KÍNH VỊ TÌNH THƯƠNG

Chương 138: Thế gian nào có biện pháp vẹn cả đôi đường

Nam Cung Tĩnh Nữ quay mặt đi. Ở góc mà nàng không thể nhìn thấy, Tề Nhan chợt mỉm cười.

Mặc dù Nam Cung Tĩnh Nữ không tiết lộ "bí mật" ấy, nhưng Tề Nhan vẫn có thể đoán được một chút. Ba năm trước, khi thánh chỉ ghi tạc Tề Ngọc Tiêu dưới gối Trăn Trăn công chúa được ban xuống, Tề Nhan đã nhìn ra manh mối.

Trước đây, nét chữ của Nam Cung Tĩnh Nữ rất cẩu thả, lần đầu tiên Nam Cung Tĩnh Nữ nghiêm túc tập viết là học theo nét chữ của Mục Dương cư sĩ. Dù cho khí khái nét chữ có kém một chút, nhưng sao Tề Nhan có thể không nhận ra được chứ?

Tề Nhan đã nghi ngờ từ khi đó, nhưng dẫu sao vẫn không có tận mắt nhìn thấy, cho nên nàng cũng dám kết luận. Có lẽ là Nam Cung Nhượng không khoẻ, cho nên hắn mới để Nam Cung Tĩnh Nữ viết thay?


Hoặc là...dưới cơn thịnh nộ, Nam Cung Tĩnh Nữ tự mình viết thánh chỉ, sau đó khẩn cầu Nam Cung Nhượng ấn ngọc tỷ lên để cảnh cáo nàng.

Ba năm nay, mỗi một tấu chương Tề Nhan dâng lên đều do Nam Cung Tĩnh Nữ hồi đáp, mà bình phong và rèm châu trên triều đình...

Hôm nay, Tề Nhan cố ý dậy thật sớm, nàng bớt thời giờ đi tới chính điện chính là vì muốn chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng mình có được đáp án.

Ở trong mắt Tề Nhan, cái cớ Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ ra quả thật là có trăm ngàn chỗ hở.

Ba năm qua, dường như Nam Cung Nhượng rất khỏe, ngày ngày hắn đều lên triều, thỉnh thoảng còn sẽ lộ diện. Ngay cả một Thái thú địa phương như nàng còn biết chuyện này, thì cớ sao một công chúa sống trong hoàng cung lại không biết được đây? Như vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ chọn giờ lâm triều để thỉnh an ai?


Đáp án chỉ có một: Nam Cung Tĩnh Nữ ăn mặc lộng lẫy đi ra ngoài căn bản không phải vì thỉnh an, mà là vì đi lâm triều. Quả nhiên, người ngồi sau bình phong ba năm nay chính là...nàng ấy!

Nhưng Tề Nhan không thể không thừa nhận: Nam Cung Tĩnh Nữ thật sự trưởng thành. Dẫu cho có tình huống bất ngờ xảy ra, nàng ấy vẫn có thể xử lý thích đáng. Hơn nữa, khi các nàng ở cùng một chỗ, Tề Nhan cũng rất khó đọc được cảm xúc trên khuôn mặt Nam Cung Tĩnh Nữ.

Tề Nhan thầm than nhẹ một tiếng: Không ngờ Nam Cung lão tặc yêu thương đích nữ đến mức như vậy. Dẫu cái gọi là tông tự truyền thừa là một việc vô cùng cổ hủ, nhưng hắn vẫn cứ khăng khăng mở ra một tiền lệ chưa từng có... Chỉ là, không phải Nam Cung Nhượng không có con nối dõi, ngược lại mấy nhi tử của hắn đều không tầm thường hay bất tài. Nam Cung Tĩnh Nữ phải làm sao để ngồi lên vị trí kia đây?


Đột nhiên! Tề Nhan chợt nghĩ đến một suy đoán rất đáng sợ. Chẳng lẽ, người lên kế hoạch cho vụ án vu cổ chính là Nam Cung Nhượng?!

Nghĩ đến đây, mí mắt Tề Nhan chợt co giật. Lúc trước nàng cũng cảm thấy việc này kỳ quặc, chắc chắn là có ẩn tình, nhưng nàng không ngờ rằng chân tướng sẽ là như vậy!

Nam Cung Nhượng mượn vụ án vu cổ để giam cầm hai vị hoàng tử có thế lực mẫu gia lớn nhất, hoàn toàn đoạt mất quyền thừa kế của bọn họ. Sau đó...hắn lại mệnh Ngũ hoàng tử làm hoàng tử giám quốc, để Tam hoàng tử làm quan chủ khảo vụ án vu cổ, mặc đối phương "quang minh chính đại" đánh vỡ sự cân bằng trong triều và xếp thế lực của mình. Không những vậy, hắn còn âm thầm treo đầu dê bán thịt chó, để Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi sau rèm che nhìn nghêu cò tranh nhau.
Tề Nhan híp mắt, nàng nhàn nhạt thở ra một hơi, suy nghĩ: Ở thời điểm mấu chốt như vậy, vị công chúa điện hạ này triệu nàng hồi kinh là vì mục đích gì?

Ngón tay Tề Nhan giấu ở trong tay áo rộng khẽ cử động, thì ra là thế.

Nghĩ thông suốt tất cả điểm mấu chốt trong đó, đôi mắt màu hổ phách của Tề Nhan hơi sáng lên, ánh mắt nàng nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ cũng thay đổi.

Điện hạ, hóa ra ngươi muốn ta làm quân cờ trong triều của ngươi. Ngươi quả nhiên đã trưởng thành.

Tề Nhan nhìn sườn mặt của Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng cảm giác tựa như lồng ngực nàng đang bị xé rách.

Mười sáu năm, Vị Quốc đã huỷ diệt thảo nguyên mười sáu năm. Có lẽ, những hung thủ trên triều đình Vị Quốc đã sắp quên chuyện này...

Mục tiêu của Tề Nhan chưa bao giờ thay đổi. Nàng muốn huỷ diệt triều đình Vị Quốc, khiến hung thủ năm đó nợ máu trả bằng máu, còn có...trong quá trình báo thù, nàng muốn dùng hết khả năng của mình để bảo vệ nữ nhi của kẻ thù. Mãi đến khi cát bụi đều lắng xuống...nàng sẽ tự mình kết liễu nàng ấy, kết liễu một sinh mệnh có nguyên tội.
Nhưng mà...Tề Nhan chưa bao giờ ngờ được, Nam Cung Tĩnh Nữ vậy mà sẽ trở thành "trở ngại" lớn nhất trên con đường báo thù của nàng.

Nam Cung Tĩnh Nữ nhận ra Tề Nhan đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng bất chợt xoay đầu qua.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tề Nhan giấu đi cảm xúc trong mắt, nàng cười nói: "Điện hạ, gần đây có một việc khiến thần rất bối rối. Điện hạ có thể góp ý cho thần được không?"

Nam Cung Tĩnh Nữ cũng hứng thú. Rốt cuộc thì chuyện gì có thể khiến người này khó xử như vậy?

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nói ta nghe một chút xem."

Tề Nhan trầm ngâm trong giây lát, nói: "Tấn Châu phủ mà thần quản lý có một quận, mẫu gia của thê tử Quận thừa chiếm ruộng để xây dựng một từ đường. Tấn Châu vốn khó khăn, dân cư thưa thớt nên cũng không có gì đáng ngại. Nhưng mấy năm nay bá tánh lục tục quay về, ngoài ra dân chúng ở các châu phủ xung quanh cũng dời đến, việc canh tác lập tức trở nên khẩn trương. Không khéo là mẫu gia của thê tử Quận thừa chiếm đoạt ruộng của người khác. Khi thần đến điều tra và nghe ngóng, hộ nông dân này đã đến nha phủ để cáo trạng. Thần nên làm như thế nào?"
Nam Cung Tĩnh Nữ không ngờ Tề Nhan lại hỏi một vấn đề đơn giản như vậy, nàng có chút thất vọng, nhưng nàng vẫn nghiêm túc trả lời: "Nông Điển triều ta đã sớm có quy định, nông hộ có thể xây dựng từ đường trên đồng của mình, nhưng không được vượt quá một mẫu. Người không có ruộng thì không được chiếm ruộng của người khác dù có bất cứ lý do gì đi chăng nữa, nhưng bọn họ vẫn có thể mua ruộng sau khi được quan phủ chứng thực, sau đó tiếp tục giải quyết."

Tề Nhan lại hỏi: "Nhưng gia đình này đã bán phần lớn khế đất của mình trên đường lẩn trốn, hiện giờ chỉ còn lại một mảnh đất nhỏ. Sau khi trừ đi thuế má, thu hoạch một năm của họ đủ để một nhà ba người sinh sống, nhưng đệ đệ của thê tử Quận thừa đã chiếm một mẫu ruộng. Nếu như bán, hộ nhà nông kia thậm chí không trả nỗi thuế má, nam tử trong nhà đều phải đi làm tá điền để trả thuế."
Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày: "Vậy thì...để cho nhà Quận thừa đổi đất, hoặc là đưa cho nhà nông chút bạc để họ chuyển đến nơi khác."

Tề Nhan cười cười: "Điện hạ có điều không biết, mảnh đất nhỏ này nằm trên núi, bởi vì có hướng phong thuỷ tốt nên mới được tu sửa làm từ đường. Nhà nông này sống ở núi, hắn cảm thấy mình đã lớn tuổi, không muốn mỗi ngày đều phải đi bộ nửa canh giờ xuống núi để cày ruộng. Hắn đập vỡ đầu ở nha môn, cũng vẫn không chịu bán."

"Này..." Cái này, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng bị làm khó.

Tề Nhan uống một hớp nước trà, tiếp tục nói: "Nhưng vấn đề thần muốn hỏi điện hạ cũng không phải là chuyện này. Đệ đệ nhà Quận thừa chiếm đoạt ruộng của người khác, vi phạm Nông Điển của triều ta, theo luật thì phải phạt ba mươi trượng trước dân chúng, còn phải giam giữ ba tháng."
Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy..."

Ai ngờ Tề Nhan lại nói: "Nhưng vấn đề thứ hai lại xuất hiện. Nhà nông kia không chịu đổi ruộng, cho nên bọn họ đạp đổ từ đường... Thê tử kết tóc của Quận thừa vậy mà mặc áo tang đứng trước từ đường. Bà ta đặt dao găm lên cổ mình, cũng trách móc Quận thừa vong ân phụ nghĩa ở trước mặt mọi người, phá hư gia nghiệp của mẫu gia bà ta. Thú vị chính là vị Quận thừa này là người bám váy thê tử. Năm xưa, hắn thi nhiều lần nhưng vẫn không đỗ đạt, hắn lên kinh thành thi hết lần này đến lần khác, đến nỗi nhà hắn cũng chỉ còn lại bốn bức tường. Chính thê hắn không những không chê hắn mà còn mang theo của hồi môn phong phú gả cho hắn. Quận thừa nhiều lần không đỗ đạt, cũng là bà ấy lần lượt an ủi hắn, bán của hồi môn lấy tiền cho hắn đi thi nên hắn mới có ngày hôm nay. Quận thừa vừa không muốn làm chính thê tổn thương, vừa không thể cãi lại mệnh lệnh của ta, cho nên hắn đành phải đi cả đêm đến nha môn châu phủ, quỳ xuống đất khóc lóc kể lể, tình ý chân thành tự tự đề huyết. Điện hạ...người nói xem, thần phải làm như thế nào?"
Lần này Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không biết đáp thế nào, nàng mấy độ muốn nói lại thôi.

Tề Nhan còn ngại không đủ, tiếp tục nói: "Vị lão bá bị chiếm ruộng cũng có một vị thê tử kết tóc cùng hắn vượt qua sóng gió suốt năm mươi năm, nhưng vì bệnh mà bà ấy phải nằm trên giường. Cũng may trời xanh thương hại lão bá, sau núi nơi mà bọn họ ở có vị thuốc mà thê tử hắn cần. Lão bá đã gần bảy mươi, trong nhà chỉ có một nhi tử điên điên khùng khùng. Cứ mỗi lần phát bệnh, người nhi tử kia thậm chí không nhận ra gia đình của mình. Nếu dọn xuống chân núi, e rằng lão bá thật sự không thể cày ruộng hay hái thuốc."

Nam Cung Tĩnh Nữ cảm động, nàng thử thương lượng: "Nếu không...quan phủ đưa chút bạc an trí một nhà lão bá được không?"

Tề Nhan nhoẻn miệng cười, nụ cười của nàng ấm áp đến nỗi hòa tan băng tuyết.
Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn còn giữ được phần thiện lương hiếm thấy này...

Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy gò má mình nóng lên, nàng siết chặt tay rồi lại thả lỏng, chờ Tề Nhan cho mình một đáp án.

Lúc này, nàng đã không còn khinh thường Tề Nhan như lúc nãy. Nàng không ngờ việc nho nhỏ thế này sẽ xuất hiện nhiều ẩn tình như vậy, hơn nữa hai bên đều làm người ta động dung khó xử, thật sự là khó có thể lựa chọn.

Nếu để nàng phán quyết, hẳn là nàng sẽ giao từ đường cho nhà Quận thừa, lấy đó ngợi khen thê tử Quận thừa thâm minh đại nghĩa. Sau đó, nàng sẽ ban thưởng bạc cho nhà lão bá để họ sống yên lúc tuổi già, xem như là đền bù.

Nàng nói ý tưởng của mình ra, Tề Nhan lại lắc đầu và dịu dàng giải thích: "Điện hạ...có biết thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội [1] hay không? Lão nhân gia đã lớn tuổi, bỗng dưng có nhiều bạc thì khó tránh khỏi sẽ bị kẻ xấu mơ ước. Hơn nữa, một khi có tiền lệ, e rằng sẽ có vô số chuyện như thế xảy ra. Chiếm ruộng để xây từ đường không những bị phạt mà còn có bạc, cơ hội tốt như vậy biết đi đâu mà tìm?"
[1] Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại. Câu tục ngữ còn mang hàm ý người thường không có tội, tội của họ là mang thứ cao hơn thân phận của mình. Tội ở đây là "dám" sở hữu thứ vượt quá khả năng có thể bảo vệ của mình. Có được trân bảo mà không biết giữ mình giữ miệng chỉ là cái cớ để người ta hại.

Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc, Tề Nhan tiếp tục nói: "Điện hạ xuất thân tôn quý, lại sống ở thâm cung lâu nay, phẩm hạnh của người tất nhiên bá tánh bình thường không thể so. Ở dân gian, có đôi lúc, một văn tiền cũng đáng để người ta đánh gϊếŧ nhau."

Nam Cung Tĩnh Nữ mím môi: "Ngươi...ý ngươi là bản cung không biết dân gian khó khăn sao?"

Tề Nhan thầm bật cười: Quả nhiên là đã trưởng thành. Lúc trước, nếu Nam Cung Tĩnh Nữ nghe được những lời này, nàng ấy sẽ cho rằng nàng đang khen nàng ấy, nói không chừng còn sẽ đắc ý mấy ngày đây.
Tề Nhan dịu dàng dỗ dành: "Sao có thể như vậy được. Có một số việc, thần cũng trở về dân gian thì mới ngộ ra đạo lý đấy."

Lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ mới dễ chịu một chút, nàng thấp giọng hỏi: "Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ? Cuối cùng ngươi giải quyết như thế nào?"

Tề Nhan thôi cười, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt Nam Cung Tĩnh Nữ, nghiêm túc nói: "Thần làm theo nếp, lệnh Quận thừa dẫn người đẩy ngã từ đường, trả ruộng lại cho nguyên chủ, cũng hạ lệnh không cho bất cứ ai gây khó dễ nhà lão bá."

Nam Cung Tĩnh Nữ kinh hô, hỏi: "Vậy thì thê tử của Quận thừa thì sao, bà ấy như thế nào?"

Tề Nhan than nhẹ một tiếng: "Không ngờ phụ nhân kia cũng là liệt nữ, bà ấy thật sự tự vẫn tại chỗ, máu văng cao ba thước."

Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ có chút không đành lòng, nàng lẩm bẩm: "Sao ngươi lại lệnh Quận thừa đi, đổi thành người khác cũng được mà."
Tề Nhan bình tĩnh đáp: "Đó là chức trách và sứ mệnh của hắn, không phải sao?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nhưng mà..."

Tề Nhan: "Điện hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Hả?"

Tề Nhan: "Thần cả gan hỏi điện hạ, nếu người là Quận thừa phu nhân, Quận thừa tuân theo luật pháp và sứ mệnh đẩy ngã tổ tông cơ nghiệp của người, người sẽ làm thế nào?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta..."

Tề Nhan: "Điện hạ không cần vội vã trả lời thần, chuyện này cũng khiến thần bối rối thật lâu. Không bằng mời điện hạ nghĩ lại, nghĩ kỹ rồi hẵng nói cho thần."

Tề Nhan cắt ngang lời Nam Cung Tĩnh Nữ, thật sự thì nàng cũng không muốn nghe đáp án. Vụ án tử này có thật, nhưng "ẩn tình" trong đó đều do Tề Nhan bịa ra.

Nàng cũng không biết vì sao mình sẽ bịa ra một câu chuyện như vậy để làm khó Nam Cung Tĩnh Nữ. Có lẽ là vì nàng không kiềm được cảm giác áy náy trong lòng, cho nên mới "nhắc nhở" nàng ấy lần cuối trước khi nàng động thủ.
Điện hạ, nếu có một ngày ta cũng muốn lật đổ cơ nghiệp của Nam Cung tộc, ngươi sẽ làm thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi