KÍNH VỊ TÌNH THƯƠNG

Chương 155: Hoài bích kỳ tội bất do nhân

Tựa đề xuất từ câu tục ngữ "thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội" (kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội). Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại. Ngoài ra nó còn ám chỉ những người tài thường bị ghen ghét, đố kị.

---

Nam Cung Tĩnh Nữ rời khỏi chỗ ở của Nam Cung Nhượng, nàng bước lên kiệu liễn đi thẳng đến Vị Ương cung.

Từ sau khi Tề Nhan sinh bệnh, Nam Cung Tĩnh Nữ đã dời tẩm điện của Tề Nhan sang một thiên điện bên cạnh chủ điện, như vậy để nàng tiện chăm sóc và đến thăm.

Cung tì: "Tham kiến điện hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Phò mã có ở trong phòng không?"

Cung tì: "Người đang ở bên trong."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi đi đi, không cần phải hầu hạ."


Cung tì: "Vâng."

Nam Cung Tĩnh Nữ bước vào, trong tẩm điện rất là yên tĩnh. Lúc này nàng mới nhớ Tề Nhan vừa từ sân thi về, nhất định là vô cùng mệt mỏi. Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức thả chậm bước chân, im lặng vòng qua bình phong, Tề Nhan quả nhiên đã ngủ.

Nam Cung Tĩnh Nữ di chuyển cái ghế tròn và ngồi bên cạnh mép giường, ngắm nhìn người đang ngủ say.

Tề Nhan ngủ thật sự trầm, dưới mắt người nọ hơi xanh đen. Nửa tháng không gặp, dường như Tề Nhan lại gầy hơn trước.

Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày, nàng đang nghĩ xem nội đình còn có thứ gì tốt để tẩm bổ cho Tề Nhan...

Lúc này Tề Nhan mang cho nàng cảm giác khác hẳn với ngày thường. Đôi mắt kỳ lạ kia khép lại, ngũ quan toát ra chút ngạnh lãng, hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ hào hoa phong nhã trước kia...

Nam Cung Tĩnh Nữ chợt nhớ đến lời Nam Cung Nhượng dặn dò, trái tim nàng đập loạn nhịp, gương mặt trắng nõn cũng nhàn nhạt ửng hồng.


"Nền tảng lập quốc sao..."

Nhắc mới nhớ, bọn họ đã thành thân bảy năm, nhưng vòng đi vòng lại đến hôm nay cũng chưa từng đi đến bước cuối cùng.

Ban đầu là nàng tùy hứng, còn người này mọi cách nhân nhượng...

Nàng nhớ, có một ngày Tề Nhan đè nàng lên giường, còn bị nàng tát cho một cái. Sau đó, quan hệ giữa hai người bọn họ lạnh nhạt một khoảng thời gian, lúc sau lại hòa hảo như lúc ban đầu, thậm chí còn có vài lần thân mật.

Ngay khi Nam Cung Tĩnh Nữ chuẩn bị giao mình cho đối phương thì Tề Nhan bị phái ra ngoài, lúc về còn bí mật dẫn theo một nữ tử, thậm chí là có hài tử cùng với nàng ta. Cho dù có bị bãi quan hay cấm túc, Tề Nhan cũng muốn giữ nàng ta lại.

Những ngày tháng ấy, Nam Cung Tĩnh Nữ thậm chí nghĩ tới chuyện hòa li, nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể nhẫn tâm làm vậy.


Người đang ngủ say trước mặt rất đặc biệt với Nam Cung Tĩnh Nữ. Vì vậy, dẫu cho người nọ có phạm sai lầm, Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn không nỡ buông tay. Nàng sợ chỉ cần buông Tề Nhan ra...cả đời này nàng sẽ không tìm thấy một Tề Nhan thứ hai.

Tựa như những gì Nam Cung Xu Nữ từng nói: Cuộc đời của một người quá dài.

Đọc sách nhiều rồi, lòng dạ Nam Cung Tĩnh Nữ cũng rộng rãi hơn. Tuy vẫn rất đau lòng cũng như không thể bỏ được lòng tự tôn, nhưng nàng cũng hiểu: "Con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm".

Hôm ấy trời bất chợt đổ mưa to, Tề Nhan đuổi theo, kéo tay nàng chạy về, còn có dáng vẻ người nọ ôm nàng khóc thút thít trong đêm, tất cả đều hòa tan hàn băng trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ.

Tề Nhan không có quay về tư trạch, như vậy càng khiến Nam Cung Tĩnh Nữ có lý do cho Tề Nhan một cơ hội. Hơn nữa, ngọn lửa bao trùm phò mã phủ kia, hiện tại nghĩ lại Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn rất sợ hãi. Sau lần này...nàng đã thấu hiểu sâu sắc cái gì gọi là sớm tối họa phúc. Nếu cứ bám riết lấy quá khứ thì người phải chịu tra tấn chính là các nàng.
Nam Cung Tĩnh Nữ đắp chăn cho Tề Nhan và chỉnh lại tóc mái giữa trán cho đối phương. Nàng yên tĩnh ngồi ở mép giường nhìn Tề Nhan nửa canh giờ, sau đó mới chịu đứng dậy rời đi.

Rời khỏi tẩm điện, Nam Cung Tĩnh Nữ nói với Trần Truyện Tự, người đang canh gác ở cửa: "Ngươi đến Cam Tuyền cung bẩm báo với phụ hoàng một tiếng, Tề Nhan mới từ sân thi về nên vô cùng mỏi mệt, không thể kiến giá... Mấy ngày nữa bản cung sẽ cùng phò mã đi bái kiến phụ hoàng."

Trần Truyện Tự: "Vâng."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đúng rồi, chuyện lần trước ta bảo ngươi điều tra như thế nào rồi?"

Trần Truyện Tự tiến về phía trước, thấp giọng đáp: "Có manh mối."

Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ sáng lên: "Ồ? Quay về thì đến thư phòng tìm bản cung."

Trần Truyện Tự: "Vâng."

---

Một nơi hẻo lánh ở kinh thành.

Bức tường cao bằng gạch xanh ngói trắng bao quanh một khoảnh sân vô cùng rộng rãi, ngay cửa ra vào có một cặp sư tử đá cao bằng người, hai bên là bốn gã gia đinh tráng kiện. Bọn họ giắt loan đao bên hông, cầm một cây gậy trong tay để canh gác. Ngoài ra còn có hai nhóm gia đinh tuần tra xung quanh bức tường từ nhiều hướng khác nhau, bọn họ cũng là những nam tử khỏe mạnh cầm gậy, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác.
Xung quanh cái sân này không có thương hộ, càng không có nhà nào. Ở một nơi tấc đất tấc vàng như kinh thành, đây cũng coi như là kỳ cảnh.

Tấm biển của ngôi nhà càng không bám vào một khuôn mẫu, đó là một tấm ván gỗ đen nhánh chỉ ghi hai chữ "nhã cư", cũng không để rõ dòng họ của chủ nhân.

Đột nhiên, gia đinh ở cửa chạm lên chuôi đao, gia đinh tuần tra cũng nhanh chóng tiến đến gần cửa.

Một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến, không đợi xe ngựa dừng lại, bốn gã gia đinh lập tức vọt tới. Một người kéo tròng ngựa, một người kéo xa phu xuống, còn hai người kia thì chia nhau đứng bên trái và bên phải xe.

Gia đinh: "Người nào?"

Người trong xe ngựa hắng giọng, hắn xốc một góc màn xe lên, đưa một cái bái thiếp màu đỏ thắm ra.

Thần sắc của gia đinh hơi hòa hoãn, hắn cầm lấy bái thiếp: "Xin chờ một lát, tiểu nhân đi xin chỉ thị của gia chủ."
---

Một lát sau, gia đinh đã quay trở lại, hắn vừa vẫy tay thì đã có người dắt xe ngựa đến cửa sau. Sau khi vào cửa sau, người bên trong mới xốc màn xe lên và nhảy xuống xe ngựa.

Công Dương Hòe mặc một bộ TSm màu trắng, gia đinh chắp tay với hắn: "Đắc tội, chủ nhân nhà ta mời Nhị gia đến thư phòng."

Công Dương Hòe: "Làm phiền."

Không cần gia đinh dẫn đường, Công Dương Hòe lập tức đi đến thư phòng, dường như hắn rất quen thuộc tòa nhà này.

Bên ngoài tòa nhà được canh gác nghiêm ngặt, nhưng bên trong thì hầu như không có gia đinh hay nha hoàn nào. Theo bước chân di động, thần sắc của Công Dương Hòe cũng biến hóa nhiều lần, từ ban đầu vui cười đến ngưng trọng, đi vào cửa thư phòng hắn lại lần nữa quay về dáng vẻ bình thản.

Hắn dừng chân, chỉnh lại quần áo rồi mới gõ cửa thư phòng.
"Vào đi."

Công Dương Hòe đẩy cửa bước vào, Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt ngồi ngay ngắn ở sau án thư, trên bàn là một tờ giấy, bên cạnh ghế dựa là một cây nạng đen nhánh.

Công Dương Hòe vén vạt áo và quỳ gối trước án thư: "Thần Công Dương Hòe, tham kiến Ngũ điện hạ."

Nam Cung Đạt "ừ" một tiếng, sau một lúc lâu mới dời mắt khỏi tờ giấy. Hắn lạnh lùng nói: "Nói đi, sao lại thế này?"

Công Dương Hòe lập tức đổ mồ hôi lạnh, hắn tất nhiên biết Nam Cung Đạt đang muốn nói tới chuyện gì. Bởi vì Tề Nhan đột nhiên đề nghị chủ khảo được vẽ hai vòng đỏ nên kế hoạch của Nam Cung Đạt bị phá đám, nhiều ứng viên được chọn trước đó đều không giành được thứ hạng cao...

Nam Cung Đạt: "Hả?"

Công Dương Hòe dập đầu lên mặt đất: "Điện hạ dung bẩm..."

Sau đó, Công Dương Hòe thuật lại tất cả những gì xảy ra trong sân thi, hắn giương mắt nhìn sắc mặt Nam Cung Đạt rồi tiếp tục nói: "Lần này...tuy kế hoạch của điện hạ bị quấy rầy, nhưng Tam hoàng tử cũng bị tổn thất không nhỏ, Lục Bá Ngôn còn suýt chút nữa cãi nhau với Tề Nhan."
Nam Cung Đạt cười lạnh: "Nói như vậy, bản cung còn phải cảm ơn hắn sao?"

Công Dương Hòe không dám trả lời, qua một hồi lâu Nam Cung Đạt mới mở miệng, hỏi: "Chuyện lần trước bản cung dặn sao rồi?"

Công Dương Hòe: "Hồi điện hạ, lần trước phò mã phủ đột nhiên cháy, Tề Duyên Quân đã dọn vào Vị Ương cung. Thần đã gửi bái thiếp vài lần, nhưng nghe nói hắn bệnh nặng, Trăn Trăn điện hạ hạ chỉ phong tỏa Vị Ương cung, không cho bất cứ ai đến thăm hỏi... Lúc kỳ thi diễn ra, Lục Bá Ngôn vẫn luôn ở bên cạnh, thần vẫn chưa có cơ hội nói."

Nam Cung Đạt: "Bản cung nghe nói ngươi rất thân với Tề Nhan, theo ý kiến của ngươi, việc này có khả năng thành công hay không?"

Công Dương Hòe cẩn thận đáp: "Thần không nắm chắc. Tất cả người nhà của Tề Duyên Quân đều gặp nạn trong dịch bệnh, hiện giờ hắn cô độc một mình, Trăn Trăn điện hạ có thân phận tôn quý, có rất nhiều việc không cần hắn lo liệu. Hơn nữa, tính tình hắn đạm bạc, khả năng thành công rất thấp."
Nam Cung Đạt: "Như vậy là thất bại?"

Công Dương Hòe: "Thần nguyện dốc hết sức thử một lần."

Nam Cung Đạt: "Dốc hết sức? Ngươi cho rằng hắn là ai? Mấy năm nay vị muội muội kia của ta vô cùng thần bí, nếu Tề Nhan không muốn quy thuận thì chuyện này rất có thể sẽ bại lộ. Nếu phụ hoàng biết thì chẳng phải bản cung sẽ rất bị động sao? Tuy hiện giờ lão nhân gia hắn đang sinh bệnh, nhưng thứ mà phụ hoàng ghét nhất chính là kết bè kết cánh."

Công Dương Hòe: "Ý của điện hạ là...?"

Nam Cung Đạt: "Ngươi đứng lên nhìn cái này đi."

Công Dương Hòe: "Vâng."

Hắn đi tới bên cạnh Nam Cung Đạt, trên án thư có đặt bản sao danh sách người trúng cử, còn có một tấu chương màu đỏ thắm.

Nam Cung Đạt đưa tấu chương cho Công Dương Hòe: "Đây là tấu chương Thôi Ngự sử buộc tội Tề Nhan, nhưng chỉ bằng vào cái này còn chưa đủ, bản cung muốn ngày mai ngươi phải cùng Thôi Ngự sử buộc tội chủ khảo kỳ thi hội Tề Nhan!"
Công Dương Hòe hoảng hốt, bàn tay cầm tấu chương đều run lên.

Thôi Ngự sử nổi tiếng là người cứng xương mạnh miệng ở Vị Quốc. Hắn đi lên từ hai bàn tay trắng, bác học đa tài, từng dựa vào năng lực của mình buộc tội thái úy Lục Quyền lợi dụng chức quyền cầm binh vào mười năm trước. Cuối cùng bệ hạ phải ra mặt hoà giải, phạt thái uý không ít bạc mới khiến việc này chìm xuống. Tuy quan phẩm của lão đại nhân này không cao, nhưng không ai dám đắc tội hắn.

Tấu chương này khẳng khái lên án Tề Nhan lợi dụng chức vị quan chủ khảo để dìu dắt học sinh Tấn Châu, lấy quyền mưu âm thầm kết đảng, cô phụ thánh quyến.

Nam Cung Đạt: "Lần hội khảo này, học sinh Tấn Châu chiếm rất nhiều, một phần ba người ghi danh bảng vàng đều là học sinh Tấn Châu. Bản cung còn nghe nói, Tề Nhan ra đề đại nghịch bất đạo, việc này có thật hay không?"
Công Dương Hòe lập tức quỳ xuống: "Điện hạ, tuy Tề Duyên Quân chưa chắc quy phục, nhưng lấy tính tình của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đứng về phía Tam hoàng tử, bằng không Lục Bá Ngôn cũng sẽ không nhằm vào Tề Nhan. Hơn nữa, thần lấy nhân cách của mình đảm bảo Tề Duyên Quân tuyệt đối sẽ không lợi dụng chức vị để tư lợi, tuy đề thi có chút khác người, nhưng..."

Nam Cung Đạt liếc nhìn Công Dương Hòe: "Đoạt đích tiến hành đến bước này, ta không cho phép có sai lầm xảy ra. Ngươi yên tâm...Tề Nhan vẫn là hoàng thân, dù cho các ngươi cùng nhau buộc tội hắn, nhiều nhất cũng chỉ bị bãi quan mà thôi, cũng sẽ không lấy mạng hắn. Bản cung cũng rất thưởng thức tài hoa của Tề Nhan, đợi đến khi bản cung bước lên ngai vàng lại bắt đầu dùng hắn cũng không muộn. Nhưng hiện tại...vẫn nên để biến số này thành thành thật thật ở nội đình cho thỏa đáng."
Công Dương Hòe mới không tin lời Nam Cung Đạt, chỉ có từng tiếp xúc mới hiểu: Nam Cung Đạt căn bản không ôn hòa và khiêm tốn như vẻ ngoài. Hắn trời sinh có tật, cho nên hắn mẫn cảm hơn người bình thường, tâm tư tỉ mỉ mà tâm địa cũng càng ác hơn.

Nhưng mà...hiện tại hối hận đã muộn.

Tấu chương buộc tội này vừa được dâng lên, có Thôi ngự sử xung phong thì nhất định sẽ có người bỏ đá xuống giếng. Đề thi Tề Nhan đưa ra rất có khả năng sẽ thành chuyện lớn!

Công Dương Hòe hít sâu một hơi, cầu xin: "Điện hạ có thể cho thần thêm ba ngày được không?"

Nam Cung Đạt: "Sao?"

Công Dương Hòe: "Thần nguyện ý tận lực thử một lần, để Tề Duyên Quân thể hiện lập trường của mình càng sớm càng tốt."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi