KÍNH VỊ TÌNH THƯƠNG

Chương 158: Âm thầm phụng mệnh thánh chỉ

"Buồn cười, thật sự là quá lộng quyền."

"Tề Nhan không biết ơn của Thánh Thượng, còn tham lam làm ra những chuyện này. Tội này đáng chém!"

"Thần đề nghị đẩy tội thần Tề Nhan ra ngoài trường thi để tử hình, rửa sạch lời đồn!"

"Thần thấy nên phế bỏ kết quả hội khảo lần này, chọn ngày khác để thi lại."

Nam Cung Đạt: "Tề Nhan...ngươi quý vì hoàng thân, bản cung..."

Trước khi "đậy nắp quan tài mới luận định" [1], cuối cùng thì Tề Nhan cũng chịu đứng ra. Nàng hành lễ với Nam Cung Đạt ở trên cao, lại chắp tay với Thôi Ngự sử, người có quan giai thấp hơn nàng.

[1] Đậy nắp quan tài mới luận định: muốn đánh giá ai tốt xấu, công tội thế nào thì phải chờ đến khi người ấy chết đã.

Tề Nhan: "Theo Thôi đại nhân, bản quan phạm phải tội gì?"


Thôi Ngự sử lui về sau một bước và kéo rộng khoảng cách giữa hai người, dường như hắn rất khinh thường, không muốn làm bạn với Tề Nhan.

Thôi Ngự sử phủi tay áo, cất cao giọng nói: "Lão phu vào triều hơn bốn mươi năm, đã làm Công văn, Quận thừa, một đường leo lên vị trí Ngự sử, thông hiểu luật pháp Vị Quốc. Tề đại nhân, không, Tề Nhan! Ngươi phạm vào ba tội lớn, dựa theo luật lệ Vị Quốc thì sẽ bị chém đầu. Tuy ngươi là hoàng thân, nhưng cũng chỉ là có quan hệ thông gia, hẳn là nên phán ngươi hòa ly với Trăn Trăn điện hạ trước, sau đó giam ngươi hỏi chém!"

Nam Cung Tĩnh Nữ đang ngồi sau bình phong, nghe thấy hai chữ "hòa li", nàng liền híp mắt lại.

Tề Nhan mỉm cười: "Chư vị đại nhân nói nhiều như vậy, hẳn là cũng đến lúc để người trong cuộc nói vài câu rồi đúng không?"


Nam Cung Đạt: "Ngươi nói đi."

Thôi Ngự sử phất tay áo rồi hừ lạnh, hắn xoay người đưa lưng về phía Tề Nhan.

So với sự dõng dạc của Thôi Ngự sử, sự hiên ngang của Lục Bá Ngôn và sự công kích của quần thần, thần sắc của Tề Nhan bình tĩnh hơn nhiều. Giọng nói của nàng không lớn, nhưng từng câu từng chữ rành mạch: "Ba năm trước đây, thần phụng chỉ đảm nhiệm chức vị Thái thú Tấn Châu. Đó cũng là lần đầu tiên...phò mã rời kinh để đảm nhiệm chức quan địa phương. Nguyên do vì sao bị phái đi thì không tiện nói, nhưng đối với ta, khi ấy Tấn Châu chính là nơi mà ta phải sống hết quãng đời còn lại, đến nỗi việc hồi kinh...ta cũng không dám mơ tới. Ta vốn không nên nói những chuyện này trên triều, nhưng chư vị đại nhân đã bức ta đến mức này, Tề Nhan ta không thể ngồi chờ chết. Ta thừa nhận mình đã từng chỉ dạy cho học sinh, nhưng thử hỏi lấy cảnh ngộ và tâm tình lúc đó của ta, ta sao có thể mang tâm tư khác được cơ chứ? Chẳng lẽ ta có khả năng biết trước tương lai? Quả thực là vớ vẩn. Ta sở dĩ chỉ điểm học sinh Tấn Châu là vì có lòng dạy dỗ mà thôi. Nguyên quán của ta ở Tấn Châu, chiếu cố học sinh đồng hương nhiều một chút thì cũng không có gì đáng trách. Suy cho cùng, ta chỉ đang cống hiến chút sức lực cho tương lai của triều đình, chẳng lẽ như vậy là sai sao?"


Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi: Sống hết quãng đời còn lại ở Tấn Châu? Hóa ra...Tề Nhan ôm tâm tình như vậy đến Tấn Châu nhậm chức sao?

Tề Nhan: "Nhưng Thôi Ngự sử có nói một câu rất đúng, bản quan thật sự là một vị quan tốt. Tấn Châu gặp khó khăn, mỗi ngày bản quan đều phải xem vô vàn tấu sớ, ba năm qua cũng đủ chất đầy một căn nhà ngói ba gian. Công việc của ta nặng nề như thế, sao ta có thể nhớ rõ mấy bài văn quèn kia được? Thôi Ngự sử một hai phải gán tội danh này lên người ta, ta không có lời nào để nói."

Thôi Ngự sử xoay người, hắn căm tức nhìn Tề Nhan, chòm râu trắng run rẩy: "Hay cho ngươi cưỡng từ đoạt lí, dù cho ngươi không nhớ được thì hai tội danh còn lại cũng đủ xử lý ngươi!"

Tề Nhan đột nhiên tới gần một bước, thấp giọng nói: "Miệng lưỡi của Thôi đại nhân quả nhiên rất sắc bén. Bản quan đọc nhiều sách sử, thấy thời xưa có ngôn quan lấy cái chết khuyên can, hiện giờ nhìn thấy Thôi đại nhân, cuối cùng cũng tin rồi..."
Thôi Ngự sử hừ lạnh một tiếng: "Đây chính là bổn phận của bề tôi, loại lộng thần như ngươi sao mà hiểu được."

Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ở sau bình phong, nàng nghe vậy thì cau mày: Trước đó bọn họ không có thỏa thuận như vậy. Tề Nhan đây là muốn bức tử Thôi Ngự sử.

Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Nam Cung Tĩnh Nữ có chút không vui, nhưng rất nhanh nàng cũng hiểu vì sao Tề Nhan làm thế. Loại người như Thôi Ngự sử sẽ không tán đồng việc nữ tử lên ngôi, nhưng tư lịch của hắn thâm sâu, lại từng được phụ hoàng khen ngợi, đến lúc đó hắn sẽ khiến nàng gặp nhiều bất lợi.

Người xưa hay nói con đê ngàn dặm cũng sụp vì tổ kiến, nếu muốn thành nghiệp lớn thì không thể bỏ qua loại người này.

Nam Cung Tĩnh Nữ yên lặng thở dài, thì ra người ôn nhuận như Tề Nhan cũng biết tính kế người khác. Nàng và Tề Nhan...đều đã thay đổi.
Một khi Thôi Ngự sử chết, e rằng phong bình của Tề Nhan ở triều đình và dân gian sẽ xuống dốc không phanh, mà đáng lẽ người phải gánh chịu những chuyện này chính là nàng.

Phụ hoàng cũng vậy, Tề Nhan cũng thế, bọn họ đều đang âm thầm che mưa chắn gió cho nàng. Nàng có cớ gì để lui bước chứ?

Tề Nhan vén vạt áo quỳ xuống, cất cao giọng nói: "Hai tội danh khác thì càng không cần phải nói, thần chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi."

Đây là tín hiệu mà Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ đã ước định trước đó. Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu, Tứ Cửu cầm thánh chỉ đi ra từ sau bình phong.

Tứ Cửu: "Bệ hạ có chỉ..."

Đọc xong thánh chỉ, Tứ Cửu xoay cổ tay để cho các đại thần nhìn ngọc tỷ truyền quốc. Hắn giải quyết dứt khoát, cũng không nói một lời.

Thân mình Thôi Ngự sử lung lay, nhưng Tề Nhan không định buông tha hắn, nàng nhàn nhạt nói: "Thế nào? Thôi đại nhân còn gì để nói?"
Thôi Ngự sử kịch liệt ho khan. Triều thần ở đây ai mà không rành thế sự? Xét lại những gì Tề Nhan nói trước đó, rõ ràng là nàng đã sớm biết chuyện buộc tội, hơn nữa nàng chỉ cần dùng dăm ba câu là đã có thể đẩy Thôi Ngự sử vào chỗ chết.

Ánh mắt mọi người nhìn Tề Nhan đều thay đổi. Nàng vẫn quỳ trên phiến đá đen tuyền, dáng vẻ thon gầy chưa chiếm hết một khối đá, vạt áo bộ quan phục màu đỏ thì phẳng phiu, trông nàng vô cùng yếu đuối.

Lúc nãy Lục Bá Ngôn còn hiên ngang lẫm liệt, nhưng hiện giờ hắn theo bản năng lui về phía sau một bước, rất sợ Tề Nhan chĩa dao về phía hắn.

Công Dương Hòe cũng rất khiếp sợ, nhưng phần nhiều là phức tạp, thứ cảm xúc khó diễn tả thành lời ấy cứ tràn ngập lồng ngực hắn... Rốt cuộc thì hắn cũng lãnh hội sự biến ảo và hung hiểm của triều đình...chỉ có mấy nhịp thở mà vị trí chủ khách đã thay đổi, thế cục xoay chuyển.
Nam Cung Đạt ngồi trên cao, ánh mắt có chút âm trầm. Thánh chỉ của Nam Cung Nhượng khiến hắn hiểu một chuyện: Tuy đang ngồi trên long ỷ, nhưng triều đình này cũng không thuộc về hắn. Nghĩ thế, hắn có chút phẫn hận.

Mặt Thôi Ngự sử trướng đến nỗi đỏ bừng. Cả đời làm ưng, đến lúc già lại bị chim sẻ mổ mù mắt!

Một phong thánh chỉ, khiến những gì hắn buộc tội biến thành lời vô căn cứ.

Nhưng Thôi Ngự sử còn có lựa chọn cuối cùng, giống như lời Tề Nhan nói..., như vậy mới có thể giữ được một đời trong sạch.

Thôi Ngự sử ngừng ho khan: "Bệ hạ hồ đồ! Lần khoa khảo này sẽ khiến thiên hạ mất lòng tin, vô số học sinh khổ cực học tập hơn mười năm, sao ta có thể cô phụ bọn họ? Hội khảo bất công, quốc không thành quốc rồi!"

Nói xong, hắn lui về phía sau hai bước, giận dữ đập đầu vào bậc thềm. Lần này Thôi Ngự sử quyết chết, chỉ một thoáng mà máu tươi đã bắn ra khắp nơi.
Triều thần kinh hãi hô lên, không ít người quay mặt đi, không đành lòng nhìn nữa.

Nam Cung Đạt càng đứng mũi chịu sào, bị một màn này kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ngũ tạng hắn đều quay cuồng, nhưng hắn còn phải vờ tỏ vẻ trấn định.

Mà Tề Nhan thì sao? Nàng vẫn quỳ gối trên phiến đá, thậm chí còn chưa từng nhấc mắt.

Cũng không biết bầu không khí chết chóc yên lặng ấy kéo dài bao lâu, Nam Cung Đạt đỡ trán và lấy ống tay áo che mặt: "Người tới, hậu táng Thôi đại nhân, Lễ bộ có trách nhiệm an ủi gia quyến."

Tứ Cửu tiến lên một bước, xướng: "Bãi triều!"

Trưa hôm đó, Tề Nhan bỗng nhận được thánh chỉ bí mật của Nam Cung Nhượng, trên đó chỉ có bốn chữ: Tuỳ cơ ứng biến.

Bên dưới có viết ngày tháng, cũng đóng ngọc tỷ truyền quốc lên.

Phân lượng của thánh chỉ này tất nhiên không cần phải nói. Nếu không phải tuyệt đối tín nhiệm hoặc chờ mong, Nam Cung Nhượng chắc chắn sẽ không giao nó cho nàng.
Tề Nhan siết chặt thánh chỉ trong tay: A ba, a nương...những vong hồn của thảo nguyên, các ngươi thấy rồi chứ?

Đột nhiên, lòng Tề Nhan trầm xuống.

Nàng chợt nghĩ tới chuyện giữa muội muội mình và Nam Cung Xu Nữ. Đinh Dậu nói, có lẽ Tiểu Điệp chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ nghiêm trọng nên ký ức mới lộn xộn. Hẳn là muội muội muốn quên đi những ký ức thống khổ ấy để tự bảo vệ mình...

Vì để báo thù, nàng cùng nữ nhi của kẻ thù giả phượng hư hoàng, mà muội muội của nàng cũng hành phòng cùng một vị công chúa khác của Vị Quốc, thậm chí là một vị công chúa đã có phu quân!

A ba, mẫu thân...xin các ngươi hãy nói cho ta, ta nên làm cái gì bây giờ?

Ban đêm, Nam Cung Tĩnh Nữ đã rửa mặt chải đầu chuẩn bị đi ngủ. Thu Cúc đột nhiên kinh hãi hô lên: "Ai ở bên ngoài!" Thu Cúc nhìn thấy bóng ai đó lách qua khe cửa.
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng khẩn trương, nàng khoác áo choàng lên: "Làm sao vậy?"

Ngoài điện vang lên giọng nói của Tề Nhan: "Thu Cúc tỷ tỷ, là ta."

Thu Cúc: "Phò mã gia?" Nói xong, Thu Cúc liền mở cửa.

Tề Nhan: "Điện hạ đã nghỉ ngơi rồi sao?"

Thu Cúc: "Để nô tỳ đi xem..."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Thu Cúc, làm sao vậy?"

Thu Cúc tiến sát cửa, nói: "Hồi điện hạ, phò mã gia tới."

Nam Cung Tĩnh Nữ mang giày vào, nàng nhanh chóng đi ra ngoài và bước tới trước mặt Tề Nhan. Thấy Tề Nhan không dẫn theo tùy tùng nào, nàng hờn dỗi nói: "Đã trễ thế này, sao ngươi lại tới một mình?"

Tề Nhan: "Thần trằn trọc, đêm không thể ngủ, vì thế mới tự ý đến chỗ của điện hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Vào đi."

Tề Nhan: "Tạ điện hạ."

Hai người trở về tẩm điện. Sau khi đóng cửa lại, Nam Cung Tĩnh Nữ mới cau mày: "Sao không mang theo tùy tùng nào vậy? Không phải ta đã cho ngươi bốn viên dạ minh châu rồi sao, sao không mang theo một viên bên cạnh mình? Ban đêm ngươi không thể nhìn thấy gì mà còn đi một mình đến đây, nếu như va phải..."
Tề Nhan đột nhiên tiến một bước về phía trước, nàng nâng tay lên, nhưng cuối cùng lại dừng giữa không trung, chuyển sang kéo lấy một góc ống tay áo của Nam Cung Tĩnh Nữ.

Lời trách móc nặng nề nghẹn ở trong cổ họng, Nam Cung Tĩnh Nữ giương mắt nhìn chằm chằm Tề Nhan.

Tề Nhan mím môi, chuyển sang nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Nam Cung Tĩnh Nữ.

Nam Cung Tĩnh Nữ nắm lấy ngón tay Tề Nhan: "Sao tay ngươi lạnh thế này?"

Ánh mắt Tề Nhan hơi sáng lên, nàng thấp giọng nói, gần như là không thể nghe thấy: "Thần có thể ôm điện hạ không?"

Nam Cung Tĩnh Nữ ngơ ngác nhìn Tề Nhan, hoài nghi không biết có phải nàng nghe lầm hay không. Khi nhìn thấy ánh mắt đối phương tràn đầy mất mát, trái tim Nam Cung Tĩnh Nữ co chặt lại, nàng chủ động tiến lên một bước và ôm lấy vòng eo Tề Nhan.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi cần gì phải hỏi, có bao giờ bản cung cự tuyệt ngươi đâu."
Tề Nhan cũng ôm lấy Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng dùng sức siết chặt cánh tay, dường như muốn đối phương hòa thành một thể với mình.

Nàng gác cằm lên vai Nam Cung Tĩnh Nữ, ngửi hương thơm trên người đối phương: "Điện hạ có trách ta không?"

Nam Cung Tĩnh Nữ biết Tề Nhan đang nói tới chuyện bức tử Thôi Ngự sử, nàng than nhẹ một tiếng: "Ngươi chịu khổ rồi."

Tề Nhan: "Có một số việc..."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta đều hiểu. Ta vốn phải...tự mình đối mặt với những việc này."

Tề Nhan: "Điện hạ...một ngày nào đó, người cũng sẽ ghét bỏ thần sao?"

Nam Cung Tĩnh Nữ vuốt lưng cho Tề Nhan, dịu dàng đáp: "Có lẽ ông trời đã chú định con đường này không thể bằng phẳng. Ngoại trừ phụ hoàng, bản cung cũng chỉ có ngươi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi