KÍNH VỊ TÌNH THƯƠNG

Chương 40: Lục Nhị độc miệng nói ra oán hận bấy lâu

"Tề Nhan."

Nghe được âm thanh, Tề Nhan run run, cố gắng đè nén sự kinh ngạc trong lòng: "Điện hạ?"

"Đến trên giường ngủ đi, xem như là khen thưởng cho ngươi vì đã cõng bản cung về phủ."

"Thần có thể ngủ trên giường nhỏ..."

"Ngay cả chăn cũng không có thì sao mà ngủ? Nhanh lên! Bản cung mệt rồi."

"Vâng."

Tề Nhan đưa tay mò mẫm hai lần, Nam Cung Tĩnh Nữ chủ động nắm lấy tay Tề Nhan: "Đi thôi."

"Tạ điện hạ."

Hai người leo lên giường Bạt Bộ, Nam Cung Tĩnh Nữ thì nằm ở bên trong: "Chỉ ngủ." Nói xong, nàng lại cảm thấy những lời này có chút kỳ quái, vì thế đơn giản xoay người, đưa lưng về phía Tề Nhan.

"Vâng." Tề Nhan an tĩnh nằm ở mép giường, giường Bạt Bộ rất lớn, khoảng cách giữa hai người bọn họ cũng đủ cho hai người khác chen vào.


Tiếng Nam Cung Tĩnh Nữ hít thở đều đều rất nhanh đã vang lên. Đối với nàng mà nói, có thể kiên trì đến bây giờ mới ngủ đã là cực hạn.

Nhưng trong lòng Tề Nhan lại tịch mịch, hoàn toàn không buồn ngủ.

Người thảo nguyên trời sinh có ngũ cảm nhạy bén, mà Tề Nhan còn nhạy hơn cả người thảo nguyên bình thường.

Sau khi tiến vào Vị Quốc, nàng luôn bước đi cẩn thận, lúc nào cũng cảnh giác. Tuy nhiên, lúc nãy nàng vậy mà không hề phát hiện Nam Cung Tĩnh Nữ tới gần!

Tình huống như vậy chỉ xảy ra khi nàng ở cùng với song thân, Tiểu Điệp và Ba Âm...

Không! Tuyệt đối không phải như thế, chỉ là do nàng suy nghĩ quá nhập thần mà thôi.

Trong điện hoàn toàn tối đen, khiến cho đèn lồng đỏ thẫm bên ngoài cửa sổ đặc biệt bắt mắt.

Nàng không khỏi nhớ lại dáng vẻ Nam Cung Tĩnh Nữ khi hứa nguyện: Nếu ngươi sợ chết như vậy, bản cung sẽ nhường ước nguyện đó cho ngươi...


Miệng vết thương trong lòng nàng lại chảy ra máu tươi: Nam Cung lão tặc, chín nhi tử và ba nữ nhi của hắn cũng không đủ đền nợ máu Xanh Lê vương tộc, những người này nàng sẽ không bỏ qua cho một ai!

Tề Nhan chưa từng lay chuyển ý định trả thù, chỉ là khi thời gian ở chung dần lâu, mỗi khi nàng trăm phương ngàn kế đi lừa gạt Nam Cung Tĩnh Nữ nhưng đối phương lại chân thành đáp lại, lòng nàng sẽ lập tức khó chịu đến hốt hoảng!

Tề Nhan thà rằng Nam Cung Tĩnh Nữ cao cao tại thượng, đối đãi với mình giống như hạ nhân.

Nhưng cố tình, thân phận hiện giờ buộc nàng cần phải có được sự chân thành và tin tưởng của đối phương.

Mâu thuẫn sớm đã đúc thành, không còn đường lui.

"Điện hạ?"

Cũng không trả lời.

Lúc này Tề Nhan mới nắm chặt chăn gấm, thầm lộ ra nụ cười càn rỡ.


Điện hạ, trước khi tự mình gϊếŧ chết ngươi, ta nhất định sẽ thành tâm đối đãi ngươi.

Người thông minh như Tề Nhan tất nhiên hiểu được suy nghĩ như vậy có ý nghĩa gì. Nàng thương hại nữ nhi của kẻ thù, thậm chí...thậm chí là có ý niệm "tha cho nàng ấy một mạng".

Cảm giác tội lỗi và tự trách đối với người nhà và thảo nguyên như xé rách trái tim nàng: Có ý niệm như vậy là tội không thể tha thứ.

Đồng bào của nàng bị người Vị Quốc bắt làm nô ɭệ, áo rách quần manh, ăn không đủ no, mỗi ngày phải làm những công việc nặng nhọc nhất, còn phải bị người canh gác tùy ý đánh chửi. Cho dù là đánh chết cũng không cần gánh vác bất luận hậu quả gì, thi thể thì bị ném ở bãi tha ma, không ai vùi lấp...

Ngoại trừ không thể ăn ra, địa vị người thảo nguyên ở Vị Quốc không khác gì súc vật.
Tề Nhan phảng phất trông thấy những người thảo nguyên bị bắt làm nô ɭệ đứng thành từng hàng ở trước mặt nàng, dùng cặp mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm nàng, thầm trách cứ nàng "nhân từ" với nữ nhi kẻ thù.

Tề Nhan đổ đầy mồ hôi, biểu tình cực kỳ thống khổ. Nàng đè lại ngực trái, trong lòng không ngừng đau đớn.

Nàng cuộn tròn thân thể, cắn chặt khớp hàm không rên một tiếng, Nam Cung Tĩnh Nữ ở bên cạnh thì ngủ rất trầm.

---

Hoàng cung

Nam Cung Nhượng lần lượt đến cung điện của Huệ Quý phi và bốn vị phi tần khác, sau đó một mình quay về Cam Tuyền cung.

Dù cho Huệ Quý phi cố gắng giữ lại, Nam Cung Nhượng vẫn nhất quyết không ở.

Hôm nay là giao thừa, dựa theo cung lễ, hoàng đế cần phải ngủ cùng Hoàng Hậu.

Huệ Quý phi cũng là diệu nhân, nàng nhập phủ sớm, biết lễ hiểu chuyện, lại sinh hạ hai vị hoàng tử. Thoạt nhìn là người thích hợp nhất được chọn làm kế Hậu.
Nhưng chỉ có bản thân Nam Cung Nhượng biết rõ: Đời này hắn không thể tiếp tục lập Hậu.

Hắn và Mã thị là phu thê từ thời niên thiếu. Năm đó, Nam Cung gia cũng chỉ là nhà nghèo vô danh bừa bãi, Mã thị thân là đích nữ của đại tộc Mã gia ở Lũng Đông, gả đến Nam Cung phủ xem như là gả thấp.

Khi thành thân với Mã thị, Nam Cung Nhượng cũng chỉ là một tên tú tài nho nhỏ, cũng là Mã thị chủ động lấy ra của hồi môn phong phú giúp hắn xoay sở. Hắn có thể có được địa vị như hôm nay thì Mã thị chiếm một nửa công lao.

Mấy nữ nhân sau này sao? Có ai là không gả tới vì địa vị của Nam Cung phủ? Vì sao khi hắn bừa bãi vô danh, hắn lại không thấy các nàng?

Hắn tuyệt đối sẽ không lại lập Hậu, vô luận các triều thần nói như thế nào đi chăng nữa.

Đợi cho hắn trăm tuổi, hắn muốn được cùng hợp táng với Mã thị. Đế lăng thanh thanh tĩnh tĩnh chỉ có phu thê bọn họ, cũng như khi niên thiếu, cũng như đêm đại hôn, cũng như lời hứa sau khi hắn leo lên vị trí thừa tướng.
Chỉ nguyện kiếp sau lại cùng Mã thị làm phu thê, bên nhau đến bạc đầu. Điều duy nhất hắn tiếc nuối chính là Tĩnh Nữ không phải hoàng tử, bằng không hắn cũng không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy.

Đến nỗi những nữ nhân đó, sau này toàn bộ đều an táng ở phi lăng, tiếp tục lục đục với nhau đi.

Nam Cung Nhượng yên tĩnh tiến vào tẩm điện, hắn đã năm mươi mốt tuổi, vì vậy lưng đã có chút gù.

Tứ Cửu nghe được thông tri thì quay người ra tẩm điện, một lát sau mới cầm một cái hộp gấm trở lại.

Hắn quỳ trước mặt Nam Cung Nhượng: "Bệ hạ."

Nam Cung Nhượng cầm lấy hộp gấm rồi mở ra, bên trong là một mảnh lụa được gấp kỹ, giũ ra thì thấy trên đó ghi chép mỗi tiếng nói và hành động của Nam Cung Tĩnh Nữ sau khi rời khỏi cung yến.

Chỉ có vài từ nhưng Nam Cung Nhượng đọc một lần lại một lần, cũng thay đổi sắc mặt. Hắn cầm mảnh lụa đi đến trước đèn lồng, tự mình thiêu rụi nó.
"Tứ Cửu."

"Có nô tài."

"Lệnh cung tì hầu hạ Tĩnh Nữ ra cung và mã phu ngậm miệng."

"Vâng."

"Ngoài ra...người được phái ra ngoài có hồi báo chưa?"

"Khởi bẩm bệ hạ, lần ôn dịch vào năm đầu Cảnh Gia đã khiến cho Tấn Châu hoàn toàn tiêu điều. Dường như thân tộc của Trăn Trăn phò mã đều tử tuyệt, có lẽ còn có người may mắn sống sót, nhưng cũng không biết bọn họ đã chuyển đi đâu. Bệ hạ còn muốn tiếp tục tra xét sao?"

"Không tra được chuyện gì xảy ra trước khi Tề Nhan mười bốn tuổi sao?"

"Hồi bệ hạ, nghe nói trước đây phò mã gia đi theo song thân chạy nạn nên không có chỗ ở cố định, sau này cả nhà bọn họ đều mắc phải ôn dịch, còn bị giặc cỏ chặn đường cướp của. Phò mã gia được cao nhân ẩn sĩ cứu, sau này đến núi sâu học nghệ, mãi đến năm mười bốn tuổi mới ra ngoài."
"Cao nhân? Hắn có nói qua là vị cao nhân nào không? Xây nhà ở đâu? Bao nhiêu tuổi, là nam hay nữ?"

"Nghe nói vị cao nhân kia đã ly thế, cái khác còn chưa thăm dò."

"Ồ? Đã chết sao..."

"Vâng."

"Ngày mai ngươi tự mình đến Lễ bộ một chuyến, bí mật điều tra thơ văn của Tề Nhan trong kỳ thi hội, thi hương và thi đình cho ta."

"Vâng."

Khi thi đình, Nam Cung Nhượng chỉ nhìn kỹ văn chương của vài vị con cháu thế gia, lại tùy tiện chọn một người trong số những học sinh nhà nghèo viết chữ đẹp.

Trong đó, chữ của Tề Nhan là xuất sắc nhất, Nam Cung Nhượng chỉ đơn giản nhìn thoáng qua văn của Tề Nhan, nhìn thấy quê quán của nàng là Tấn Châu thì lập tức chọn làm Thám Hoa.

Tấn Châu gặp thiên tai, các bá tánh đều rất thương hại người Tấn Châu. Để học sinh Tấn Châu làm một trong ba người đứng đầu bảng thì hắn nhất định sẽ có được nhân tâm.
Sau đó Tề Nhan thất lễ ở bên đường, Nam Cung Nhượng cảm thấy thanh niên này là người thông minh, mà Lục Quyền từng bước ép sát trên Quỳnh Lâm yến, vì ái nữ hắn cũng chỉ có thể lôi Tề Nhan ra làm bia đỡ đạn.

Trước ngày hôm nay, Nam Cung Nhượng vẫn luôn nghĩ: Đợi đến khi liệu lý xong Lục gia, hắn sẽ âm thầm xử tử Tề Nhan. Nữ tử hoàn toàn khác với nam nhi, hắn nhất định phải chọn một vị hôn phu tốt nhất cho ái nữ.

Nhưng hắn lại nhìn thấy trên mật báo nói rằng: Nam Cung Tĩnh Nữ ước nguyện cho Tề Nhan, còn nằm ở trên lưng Tề Nhan khóc thút thít, hắn vì vậy mà thay đổi chủ ý.

Tứ Cửu hầu hạ Nam Cung Nhượng nằm xuống. Khi rời khỏi đại điện, hắn liền mang tới đệm mềm, trải ra ngủ dưới đất ở ngoài điện.

Hắn đã cao tuổi, những chuyện như gác đêm hoàn toàn có thể giao cho nội thị khác tới làm, nhưng hắn vẫn trung thành và tận tâm như thế trong suốt mấy thập niên.
Bên kia, Nam Cung Xu Nữ rửa mặt xong liền trở lại tẩm điện. Khi nhìn thấy ở cửa đại điện có treo đèn lồng đỏ thẫm, lòng nàng vô cùng căng thẳng!

Treo đèn ở trước tẩm điện công chúa có nghĩa là chiêu hạnh phò mã. Hôm nay là giao thừa, nàng đã quên nhắc cung tì không cần treo đèn...

Nàng nói với Bách Hợp ở bên cạnh: "Phò mã uống say, hôm nay không cần treo đèn."

Bách Hợp hành lễ vạn phúc, đáp: "Hồi điện hạ, phò mã đã chờ ở tẩm điện."

Nam Cung Xu Nữ thẳng lưng, nhưng động tác cứng đờ lại đang bán đứng nàng.

Lục Trọng Hành đã rất say. Từ trước đến nay, thái úy phủ và Trấn Bắc tướng quân phủ luôn đối đầu với nhau. Trên cung yến, tên thất phu Thượng Quan Võ không ít lần chèn ép hắn.

Vậy mà hắn buộc phải cúi đầu gọi hắn ta một tiếng "tỷ phu", lại nhìn thấy cái bụng Nam Cung Tố Nữ phồng lên. Sau khi cung yến đã diễn ra được một nửa, Lục Trọng Hành trông thấy Nam Cung Tĩnh Nữ nắm tay Tề Nhan cùng nhau rời đi, hắn ghen ghét đến đỏ cả mắt.
Lục gia có ân với Vị Quốc, hắn là đích tử của Lục phủ vốn nên tiền đồ vô lượng, nhưng lại bởi vì nữ nhân này mà mất đi con đường làm quan, đáng giận chính là hắn còn chưa được hưởng qua tư vị của nàng!

Cửa tẩm điện mở ra, Lục Trọng Hành ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Xu Nữ.

Nàng vốn vô cùng xinh đẹp, mấy ngày nay có chút hao gầy nên càng thêm yếu đuối mỏng manh, càng nhìn lòng Lục Trọng Hành càng kích động.

Hắn chống tay vịn giường rồi đứng lên, vẫy tay: "Các ngươi đều lui xuống, tối nay không cần người hầu hạ."

Lòng Nam Cung Xu Nữ vô cùng căng thẳng, cung tì ở phía sau lần lượt lui ra ngoài.

Cửa điện bị đóng lại, Lục Trọng Hành lung lay đi tới, ánh mắt của hắn đầy sự xâm lược và tìm tòi, tựa như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Nam Cung Xu Nữ lui về phía sau nửa bước, cố gắng bình tĩnh nói: "Phò mã say, sớm nghỉ ngơi một chút đi."

Lục Trọng Hành mỉm cười xấu xa, từng bước tới gần.

Nam Cung Xu Nữ lui về phía sau, lại bị Lục Trọng Hành túm lấy cánh tay rồi siết chặt.

"A!"

Lục Trọng Hành xuất thân quan võ, cánh tay mảnh khảnh dễ dàng bị hắn nắm chặt ở trong tay, Nam Cung Xu Nữ nhịn không được đau đớn hô lên một tiếng.

Ngay sau đó Lục Trọng Hành kéo Nam Cung Xu Nữ vào lồng ngực, bàn tay càn rỡ véo lấy eo Nam Cung Xu Nữ, cúi đầu dán ở cổ nàng rồi ngửi một hơi: "Đã trễ thế này còn đi tắm, chính là vì biết tối nay vi phu muốn ngươi hoàn toàn trở thành một nữ nhân sao?"

Nghe được những lời khinh bạc như thế, lòng Nam Cung Xu Nữ tràn ngập ghê tởm: "Xin phò mã tự trọng!" Nhưng giọng nói của nàng không ngừng run rẩy, cho thấy nàng khẩn trương.
"Tự trọng? Không phải công chúa treo đèn đỏ ở cửa sao? Rõ ràng là bản thân công tràn đầy xuân ý, còn vờ ra vẻ liệt nữ làm gì nữa?"

Lục Trọng Hành biết giao thừa phải treo đèn đỏ, hắn nói như vậy một mặt là muốn tiêu tan oan khí vì hắn không thể cưới người hắn ái mộ. Về mặt khác, hắn ở cung yến "bị người khinh bỉ" nhưng Nam Cung Xu Nữ chỉ "làm ngơ", giờ phút này hắn nương rượu lớn mật, cố ý mở miệng nhục nhã nàng.

Khuôn mặt Nam Cung Xu Nữ trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy. Nàng cắn chặt môi dưới, khóe mắt tràn ra một giọt nước mắt khuất nhục. Nàng dùng hết toàn lực đẩy Lục Trọng Hành ra, nhưng mà đối mặt với một nam tử quan võ khỏe mạnh, những gì nàng làm cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi