KÍNH VỊ TÌNH THƯƠNG

Chương 170: Nhiều lần cân nhắc con đường nữ đế

Nam Cung Tĩnh Nữ rốt cuộc hạ quyết tâm: "Ngươi đứng lên đi, cùng ra cung với bản cung."

Đinh Dậu: "Vâng."

Nam Cung Tĩnh Nữ được Thu Cúc dìu lên kiệu liễn, Đinh Dậu thì cõng hòm thuốc, cùng Thu Cúc một trái một phải đi theo Nam Cung Tĩnh Nữ đến cửa cung.

Kiệu phu đi vừa nhanh vừa vững, ngồi trên kiệu liễn hầu như không cảm thấy xóc nảy tí nào, nhưng không biết vì sao lòng Nam Cung Tĩnh Nữ khó có thể bình tĩnh.

Một giọng nói quyết đoán vang lên trong đầu nàng: Nàng phải quay về bên cạnh Tề Nhan.

Một giọng nói do dự khác cũng đang không ngừng nhỏ giọng khuyên can: Nàng nên đi thăm tiểu Cửu. Lão Bát và lão Cửu còn nhỏ, lấy tình trạng sức khỏe hiện tại của phụ hoàng, hẳn là hai vị mẫu thân của hai hoàng tử đều hiểu nhi tử nhà mình không có duyên với ngôi vị hoàng đế. Tuy con đường trở thành nữ đế không mấy suôn sẻ, nhưng ít nhất nàng cũng phải được một vị hoàng tự ủng hộ đăng cơ.


Thế nhân đều biết dệt hoa trên gấm thì dễ [1], đưa than ngày tuyết [2] mới khó. Mẫu phi Trương Chiêu nghi của tiểu Cửu cũng không được sủng ái, nàng là người có thân phận thấp nhất trong số các vị phi tần đã sinh hạ hoàng tử.

[1] Dệt hoa trên gấm: Một câu thành ngữ, ý chỉ việc tô điểm thêm cho cái đẹp, nghĩa bóng ám chỉ hành động thừa thãi, ở đây nói đến việc nịnh hót.

[2] Đưa than ngày tuyết: Ví với việc giúp đỡ vật chất cho người khác, khi họ đang cần.

Hiện tại Tam ca không có ở kinh thành, Ngũ ca chân cẳng không tiện lại có chính vụ quấn thân, Nam Cung Liệt càng không cần phải nói, lão Thất tính cách quái gở, lão Bát thì còn quá nhỏ, đi cũng không giúp được gì.

Lấy thân phận của Trương Chiêu nghi, nàng càng không có cách nào cầu kiến phụ hoàng. Đây chính là cơ hội tốt mà trời cao ban cho Nam Cung Tĩnh Nữ!


Được quan tâm lúc khốn khó thì mới có thể khiến người ta cảm động nhất.

Thu Cúc: "Điện hạ, tới cửa cung rồi, mời người đổi sang xe ngựa."

Nam Cung Tĩnh Nữ lấy lại tinh thần, cư nhiên nhanh như vậy đã đến cửa cung.

Nàng đi xuống kiệu liễn và được Thu Cúc dìu lên xe ngựa, nhưng khi đi đến bậc thềm thứ hai, nàng chợt dừng lại.

Thu Cúc: "Điện hạ?"

Nam Cung Tĩnh Nữ lùi lại, thùng xe ngựa gần ngay trước mắt. Nàng thở dài, xoay người và một lần nữa bước lên kiệu liễn.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Xe ngựa này ban cho Đinh ngự y đi, đưa hắn đến tư trạch của phò mã ở thành nam, bản cung sẽ đến thăm Cửu hoàng tử."

Đinh Dậu: "Vâng."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bãi giá Phi Hương điện."

Thu Cúc: "Khởi giá!"

Đinh Dậu nâng tay và khom người đưa tiễn, kiệu liễn của Nam Cung Tĩnh Nữ đi thẳng vào trong nội đình.


Thu Cúc nhịn không được mà quay đầu nhìn lại, thấy xe ngựa vẫn chưa đi, nàng bẩm: "Điện hạ...người không quay về với phò mã gia sao?" Ở trong mắt Thu Cúc, điện hạ nhà nàng không cần đến thăm Cửu điện hạ gấp như vậy. Rốt cuộc thì ngự y đã đi, hơn nữa Nam Cung Tĩnh Nữ là công chúa đã xuất giá, dù không đến thì Trương Chiêu nghi cũng sẽ không nói gì. Nhưng ngược lại, phò mã gia càng cần điện hạ làm bạn, nàng không hiểu vì sao điện hạ đã đi đến cửa cung mà còn muốn quay trở về...

Nam Cung Tĩnh Nữ nhàn nhạt nói: "Nếu đã biết thì nên đi thăm." Nói xong, nàng dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Thu Cúc thấy vậy thì biết không nên khuyên nữa, nàng yên lặng đi theo kiệu liễn.

Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy mệt mỏi và bất đắc dĩ hơn bao giờ hết, nàng cũng biết Thu Cúc nói có lý, nhưng ai có thể hiểu được nỗi khổ tâm và thân bất do kỷ của nàng đây?
Nếu không thể trở thành nữ đế thì thứ đợi nàng chính là cái chết, hoặc là lên trời, hoặc là vạn kiếp bất phục.

Nếu nàng thua, cả công chúa phủ đều sẽ bị nhổ cỏ tận gốc. Từ xưa đến nay, con đường đoạt đích không có cái gọi là thân tình hay ngoại lệ. Nàng cũng chỉ là một vị công chúa, tân đế càng có thể thoải mái xử lý, đến ngày đó Tề Nhan cũng khó thoát khỏi cái chết.

Nam Cung Tĩnh Nữ đã sớm đoán được con đường này sẽ có vô vàn nguy hiểm và nan đề, nhưng đến lúc này...nàng vẫn không thể thờ ơ được.

Tề Nhan từng nói với nàng trong lúc mê mang: Vậy thì đừng thua.

Lần này, Tề Nhan sẽ thông cảm cho nàng sao?

Chỗ cao không thắng nổi hàn, nàng còn chưa đi đến chỗ cao nhất mà cũng đã hiểu được ý nghĩa của lời này.

Nam Cung Tĩnh Nữ cố không suy nghĩ đến chuyện này nữa, nàng mệt mỏi rồi.
---

Dựa theo luật lệ ở Vị Quốc, phi tử chưa có phi vị thì chỉ có thể ở tại thiên điện. Nam Cung Nhượng đoạt lấy ngôi vị hoàng đế từ tay người ham mê tửu sắc là Thương Đế, sau đó hắn vẫn luôn cố xây dựng hình tượng cần kiệm, cho nên dù phi tử ở hậu cung có ít thì hắn cũng không có trắng trợn phong phi.

Sinh mẫu của Cửu hoàng tử là Trương Chiêu nghi, cùng sinh mẫu Nhị công chúa Nam Cung Xu Nữ Tôn Chiêu dung, đều lần lượt ở hai tòa thiên điện Phi Hương điện của Lệ phi.

Khi Nam Cung Tĩnh Nữ đến, Trương Chiêu nghi đang ngồi lau nước mắt bên tay trái thiên thính, Tôn Chiêu dung thì ngồi ghế thấp hơn, dịu dàng an ủi nàng. Ngoại trừ chủ vị Phi Hương điện là Lệ phi ra, Lương phi Mã thị cư nhiên cũng tới.

Nam Cung Tĩnh Nữ có chút bất ngờ, theo nàng nhớ thì Lệ phi không có thâm giao với Lương phi, hơn nữa không phải Lương phi luôn ru rú trong nhà sao?
Bốn nữ nhân trong đường dồn dập đứng dậy nghênh đón, dù có là chủ nhân của Phi Hương điện thì Lệ phi cũng không thể miễn, đây chính là sự tôn quý của người xuất thân là đích nữ như Nam Cung Tĩnh Nữ. Từ sau khi nguyên Hậu đổ bệnh và mất, hậu cung cũng liền vô chủ, nói trắng ra những nữ nhân đang ngồi ở đây đều là thiếp thất.

Đây cũng là lý do nhiều năm nay Nam Cung Nhượng không nghe khuyên can, có chết cũng không chịu lập Hậu thêm một lần nào nữa.

"Tĩnh Nữ tham kiến hai vị nương nương, Chiêu nghi, Chiêu dung."

Trương Chiêu nghi lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Trăn Trăn điện hạ tới thăm Tự nhi sao?"

Nam Cung Tĩnh Nữ đi tới nắm lấy tay Trương Chiêu nghi: "Bản cung nghe nói đêm qua Cửu đệ đột nhiên đổ bệnh nên mới đến xem. Ngự y nói như thế nào?"

Trương Chiêu nghi khóc không thành tiếng, Tôn Chiêu dung đỡ nàng ngồi xuống.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi bên phải cái ghế đầu tiên, Lương phi và Lệ phi liếc nhìn nhau, Lệ phi nói: "Đêm hôm qua Cửu hoàng tử đột nhiên nôn mửa và tiêu chảy, sau đó ôm bụng lăn lộn, la lên một tiếng rồi ngất đi. Ba vị ngự y đã ở bên trong cả đêm, dù đã đút thuốc và châm cứu nhưng đứa nhỏ này vẫn không tỉnh lại."

Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức cảm thấy bệnh tình của Cửu hoàng tử có chút kỳ quặc, nàng mím môi, châm chước hỏi: "Có phải là ăn trúng cái gì thiêu rồi không?"

Trương Chiêu nghi nghẹn ngào đáp: "Ta và hoàng nhi một ngày ba bữa đều dùng giống nhau, nếu thật sự ăn trúng cái gì thì ta cũng đổ bệnh mới phải."

Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi trong chốc lát, đến giờ dùng ngọ thiện thì nàng mới đứng dậy cáo từ.

Lệ phi giữ nàng lại, nói: "Nếu điện hạ đã tới, không bằng ở lại dùng ngọ thiện rồi hẵng đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ liếc nhìn Lương phi: "Đa tạ ý tốt của nương nương, nhưng phò mã nhà ta cũng đang bị bệnh, buổi sáng ta đã mời Đinh ngự y vào phủ, lúc này hẳn là hắn đã tỉnh. Bản cung phải quay về chăm sóc phò mã."

Lệ phi che miệng cười: "Công chúa và phò mã phu thê thâm tình, như thế bản cung cũng không ép. Bạch Lộ, chuẩn bị một phần lễ mọn để Trăn Trăn điện hạ mang về đi, xem như bản cung bày tỏ chút tâm ý với phò mã."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đa tạ nương nương."

Sắc mặt Lương phi khẽ biến, cũng nói: "Chờ phò mã khỏe, bản cung sẽ mở tiệc chiêu đãi các ngươi."

Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười gật đầu, trước khi đi nàng bỗng nói: "Nói vậy, nhất định là trong cung Lệ phi nương nương cái gì cũng không thiếu, nhưng vạn nhất Cửu đệ cần dược liệu nào bổ trợ thì Chiêu nghi có thể sai người đến công chúa phủ lấy bất cứ lúc nào cũng được. Mong Lệ phi nương nương đừng trách, Chiêu nghi cũng đừng chối từ, đây là chút tâm ý bản cung dành cho Cửu đệ."
Trương Chiêu nghi tất nhiên là vội vàng đồng ý, trong mắt nàng tràn ngập cảm kích.

Lệ phi cười bảo Nam Cung Tĩnh Nữ đa tâm, nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫng: Tuy lời Nam Cung Tĩnh Nữ nói thật sự khiêm tốn, dùng dược liệu "bổ trợ" để bảo toàn thể diện cho chính cung nương nương, nhưng nếu Nam Cung Tĩnh Nữ có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một câu như vậy thì chứng tỏ nàng cũng có đủ tự tin. Nếu không phải trong kho phủ nàng có thiên tài địa bảo của cả thế gian, thì sao nàng dám bảo người khác tùy ý lấy dùng?

Tức thì tức, cho dù có đỏ mắt thì Lệ phi cũng chỉ có thể mỉm cười.

Nam Cung Tĩnh Nữ bước ra thiên điện, nụ cười trên mặt nàng cũng theo đó mà biến mất. Nàng nhanh chóng bước lên kiệu liễn, nóng lòng về nhà.

---

Tiền Nguyên: "Tham kiến điện hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân tỉnh rồi sao?"
Tiền Nguyên: "Hồi điện hạ, lão gia đã tỉnh, một canh giờ trước Liễu công tử có tới thăm."

Sắc mặt Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức lạnh đi: Một canh giờ trước? Nàng còn không nỡ quấy rầy Tề Nhan nghỉ ngơi, tên Liễu Dư An này làm sao dám?!

Tề Nhan dựa vào giường, yên lặng đánh giá Liễu Dư An. Đối phương không mời mà đến, còn ở trong phòng ngủ nàng lâu như vậy, cũng không biết hắn đang tính toán cái gì.

Thân ảnh Nam Cung Tĩnh Nữ vừa bước vào, Tề Nhan liền ngồi ngay ngắn trở lại, mà nàng cũng nhìn thấy rõ thần sắc phấn khích của Liễu Dư An.

Một chút kinh ngạc xẹt qua trong lòng, Tề Nhan híp mắt, đôi mắt màu hổ phách có chút thâm trầm.

Nam Cung Tĩnh Nữ bước vào, Liễu Dư An đứng dậy hành lễ: "Tham kiến Trăn Trăn điện hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ mắt nhìn thẳng, nàng lướt qua Liễu Dư An, đi đến mép giường và tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tề Nhan. Nàng nhìn khuôn mặt đầy vết thương của Tề Nhan, thấy ít sưng hơn hôm qua thì cũng thoáng yên lòng.
Nam Cung Tĩnh Nữ dịu dàng nói: "Hôm nay cảm thấy thế nào? Lẽ ra ta phải trở về sớm hơn một chút, nhưng mà đột nhiên nghe nói Cửu đệ đổ bệnh nên ta phải đi thăm."

Hàn băng trong mắt Tề Nhan lập tức hòa tan thành nước, nàng nhẹ giọng đáp: "Thần cảm thấy khá hơn nhiều, Cửu điện hạ sao rồi?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngự y còn đang cứu trị."

Tề Nhan liếc nhìn Liễu Dư An: "Điện hạ, vị này chính là học sinh Tô Châu Liễu Dư An, người mà thần đã nhắc với điện hạ."

Liễu Dư An lại nâng tay hành lễ: "Tham kiến Trăn Trăn điện hạ."

Tuy Tề Nhan còn đang mỉm cười ôn hòa, nhưng trong lòng nàng thì đang vô cùng phẫn nộ. Tuy gọi phong hào không có gì sai, nhưng đối phương hai lần đều gọi "Trăn Trăn" làm Tề Nhan có chút nén giận.

Lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ mới ngồi thẳng thân mình, lạnh lùng nói: "Bản cung nghe phò mã nói, Liễu công tử giành được thân phận cử nhân?"
Liễu Dư An: "Vâng, thần đứng hạng sáu mươi tám trong kỳ thi hội."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không tồi, tuổi trẻ tài cao. Dựa theo luật, cử nhân thấy quan viên dưới tam phẩm thì không cần hành lễ quỳ lạy. Tuy phẩm giai của công chúa được ghi tạc trong cung vua, nhưng bản cung có trong tay vạn hộ thực ấp, cùng phẩm cấp với thân vương, vậy thì tại sao Liễu công tử chỉ chắp tay hành lễ?"

Dù là người giỏi ngụy trang như Tề Nhan cũng không nhịn được cười. Từ trước đến nay, Nam Cung Tĩnh Nữ không phải là hạng người lấy thân phận mình làm khó dễ người khác, ít nhiều gì Tề Nhan cũng có thể hiểu tâm tư của đối phương. Nàng thầm hưởng thụ, cũng chợt mỉm cười.

Tề Nhan: "Điện hạ..."

Nam Cung Tĩnh Nữ cho rằng Tề Nhan muốn cầu tình giúp Liễu Dư An, nàng không dao động, giây tiếp theo lại cảm giác được đối phương đang lén lút nắm lấy tay nàng, còn nhéo nhéo.
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút xấu hổ, nhưng tâm tình của nàng rất tốt.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nếu Liễu công tử là khách của phò mã bản cung thì không cần quỳ lạy. Ngươi lui xuống trước đi."

---

Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu

\(^▽^)/

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi