KÍNH VỊ TÌNH THƯƠNG

Chương 166: Nguyện dâng hiến tất cả những gì ta có cho ngươi

Tiền Thông: "Chủ nhân."

Tề Nhan gấp một phong thư và nhét lá thư còn chưa khô nét mực vào trong. Nàng thắp nến lên, đốt sáp để niêm phong lá thư này lại.

Tề Nhan: "Ngươi nhanh chóng cưỡi khoái mã đưa thư này đến Chước Hoa công chúa phủ, nhất định phải để Chước Hoa điện hạ đích thân xem!"

Tiền Thông: "Vâng!"

Tề Nhan: "Khoan!"

Tiền Thông: "Chủ nhân còn gì muốn phân phó?"

Tề Nhan xốc cái rương bên cạnh ghế lên, nàng lục lọi bên trong một lúc, cuối cùng thì lấy ra ấn giám Mục Dương cư sĩ để đóng lên thư.

Sau đó, nàng cởi chiếc ngọc bội màu trắng mà Công Dương Hòe tặng nàng xuống, giao cho Tiền Thông: "Công chúa phủ canh phòng nghiêm ngặt, e rằng rất khó gặp Chước Hoa điện hạ. Ngươi cứ đưa ngọc bội này cho nữ quan chưởng sự, mời nàng dâng lên cho Chước Hoa điện hạ, nói là chuyện lớn cần giải quyết ngay! Nếu...nếu công chúa điện hạ không ở trong phủ thì ngươi hãy trở về."


Tiền Thông: "Vâng!"

Tề Nhan đỡ trán, lâm vào trầm mặc.

Nàng thật sự không còn cách nào khác, bằng không nàng cũng sẽ không chọc thủng bí mật này... Nhưng vì bảo vệ muội muội, nàng đành phải làm như vậy.

Đợi cho chuyện này chìm xuống, nàng nhất định sẽ nghĩ cách đưa Tiểu Điệp đi. Nếu Tiểu Điệp đi theo nàng thì thứ mà muội muội nàng phải gánh chịu chính là tai họa ngập đầu!

Năm đó, nếu Tiểu Điệp không đi theo nàng mà đi cùng với trưởng lão khác, có lẽ Tiểu Điệp cũng không đến nông nỗi này.

Nàng là một kẻ thất bại, vừa sinh ra đã là nữ tử, không đáp ứng được sự chờ mong của mẫu thân. Nàng thân là vương tử nhưng lại không thể cùng phụ hãn đối mặt với đại chiến, thậm chí còn không bảo vệ được muội muội ruột của mình...

Tề Nhan đột nhiên phẩy tay áo, nghiên mực, đồ gác bút và ống trúc trên bàn đều rơi xuống mặt đất.


Tiền Thông làm theo cách của Tề Nhan, thành công gặp được Nam Cung Xu Nữ. May mắn là vì ở ngoài phủ đi lại tiện hơn nên Nam Cung Xu Nữ mới dọn về.

Khi nhận được ngọc bội Bách Hợp trình lên, Nam Cung Xu Nữ liếc mắt một cái liền nhận ra.

Nam Cung Xu Nữ: "Ai ở ngoài phủ?"

Bách Hợp: "Là một vị thiếu niên lang, hắn nói là có chuyện lớn cần giải quyết gấp nên muốn cầu kiến điện hạ."

Nam Cung Xu Nữ: "Mời hắn đến thiên điện đi."

Bách Hợp: "Vâng."

Nam Cung Xu Nữ cho tất cả hạ nhân lui xuống, chỉ để lại Bách Hợp - người mà nàng có thể hoàn toàn tin tưởng.

Tiền Thông: "Tiểu nhân Tiền Thông, là tùy tùng bên cạnh Tề đại nhân."

Nam Cung Xu Nữ trả lại ngọc bội: "Chủ tử nhà ngươi có chuyện gì?"

Tiền Thông giương mắt nhìn Bách Hợp ở phía sau Nam Cung Xu Nữ, muốn nói lại thôi.

Nam Cung Xu Nữ thấy vậy thì nói: "Bách Hợp, ngươi ra ngoài chờ bản cung đi."


Bách Hợp: "Vâng."

Đến khi chỉ còn lại hai người, Tiền Thông mới lấy phong thư ra: "Chủ nhân nhà ta có tự tay viết một lá thư, mời Chước Hoa điện hạ đích thân xem."

Nam Cung Xu Nữ nhìn lướt qua ấn giám niêm phong lá thư, nó giống hệt với ấn giám trên bức tranh chữ ở thư phòng của nàng, đúng thật là bút tích của Tề Nhan.

Nam Cung Xu Nữ mở lá thư ra, trên đó chỉ có tám chữ: Tiểu Điệp gặp nạn, đến phủ rồi nói.

Nam Cung Xu Nữ như ngừng thở, nàng nhìn chằm chằm hai chữ "Tiểu Điệp", đột nhiên đứng dậy đi đến giá cắm nến và đích thân thiêu hủy cả phong thư. Nàng không có thời gian tự hỏi vì sao Tề Nhan sẽ tìm đến nàng khi Tiểu Điệp gặp nạn, lúc này nàng chỉ hận không thể mọc ra một đôi cánh, lập tức bay đến bên cạnh Tiểu Điệp.

Nam Cung Xu Nữ bồn chồn mãi, nàng truyền nghi trượng và leo lên xe ngựa công chúa phủ, đoàn người mênh mông cuồn cuộn chạy đến thành nam.
Lòng nàng nóng như lửa đốt, nhưng lại không dám truyền Tiền Thông vào để chuyện. Nàng sợ mình làm vậy thì sẽ khiến Tiểu Điệp gặp nhiều phiền toái, vì vậy chỉ có thể liên tục hạ lệnh xe ngựa đi nhanh hơn.

Khi đến tư trạch, Nam Cung Xu Nữ nhấc vạt áo cung trang lên, nàng nói với Tiền Thông: "Mau dẫn đường, bản cung đuổi theo được!"

Tiền Thông sải bước đi ở đằng trước, Nam Cung Xu Nữ thì xách váy chạy ở phía sau. Trên đường đi, có rất nhiều gia đinh và tỳ nữ nhìn Nam Cung Xu Nữ, nhưng nàng hoàn toàn không để bụng.

Lúc trước, không biết Nam Cung Xu Nữ đã nói với Nam Cung Tĩnh Nữ biết bao nhiêu lần, là công chúa thì phải tuân thủ lễ nghi hoàng gia một cách nghiêm ngặt, nhưng giờ phút này Nam Cung Xu Nữ đã hoàn toàn quên sạch.

Tiền Thông: "Lão gia, Chước Hoa điện hạ đã tới."
Tề Nhan mở cửa thư phòng ra, Nam Cung Xu Nữ thấy Tề Nhan chật vật như thế thì rất bất ngờ, nàng càng lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Điệp.

Tề Nhan: "Ngươi ở cửa canh chừng, không cho bất cứ ai tới gần."

Tiền Thông: "Vâng!"

Tề Nhan lách người để Nam Cung Xu Nữ đi vào, mới vừa đóng cửa lại Nam Cung Xu Nữ liền hỏi: "Tiểu Điệp làm sao vậy? Hiện tại nàng đang ở đâu?"

Nụ cười của Tề Nhan có chút cay đắng, nhưng nàng cũng không còn sức để nói móc hay châm chọc, nàng đáp: "Tiểu Điệp còn ở hậu viện, hiện tại vẫn an toàn."

Nam Cung Xu Nữ thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới tiếp tục hỏi: "Mặt của ngươi...có cần truyền ngự y không?"

Tề Nhan: "Không, sau khi giao Tiểu Điệp cho người, ta còn phải dùng gương mặt này vào cung cáo ngự trạng."

Nam Cung Xu Nữ: "Cáo ngự trạng? Sao lại thế này?"
Tề Nhan đơn giản thuật lại tai họa Liễu Dư An gây ra cho Nam Cung Xu Nữ nghe: "Mặt ta như vậy là do Lục điện hạ đánh, ta sợ đám tùy tùng đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ bệnh tình của Tiểu Điệp nên mới ngăn không cho bọn họ lục soát. Không ngờ Lục điện hạ thương nghị không thành liền trực tiếp động thủ, Tiểu Điệp nghe tiếng rồi một mình chạy tới, thấy Lục điện hạ cưỡi trên người ta thì nhặt một cục đá đánh Lục điện hạ bị thương."

Thân mình Nam Cung Xu Nữ lung lay, sắc mặt trắng bệch: Nàng hiểu rõ luật lệ ở thâm cung, cũng biết Tiểu Điệp làm vậy là phạm vào tội chết!

Nam Cung Xu Nữ: "Nam Cung Liệt sao rồi?"

Tề Nhan: "Lục điện hạ cát nhân thiên tướng, may mắn là cục đá chỉ nện trên vai hắn, nhưng mà vẫn đổ máu."

Nam Cung Xu Nữ cắn môi, nàng nhìn chằm chằm Tề Nhan, vẻ phẫn nộ hiện rõ trên gương mặt.
Tề Nhan hoàn toàn không sợ, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt Nam Cung Xu Nữ: "Nếu người có năng lực bảo vệ Tiểu Điệp thì mời người dẫn nàng đi. Nếu không thể..."

Nam Cung Xu Nữ: "Bản cung tất nhiên có thể!"

Ánh mắt Tề Nhan buồn bã, nàng nâng tay hành lễ: "Đa tạ điện hạ."

Người thông minh như Nam Cung Xu Nữ tất nhiên hiểu Tề Nhan sẽ không "vô duyên vô cớ" xin nàng giúp một chuyện lớn như vậy, hẳn là đối phương đã biết quan hệ giữa nàng và Tiểu Điệp.

Tuy nàng cũng rất tò mò vì sao Tề Nhan không truy cứu, nhưng Nam Cung Xu Nữ nghĩ: Nếu Tề Nhan có thể tiếp thu thì không còn gì tốt hơn.

Xem ra trực giác của nàng không sai, Tề Nhan căn bản không yêu Tiểu Điệp. Chẳng lẽ năm đó Tề Nhan che chở Tiểu Điệp chỉ là vì hài tử trong bụng? Nghĩ đến đây, Nam Cung Xu Nữ càng thêm đau lòng, bởi lẽ nàng biết Tề Nhan ở trong lòng Tiểu Điệp quan trọng như thế nào. Hiện giờ xem ra, chỉ có cô nương ngốc này si tâm phó thác sai người.
Nam Cung Xu Nữ thẳng lưng, hơi hất cằm: "Ngươi biết thì cũng tốt thôi, bản cung cũng không có ý giấu ngươi."

Tề Nhan: "Hiện tại không phải là lúc nói chuyện này. Tiểu Điệp đang ở hậu viện, hai nữ tử câm điếc kia đã hầu hạ Tiểu Điệp nhiều năm nên biết rõ tính tình của nàng, người hãy dẫn bọn họ theo luôn đi."

Nam Cung Xu Nữ gật đầu, sau đó đẩy cửa rời đi.

Tề Nhan ngồi một mình ở thư phòng chừng một canh giờ, sau khi cân nhắc kỹ, nàng quyết định sẽ không cáo ngự trạng.

Nỗi đau này, nàng chỉ có thể một mình chịu đựng.

Chỉ hy vọng Nam Cung Xu Nữ có thể bảo vệ Tiểu Điệp đúng như những gì nàng đã nói.

---

Tề Nhan không tìm đại phu, nàng chỉ lau vết máu trên mặt, đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi leo lên giường ngủ.

Nam Cung Liệt đập mạnh mấy cú lên đầu nàng, chịu đựng lâu như vậy đã là chuyện rất khó.
Mặc dù có một nửa huyết mạch người thảo nguyên, nhưng Tề Nhan vẫn không phải là đối thủ của nam tử thành niên. Nàng có thể cùng Nam Cung Liệt đánh một trận như vậy hơn phân nửa là vì hắn không đề phòng, còn lại là nhờ kinh nghiệm đánh nhau lúc nhỏ.

Trận đấu này cũng giúp Tề Nhan hoàn toàn hiểu rõ một việc: Dù cho có ngụy trang giống thế nào đi chăng nữa, thì thể chất của nữ tử và nam tử vẫn có một khoảng cách không thể vượt qua, mà nàng chỉ là một nữ tử người không ra người quỷ không ra quỷ.

Tuy hiện tại gặp phải một vấn đề vô cùng khó khăn, nhưng Nam Cung Xu Nữ vui vẻ hơn bao giờ hết, nàng đã hạ quyết tâm: Nhất định phải bảo vệ Tiểu Điệp bằng mọi giá.

Quan trọng nhất chính là, rốt cuộc thì nàng cũng có thể quang minh chính đại ở bên Tiểu Điệp!
Nàng đến tiểu viện nói rõ lý do mình tới, nhưng Tiểu Điệp không muốn đi cùng nàng.

Nhưng rõ ràng là Tiểu Điệp rất vui khi nhìn thấy nàng. Tâm tình Nam Cung Xu Nữ bay lên rồi lại chìm xuống đáy cốc, nàng nhìn chằm chằm Tiểu Điệp một lúc lâu, cũng không nói lời nào.

Thấy Tiểu Điệp cố chấp ngồi ở trên giường không chịu đứng lên, Nam Cung Xu Nữ cũng chỉ có thể nhận mệnh, nàng ngồi bên cạnh Tiểu Điệp, nắm tay đối phương và dịu dàng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Đôi mắt ngăm đen của Tiểu Điệp hơi sáng lên: "Duyên Quân hắn bị thương."

Nghe được đáp án này, tim Nam Cung Xu Nữ như bị đao cắt.

Nàng đè ngực lại, bi thương hỏi: "Hắn quan trọng với ngươi như vậy sao?" Quan trọng đến nỗi đến mạng đều không cần? Ngươi đã gặp tai vạ đến nơi, thế nhưng còn lo lắng cho sự an nguy của hắn?
Tiểu Điệp gật đầu, nàng nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Từ nhỏ đến lớn, ca ca chính là người thân thiết với nàng nhất.

Lòng Nam Cung Xu Nữ bách chuyển thiên hồi. Nàng vừa tủi vừa oán, nàng nhìn chằm chằm Tiểu Điệp, hốc mắt đỏ lên.

Tiểu Điệp thấy Nam Cung Xu Nữ như vậy thì lòng nàng cũng vô cùng ngột ngạt. Nhưng mà Tiểu Điệp từng bị thương nặng dẫn đến tâm trí có hạn, nàng không biết nên an ủi đối phương như thế nào.

Tiểu Điệp cố suy nghĩ thật lâu, sau đó mới lấy cái khăn từ lồng ngực ra, nhét vào tay Nam Cung Xu Nữ. Nàng dừng lại một lúc, dường như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, nàng lại lấy tượng gỗ thỏ con dưới gối đầu mà Tề Nhan cho nàng, đưa cho Nam Cung Xu Nữ: "Ngươi đừng khóc..."

Ở trong lòng Tiểu Điệp, đây chính là thứ nàng quý trọng nhất, cũng là hai món mà nàng thích nhất. Ngoại trừ có một ca ca mất mà tìm lại được thì nàng không có thứ gì khác, hai món này chính là toàn bộ gia tài của nàng.
Cho dù những thứ nàng có cực kỳ nhỏ bé, nhưng nếu có thể khiến đối phương vui vẻ, Tiểu Điệp nguyện ý cho Nam Cung Xu Nữ hết thảy.

Nam Cung Xu Nữ cúi đầu nhìn cái khăn màu trắng trong tay, khi nhìn thấy chữ "Nữ" xiêu vẹo được thêu ở góc, nước mắt nàng lập tức trào ra.

Nàng khó kiềm lòng được, một tay ôm Tiểu Điệp vào lòng, bi thương khóc lên: "Ngươi đi theo ta có được không? Ta hứa với ngươi...nếu có một ngày ngươi muốn quay về bên hắn, ta sẽ đưa ngươi trở về."

Tiểu Điệp vỗ lưng Nam Cung Xu Nữ, hỏi: "Vậy ngươi đừng khóc có được không?"

Nam Cung Xu Nữ: "Vậy ngươi chịu đi theo ta sao?"

Tiểu Điệp: "Ừm!"

Nam Cung Xu Nữ: "Được, ta không khóc."

---

Nam Cung Xu Nữ không lay chuyển được Tiểu Điệp, các nàng thu dọn hành lý xong thì cùng nhau đến tiền viện để cáo biệt Tề Nhan. Tiền Thông canh giữ ở cửa báo lại: Tề Nhan đã ngủ, mời hai vị cứ tự nhiên.
Nam Cung Xu Nữ giao bọc hành lý ít ỏi của Tiểu Điệp cho Bách Hợp, kéo Tiểu Điệp từng bước một rời khỏi tư trạch, bước lên xe ngựa hồi phủ.

Khi quay về Chước Hoa công chúa phủ, Nam Cung Xu Nữ triệu tập tất cả phủ binh canh gác cả trong lẫn ngoài. Nàng hạ lệnh đóng cửa phủ, cũng miễn khách đến thăm.

Dàn xếp xong Tiểu Điệp, nàng quay về tẩm điện đổi một bộ cung trang để tiến cung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi