KÍNH VỊ TÌNH THƯƠNG

Chương 73: Viên ngọc quý của thảo nguyên bước vào hoàng thành

Bọn hạ nhân ở Trăn Trăn công chúa phủ tấm tắc lấy làm lạ: Còn tưởng rằng phò mã gia cứ như vậy mà thất sủng, không ngờ ngày thứ hai sau khi bọn họ cãi nhau, đèn lồng đỏ thẫm lại một lần nữa được treo trước cửa đại điện.

Sáng sớm hôm sau, hai người nắm tay cùng nhau xuất hiện ở Ngự Thiện đường, tình thâm ý nùng.

Thật sự có thể nói là một ngày làm phu thê trăm ngày ân ái, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa.

Trăn Trăn công chúa phủ đã bình yên như ngày xưa. Cứ mỗi khi dùng qua đồ ăn sáng, điện hạ sẽ cùng phò mã đi vào thư phòng, đọc sách hết hai canh giờ.

Sau khi cùng nhau dùng ngọ thiện, hầu như bọn họ sẽ đánh một ván cờ vào buổi chiều.

Hoa viên trong công chúa phủ xuân ý dạt dào, trăm hoa đua nở, phò mã cùng công chúa sẽ thường thường dọn bàn cờ đến đình giữa hồ, mệnh các nha hoàn chờ ở bờ. Hai người chơi cờ và tán gẫu ở trong đình, thỉnh thoảng phò mã sẽ vì điện hạ mà thổi một khúc tiêu, khiến người khác vô cùng ganh tỵ.


Lại qua một tháng, Thượng Quan Võ khải hoàn hồi triều, cùng về còn có một người.

Sau khi Ngạch Nhật Hòa bị "Khất Nhan A Cổ Lạp" chém chết, vị trí Tiết độ sứ ở Bắc Cửu Châu liền bỏ trống.

Nam Cung Nhượng lại hạ thánh chỉ quét sạch nô ɭệ dị tộc. Tuy năm đó Ngạch Nhật Hòa là công thần giúp triều đình chiếm lấy thảo nguyên, nhưng rốt cuộc người đã không còn nữa, vì vậy người Đồ Ba bộ đều vô cùng hoảng sợ.

Nhi tử của Ngạch Nhật Hòa là A Nỗ Kim, vì để giữ vững địa vị của Đồ Ba bộ, hắn lập tức dâng muội muội cùng phụ khác mẫu của mình, được xưng là hòn ngọc quý của thảo nguyên cho Nam Cung Nhượng.

Vị hòn ngọc quý của thảo nguyên này năm nay tròn mười chín tuổi, nghe nói là dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, hoàn toàn xứng đáng là mỹ nhân đệ nhất của thảo nguyên.


Tên gọi: Nạp Cổ Tư Cát Nhã.

Đối với chuyện nạp người dị tộc làm phi, không ít triều thần đều phản đối.

Nhưng Nam Cung Nhượng cũng có nỗi lo riêng: Thứ nhất, tuy Lạc Bắc đã định nhưng vẫn có không ít dư nghiệt thảo nguyên lẩn trốn ở khắp nơi, hắn cần Đồ Ba bộ trấn thủ ở phía bắc Lạc thủy, dùng người thảo nguyên tới đối phó với người thảo nguyên.

Thứ hai: Trong cuộc chiến Thanh Di lần này, thái uý Lục Quyền cáo ốm tránh ở Thang Tuyền sơn, hầu hết môn sinh của hắn đều chiến đấu lười nhác. Nếu không phải Thượng Quan Võ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, triều đình rất có khả năng gặp phải cục diện hoang đường, không có quân tướng để sai phái.

Nam Cung Nhượng kiên quyết diệt trừ Lục gia tận gốc, nhưng phải diệt bên ngoài trước thì bên trong mới có thể yên ổn. Trước khi hoàn toàn diệt trừ thái uý đảng, quốc nội không nên tiếp tục có chiến sự.


Mấy năm nay Đồ Ba bộ binh hùng tướng mạnh, nếu không nhân cơ hội trấn an thì sẽ sinh biến.

Những người này khác với bọn tạp quân tiện nô thảo nguyên, bọn họ quen thuộc địa hình và thành trì ở Lạc Bắc, còn được triều đình trang bị cho vũ khí tinh nhuệ.

Sau khi cân nhắc, Nam Cung Nhượng hạ chỉ khen thưởng Ngạch Nhật Hòa, cũng nhắc tới công lao năm xưa của hắn. Nam Cung Nhượng làm vậy là để bá tánh trong thiên hạ biết, tuy là người dị tộc nhưng Đồ Ba bộ bất đồng.

Đồng thời hắn còn đáp ứng thỉnh cầu của A Nỗ Kim, mệnh Thượng Quan Võ hộ tống Cát Nhã hồi kinh, nhưng vẫn chưa sách phong làm phi.

Năm Cảnh Gia thứ chín, mười lăm tháng tám Tết Trung Thu.

Trấn Bắc Đại Tướng quân Thượng Quan Võ mang tin chiến thắng trong lồng ngực, dẫn theo minh châu thảo nguyên Nạp Cổ Tư Cát Nhã vào kinh.
Nam Cung Nhượng hạ chỉ, lệnh hoàng Tam tử Nam Cung Vọng suất lĩnh các quan lại ra khỏi thành ba mươi dặm để nghênh đón, cũng truyền tất cả thành viên hoàng thất và quan viên trong triều từ tam phẩm trở lên đến tham gia dạ yến Trung Thu.

Ngoài ra, hắn còn đặc biệt chọn vài vị quan viên trẻ tuổi chức không cao, nhưng xuất thân thế gia đến dự tiệc.

Đích trưởng tử Công Dương Bách của Tông Chính tự Khanh có bệnh nhẹ trong người, vì vậy để đệ đệ Công Dương Hòe dự tiệc thay, còn có không ít công tử nhà thượng khanh như Lục Bá Ngôn cũng đều bị gọi tới.

Nam Cung Nhượng xem thường người dị tộc ti tiện từ trong xương cốt. Khi đáp ứng A Nỗ Kim, hắn cũng để lại một tay, hắn không có nói rõ là sẽ nạp Cát Nhã vào hậu cung, mà chỉ cho phép Cát Nhã nhập kinh mà thôi.
Nếu Cát Nhã thô tráng xấu xí như người thảo nguyên, hắn sẽ lấy cớ là kém nhiều tuổi để từ chối, thu Cát Nhã làm nghĩa nữ rồi tùy tiện ban cho phong hào công chúa, chỉ hôn cho một vị hoàng tử hoặc con cháu thế gia vừa độ tuổi.

---

Nam Cung Vọng suất lĩnh các quan viên chờ ở bên ngoài trường đình cách hoàng cung ba mươi dặm. Thượng Quan Võ cưỡi chiến mã đi bên trái một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá.

Thượng Quan Võ nhìn thấy Nam Cung Vọng từ xa, hắn lập tức xoay người xuống ngựa, đi bộ tới.

Nam Cung Vọng dẫn các quan viên tiến về phía trước nghênh đón: "Đại tỷ phu một đường vất vả, bản cung phụng chỉ dẫn các quan viên đến nghênh đón."

Thượng Quan Võ đưa dây cương cho tùy tùng, chắp tay nói: "Làm phiền Tam điện hạ, cảm tạ chư vị đại nhân."

Cửa xe ngựa bị đẩy ra, Nam Cung Vọng tìm theo tiếng nhìn lại, sững sờ tại chỗ.
Các quan viên phía sau cũng đều kinh hô, cũng có không ít người dại ra như Nam Cung Vọng.

Một vị thiếu nữ trẻ tuổi mặc quần áo đỏ rực đứng ở càng xe, đầu đội cổ cổ quan [1], lưu châu màu đỏ làm tóc mai nàng rối tung nhưng vẫn không che lấp được dung nhan khuynh thành của nàng.

[1] Cổ cổ quan: Mũ của người phụ nữ Mông Cổ đã có chồng, là một trong những phục sức tiêu biểu của truyền thống Mông Cổ.

Thiếu nữ ngạo nghễ đeo một miếng hộ tâm bát bảo ở ngực, trên đó được khảm đá quý đủ loại màu sắc, nhưng chúng cũng không sáng ngời bằng dung nhan của nàng.

Nam Cung Vọng chưa bao giờ gặp qua nữ tử mỹ lệ như vậy, cứ thể như trong thân thể nàng đang ẩn giấu một vẻ đẹp, lễ phục đỏ rực như lửa càng làm nổi bật da thịt mịn màng của nàng.

Đôi mắt màu hổ phách kia nhìn xung quanh, lơ đãng toát ra vài phần dã tính mà nữ tử Vị Quốc không có.
Nạp Cổ Tư Cát Nhã đứng ở càng xe nhìn quanh một vòng, đem ánh mắt hoặc si mê, hoặc tham lam, hoặc kinh ngạc cảm thán của mọi người thu vào đáy mắt.

Nàng thầm khinh thường, cười nhạo ở trong lòng.

Nhưng nụ cười này dừng ở trong mắt người khác lại mang một phong thái bất đồng, làm Nam Cung Vọng nhìn đến ngây ngốc.

Phảng phất ba hồn bảy phách đều bị nụ cười của nàng câu đi, rốt cuộc không thể tìm về được nữa...

Thượng Quan Võ thấy phản ứng của chư vị đại nhân thì bất đắc dĩ cười khổ.

Cũng khó trách A Nỗ Kim sẽ để muội muội hắn trực tiếp mặc giá y đến kinh thành, dung mạo vị công chúa thảo nguyên này đúng thật là khuynh quốc khuynh thành.

Thượng Quan Võ đã gặp qua vô số phồn hoa, ba tỷ muội Nam Cung gia đã xem như là đứng đầu, nhưng nếu so với vị Cát Nhã công chúa này, các nàng cũng không khỏi ảm đạm thất sắc.
"Tam điện hạ?"

"Tam điện hạ!"

"A? A! Đại tỷ phu..." Nam Cung Vọng luyến tiếc dời mắt, thất hồn lạc phách nỉ non nói: "Vị này chính là...?"

"Vị này chính là tiểu nữ nhi của tiên Tiết độ sứ Cửu Châu, là hòn ngọc quý của thảo nguyên, Cát Nhã công chúa."

---

Nam Cung Vọng và Thượng Quan Võ cưỡi đại mã to lớn, lần lượt đi bên trái và bên phải xe ngựa.

Nam Cung Vọng liên tục quay đầu, hy vọng có thể được nhìn thấy phong thái của hòn ngọc quý thảo nguyên một lần nữa, nhưng đáng tiếc Cát Nhã chỉ để lại cho hắn một bóng hồng thoáng qua.

Tại Trăn Trăn công chúa phủ.

Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ cùng thay cung trang, lên xe ngựa xuất phát đến hoàng cung.

Nam Cung Nhượng đã mệnh Quan Thiên ty tính toán, ngày tổ chức cung yến là lúc thời tiết tốt hiếm có, vì vậy tổ chức cung yến ở Ngự Hoa viên để tiện ngắm trăng.
Bởi vì triều đình đánh thắng trận, nên cung yến lần này lớn chưa từng thấy.

Khi Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ đến, đã có không ít người chờ ở Ngự Hoa viên. Một ít quan viên nhìn thấy hai người thì dồn dập hành lễ, hỏi thăm.

Nam Cung Xu Nữ nghe vậy thì bỏ lại phò mã Lục Trọng Hành, vội vàng đi tới. Thần sắc của Lục Trọng Hành cũng không nén được giận.

Một ít bạn tốt ngày xưa của Lục Trọng Hành vô tâm trêu ghẹo: "Còn không mau đi hầu giá?" khiến hắn càng thêm nan kham.

Nam Cung Xu Nữ chỉ muốn thoát khỏi Lục Trọng Hành, nhưng khi nhìn thấy Tề Nhan đang ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ thì nàng lập tức dừng chân. Nhớ tới việc ở thư phòng hôm đó, nàng không biết có nên đi qua hay không.

Nam Cung Tĩnh Nữ liếc mắt một cái liền trông thấy Nam Cung Xu Nữ, vẫy vẫy tay: "Nhị tỷ, bên này."
Nam Cung Xu Nữ đi đến trước mặt hai người: "Muội muội, muội phu."

"Tề Nhan tham kiến Nhị điện hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ thấy Nhị tỷ nhà mình có chút không được tự nhiên thì ôm lấy cánh tay tỷ tỷ, nhìn Tề Nhan và nhẹ giọng nói: "Ta đã giải thích với phò mã chuyện ở thư phòng, Nhị tỷ không cần chú ý." Nói xong, nàng chớp mắt với Tề Nhan.

Tề Nhan hiểu ý, nhẹ giọng nói: "Nhị tỷ và điện hạ tỷ muội tình thâm, Tề Nhan thật sự rất cảm động. Đây chỉ là hiểu lầm, mong rằng Nhị tỷ độ lượng rộng rãi."

Lúc này Nam Cung Xu Nữ mới thả lỏng lại, nhỏ giọng đáp: "Ngày ấy là bản cung thất lễ, thật xin lỗi muội phu."

Khi nói chuyện Nam Cung Tố Nữ cũng đã đi tới, bà vú ôm Thượng Quan Phúc đang ngủ say ở phía sau.

Sau khi hàn huyên, Nam Cung Tĩnh Nữ trông thấy Thượng Quan Phúc thì hai mắt lập tức sáng lên, nàng đi đến bên cạnh bà vú, quan sát một phen: "Sao ta lại cảm thấy Phúc nhi có chút không giống trước đây?"
Nam Cung Tố Nữ cười đáp: "Tiểu anh hài trong tã lót mỗi ngày mỗi vẻ, qua ba tuổi dáng dấp nẩy nở chút thì tốt rồi."

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn khuôn mặt nhỏ mập mạp trắng trẻo của đứa nhỏ thì không nhịn được lấy ngón tay chọc chọc, ai ngờ Thượng Quan Phúc đang ngủ say bỗng bất mãn rầm rì vài tiếng, khóc lên.

Nam Cung Tố Nữ đành phải để bà vú ôm hài tử xuống, kéo Nam Cung Tĩnh Nữ qua và giải thích: "Cũng không biết vì sao đứa nhỏ này càng lớn càng khó chịu, ngày thường hơi không thuận ý liền khóc nỉ non không ngừng."

"Vì sao không thấy Đại tỷ phu? Không phải phụ hoàng đã đặc biệt tổ chức Khánh Công yến cho Đại tỷ phu sao?"

"Tiểu muội đừng nói như vậy, cũng chỉ là vừa lúc đến dịp Tết Trung Thu thôi. Đây là việc thuộc bổn phận của phò mã, không dám kể công. Quan truyền lệnh nói phụ hoàng phái Tam đệ đi nghênh đón, trưa nay đã vào cung, hiện tại hẳn là đang báo cáo sự vụ ở Cam Tuyền cung, một lát sẽ tới."
"Đại tỷ phu còn chưa gặp qua Phúc nhi sao?"

Nam Cung Tố Nữ lộ ra ý cười hạnh phúc: "Phụ hoàng săn sóc, vì vậy bảo ta dẫn Phúc nhi đến. Đừng đứng ở nơi này, hai vị muội muội theo bản cung vào chỗ đi."

Lần cung yến này mời rất nhiều ngoại thần, cho nên chỗ ngồi của nam và nữ được tách ra.

Mặc dù là phu thê thì cũng không thể ngồi cùng một bàn, chỗ ngồi của Tề Nhan được sắp xếp bên cạnh các vị hoàng tử.

Dựa theo tuổi tác, chỗ ngồi phía trên nàng là của Lục hoàng tử Nam Cung Liệt, người ngồi ở ghế thấp hơn là một vị hoàng tử nhìn lạ mắt, từ vị trí suy đoán thì hẳn là Thất hoàng tử Nam Cung Ly.

Nam Cung Liệt đứng dậy đi đến bên cạnh Tề Nhan, một tay bưng thùng rượu một tay khác thì tự nhiên ôm lấy bả vai Tề Nhan: "Muội phu tới rồi à? Tới, để bản cung giới thiệu cho ngươi."
Nói xong, hắn kéo Tề Nhan đi đến trước bàn Nam Cung Ly: "Vị này chính là Thất đệ của bản cung, hắn sinh sau Tĩnh Nữ mấy tháng nên ngươi cứ gọi là Thất đệ đi."

Tề Nhan nhân cơ hội thoát khỏi cánh tay Nam Cung Liệt: "Tề Nhan tham kiến Thất điện hạ."

Nam Cung Ly ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tề Nhan, không nói gì mà tiếp tục cúi đầu.

Nam Cung Liệt cười thành tiếng, lại lần nữa ôm lấy bả vai Tề Nhan: "Muội phu không cần để ý, tính tình của Thất đệ như vậy đấy."

Tề Nhan mắt nhìn thẳng, bình tĩnh nói: "Mời Lục điện hạ ngồi vào chỗ."

Nam Cung Liệt nhìn chằm chằm sườn mặt Tề Nhan trong chốc lát, liếm môi rồi dán đến bên tai nàng: "Nếu không phải bản cung tra xét, đêm đại hôn ngươi cùng tiểu muội thấy lạc hồng...bản cung còn tưởng rằng muội phu là mỹ kiều nga lòng dạ chí khí đây."
Nam Cung Liệt cẩn thận quan sát biểu tình của Tề Nhan, thấy đối phương luôn đạm nhiên thì trực tiếp đè tay lên ngực Tề Nhan, chạm vào một vùng bằng phẳng.

Nam Cung Liệt đột nhiên nở nụ cười, ngả ngớn nói: "Bản cung tự hỏi, bản thân đã "hái hoa vô số" nhưng lại chưa từng gặp qua...nam tử nào tinh xảo như thế."

Hắn đảo mắt nhìn vết sẹo trên mặt Tề Nhan, lại đối diện với đôi mắt màu hổ phách của Tề Nhan, toát ra vẻ si mê: "Lúc trước bản cung đã cứu một vị thiếu niên dị tộc, đôi mắt của hắn giống muội phu như đúc... Có lẽ thêm vết sẹo này, hắn sẽ càng giống ngươi hơn."

Lòng Tề Nhan vô cùng chán ghét, nhưng nàng ngược lại tiến về phía trước nửa bước, dường như là dán vào Nam Cung Liệt, lạnh lùng nói: "Lại nói, vết sẹo này vẫn là phải cảm ơn điện hạ ban tặng, đến nay công chúa vẫn còn chưa biết chuyện này đây."
Nam Cung Liệt nghe ra uy hiếp và cảnh cáo trong lời của Tề Nhan, hắn vỗ vỗ bả vai của Tề Nhan, xoay người rời đi.

Tề Nhan lướt nhẹ qua phần ngực bị Nam Cung Liệt chạm vào, cũng bước vào chỗ ngồi.

Mà đối diện với hai người, Thất hoàng tử Nam Cung Ly vẫn luôn trầm mặc, như đang suy tư gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi