu thời gian, nhìn ái nữ như vậy hắn càng thêm thổn thức, rất sợ có một số việc hắn làm không kịp.


Sau khi tĩnh dưỡng hơn nửa năm, Nam Cung Nhượng vẫn chỉ có thể nói vài từ đơn giản, nửa người cũng có khi tốt khi xấu. Lúc hắn khỏe, Tứ Cửu có thể đỡ hắn đi khắp nơi, khi xấu thì một chút tri giác đều không có. Sau khi bỏ xuống triều vụ nặng nề, hắn càng có nhiều thời gian để ngẫm nghĩ.

Suốt năm mươi năm cuộc đời, hắn đã theo đuổi quá nhiều thứ.

Ban đầu, hắn chỉ muốn chiếm được một vị trí nhỏ trên triều đình, sau này hắn lại trở thành Thừa tướng dưới một người trên vạn người. Hắn muốn dốc sức lưu danh sử sách, nhưng đánh bậy đánh bạ ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Lúc đó, ngược lại hắn còn phiền não nhiều hơn...

Đi đến ngày hôm nay, Nam Cung Nhượng còn một tâm nguyện cuối cùng...

Đôi mắt vẩn đục của hắn nhìn chằm chằm Nam Cung Tĩnh Nữ, ý niệm vốn mông lung trong hắn dần kiên định và rõ ràng.


---

Tề Nhan và Lục Trọng Hành vung tay đánh nhau ở trên đường, còn bị quần thần nhìn thấy, dù Nam Cung Đạt muốn chuyện lớn hóa nhỏ thì hắn cũng không thể làm quá phận. Vì thế hai người đều bị phạt bổng lộc ba năm, tạm thời cách chức để hối lỗi ba tháng.

Một ngày trước giao thừa, phò mã phủ đã đóng kín các cửa, nhưng vẫn có một người đưa quà mừng năm mới tới.

Thị lang Lễ bộ Công Dương Hòe bảo hai hạ nhân cầm quà mừng năm mới đến trước cửa phò mã phủ cùng hắn. Đây là thời điểm lạnh nhất của mùa đông, người gác cổng còn tưởng rằng sẽ không có ai tới, cho nên hắn đã sớm đến phòng bên để sưởi ấm.

Công Dương Hòe gõ cửa, một lát sau mới có người đáp lại. Người gác cổng nhô đầu ra cửa nhỏ, hắn nhận ra Công Dương Hòe, vị đại nhân này chính là khách quen của phò mã phủ.
Hắn vội vàng quỳ ở trước mặt Công Dương Hòe: "Tiểu nhân tham kiến Thị lang đại nhân!"

Công Dương Hòe cười, nâng người đứng dậy: "Chủ tử của ngươi có ở nhà không?"

"Chủ tử đang ở bên trong, tiểu nhân sẽ lập tức đi thông truyền."

Công Dương Hòe: "Không cần, trời lạnh như vậy, sức khỏe của Duyên Quân lại không tốt. Ngươi theo ta vào thông báo một tiếng là được, không cần làm phiền Duyên Quân."

Người gác cổng vội đồng ý, ba chân bốn cẳng quay vào nhà để mở cửa, sau đó hắn đưa tay "mời" Công Dương Hòe: "Mời đại nhân vào trong."

Công Dương Hòe lấy danh mục lễ vật từ lồng ngực ra, sau đó giao cho người gác cổng. Gia đinh lập tức tiến lên nhận quà mừng năm mới từ tay hạ nhân của Công Dương phủ, Công Dương Hòe phân phó: "Hai người các ngươi về trước đi, hôm nay ta ở lại phủ Duyên Quân dùng bữa."
Gia đinh đáp lời, hành lễ rồi rời khỏi phò mã phủ.

Có lẽ hôm nay tâm tình của Công Dương Hòe không tồi, trên đường đi hắn còn nói với người gác cổng vài câu. Hắn rất quen thuộc kiến trúc ở phò mã phủ, căn bản không cần người dẫn đường.

Đi tới thư phòng, người gác cổng mời Công Dương Hòe chờ một chút, còn bản thân hắn thì đi tới trước cửa, cong lưng cung kính nói: "Phò mã gia, Công Dương đại nhân tới."

Trong thư phòng lập tức truyền ra giọng nói của Tề Nhan: "Mau mời hắn vào." Tề Nhan đi vòng từ sau án thư: "Trời lạnh như vậy, sao Bạch Thạch lại tới?"

Công Dương Hòe xoay người đóng cửa thư phòng, hắn mỉm cười trêu ghẹo: "Còn chưa chúc mừng Duyên Quân có tự. Sau này, ngươi chính là gia chủ đó nha."

Tề Nhan cười xán lạn, đáp: "Ngươi trêu ghẹo ta thì cũng thôi, cớ sao dám lấy tự ngự tứ ra nói giỡn?"
Công Dương Hòe mừng rỡ: "Ngươi chớ nói như vậy, ngươi thật sự cho rằng ta rất ít đọc sách sao? Đừng quên ngươi và ta thi đỗ cùng năm, ta còn là Bảng Nhãn đây! 'Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố, bán duyên tu đạo bán duyên quân', bệ hạ sao có thể ban tự như vậy? Ta thấy tám phần là Trăn Trăn điện hạ quá yêu ngươi nhưng lại ngại ngùng không dám nói, cho nên người mới đặc biệt đi đường vòng."

Tề Nhan cười mà không đáp, nàng biết những lời Công Dương Hòe nói đều là sự thật. Cảm nhận được sự chúc phúc và vui mừng trong mắt hắn, lòng Tề Nhan càng thêm trầm trọng.

Công Dương Hòe: "Thấy Trăn Trăn điện hạ và ngươi cẩm sắt hài hòa, người làm bằng hữu như ta cũng vui thay ngươi. Các ngươi cũng đã thành hôn ba năm, sao vẫn chưa chịu có hài tử?"

Người nói vô tình, nhưng người nghe hữu ý. Lời quan tâm của Công Dương Hòe lại chọc trúng chuyện thương tâm của Tề Nhan...
Nàng tất nhiên lo lắng chuyện của Tiểu Điệp, nhưng còn có một chuyện càng khiến nàng bất an: Vị Quốc thờ phụng Nho gia, toàn bộ triều đình đều cho rằng thân thể tóc da mình được phụ mẫu ban cho. Vì thế quan viên bình thường rất ít khi cạo râu, cùng lắm là chỉ cắt tỉa đơn giản để bản thân thoạt nhìn sạch sẽ mà thôi. Trước kia Tề Nhan là phò mã, mà nàng cũng còn nhỏ tuổi nên không có ai để ý chuyện này.

Qua năm nay, ở trong mắt người khác, nàng đã là một thanh niên ngoài hai mươi, nếu không để râu thì e là người khác sẽ khiển trách...

Nhưng nàng là nữ tử, dùng cấm dược ức chế đặc thù của nữ tử đã là nghịch thiên, làm sao có thể giống hệt nam tử đây?

Thì ra, hết thảy đều là nàng lừa mình dối người...

Tháng trước, nàng từng cầu Đinh Dậu giúp nàng lấy phương thuốc xóa hình xăm từ chỗ sư phụ, nàng muốn xóa sạch hình xăm của mình và Tiểu Điệp. Nhưng đã một tháng trôi qua, Tề Nhan vẫn mãi không thấy tin tức gì về Đinh Dậu, chuyện này làm nàng có chút bất an.
Tuy gần đây Tiểu Điệp không phát bệnh thường xuyên, nhưng một khi phát bệnh thì sẽ mất khống chế. Nếu người khác nhìn thấy hình xăm bên hông Tiểu Điệp thì nàng phải làm sao đây?

Hết chuyện này lại đến chuyện khác, phiền muộn cứ chôn sâu trong lòng Tề Nhan, khiến nàng không cười nổi.

Công Dương Hòe thấy bạn tốt suy nghĩ đến ngẩn người thì còn tưởng rằng bản thân đường đột mạo phạm đối phương, hắn vỗ cánh tay Tề Nhan, nhẹ giọng nói: "Duyên Quân?"

Tề Nhan lấy lại tinh thần, thấy Công Dương Hòe tò mò nhìn mình thì nàng cười đáp: "A...ta chỉ đang nghĩ, vì sao đang yên đang lành công chúa lại dọn về Vị Ương cung nên nhất thời xuất thần, mong rằng Bạch Thạch chớ có để ý."

Tề Nhan tránh giải thích chuyện hài tử, Công Dương Hòe than nhẹ rồi trấn an: "Ngươi cũng biết, Trăn Trăn điện hạ vô cùng tôn quý, người đã được bệ hạ sủng ái nhiều năm. Hiện giờ bệ hạ không khỏe, bệ hạ tất nhiên hy vọng có nữ nhi ở bên cạnh để tận hưởng niềm vui gia đình, đây cũng là chuyện thường tình..."
Tề Nhan gật đầu, không đáp.

Công Dương Hòe tiếp tục nói: "May mắn được Duyên Quân nhiều lần chiếu cố, hào phóng giúp tiền...ngươi không những đánh thức ta mà còn cứu Công Dương phủ thoát khỏi nguy nan. Phụ thân vốn dĩ muốn đích thân đến đây đưa quà mừng năm mới, nhưng phụ thân nghĩ tình huống hiện tại của Duyên Quân không thể quá trương dương cho nên bảo Đại ca tới. Nhưng mà ta rất nhớ ngươi! Vì thế ta liền xung phong nhận việc..." Khi nói chuyện, Công Dương Hòe lấy một xấp gì đó từ trong lòng ra, sau đó đặt trên bàn nhỏ và đẩy đến trước mặt Tề Nhan.

Tề Nhan: "Đây là?"

Công Dương Hòe: "Đây là ngân phiếu trị giá mười hai ngàn lượng của Thông Nguyên tiền trang. Năm đó Duyên Quân cho ta mượn để đi lại, hiện giờ ta xin trả đủ."

Tề Nhan nhìn xấp ngân phiếu một ngàn lượng ở trước mặt, một tờ trong số này cũng đủ cho một hộ bốn người sống yên ổn cả đời...
Bổng lộc của Công Dương Hòe ngang với nàng, cộng với hai vị quan viên còn lại của Công Dương phủ, dù có thắt lưng buộc bụng một năm thì cũng không tích cóp được nhiều bạc như vậy.

Số bạc này đến từ rất nhiều nguồn, Tề Nhan mỉm cười rồi cầm lấy ngân phiếu. Nàng không khỏi nhớ tới hình ảnh năm đó, khi mà Công Dương Hòe tham gia kỳ thi đồng sinh: Công Dương Hòe tức giận mắng Đinh Phụng Sơn là tên thất phu. Hắn căm phẫn bảo rằng đề viện thi đưa ra đều vô dụng, còn mang một lòng nhiệt huyết muốn cống hiến sức mình cho bá tánh.

Chỉ mới có vài năm...mà hắn đã trở thành tên quan viên vơ vét mồ hôi nước mắt của dân.

Vị Quốc giang sơn tuy chưa vỡ nát, nhưng đã có dấu hiệu lụn bại.

Quan viên trong triều, ai mà không phải miệng bóng nhẫy, eo quấn bạc triệu?

Tề Nhan có chút thổn thức, đồng thời cũng dần thống khoái. Ngay sau đó nàng lại thoát ra khỏi cảm xúc của đương sự, cố dùng tâm thái người ngoài cuộc để suy xét.
Nàng mừng vì triều đình Vị Quốc hủ bại, nhưng đồng thời lại có chút thổn thức vì Công Dương Hòe đã thay đổi. Không thể không nói, lòng người chính là thứ phức tạp như thế. Ở một chỗ lâu rồi, cho dù mục đích của nàng chưa bao giờ bị dao động nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ...

Ừ, khó tránh khỏi mèo khóc chuột.

Tề Nhan nghĩ như thế.

Những ý niệm này tuy phức tạp, nhưng nàng có thể bình tĩnh trở lại chỉ trong giây lát, vì vậy Công Dương Hòe không có nhìn ra sơ hở.

Thấy Tề Nhan thản nhiên nhận ngân phiếu, Công Dương Hòe vô cùng vui mừng. Hai người lại nói đến vài chuyện vặt trong triều, Tề Nhan giữ Công Dương Hòe ở lại dùng bữa...

Tề Nhan trở về tư trạch vào buổi tối. Nhưng vì sao một người "không thể nhìn thấy gì vào ban đêm" như Trăn Trăn phò mã lại nhiều lần ra phủ vào đêm khuya thế này?
Tề Nhan đã không có sức lực để cố kỵ nhiều. Nàng tìm Đinh Dậu, đi thẳng vào vấn đề: "Phương thuốc xóa hình xăm đâu?"

Ánh mắt Đinh Dậu rõ ràng là đang trốn tránh, hắn ậm ừ nói: "Ngươi cũng biết, chủ nhân nàng...thần long thấy đầu không thấy đuôi, có đôi khi ta cũng không thể liên lạc với nàng."

"Ta sẽ thúc giục giúp ngươi! Ngươi đừng vội..."

Tề Nhan trầm mặc một lúc lâu, hỏi: "Ngươi làm cách nào để lấy phương thuốc?"

Đinh Dậu vội nói: "Ngươi yên tâm, ta chưa hề nhắc đến chuyện Tiểu Điệp!"

Tề Nhan: "Như thế thì thôi. Bằng vào y thuật của ngươi, chẳng lẽ ngươi không có cách nào để xóa hình xăm sao?"

Đinh Dậu cười khổ, bất đắc dĩ nói: "Ngươi quá xem trọng ta rồi. Ta do chủ nhân một tay dạy dỗ, đã sớm được định sẵn cái gì nên học, cái gì không nên học. Phương thuốc xóa hình xăm vốn là kỳ dược, cần phải thử nhiều lần... Dân gian Vị Quốc cũng không có thợ xăm, người am hiểu về phương diện này đều làm việc ở nha môn, ngươi bảo ta đi đâu để tìm vật thử nghiệm đây?"
Tề Nhan: "Thôi, ngươi bắt mạch cho Tiểu Điệp đi, nhìn xem sức khỏe của nàng như thế nào. Nếu như được, ta vẫn muốn bỏ đứa nhỏ này."

---

Sau khi tiễn Đinh Dậu, Tề Nhan quay về phòng Tiểu Điệp. Cuối cùng thì cơn nôn nghén kéo dài suốt một tháng cũng biến mất, nhưng Tiểu Điệp vốn đã gầy lại càng gầy hơn, kết quả chẩn bệnh cũng khiến người thất vọng: Sức khỏe Tiểu Điệp không thích hợp để dùng thuốc phá thai. Hơn nữa, Đinh Dậu còn nói cho Tề Nhan một tin xấu: Thân thể Tiểu Điệp còn suy yếu hơn những gì hắn tưởng tượng. Bởi vì quá yếu nên Tiểu Điệp không chịu được quá nhiều đồ bổ, tiến độ khôi phục cũng không được như mong muốn. Nếu sau này sinh con, Tiểu Điệp sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.

Tề Nhan nhìn lướt qua phần bụng phẳng lì của Tiểu Điệp, thiếu nữ đang ngủ say trước mắt chính là muội muội thất lạc của nàng.
Nàng không thể chịu thêm bất cứ đả kích nào nữa... Nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào, cho dù sau khi hài tử được sinh ra, nàng làm ác nhân cũng không sao.

Cũng may là còn có một tin tốt. Mấy ngày trước đây, Tiền Nguyên đã tìm cho Tề Nhan hai nữ hài vừa mồ côi vừa câm điếc. Tiền Nguyên vạch ra sinh tử khế với các nàng, cũng đã ký tên ấn dấu tay và dạy dỗ một phen. Bọn họ được an bài hầu hạ trong phòng Tiểu Điệp.

Mà dường như Tiểu Điệp cũng không ghét các nàng, Tề Nhan vì thế mà thở dài nhẹ nhõm, dù sao nàng cũng không thể làm bạn với Tiểu Điệp mãi. Nhưng đồng thời, nàng cũng bắt đầu sinh ra một ý niệm u ám.

Tề Nhan rất thưởng thức năng lực và sự trung thành của quản gia Tiền Nguyên, nhưng mà...chẳng phải đối phương đã biết quá nhiều rồi sao?

Lúc chưa tìm được Tiểu Điệp thì không sao, bởi vì nàng luôn lợi dụng hắn có chừng mực. Nhưng hôm nay nàng đã tìm về Tiểu Điệp, càng nhìn Tiền Nguyên nàng càng cảm thấy không dễ chịu.
Tề Nhan im lặng, trong khoảng thời gian này tâm tính nàng đã thay đổi rất nhiều, thậm chí ngay cả nàng cũng không khống chế được mình. Những suy nghĩ hung tàn ấy cứ xuất hiện hết lần này đến lần khác, hoàn toàn đi ngược lại sơ tâm của nàng.

Mục đích của nàng rất rõ ràng: Báo thù. Nàng sẽ không tha cho kẻ thù hay là bất cứ ai cản đường nàng báo thù, nhưng đồng thời nàng cũng sẽ cố hết sức để không làm liên lụy người vô tội, nhưng hôm nay...

Tề Nhan mở bàn tay mình ra, vùi mặt vào lòng bàn tay.

Hôm nay là giao thừa năm Cảnh Gia thứ mười một. Theo cổ lễ, phò mã phải qua đêm ở công chúa phủ.

Nam Cung Tĩnh Nữ đã thức dậy và tắm rửa từ sớm, nàng thay một bộ cung trang rất hợp với không khí giao thừa, đợi Tề Nhan tới.

Hôm nay có cung yến, hai người phải đến đó cùng nhau, sau đó lại cùng nhau hồi phủ.
Tề Nhan thức trắng cả đêm qua, sáng sớm Tiểu Điệp lại làm ầm ĩ một hồi. Tề Nhan nhìn sắc trời, nàng vội vàng đổi xiêm y, trừng đôi mắt đỏ bừng rồi bước lên xe ngựa đi tới công chúa phủ.

Nam Cung Tĩnh Nữ nghe nói Tề Nhan tới liền buông quyển sách trên tay xuống, nàng chạy ra nghênh đón với tâm trạng vô cùng vui mừng. Dưới ánh nhìn của nha hoàn, Tề Nhan ngừng ở trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, chuẩn bị vén vạt áo quỳ xuống. Nam Cung Tĩnh Nữ đỡ lấy Tề Nhan trước, nàng cẩn thận quan sát khuôn mặt Tề Nhan rồi cau mày, sau đó nói: "Hiện giờ phò mã đã là quan viên chính tam phẩm của triều đình, nhìn thấy bản cung thì không cần quỳ."

"Điện hạ, lễ không thể bỏ..."

Nam Cung Tĩnh Nữ đạm nhiên đáp: "Quy củ là chết, người là sống. Ở trong công chúa phủ, bản cung chính là quy củ. Từ nay về sau, ngươi không cần hành lễ quỳ lạy bản cung."
Giọng nói của Nam Cung Tĩnh Nữ không lớn, nhưng các nha hoàn xung quanh đều nghe rất rõ. Lời này của nàng không chỉ là nói với Tề Nhan, mà cũng là đang nói cho bọn hạ nhân trong phủ.

Nói xong, Nam Cung Tĩnh Nữ tự nhiên nắm tay Tề Nhan đi tới chính điện. Hai người sóng vai nhau, bước qua một lớp tuyết mỏng trên mặt đất, bước vào chính điện.

Nam Cung Tĩnh Nữ bảo Tề Nhan ngồi xuống, còn nàng thì ngồi đối diện với Tề Nhan. Lúc này nàng mới bỏ xuống dáng vẻ đoan trang cao quý của mình, nàng đau lòng nhìn Tề Nhan, dịu dàng nói: "Cũng chỉ mới có mấy ngày không gặp, sao ngươi lại gầy như vậy? Còn nữa, sao hốc mắt của ngươi đỏ lên rồi, có phải là đêm qua không ngủ ngon hay không? Hay là ngươi bị bệnh?" Nghĩ vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ có chút bất mãn, nàng còn định đổi một vị ngự y khác đến khám cho Tề Nhan...
Tề Nhan trầm mặc một lúc, thần sắc của nàng cũng có chút mệt mỏi, nàng như van nài: "Điện hạ...có thể để thần ngủ ở đây một lát được không?"

Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng đau lòng. Ở trong ấn tượng của nàng, Tề Nhan trầm mặc ít nói, là người quật cường từ trong xương cốt, lại thủ lễ tới mức giáo điều. Cung yến sẽ diễn ra trong mấy canh giờ nữa, nếu không phải buồn ngủ tới cực hạn, Tề Nhan tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy.

Nam Cung Tĩnh Nữ đoán không sai, mấy đêm nay Tề Nhan đều không có ngủ ngon. Sáng sớm Tiểu Điệp làm ầm ĩ một hồi, khiến cho chút tinh lực còn sót lại của nàng cũng hao hết. Lúc này đầu óc Tề Nhan rất hỗn độn, nàng thậm chí không biết mình đang nói gì, chỉ mong ngóng được ngủ một giấc.

Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ không đáp, Tề Nhan nhẹ giọng nói tiếp: "Chỉ một canh giờ, trước khi cung yến..."
Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười, cắt ngang lời Tề Nhan: "Vừa lúc, đêm qua tự nhiên có một con mèo hoang xông vào nội viện kêu suốt một đêm, bản cung cũng đang mệt đây ~!"

Tề Nhan đã không còn sức để phân biệt lời Nam Cung Tĩnh Nữ nói là thật hay là giả, đôi mắt màu hổ phách của nàng sáng lên: "Vậy...?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Phò mã có muốn ngủ cùng bản cung một lát không?"

Tề Nhan: "Muốn."

Hai người nắm tay trở về tẩm điện, Nam Cung Tĩnh Nữ chủ động nói: "Ngươi cởϊ áσ ngoài với giày rồi ngủ ở bên trong đi, khi nào tới giờ bản cung sẽ gọi ngươi."

Tề Nhan: "Như vậy sao được?"

Ở Vị Quốc, dù cho có ngủ cùng giường thì cũng phải chú ý. Bình thường thì phu quân sẽ ngủ ở bên trong, còn thê tử phải ngủ ở ngoài sườn để phu quân tiện sai khiến thê tử đi làm việc giúp mình. Nhưng ở công chúa phủ, từ khi Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ thành thân tới nay, người ngủ ở ngoài đều là Tề Nhan.
Nam Cung Tĩnh Nữ giận dỗi liếc nhìn Tề Nhan, mắt người này đều đã ửng đỏ mà còn cố chịu đựng. Nàng không nói gì nữa, chỉ chủ động tiến lên cởϊ áσ ngoài giúp Tề Nhan, lại đẩy Tề Nhan ngã xuống giường Bạt Bộ: "Muốn bản cung cởi giày cho ngươi sao?"

Tề Nhan đỡ lấy Nam Cung Tĩnh Nữ, ngăn không cho Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi xổm xuống: "Thần không dám, ta...thần, tự mình làm."

Nam Cung Tĩnh Nữ cười, nàng ngồi xuống bên cạnh Tề Nhan. Nàng nguyện ý hầu hạ Tề Nhan, nhưng lại sợ nếu mình làm vậy thì sẽ dọa người này chạy mất, cho nên nàng cũng không miễn cưỡng nữa.

Tề Nhan cởi giày, xoay người nằm vào trong, kéo chăn đắp lên người mình. Nam Cung Tĩnh Nữ cũng cởϊ áσ ngoài và giày ra, nằm ở bên ngoài.

Mí mắt Tề Nhan như muốn dính vào nhau, nàng ậm ừ nói: "Điện hạ, thần ngủ đây."
Nam Cung Tĩnh Nữ xê dịch vào trong, nghiêng người rồi vòng tay ôm lấy eo Tề Nhan: "Ừm."

Một lát sau, lông mày Tề Nhan giãn ra, hô hấp cũng đều đều...

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn dung nhan đối phương ngủ say, thầm thở dài một tiếng. Tề Nhan đen, gầy, bộ cung trang lúc trước của người nọ cũng trở nên rộng thùng thình.

Nàng không kiềm lòng được mà nâng tay lên giữa không trung, phác hoạ hàng lông mi dài và đường nét mềm mại của Tề Nhan.

Hiện giờ an tĩnh, Nam Cung Tĩnh Nữ ngẫm lại đều cảm thấy thần kỳ: Nếu lúc nãy Tề Nhan không ngăn nàng lại, nàng thật sự sẽ cam tâm tình nguyện cởi giày cho người nọ. Hơn nữa, hiện tại quay đầu ngẫm lại, nàng cũng không cảm thấy làm vậy là có vấn đề gì.

Hôm nay là ngày thứ năm không lên triều, cũng là ngày thứ năm nàng hồi phủ, nhưng năm ngày nay Tề Nhan chưa hề xuất hiện... Tuy Nam Cung Tĩnh Nữ có mất mát, nhưng nàng cũng không còn khó chịu hay suy nghĩ lung tung như lúc trước.
Lúc này nhìn thấy Tề Nhan gầy ốm như vậy, nàng chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn đồng hồ cát trên bàn, còn ba canh giờ nữa mới đến lúc diễn ra cung yến. Công chúa phủ khá gần hoàng cung, Tề Nhan còn có thể ngủ hai canh giờ.

Nàng cũng không có ngủ, đợi đến khi Tề Nhan ngủ say, nàng liền ngồi dựa vào đầu giường. Nàng dịch chăn cho Tề Nhan, sau đó cầm quyển sách trên đầu giường và bắt đầu đọc. Hai canh giờ rất nhanh đã trôi qua, Nam Cung Tĩnh Nữ đóng sách, lại một lần nữa nằm bên cạnh Tề Nhan. Nàng than nhẹ một tiếng, trong lòng có chút không nỡ.

Tề Nhan thực sự rất mệt, sau khi ngủ say còn thỉnh thoảng hừ nhẹ.

Nam Cung Tĩnh Nữ nhắm hai mắt lại, nàng nâng đầu gối đụng nhẹ bên hông Tề Nhan. Tề Nhan hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt Tề Nhan còn mê mang, huyệt thái dương nàng cũng phiếm đau.
Nam Cung Tĩnh Nữ dường như đang ngủ say, Tề Nhan nhìn sắc trời bên ngoài, nàng há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nàng vẫn không có "đánh thức" đối phương.

Hình như đã rất lâu nàng chưa từng ngắm kỹ nữ hài này... Ngũ quan của Nam Cung Tĩnh Nữ đã trổ mã, càng thêm đoan trang động lòng người, mà nét ngây thơ giữa mày cũng phai nhạt đi không ít.

Tâm tình Tề Nhan có chút phức tạp, nàng không kiềm lòng được, liền nâng tay sửa lại mấy sợi tóc mái giữa trán Nam Cung Tĩnh Nữ. Sau đó, nàng khẽ vuốt ve hàng lông mày và cả khuôn mặt của nàng ấy. Nam Cung Tĩnh Nữ thầm giật mình, nàng cố gắng để nhịp thở của mình không thay đổi, nhưng trong lòng nàng thì đang vô cùng ngọt ngào. Suýt chút nữa nàng đã bổ nhào vào lồng ngực Tề Nhan, kể cho người ấy nghe nàng nhớ người ấy như thế nào...
"Điện hạ? Tỉnh tỉnh..."

Tề Nhan rụt tay về, nàng chà xát đầu ngón tay, nơi đó còn sót lại hơi ấm của Nam Cung Tĩnh Nữ.

"Ừm~."

"Điện hạ? Đã đến giờ rồi, chúng ta nên vào cung."

Lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ mới mở mắt ra, nàng mỉm cười rạng rỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi