KÍNH VỊ TÌNH THƯƠNG

Chương 128: Tâm trí như yêu chung quy khó thọ

Quản gia tư trạch Tiền Nguyên hốt hoảng chạy tới tiểu viện, hắn bẩm rằng: "Trăn Trăn điện hạ và Chước Hoa điện hạ giá lâm."

Tề Nhan còn tưởng rằng mình nghe lầm, nàng đứng khỏi ghế, nhìn Tiền Nguyên với vẻ mặt không thể tin nổi, nàng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Tiền Nguyên: "Hồi lão gia, hai vị điện hạ đã đến cửa phủ, người mau đi nghênh đón đi."

Tim Tề Nhan đập nhanh hơn, thậm chí là có chút chua xót: Nàng còn tưởng rằng Nam Cung Tĩnh Nữ không muốn gặp lại nàng.

Nàng bước vào cửa phòng, nhưng sau đó nàng lại đi vòng về và nói với Tiểu Điệp: "Có khách tới, ngươi ở chỗ này chờ ta."

Tiểu Điệp gật đầu, ánh mắt nàng cũng có chút chờ mong: "Là vị tỷ tỷ lúc nãy sao?"

Không biết vì sao, Tiểu Điệp có ấn tượng rất tốt về Nam Cung Xu Nữ.


Tề Nhan gật đầu, nàng nhẹ nhàng vỗ bả vai Tiểu Điệp, sau đó vội vàng rời khỏi phòng.

Nam Cung Xu Nữ đỡ tiểu muội nhà mình, thấy thần sắc tiểu muội tái nhợt và mệt mỏi như vậy, nàng vô cùng đau lòng.

Tề Nhan đứng từ xa đã nhìn thấy hai vị công chúa điện hạ ở ngoài phủ. Ánh mắt của nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Nam Cung Tĩnh Nữ, hoàn toàn không có chỗ cho người khác.

Nam Cung Tĩnh Nữ gầy, mà dường như nàng ấy còn cao hơn lần cuối hai người gặp mặt...

Tề Nhan dừng chân, đứng nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ từ xa.

Dường như, đã trôi qua rất lâu rồi.

Đã lâu không gặp.

Mấy ngày nay, Tề Nhan đều phụng chỉ "hối lỗi". Mỗi ngày, ngoại trừ việc làm bạn với Tiểu Điệp ra, nàng đều nhốt mình trong thư phòng và loay hoay với khắc gỗ. Thỉnh thoảng, hình bóng Nam Cung Tĩnh Nữ cũng sẽ đột ngột xuất hiện trong đầu nàng, cứ mỗi lần như vậy Tề Nhan đều sẽ cố không nghĩ tới đối phương. Sau khi quen rồi thì nàng dần cảm thấy thời gian trôi qua thật là nhanh.


Tề Nhan đứng yên tại chỗ, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm Nam Cung Tĩnh Nữ, lúc này nàng mới nhận ra: Thật sự đã rất lâu.

Tình yêu và nỗi nhớ bị nàng ép xuống dần dâng lên, từ vết thương ở ngực tràn ra ngoài. Nó vụn vặt khó có thể nắm bắt, khiến cho Tề Nhan không biết phải làm sao.

Nam Cung Tĩnh Nữ nửa dựa vào người Nhị tỷ, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt nàng cũng thâm trầm.

Nàng thấy môi Tề Nhan mấp máy, nhìn khẩu hình ấy rõ ràng là hai chữ: Điện hạ...

Nàng vì vậy mà đỏ mắt.

Rõ ràng là mỗi ngày nàng đều nghe hai chữ này không biết bao nhiêu lần, nhưng vì sao chỉ cần là lời người này nói ra thì lại có ma lực như vậy?

Nam Cung Tĩnh Nữ yếu ớt thở ra một hơi, áp xuống sự rung động trong lòng.

Nam Cung Xu Nữ đỡ Nam Cung Tĩnh Nữ, dịu dàng nói: "Muội phu bị cấm túc nên không thể ra phủ, chúng ta đi vào thôi."


Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu, hai người bước vào tư trạch, từng bước một đi đến trước mặt Tề Nhan.

Nam Cung Xu Nữ: "Chúng ta đến thăm ngươi."

Tề Nhan giống như không nghe thấy gì cả, ngay cả đôi mắt cũng chưa chớp lấy một lần.

Nam Cung Xu Nữ thầm thở dài: Xem dáng vẻ hai người này, rõ ràng là cả hai đều yêu nhau, cớ sao sẽ đi đến bước đường hôm nay?

Nam Cung Tĩnh Nữ đứng thẳng, nàng hất cằm, lạnh lùng nói: "Đã là tội thần, nhìn thấy bản cung sao không hành lễ?"

Nam Cung Xu Nữ sửng sốt, tiểu muội nhà nàng muốn làm gì đây?

Ánh mắt Tề Nhan có chút bất ngờ, nàng lập tức vén vạt áo chuẩn bị hành lễ.

Cứ mỗi lần Tề Nhan cúi xuống, bàn tay Nam Cung Tĩnh Nữ giấu trong tay áo sẽ càng siết chặt. Nàng oán Tề Nhan, nhưng nàng cũng không muốn người kia thật sự quỳ lạy mình.

Nam Cung Xu Nữ: "Muội phu..."
Khi đầu gối Tề Nhan sắp chạm đất, nàng miễn cưỡng dừng lại.

Tề Nhan cứ giữ nguyên tư thế này, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ rồi mỉm cười: "Thần nhớ điện hạ từng nói..."

Nét mặt Nam Cung Tĩnh Nữ thoáng giãn ra, nàng hừ nhẹ một tiếng: "Đứng lên đi."

Tề Nhan mỉm cười, thoải mái đứng thẳng. Nam Cung Tĩnh Nữ hơi nghiêng đầu sang một bên, nàng nhướng mày, không còn siết tay nữa.

Nam Cung Xu Nữ chớp mắt, nàng cũng không hiểu hai người này đang nói đến chuyện gì.

Nhưng nàng có thể cảm nhận được, tâm tình của tiểu muội dịu đi rất nhiều.

Lúc trước, Nam Cung Tĩnh Nữ từng nói với Tề Nhan: Nàng không muốn Tề Nhan quỳ lạy nàng thêm một lần nào nữa.

Tề Nhan đã đồng ý.

Dường như đó đã là chuyện rất lâu trước kia, nhưng các nàng đều nhớ rõ.

Nam Cung Xu Nữ thấy hai người không nói lời nào thì chủ động nói: "Tĩnh Nữ không thoải mái, ngươi đỡ nàng đi nghỉ ngơi một chút đi. Còn bản cung thì đi dạo xung quanh, như vậy có được không?"
Tề Nhan cau mày, nàng cẩn thận quan sát Nam Cung Tĩnh Nữ: Sắc mặt Nam Cung Tĩnh Nữ có chút không tốt.

Tề Nhan: "Xin Nhị tỷ cứ tự nhiên."

---

Các hạ nhân ở tư trạch thức thời rời khỏi sân. Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan đứng cách nhau ba bước, cả hai vẫn luôn nhìn đối phương .

Tề Nhan muốn tiến về phía trước nhưng rồi lại lui về, nàng đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Nam Cung Tĩnh Nữ yên lặng nhìn Tề Nhan. Đột nhiên, khóe miệng nàng cong lên, khuôn mặt nàng oan ức như muốn khóc.

Tề Nhan hoảng sợ, nhanh chóng đi tới: "Điện hạ..."

Nam Cung Tĩnh Nữ khịt mũi, đôi mắt cũng hồng: "Tìm một nơi thanh tĩnh đi, bản cung mệt rồi."

Tề Nhan: "Được, mời điện hạ đến bên này."

Tề Nhan dùng tay ra hiệu "mời", Nam Cung Tĩnh Nữ nhấc theo vạt áo cung trang thật dài đi ở phía sau.

Tề Nhan suy nghĩ một lúc, cuối cùng nàng dẫn Nam Cung Tĩnh Nữ tới phòng ngủ: "Mời điện hạ ngồi, tư trạch có chút đơn sơ."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn quanh một vòng, cuối cùng nàng ngồi ở trước giường Tề Nhan.

Tề Nhan dọn ghế và ngồi đối diện Nam Cung Tĩnh Nữ. Sau một khoảng trầm mặc thật lâu, Nam Cung Tĩnh Nữ im lặng rơi lệ.

Tề Nhan lại lần nữa hoảng thần, nàng nghiêng người về phía trước, nâng tay lên rồi lại rụt trở về.

Nam Cung Tĩnh Nữ giống như bị rút hết sức lực, nàng áp trán lên thành giường, mặc cho những giọt nước mắt rơi xuống.

Tề Nhan vô cùng đau lòng: "Điện hạ...người."

Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi, nghẹn ngào nói: "Tề Nhan, bản cung mệt mỏi quá."

Tề Nhan chuyển qua ngồi bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, trong mắt nàng tràn đầy đau lòng: "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Nếu điện hạ nguyện ý..."

Nam Cung Tĩnh Nữ dựa vào bả vai Tề Nhan. Tề Nhan có chút do dự, nhưng cuối cùng nàng vẫn nâng tay ôm lấy bả vai Nam Cung Tĩnh Nữ.
Tề Nhan: "Người muốn khóc thì cứ khóc, muốn nói thì cứ nói, không muốn cũng không sao."

Nghe vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ càng khóc thảm hơn.

Năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, "gia đình" của nàng sắp không còn nữa...

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tề Nhan."

Tề Nhan: "Thần ở đây."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ôm ta một cái đi."

Tề Nhan: "...Được."

---

Từ sau khi Tề Nhan phụng chỉ đóng cửa hối lỗi, nàng đã cho một nửa gia phó ở tư trạch thôi việc, vì vậy ngôi nhà này nhìn có chút quạnh quẽ. Nam Cung Xu Nữ đi cả một đoạn đường nhưng cũng không nhìn thấy bao nhiêu người.

Tư trạch này tuy nhỏ nhưng lại rất thanh u và tao nhã, Nam Cung Xu Nữ rất thích.

Nàng vừa lang thang không có mục tiêu vừa thưởng thức phong cảnh. Trong lúc vô thức, nàng vậy mà đã đi tới chỗ sâu nhất trong tư trạch, cũng là nơi ở của Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp đang quay lưng với Nam Cung Xu Nữ, nàng ngồi trên ghế đá trong sân, chơi với tượng gỗ thỏ con trong tay mình.

Nam Cung Xu Nữ có chút ảo não: Sao lại đến nơi này?

Nàng đang định thừa dịp không bị phát hiện rời khỏi nơi này trước, nhưng Tiểu Điệp đột nhiên quay người lại. Nhìn thấy người đến là Nam Cung Xu Nữ, ánh mắt nàng chợt sáng ngời, nàng cầm tượng gỗ rồi đứng lên: "Tỷ tỷ!"

Nam Cung Xu Nữ than nhẹ một tiếng: Có đi mà không có lại thì quá thất lễ. Tuy nàng không có yêu thích nữ hài này, nhưng nàng cũng không thể bỏ đi một mạch như vậy.

Hai người nha hoàn câm điếc đi theo Tiểu Điệp tới trước mặt Nam Cung Xu Nữ, hiếm khi Tiểu Điệp không sợ người lạ như vậy: "Tỷ tỷ ăn cơm trưa chưa?"

Nam Cung Xu Nữ lắc đầu, trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng nào có thời gian ăn cơm.
Tiểu Điệp đụng một người nha hoàn, nàng khoa tay múa chân ra hiệu "ăn cơm", nha hoàn gật đầu lĩnh mệnh rời đi. Ánh mắt Nam Cung Xu Nữ có chút nghi hoặc: "Hai người gia phó của ngươi..."

Tiểu Điệp: "Các nàng không nghe cũng không nói được, bình thường không có ai nói chuyện với ta." Nói xong, nàng ủy khuất bĩu môi.

Nam Cung Xu Nữ càng nghi ngờ: Vì sao Tề Nhan sẽ xếp hai người này hầu hạ một vị tiểu thiếp đang mang thai? Xem dáng vóc thì dường như người nọ sắp sinh, Tề Nhan không sợ sẽ xảy ra chuyện sao?

Tiểu Điệp kéo tay áo Nam Cung Xu Nữ: "Tỷ tỷ lại đây ngồi có được không?"

Nam Cung Xu Nữ cau mày, nhưng khi đối diện với đôi mắt trong suốt của Tiểu Điệp, nàng không đành lòng trách móc nặng nề, vì thế đành phải đi theo người kia.

Tiểu Điệp ngồi đối diện với Nam Cung Xu Nữ, nàng có chút bất an, thỉnh thoảng còn ngượng ngùng mỉm cười.
Nam Cung Xu Nữ không nói, nàng muốn nhìn xem vị "tiểu thiếp" này sẽ làm gì. Lần này nàng mặc cung trang, chẳng lẽ đối phương không nhận ra sao?

Tiểu Điệp mím môi, nàng đẩy tượng gỗ thỏ con đến trước mặt Nam Cung Xu Nữ: "Vâng, cái này...ừm...tặng cho tỷ tỷ."

Đây là tượng gỗ mà Tiểu Điệp thích nhất. Ngày thường, dù có đi ngủ thì nàng cũng muốn đặt nó bên cạnh gối đầu. Ngoại trừ Tề Nhan và nàng ra, ai cũng không thể chạm vào.

Cũng không thể trách Tiểu Điệp được. Tề Nhan bảo vệ Tiểu Điệp quá kỹ, vì muốn giữ bí mật mà nàng còn đặc biệt sắp xếp hai nữ tử câm điếc tới hầu hạ muội muội. Tiểu Điệp suốt ngày bị nhốt trong sân, nàng không có ai để nói chuyện ngoài Tề Nhan cả. Ngoại trừ Tề Nhan, Nam Cung Xu Nữ là "người bình thường" thứ hai mà Tiểu Điệp thấy, hơn nữa Nam Cung Xu Nữ còn là nữ tử. Vì thế, Tiểu Điệp có ấn tượng rất tốt về Nam Cung Xu Nữ, toàn tâm toàn ý muốn làm bằng hữu với nàng.
Chia sẻ món đồ chơi mình thích, thường là cách hữu hiệu nhất để bọn trẻ con kết bạn với nhau.

Nam Cung Xu Nữ nhìn lướt qua tượng gỗ, tuy nàng không có biểu cảm gì nhưng lòng nàng lại nhấc lên sóng to gió lớn: Nàng đã nhận ra tâm trí của vị cô nương trước mặt có chút không bình thường.

Đối diện với ánh mắt mong đợi của Tiểu Điệp, nàng chợt nổi lên lòng trắc ẩn.

Nam Cung Xu Nữ: "Cảm ơn, ta rất thích."

Tiểu Điệp mỉm cười rạng rỡ, khuôn mặt hơi ngăm đen càng khiến hàm răng trắng tinh của nàng nổi bật hơn. Vị tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt đã nhận lễ vật của nàng, như vậy các nàng chính là bằng hữu.

---

Bầu không khí trong phòng ngủ có chút ngưng trọng.

Nam Cung Tĩnh Nữ kể chuyện Huệ Quý phi hoăng thệ, họa vu cổ và thánh chỉ của Nam Cung Nhượng cho Tề Nhan nghe. Nàng chỉ thuật lại những gì nàng nhìn thấy, không đề cập đến những suy đoán sởn tóc gáy kia.
Tề Nhan yên lặng nghe Nam Cung Tĩnh Nữ nói, ánh mắt nàng thâm trầm.

Nàng nhìn chằm chằm vào Nam Cung Tĩnh Nữ, hỏi: "Điện hạ cũng cảm thấy chuyện này chính là như vậy sao?"

Nam Cung Tĩnh Nữ như ngừng thở: Quả nhiên, Tề Nhan cũng nghĩ như nàng!

"Ta...muốn nghe xem ngươi nghĩ thế nào."

Nam Cung Tĩnh Nữ còn tưởng rằng Tề Nhan sẽ từ chối, chỉ khi nào nàng đồng ý giữ bí mật thì người nọ mới bằng lòng mở miệng.

Tề Nhan hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp: "Theo thần thấy, việc này chắc chắn có ẩn tình. Dù cho xảy ra họa vu cổ, người khởi xướng chắc chắc không thể là Huệ...phi nương nương."

Nam Cung Tĩnh Nữ sụt sịt: "Ý ngươi là, có người giá họa cho Huệ phi nương nương sao? Vậy thì tại sao phụ hoàng không tra xét? Ngay cả chúng ta đều có thể nghĩ được chuyện này..."

Tề Nhan cong cong khóe miệng, thần sắc nàng có chút lạnh lùng: "Điện hạ...không nghĩ tới sao? Hay là người không muốn nghĩ sâu xa?"
Tâm Nam Cung Tĩnh Nữ đã lạnh, nàng cố bình tĩnh hỏi: "Ngươi có ý gì..."

Tề Nhan: "Phóng mắt khắp hậu cung, có bao nhiêu người biết được sinh thần của bệ hạ? Hơn nữa, Đại hoàng tử điện hạ đã qua đời hơn một năm, còn giữ con rối thuật vu cổ...thì có chút giấu đầu lòi đuôi."

Nam Cung Tĩnh Nữ dời mắt: "Bản cung không tin, vu cổ là tà thuật, phụ hoàng không có khả năng tự dùng lên người mình!"

Tề Nhan rũ mắt: "Sao điện hạ biết con búp bê kia có viết sinh thần của bệ hạ? Người đã xem qua chưa? E rằng chỉ có một mình bệ hạ nhìn thấy, có đúng không?"

Nam Cung Tĩnh Nữ trừng to hai mắt. Dường như, suy đoán của Tề Nhan càng tới gần sự thật, hơn nữa cũng giải thích được những nghi hoặc trước đây của nàng.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Sao có thể như vậy được...Nhị ca và Tứ ca chính là cốt nhục của phụ hoàng kia mà!"
Tề Nhan nhướng mày, bình tĩnh nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ: "Thần bị giam giữ trong bốn bức tường, giương mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy một góc trời... Không bằng điện hạ tự hỏi bản thân mình xem?"

Nam Cung Tĩnh Nữ rùng mình, nàng cảm giác như mình không thể nào chối cãi được nữa.

Dường như đôi mắt màu hổ phách trước mặt có thể nhìn thấu tất cả.

Dường như, những gì nàng cố tình che giấu, những gì nàng bất đắc dĩ giấu giếm...đều không thể tránh khỏi đôi mắt ấy.

Nam Cung Tĩnh Nữ vốn tưởng rằng mình sớm không còn là Ngô hạ A Mông [1], nhưng nàng lại phát hiện, nàng vẫn không bằng một góc của Tề Nhan...

[1] Ngô hạ A Mông: Lã Mông ban đầu ít học, kiến thức nông cạn, bị mọi người chê cười, gọi là "Ngô hạ A Mông". Tôn Quyền thấy Lã Mông không có điều kiện học hành nhiều, chủ yếu tiến thân bằng võ nghiệp đánh trận chém gϊếŧ nên khuyên Lã Mông dù việc quân có bận rộn đến đâu thì cũng nên giành ít thời gian đọc sách để có kiến thức, biết chữ nghĩa. Lã Mông ngẫm thấy có lý nên nghe theo, nhưng không ngờ ông học nhanh hiểu rộng, nhanh chóng trở thành một bậc tướng quân đại tài. Chính điều này khiến cho Lỗ Túc, người trước đây rất coi thường Lã Mông đã phải thay đổi cách nhìn. Thây vậy, Lã Mông cười nói "kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau thì nên rửa mắt mà nhìn."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi