KÍNH VỊ TÌNH THƯƠNG

Chương 80: Dùng cái chết trả lại những ân huệ chẳng thể đền đáp

Tạ An một mình trở về phủ đệ sau bữa tối. Hắn nhìn quyển trục trên án thư và nặng nề thở dài một hơi.

Để tránh hắn đề cập đến chính sự, Tề Nhan vậy mà gọi nha hoàn tới hầu hạ.

Trước khi từ biệt, Tề Nhan còn đưa bức tranh chữ này cho hắn trước mặt một đám nha hoàn. Hắn nên làm gì cho phải?

Tạ An cứ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng quyết định đưa bức tranh chữ này cho Nam Cung Vọng. Đến khi sắc trời hoàn toàn tối sầm, hắn mới gói kĩ quyển trục này lại, đi tới phủ đệ của Nam Cung Vọng.

Theo nhãn tuyến tới báo: Nhị hoàng tử Nam Cung Uy rất nhiệt tình giải quyết tốt hậu quả ở Lạc Bắc, không những quản lý hai tòa thành trì bị chiến hỏa tàn phá một cách ngăn nắp, mà hắn còn bán hết của cải trong phủ mình để đổi lấy tiền mặt.


Ngoài ra, hắn cũng đổi số tiền hắn thu được ở các thái ấp trong một năm sang tiền đồng và vật tư thường dùng ở dân gian, phân phát cho người nhà nạn dân và bá tánh gặp nạn ở các châu phủ lân cận.

Không những vậy, Nam Cung Uy còn tự mình đào mộ cho dân thường và binh lính, năm mươi vạn bá tánh đều được chôn cất ở những cái hố sâu. Nam Cung Uy viết bia văn vạn chữ cho những bá tánh lâm nạn, đồng thời mệnh thợ thủ công điêu khắc lên bia đá.

Vào ngày lấp đấp, hắn lấy danh nghĩa của bệ hạ làm lễ tế tam sinh, còn được dân chúng hành lễ bái lạy.

Sau khi dàn xếp xong hậu sự của bá tánh, Nam Cung Uy cũng không vội vã rời đi mà quyết định ở lại đó, giám sát thợ thủ công tu sửa thành trì, phục hồi những phòng ốc bị tổn hại về nguyên vẹn. Ngoài ra, hắn cũng phái thân tín đến những châu phủ khác để động viên bá tánh dời chỗ ở một lần nữa...


Nam Cung Vọng có làm thế nào cũng không ngờ được lão Nhị sẽ xử lý mọi chuyện gọn gàng đến như vậy. Hắn nghe nói bá tánh ở địa phương cảm động đến rơi nước mắt, hết lời tán thưởng.

Nam Cung Vọng hiểu rõ phụ hoàng của mình, thứ mà phụ hoàng hắn xem trọng chính là dân ý.

Hắn thật vất vả mới nghĩ ra một độc kế làm lão Nhị bị phụ hoàng chán ghét, nhưng không ngờ lão Nhị vẫn còn có thể vùng dậy.

Tuy Nam Cung Vọng vì chuyện của Nhã phi mà suy sụp tinh thần, nhưng ở trong lòng hắn, thứ quan trọng nhất vẫn là ngôi vị hoàng đế.

Mưu sĩ trong phủ thương nghị mấy ngày nhưng chẳng có kế sách nào có thể khiến Nam Cung Vọng vừa lòng.

Hắn lập tức nghĩ tới Tề Nhan, thậm chí còn so sánh: Đám mưu sĩ trong phủ hắn quả thật là vô tích sự, chính vì thế lúc này mới có chuyện Tạ An đến phủ.


Nghe nói Tạ An tới, Nam Cung Vọng sai người đưa hắn tới thư phòng.

"Tham kiến điện hạ."

"Ừm, mọi chuyện có thỏa đáng hay không? Tề Nhan nói như thế nào?"

Tạ An cắn răng trả lời: "Này...hắn viết một bức tranh chữ, bảo tiểu nhân mang đến cho điện hạ."

"Ồ? Trình lên đây."

"Vâng."

Nam Cung Vọng còn tưởng rằng Tề Nhan đã nghĩ ra vài diệu kế, hắn vui sướng mở quyển trục ra, nhưng khi nhìn thấy chữ trên đó thì lập tức thay đổi sắc mặt.

"Đây là ý gì?"

Tạ An khấu đầu lên mặt đất, không dám thẳng thắt lưng một lúc lâu.

Nam Cung Vọng hừ lạnh một tiếng: "Hắn đang nói bản cung vô đức? Hay là...muốn làm giá với bản cung?"

"Tiểu nhân...tiểu nhân không dám nói."

Nam Cung Vọng vốn định xé nát bức tranh chữ của Tề Nhan, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc hắn liền đặt sang một bên: "Ngươi đứng dậy nói chuyện cho ta."
"Vâng."

Trước khi tới, Tạ An đã suy nghĩ rất rõ ràng: Tề Nhan là người hắn tiến cử cho điện hạ, bọn họ chính là người cùng một thuyền.

Dẫu có bất mãn với Tề Nhan thì điện hạ cũng sẽ không thể làm gì vì ngại với thân phận của đối phương, người gặp tao ương cũng chỉ có mỗi mình Tạ An hắn...

Nếu Nam Cung Vọng cho hắn cơ hội nói chuyện, hắn cần phải nói tốt cho Tề Nhan vài câu.

"Theo như tiểu nhân thấy, lúc trước nhất định là Tề Nhan biết rõ nhân phẩm của điện hạ nên mới thành tâm quy phục. Hắn sẽ không bao giờ nghĩ điện hạ như vậy."

"Như vậy là hắn muốn làm giá?!"

Tạ An cúi đầu vô cùng thấp: "Căn cứ theo những gì thần hiểu biết về Tề Nhan, hắn cũng không phải là người như thế."

"Vậy thì thế nào?"

"Tề Nhan xuất thân hàn môn, học hành chăm chỉ mười năm mới thi đậu, nhưng lại bị chọn làm phò mã, không thể tham chính. Trong lòng hắn tất nhiên là có rất nhiều oán muộn. Hắn tới quy phục điện hạ cũng là hy vọng điện hạ có thể sửa triều chế, cho phép phò mã tham chính sau khi sự thành mà thôi. Tiểu nhân cả gan phỏng đoán, Tề Nhan từng vì điện hạ dâng lên diệu kế như thế, hắn vốn tưởng rằng sẽ được điện hạ trọng dụng, nhưng lại bị vắng vẻ hơn nửa năm... Người ta thường nói: 'Thư sinh nghèo xương cốt cứng ', hắn cũng chỉ là đang biểu đạt mình bất mãn mà thôi."
Thấy Nam Cung Vọng trầm mặc không nói, Tạ An nhân cơ hội nói tiếp: "Điện hạ, cổ có Lưu hoàng thúc ba lần đến mời, Khương thái công nguyện giả thượng câu [1], có thể thấy người càng có bản lĩnh thì tính tình càng cổ quái."

[1] Lưu hoàng thúc ba lần đến mời: Nhắc tới những giai thoại nổi tiếng thời Tam Quốc, hậu thế từ lâu đã không còn xa lạ với câu chuyện Lưu Bị từng ba lần tới nhà tranh để mời Gia Cát Lượng xuất núi và cùng ông mưu tính đại sự. Ngày nay, giai thoại "tam cố thảo lư" này vẫn thường được người đời nhắc tới như minh chứng về sự thành tâm thành ý đối với hiền tài của người lãnh đạo có tầm nhìn.

Khương thái công nguyện giả thượng câu: Xuất phát từ câu "Thái công điếu ngư – Nguyện giả thượng câu" (Thái công câu cá – Cá tự cắn câu). Thái công là chỉ Khương Tử Nha, ông có cách câu cá hết sức đặc biệt, dùng lưỡi câu thẳng không móc mồi câu, con cá nào cắn câu là tự muốn mắc câu. Mắc câu không phải vì không biết, mà là cam tâm tình nguyện sa vào.
Nam Cung Vọng hết giận hơn phân nửa, nói: "Tề Nhan thật sự là một nhân tài hiếm có, chỉ là..."

Chỉ là kế sách của Tề Nhan quá mức nham hiểm, ngay cả người bên gối mình đều không buông tha. Nam Cung Vọng còn nhớ rõ dáng vẻ đạm nhiên của Tề Nhan ngày đó, phảng phất trong mắt hắn, tính mạng của bọn họ chỉ là con kiến mà thôi.

Tuy cuối cùng hắn cũng gϊếŧ hết cả nhà hai gã tử sĩ, nhưng sự độc ác và bình tĩnh của Tề Nhan khiến Nam Cung Vọng khó có thể an lòng.

"Thôi, chuyện này bản cung sẽ không truy cứu. Nhưng bản cung tuyệt đối sẽ không hạ mình chủ động gặp hắn. Phụ hoàng hết lòng tin theo mệnh số, có vết xe đổ lần trước ta cũng không tin lão Nhị có thể một bước lên trời!"

---

Bên trong phò mã phủ, dạ minh châu tỏa ra thứ ánh sáng ôn nhuận, chiếu sáng cả tẩm điện.
Tề Nhan nằm trên giường, thân thể được ánh sáng của dạ minh châu bao quanh. Nàng nghiêng mình nhìn thứ đang phát sáng trên bàn, trong đầu hiện lên từng khoảnh khắc nàng ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ.

Mùng tám tháng chạp năm Cảnh Gia thứ tám, con ngựa đạp lên tuyết đọng, chở nàng lên đường đón dâu.

Tuy đã uống viên thuốc mà Đinh Dậu đưa cho, nhưng nàng vẫn ôm tính toán cùng Nam Cung Tĩnh Nữ ngọc nát đá tan, khiến phòng tân hồn tràn ngập trong biển máu.

Khoảnh khắc xốc lên khăn voan, nàng mới phát hiện: Thì ra các nàng đã sớm gặp nhau.

Chỉ là nàng thật sự không thể nghĩ rằng, thiếu niên ương ngạnh đá nàng bên đường chính là đích công chúa độc chiếm thánh sủng.

Thông qua ở chung, nàng rất nhanh đã phát hiện Nam Cung Tĩnh Nữ cực kỳ dễ lừa. Nàng ấy đơn thuần, tốt bụng, không hề sắc sảo tí nào.
Không cần nàng mở miệng, Nam Cung Tĩnh Nữ đã chủ động đề ra "quân tử ước hẹn", mà khổ nhục kế lúc nào cũng có tác dụng với nàng ấy.

Nàng hết lần này đến lần khác đùa giỡn Nam Cung Tĩnh Nữ trong lòng bàn tay, ly gián mối quan hệ giữa nàng ấy và trung phó, lừa gạt khiến nàng ấy một lần lại một lần rơi lệ, dỗ dành nàng ấy toàn tâm tin tưởng mình, rồi lại thiêu hủy một nửa thân gia của nàng ấy...

Ngay khi phát hiện con ngựa có vấn đề: Nàng rõ ràng là có năng lực chế phục con ngựa, nhưng nàng lại nhẫn tâm để tính mạng Nam Cung Tĩnh Nữ gặp nguy hiểm, để nàng ấy cùng nàng diễn kịch.

Nàng biết rõ tính nết của Nam Cung Tĩnh Nữ, phò mã ở công chúa phủ nhìn như nhỏ yếu bất lực, nhưng kỳ thật công chúa điện hạ đã sớm răm rắp nghe theo lời nàng.

Mặc dù như vậy, nàng vẫn không quên tính kế nàng ấy, không có lúc nào là không tính kế nàng ấy.
Trong số một trăm ba mươi vạn người bỏ mạng, không có lấy một người vì Nam Cung Tĩnh Nữ mà chết, nhưng nàng vì muốn quên đi thống khổ mà đẩy hết tội lỗi lên đầu nàng ấy.

Nàng máu lạnh và ngoan độc đến mức nàng đều không thể chịu nổi mà ngất đi. Nhưng ngay khi tỉnh lại, nàng vậy mà trông thấy Nam Cung Tĩnh Nữ chăm sóc nàng suốt một ngày một đêm.

Nàng ấy lại khóc, mà nàng càng ngày càng sợ hãi nhìn thấy nước mắt của nàng ấy.

Chẳng lẽ, làm nữ nhi của kẻ thù thương tâm rơi lệ không phải là chuyện rất vui sướng sao? Nhưng những giọt nước mắt trong suốt ấy lại khiến nàng không dám đối diện với lương tâm dơ bẩn của mình.

Nàng ấy bổ nhào vào người nàng, tựa như thề nguyện hẹn ước: Nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng, nàng ấy không hy vọng nàng xảy ra chuyện gì...
Hạ Hà vô tình xông vào, không khí kiều diễm bỗng chốc bị đánh vỡ, mà nàng ấy cũng trở nên ngượng ngùng vô cùng.

Rõ ràng là đang tức giận, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không hề truy cứu chỉ vì nàng bảo Hạ Hà rời đi. Nàng ấy mới là chủ nhân của một phủ, lại...

Khi rời khỏi phủ, mười mấy chiếc xe ngựa khiến nàng thở không ra hơi. Nàng ấy ngay cả đôi mắt đều chưa từng chớp một chút, lập tức đưa cho nàng gần hết của cải của mình.

Tề Nhan ngừng hồi ức, ôm cánh tay rồi cuộn tròn thân mình.

Ngực nàng đau như bị xé rách, nước mắt yên lặng chảy ra...

Thành trì Vị Quốc giống như cái đinh đóng lên thảo nguyên, phá tan cố hương nàng thành từng mảnh nhỏ.

Vô số vong hồn thảo nguyên không được sống yên ổn, bồi hồi ở trên trời nhìn chằm chằm nàng!

Ba Âm dùng danh hào "Khất Nhan A Cổ Lạp", hắn biết rõ bản thân sẽ trở thành mục tiêu của triều đình Vị Quốc nhưng vẫn đâm đầu vào.
Còn không phải là muốn tìm kiếm an đạt "đã chết" hơn mười năm là nàng sao?

Ba Âm đau khổ tìm kiếm mấy tháng cũng không thể chờ được nàng, vì thế hắn liều chết một mình xông vào, chém đầu Ngạch Nhật Hòa.

Khi hắn làm ra quyết định này, tâm tình của hắn tuyệt vọng đến cỡ nào?

Nhất định là hắn cho rằng nàng đã bị hại, cho nên mới quyết tử báo thù cho Xanh Lê bộ.

Tề Nhan thống khổ giãy giụa vài cái, siết chặt nắm tay đấm lên ngực vài lần, nàng lấy một bình sứ từ dưới gối ra: Đó là phối dược Đinh Dậu mới đưa cho nàng.

Đinh Dậu nói: Nếu quyết định đi lên con đường này thì không cần nghĩ quá nhiều, sức khỏe của ngươi cũng không cho phép ngươi suy xét quá nhiều.

Mùi thơm kỳ lạ nức mũi, vị ngọt gắn bó giữa môi và răng, Tề Nhan ngừng giãy giụa, mí mắt phát trầm.
Điện hạ, Vị Quốc thiếu nợ ta, vô luận như thế nào ta cũng sẽ đòi lại.

Còn những gì ta nợ ngươi...thì lấy mạng trả lại đi.

Nếu như.

Nếu như kiếp này không thể trả hết, vậy thì lại dùng kiếp sau...

Ngày thứ ba từ khi Tề Nhan lập phủ, Nam Cung Tĩnh Nữ đã đọc thuộc một số quyển sách Tề Nhan để lại, nàng xuất thần thở dài.

Thu Cúc ngồi thêu bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, hỏi: "Điện hạ làm sao vậy?"

"Phò mã chỉ có thể bái kiến công chúa vào mùng một, mùng mười lăm, ngày lễ và sinh thần là quy củ gì?"

Thu Cúc mím môi: "Cái này nô tỳ cũng không dám nói...hẳn là từ xưa truyền xuống."

"Bản cung vào cung một chuyến."

"Vâng, nô tỳ sẽ chuẩn bị xe ngựa ngay."

Nam Cung Tĩnh Nữ trực tiếp đi tìm Nam Cung Nhượng, lại bị nội thị dẫn tới tẩm cung của Nhã phi.

Nhìn thấy phụ hoàng của mình đang cùng Nhã phi chơi ném mũi tên vào bình rượu ở chính điện, Nam Cung Tĩnh Nữ có chút bực bội.
Chỉ trách nàng suy nghĩ quá nhập thần, không có nghe được lời nội thị nói.

"Con ta tới rồi à? Phụ hoàng đang cùng Cát Nhã tỷ thí trò ném mũi tên vào bình rượu, ngươi có muốn chơi hay không?"

Đôi mắt xinh đẹp của Cát Nhã sáng ngời, nàng cũng quan sát Nam Cung Tĩnh Nữ.

Nàng đã tìm hiểu những chuyện liên quan đến A Cổ Lạp. Nàng biết hắn dùng tên giả Tề Nhan, giành được "hai nguyên một hoa" trong kỳ thi ở Vị Quốc, còn được chọn làm phò mã của vị đang đứng trước mặt nàng đây.

Nam Cung Tĩnh Nữ chú ý đến ánh mắt của Cát Nhã, nàng không chút do dự khinh thường nhìn nàng ta một cái.

Nàng là đích công chúa duy nhất của vương triều này, trừ phi phụ hoàng lập hậu, bằng không nữ tử hậu cung đều là thứ thiếp ở trong mắt nàng. Ở Vị Quốc, thiếp thất có địa vị vô cùng thấp, đặc biệt là thiếp thất không con chỉ có thể sánh ngang với nô bộc.
Đích nữ hành lễ khi gặp thiếp thất thì là có tình cảm, không hành lễ thì cũng sẽ không ai nói cái gì. Nếu Nam Cung Tĩnh Nữ sinh ra làm nam nhi, Cát Nhã nhìn thấy nàng thì còn phải hành lễ ngược lại.

Quả nhiên, Nam Cung Nhượng cũng không cảm thấy có gì không ổn, hắn từ ái nói: "Phụ hoàng thua mấy bàn rồi, con ta có muốn trổ tài giúp phụ hoàng thắng một ván không?"

"Nhi thần không dám quấy rầy nhã hứng của phụ hoàng. Hôm nay nhi thần vào cung là vì muốn xin phụ hoàng chấp thuận cho nữ nhi đến Hoằng Văn Quán một chuyến."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi