KỶ CAMBRI TRỞ LẠI


Hầy, chuyện từ hôm nọ mà quên mất thông báo cho mọi người, tình hình là hôm 27/2/2014, tác giả Thủy Thiên Thừa đã tu thành chính quả, hoàn thành truyện này, còn khoe “đã viết suốt một năm, chính văn và phiên ngoại tổng cộng 180 vạn chữ, không biết sau này còn viết được truyện nào dài như vậy không, nhìn số lượng từ quả thật có cảm giác đạt được thành tựu”.

Nói thế nhưng ở dưới cmt chúc mừng rào rào mà Tấn Giang vẫn dán bài ở mác “đang còn tiếp”, cũng chẳng biết thế nào.

Túm cái chun quần lại là có 285 chương chính văn + 8 chương phiên ngoại của các cp chính + 70 chương phiên ngoại của các cp phụ, tổng thiệt hại là 363 chương.

363…

363….

363…..

363……

363…….

363……..

363………

Hề hề ngửa mặt nhìn trời cười

Chương 97

Mọi người có tin vận mệnh không?

Trang Nghiêu thấy cũng không hỏi được gì từ Mông Phi nữa nên đoàn người mặc quần áo sạch sẽ rồi rời khỏi đây.

Khi họ trở về khách sạn thì trời đã tối, nếu là bình thường, đúng là lúc họ đang ăn cơm, nhưng hôm nay họ đã ăn không ít, cũng không thấy đói bụng, chỉ có Đặng Tiêu là mắt tròn xoe chờ Tùng Hạ làm thịt xiên nướng cho mình.

Tùng Hạ nhìn thoáng qua đám sâu, không muốn ăn cho lắm: “Nhìn thì không ngon lắm.”

Đặng Tiêu nói: “Có ngon hay không, thử rồi chẳng phải sẽ biết hay sao.”

Liễu Phong Vũ chán ghét nhìn đám sâu này: “Cậu muốn ăn thật đấy à, nhìn có hơi kinh kinh.”

“Ăn chứ, nếu không sẽ lãng phí.”

Tùng Hạ nói: “Vậy nướng thử một chút, dù sao cũng là thức ăn.” Mùi máu của đàn sâu này hơi thối, Tùng Hạ không có quá nhiều hi vọng đối với mùi vị của nó.

Đặng Tiêu tích cực giúp cậu nhóm lửa, nhìn cậu lấy từ trên xe xuống rất nhiều gia vị, ánh mắt hưng phấn tỏa sáng: “Các anh lợi hại quá, trên xe toàn là đồ ăn ngon.”

Tùng Hạ cười nói: “Còn có vũ khí và các đồ đạc khác.”

“Thật là lợi hại, mang theo nhiều đồ như vậy.” Trong mắt Đặng Tiêu tràn đầy sùng bái.

Tùng Hạ xuyên những con sâu đã đông đá lại bằng mũi tên trúc của Đường Nhạn Khâu, đặt lên đống lửa nướng, mọi người ngồi vây quanh đống lửa sưởi ấm. Tùng Hạ vừa cho thêm đồ gia vị, vừa cười nhìn Đặng Tiêu: “Xe của bọn anh không chỉ mang được cái ăn cái mặc, còn mang được cả người nữa.”

Đặng Tiêu nháy mắt nhìn thịt: “Ồ.”

Trang Nghiêu liếc mắt: “Nói thẳng đi, anh ta không hiểu đâu.”

“A? Cái gì?”

Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Tiểu Đặng, ý của anh là, xe của bọn anh còn có thể mang theo người, bọn anh muốn đến Bắc Kinh, dù sao thì cậu cũng không có mục đích rõ ràng, cậu có muốn đi cùng bọn anh không?”

Đặng Tiêu hưng phấn: “Có, em đi đâu cũng được, anh sẽ làm những món ngon mỗi ngày sao?”

“Nếu có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, nhất định chúng ta sẽ ăn ngon mỗi ngày.”

“Không thành vấn đề, săn thú giao cho em, em rành săn thú nhất.”

Tùng Hạ cười nói: “Cứ quyết định như vậy nhé, cậu đi theo bọn anh.”

Liễu Phong Vũ chống cằm, cười cong cong đôi mắt đào hoa: “Tiểu Hạ, cậu được đó, mấy miếng thịt đã lừa tới được sức lao động khỏe mạnh.”

Tùng Hạ cười ha ha, rất là vui vẻ.

Ở đây ai cũng rất hài lòng về Đặng Tiêu, đứa trẻ này không chỉ có tâm tư đơn thuần, dễ thỏa mãn, hơn nữa sức mạnh quả thật rất mạnh, chỉ bằng những biểu hiện hôm nay của cậu ta ở tháp Đại Nhạn cùng với hình dáng sau khi biến thân của cậu ta đã biết trình độ tiến hóa của Đặng Tiêu trên cả Triệu Tiến, tuy đầu óc có hơi đơn giản, nhưng trên chiến trường, cậu ấy sẽ là một đồng đội đáng tin.

Có Đặng Tiêu, sức mạnh nhóm của họ lại tăng thêm một bậc.

Thành Thiên Bích đột nhiên hít mũi một cái: “Hừm?”

“Làm sao vậy?”

“Mùi sâu này…”

Mọi người đều cẩn thận ngửi, Tùng Hạ ngạc nhiên: “Mùi này sao lại giông giống…”

Đường Nhạn Khâu nói: “Mùi nhang.”

Trang Nghiêu nói: “Phải, đúng là hơi giống mùi nhang.”

Mùi của loại sâu này khi nướng lên lại hơi giống mùi nhang khói trong chùa miếu, tuy rất nhạt, hơn nữa còn kèm theo mùi thịt bị nướng, nhưng quả thật ai cũng ngửi thấy được mùi nhang.

Đặng Tiêu ngạc nhiên nói: “Tháp Đại Nhạn thờ phật gì không?”

Trang Nghiêu nói: “Thờ kinh phật mà đại sư Huyền Trang mang về từ Ấn Độ, còn có truyền thuyết nói tháp Đại Nhạn có cung điện dưới lòng đất, cất giấu rất nhiều báu vật quý hiếm mà Huyền Trang mang về. Tháp Đại Nhạn vốn là công trình kiến trúc được xây cho Phật giáo, những chỗ thắp hương trong tháp không ít, cũng không khó để nhìn thấy tàn nhang.”

Thành Thiên Bích nói: “Hay do những con trùng này đã lăn qua tàn nhang.”

Mọi người cũng không để ý, sau khi sâu được nướng chín, Đặng Tiêu không kịp chờ đợi đã cắn một miếng lớn: “Má ơi nóng quá, ôi chao ngon, sâu nướng giòn quá, mọi người mau ăn đi.”


Liễu Phong Vũ nhìn cậu ta ăn một lúc mới nói: “Xem ra không có độc, ăn đi.” Nói xong cũng há miệng ra.

Đặng Tiêu ăn ngấu ăn nghiến, nói những câu mơ hồ không rõ: “Cũng chưa chắc.”

“Cái gì?”

Những người khác đều nhìn cậu ta.

Đặng Tiêu cười nói: “Trong người em có độc tố, em không sợ độc.”

Liễu Phong Vũ muốn đập cậu ta.

Trang Nghiêu nói: “Ăn đi, không sao đâu, nếu trúng độc thì đã trúng từ lúc đám sâu này hút máu chúng ta rồi.”

Tùng Hạ hiếu kỳ: “Cậu tiến hóa ngược ra độc tính đó hả?”

Đặng Tiêu gật đầu, lại lắc đầu: “Không biết, dù sao thì lúc đầu không có độc, sau lại có.”

Trang Nghiêu nói: “Động vật lưỡng cư có thể tiến hóa ngược ra độc tố cũng không kỳ quái, rất nhiều rắn hay thằn lằn cũng có độc, hơn nữa đều là độc có tính thần kinh, độc tính rất lợi hại.” Tùng Hạ nhìn con sâu mình mới cắn được một nửa, ảo não nói: “Cho dù sâu không có độc… nhưng sâu này không hấp thu độc của Đặng Tiêu chứ?”

Trang Nghiêu lắc đầu: “Da anh ta không trầy chút nào.”

Đặng Tiêu cũng cười đắc ý: “Da em dày lắm.”

Đường Nhạn Khâu vô cùng hâm mộ: “Tuyệt thật, nếu so sánh, tiến hóa ngược lớp chim hình như không tiến hóa ra năng lực gì mới.” Khẩu khí của hắn có chút thất vọng.

Trang Nghiêu nói: “Xem ra anh căn bản chưa ý thức được ưu thế của tiến hóa ngược lớp chim. Đầu tiên, chuyện anh có thể bay đã giỏi hơn rất nhiều năng lực. Huống chi, nếu anh thật sự có thể tiến hóa ra tất cả đặc tính của lớp chim, không nói đến chuyện khác, đến lúc đó chỉ cần thị lực siêu cấp phối hợp với tài bắn cung của anh, chí ít anh có thể dễ dàng lấy thủ cấp kẻ địch trong phạm vi một cây số, mà thị lực và tài bắn cung có thể đưa anh lên cao để mở rộng phạm vi tầm nhìn, ngay cả tôi cũng không thể đánh giá một mũi tên của anh có thể bắn chết kẻ địch ở vị trí bao xa. Một mũi tên của anh tuyệt đối có thể xoay chuyển toàn bộ chiến cuộc ngoại trừ thị lực, một kỹ năng mà tôi mong đợi anh có thể tiến hóa ngược ra là Radar. Chim chóc bay với tốc độ cao dựa vào Radar sinh học nhận biết chướng ngại vật và tiến hành tránh né chứ không phải thị lực. Nếu anh có thể tiến hóa ngược ra Radar, vậy tất cả chướng ngại vật trong phạm vi Radar của anh đều sẽ không thể che giấu.”

Đường Nhạn Khâu nghe mà ánh mắt tỏa sáng.

Không chỉ có hắn, ngay cả những người khác đều bị hấp dẫn bởi sự miêu tả năng lực tiến hóa của Trang Nghiêu, nếu Đường Nhạn Khâu thật sự có thể tiến hóa hai năng lực này đến mức tận cùng, tương lai hắn sẽ là một sát thủ tầm xa trên không trung cực kỳ đáng sợ, hơn nữa năng lực phòng thủ cũng sẽ vô cùng mạnh mẽ.

Đường Nhạn Khâu mừng rỡ siết chặt nắm đấm: “Radar sinh học như lời cậu nói bây giờ tôi vẫn không cảm giác được, nhưng theo sự tu luyện, thị lực của tôi đúng là được nâng cao từng chút một.”

Đặng Tiêu hưng phấn: “Không phải sau này Đường ca sẽ lợi hại lắm hay sao, cực ngầu luôn, còn anh thì sao? Anh còn có thể tiến hóa ngược ra cái gì?”

Trang Nghiêu nói: “Khả năng anh có thể tiến hóa ngược ra cũng rất nhiều, ví dụ như làn da cảm quang, có thể tùy tiện thay đổi màu sắc của thân thể để tiến hành ngụy trang giống như tắc kè hoa ấy, lại ví dụ như khả năng tứ chi có thể tái sinh, có vài loài động vật lưỡng cư bị gãy chi hay gãy đuôi đều có thể tự lành, còn có khả năng leo trèo, nói không chừng anh có thể tiến hóa ngược ra miệng hút. Động vật lưỡng cư có rất nhiều đặc tính, lớp chim, lớp thú cũng giống vậy, không chừng sau khi năng lực giống loài tiến hóa ngược ra trên thân người có thể biến thành vũ khí lợi hại. Hay nên nói rằng tất cả sinh vật biến dị đều có rất nhiều đặc tính đáng để khai thác, chỉ cần lợi dụng thật tốt. Sau khi đến Bắc Kinh, tôi sẽ thu xếp tài liệu cho các anh xem, sau khi các anh tu luyện là có thể tập trung tu luyện loại kỹ năng này.”

Đặng Tiêu ngạc nhiên nói: “Tu luyện, tu luyện gì?”

Tùng Hạ nói: “Bọn anh biết một phương pháp để nâng cấp năng lượng, nhưng cần cậu giữ bí mật.”

Đặng Tiêu dùng sức gật đầu: “Em nhất định giữ bí mật.”

Thành Thiên Bích nói: “Tôi phụ trách dạy cậu ta, để cậu ta nắm giữ phương pháp thứ nhất đã.”

Trang Nghiêu nhìn ngọn lửa bập bùng, trong mắt có một cảm xúc đang tràn đầy: “Đội ngũ của chúng ta trước mắt cần bố trí tiếp cận hoàn mỹ, chỉ cần phối hợp thật tốt, vững bước đề cao, cho dù đến Bắc Kinh cũng không sợ, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải tìm được ngọc Con Rối cực kỳ quan trọng. Người khác có, chúng ta phải có, người khác không có, chúng ta cũng phải có, tôi tuyệt đối sẽ không thua bất cứ ai.”

Thành Thiên Bích nhìn Trang Nghiêu, hắn rất muốn nhắc nhở Trang Nghiêu đừng có ý đồ biến nhóm này thành vũ khí cá nhân của mình, nhưng hắn không nói ra, một là vì sau chuyện ở Trùng Khánh, họ đều có cảnh giác với Trang Nghiêu, có nhiều chuyện không cần phải nói quá rõ. Hai là gần đây biểu hiện của Trang Nghiêu tương đối tốt, có rất nhiều cống hiến để nâng cao sức mạnh tổng thể cho cả nhóm. Quan trọng nhất, bây giờ họ có lợi ích chung chính là đến Bắc Kinh, về phần trong lòng Trang Nghiêu nghĩ thế nào, họ tuy không đoán được, nhưng bất luận cái gì nếu chỉ dựa vào một mình mình, Trang Nghiêu cũng không làm được, cho nên Trang Nghiêu cần họ. So với chuyện bồi dưỡng một nhóm khác lại từ đầu, hiển nhiên đối với Trang Nghiêu mà nói thì nhóm của họ đúng là sự chọn lựa tốt nhất. Bởi vậy chí ít trước khi đến Bắc Kinh, Trang Nghiêu sẽ không hại họ, ngược lại nó sẽ dùng hết khả năng để họ trở nên lớn mạnh, chuyện này đối với họ mà nói cũng cực kỳ quan trọng.

Tùng Hạ nói: “Được rồi, tôi có chuyện còn muốn nói với mọi người.” Cậu lấy từ trong túi ra mảnh ngọc mã não nhỏ được cậu làm thành ngọc phù có thể tích trữ năng lượng: “Sáng hôm nay tôi đã thử rất nhiều lần, lãng phí không ít năng lượng, rốt cuộc đã thành công chế thành một cái ngọc phù. Bên trong miếng mã não này có một chút năng lượng vô thuộc tính tôi đưa vào để chứa đựng, đại khái nó có năng lượng tương đương một con chuột lớn cỡ một người, tôi có thể thu hồi lại bất cứ lúc nào.”

Ánh mắt mọi người tỏa sáng, giọng nói của Trang Nghiêu vô thức cất cao: “Đây chẳng phải có tính chất không khác ngọc Con Rối là mấy hay sao?”

Tùng Hạ gật đầu: “Đúng, giống như một mảnh ngọc Con Rối bị co lại nghìn vạn lần.”

Thành Thiên Bích cầm từ trong lòng bàn tay cậu lên miếng ngọc mã não kia. Nhìn bề ngoài, nó chỉ là một mảnh ngọc mã não màu đỏ rất bình thường, hắn nói: “Đây là chuyện lúc trước anh đã nói với tôi, dùng năng lượng vô thuộc tính để cụ thể hóa vật chất sao?”

Trang Nghiêu nói: “Cũng là ngọc cổ dạy anh?”

Tùng Hạ gật đầu.

Trang Nghiêu thở dài: “Nếu tôi có thể đi vào ngọc cổ, tôi nhất định có thể tháo gỡ tất cả bí ẩn, nói không chừng còn có thể sáng tạo ra một thế giới hoàn toàn mới.”

Liễu Phong Vũ nói: “Tin tức trong ngọc cổ chắc hẳn trợ giúp giải đáp bí ẩn của kỷ Cambri thứ hai, thế nhưng sáng tạo ra thế giới mới thì khoa trương quá thì phải.”

Trang Nghiêu nói: “Không, trước mắt thì những tin tức mà tôi tiếp thu được về ngọc cổ cho tôi cảm giác như vậy. Trong đó cất giấu một thế giới, cất giấu phương pháp cứu giúp loài người, để thế giới trở về bình thường vì hành vi của ngọc cổ có vẻ đang đối nghịch với ý thức Cambri và ngọc Con Rối. Ý thức Cambri dùng ngọc Con Rối làm công cụ cân bằng loài người, muốn phá vỡ toàn bộ hành tinh này – nơi lưu trữ năng lượng, một tay thúc đẩy sự tiến hóa toàn cầu, cho con người một đòn nặng nề mang tính hủy diệt nhưng đồng thời ở đây, khi kỷ Cambri thứ hai vừa mới bắt đầu, ngọc cổ lại xuất hiện, không sớm không muộn, xuất hiện đúng trong thời cơ ấy, không biết do ai… không, do vị thần nào đã lưu giữ phương pháp cứu giúp loài người vào trong ngọc cổ, cho anh tìm được nó, hiểu được nó. Tất cả những chuyện này nhất định đã được an bài. Tùng Hạ, có lẽ anh chính là người được lựa chọn làm… chúa cứu thế.”

Tùng Hạ lại càng hoảng sợ: “Cậu đừng nói giỡn, tôi cũng chỉ trong lúc vô ý có được thứ này, tôi không thể là chúa cứu thế gì đó được, tôi còn nhớ khi tìm được ngọc cổ, có một giọng nói nói cho tôi biết tôi và ngọc cổ có ‘khế ước máu’ gì đấy, bởi vì lúc đó máu của tôi chảy lên ngọc cổ, tất cả đều là trùng hợp. Nếu không có mọi người, ngay cả bản thân tôi cũng không cứu được, nếu không phải Thiên Bích tìm được tôi, tôi có thể đã chết từ lâu ở Côn Minh rồi, đừng nói đến chuyện sẽ gặp được ngọc cổ. Loại người đi đường tiện tay quơ một cái cũng vớ được cả tá như tôi sao có thể là chúa cứu thế gì đó được cơ chứ.”

Trang Nghiêu lắc đầu: “Không, đây là chuyện đã được định trước. Mọi người có tin vận mệnh không? Vận mệnh không phải chuyện hoang đường, cũng không phải mê tín. Vận mệnh là thứ kết hợp với thiên thời địa lợi nhân hoà, kết hợp với lịch sử, hiện tại và tương lai, kết hợp với quy luật chuyển động của vạn vật trên thế gian, kết hợp với toàn bộ tinh cầu… không, có lẽ là tất cả các nhân tố của toàn vũ trụ để cho ra một kết quả tất yếu, bởi vì ‘nhân’ tất yếu tồn tại, cho nên ‘quả’ cũng đã được định trước. Bởi vậy mỗi một quyết định bây giờ của chúng ta thoạt nhìn thì giống như do chúng ta đặt ra, nhưng thực tế, dưới tác động của yếu tố bên ngoài, chúng đã tồn tại từ rất lâu rồi, là chuyện tất yếu sẽ phải làm. ‘Hiệu ứng bươm bướm’ chính là một giải thích thông tục dễ hiểu của ‘vận mệnh’.”

Mọi người nghe mà có hơi mơ hồ, chỉ có người ham thích đọc sách như Tùng Hạ mới có thể bắt kịp suy nghĩ của Trang Nghiêu, nhưng cậu vẫn không thể tiếp thu chuyện mình là “chúa cứu thế” gì đó. Tùng Hạ không muốn làm chúa cứu thế, cậu chỉ muốn cứu mình và người mà mình quan tâm, trái tim cậu không thể tiếp nhận được nhiều như vậy, cậu lắc đầu: “Tôi có đọc một số luận văn tài liệu nghiên cứu liên quan đến những thứ cậu vừa nói, nhưng không ai có thể chứng minh ‘vận mệnh’ thật sự tồn tại. Hơn nữa, tôi thật sự không thể chấp nhận việc mình cần gánh vác sứ mệnh ‘cứu thế’, tôi không phải là một công cụ, tôi là một người thường nếu rời khỏi mọi người thì không thể sống mà rời khỏi thành phố này được.”

Trang Nghiêu than nhẹ một tiếng: “Bởi vì chúng tôi cũng đã được định ra là sẽ ở bên anh. Tôi tin phán đoán của mình, thật ra tôi đã muốn nhắc nhở anh từ rất lâu rồi, nhưng khi đó chúng ta còn quá yếu, nếu nói ra tôi sợ anh sẽ choáng, nhưng sớm muộn gì anh cũng phải chấp nhận sự thật này vì từ khoảnh khắc anh có được ngọc cổ, trên người anh nhất định đã phát sinh đại sự, chí ít sự chuẩn bị tâm lý này, anh cũng có phải không?”

Cơ thể Tùng Hạ run lên, thở dài: “Có.”

Cậu là một người thường, nhưng ngọc cổ không phải vật thường, những chuyện bất thường đã định trước là sắp xảy ra, cậu căn bản không biết nó là phúc hay là họa.

Những người khác đều không lên tiếng, ngay cả Đặng Tiêu cũng trầm mặc, dù sao thì ba chữ “chúa cứu thế” này quá nặng nề, dường như họ cũng có thể cảm giác được nội tâm căng thẳng của Tùng Hạ.

Trang Nghiêu nói: “Bây giờ tôi đang nhắc nhở anh vì trạm kế tiếp của chúng ta sẽ đến Lạc Dương, chúng ta còn cách Bắc Kinh không bao xa. Tôi nghĩ, những nguy hiểm đáng sợ mà chúng ta đã trải qua so với đoạn đường tiếp theo, nói không chừng thì không đáng nhắc đến. Tôi cũng có niềm tin vững chắc rằng Bắc Kinh không phải điểm kết thúc cuộc hành trình của chúng ta mà có thể nó chỉ vừa mới bắt đầu. Trong số mọi người, anh là người đặc biệt nhất, quan trọng nhất, nhưng hết lần này tới lần khác cũng là người tâm trí nhỏ yếu nhất, tôi mong anh sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt, nghênh đón… ‘vận mệnh’ không tưởng tượng được tiếp theo.”

Tùng Hạ siết chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Được rồi, đừng nói nữa, ăn xong thì đi ngủ thôi.”

Tùng Hạ nghe thấy Thành Thiên Bích vì cậu mà đúng lúc chấm dứt đề tài này, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sáng hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, ai nấy đều đã mệt mỏi rã rời, sau khi ăn xong, mọi người lục tục vào khách sạn ngủ.


Sau khi vào phòng, Tùng Hạ nói: “May mà cậu ngắt lời Trang Nghiêu, những thứ cậu ta nói, thành thật mà nói thì chúng khiến tôi thấy sợ.”

“Tôi biết.” Thành Thiên Bích vuốt tóc cậu: “Đừng sợ.”

Khóe miệng Tùng Hạ cong một nụ cười, nắm tay hắn, nằm bên cạnh hắn: “Không sao, đứa bé đó nói rất nhiều chuyện đáng sợ, nếu nó nói nhiều hơn không chừng tôi sẽ chết lặng, huống chi tôi còn có cậu mà, cũng không có gì phải sợ.”

“Ừm.”

Tùng Hạ nhích người vào sát cạnh hắn, có chút ngượng ngùng nói: “Nếu hai chúng ta gặp nhau cũng là kết quả của ‘vận mệnh’ thì… ‘vận mệnh’ cũng không đáng sợ, cũng có chỗ tốt của nó.”

Thành Thiên Bích nắm chặt tay cậu, đặt lên bụng mình, nhẹ giọng nói: “Cái này là chuyện tốt.”

Tùng Hạ cười ngây ngô hai tiếng: “Gặp được mọi người là chuyện tốt lớn nhất trong tận thế.”

Thành Thiên Bích nói: “Ngủ đi.”

Tùng Hạ biết hắn không thích nhiều lời, hơn nữa hình như dễ xấu hổ, nếu nói đến chuyện gì đó làm cho đỏ mặt thì hắn sẽ tự động lảng sang chuyện khác. So với Thành Thiên Bích, da mặt cậu dày hơn một chút. Dù sao thì giữa hai người cũng phải có một người chủ động, nếu không thì cũng vô nghĩa. Tùng Hạ cũng quen với chuyện này, cậu chống người nhỏm dậy, cười nói: “Hôn một cái chúc ngủ ngon nào.”

Khóe miệng Thành Thiên Bích hơi giật giật, hình như đang cười. Số lần Thành Thiên Bích cười đơn giản có thể đếm trên đầu ngón tay. Tùng Hạ cẩn thận ngẫm nghĩ, họ đã quen nhau lâu như vậy, số lần Thành Thiên Bích cười không quá ba lần đếm ngược, hơn nữa rất nhạt, nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra, cậu chú ý mỗi một biểu cảm của Thành Thiên Bích.

Tùng Hạ vui vẻ nói: “Hình như cậu đang cười.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu, ánh mắt như nước.

Tùng Hạ cúi đầu, hôn một cái lên môi Thành Thiên Bích, cười nói: “Hôn một cái, chúc ngủ ngon.”

Thành Thiên Bích cũng khẽ nâng đầu lên, hôn cậu một cái: “Chúc ngủ ngon.”

Tùng Hạ cười nhẹ hai tiếng, không nhịn được hôn một cái để lại tiếng vang lớn lên má hắn: “Nào, chúng ta ngủ thôi.”

Hai người dính sát vào nhau, đầu kề đầu, yên tâm ngủ say bên cạnh đối phương.

Khi Tùng Hạ đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên bị người gọi dậy.

“A… Thiên Bích?” Tùng Hạ ra sức nháy mắt, trong đêm đen, gương mặt Thành Thiên Bích gần ngay trước mắt, cậu lập tức cảnh giác: “Sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”

Thành Thiên Bích khẽ nói: “Dậy thôi.”

Không cần hắn nói, Tùng Hạ đã bò dậy, số lần họ bị đánh lén giữa đêm cũng không ít, cậu nhanh chóng tỉnh táo: “Sao vậy? Tôi không cảm giác được dao động năng lượng.”

“Không phải bị đánh lén, tôi muốn anh đi cùng tôi đến một nơi.”

“Hả? Đi đâu cơ? Trước khi ngủ sao cậu không nói?”

“Nói thì anh sẽ không ngủ được, bây giờ mới đi, vì chỉ có hai chúng ta đi.” Thành Thiên Bích nhảy xuống giường, chuẩn bị vũ khí.

Trong lòng Tùng Hạ thấy hồi hộp: “Thiên Bích, chúng ta sẽ đi đâu?”

“Tháp Đại Nhạn.” Thành Thiên Bích bình tĩnh nói.

Tùng Hạ kinh hãi: “Vì sao? Chỉ có hai chúng ta? Đến tháp Đại Nhạn ư?” Cậu cho rằng trải qua chuyện ban ngày, tất cả mọi người sẽ bỏ qua tháp Đại Nhạn, dù sao với số lượng sâu như vậy không phải thứ họ có thể chống lại.

Thành Thiên Bích nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Thời gian hơi gấp, trên đường nói sau.”

Hai người lần mò trong bóng tối, yên lặng đi xuống lầu, khi đi qua ngoài cửa, A Bố tỉnh dậy, đôi mắt màu tím lẳng lặng nhìn họ, không biết họ muốn làm gì, còn định đứng lên.

Tùng Hạ nhanh chóng xoa cái mũi ươn ướt của nó: “A Bố ngoan, ngủ đi.”

A Bố lại nằm sấp xuống, nhưng vẫn nhìn họ, cho đến khi họ rời khỏi khách sạn.

Trên đường, Tùng Hạ hỏi: “Thiên Bích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta đến gần tháp Đại Nhạn hay tính vào trong?”

“Vào trong.” Thành Thiên Bích nói: “Hồi sáng tôi có phát hiện ra một thứ trong tháp Đại Nhạn, nó khiến tôi rất lưu ý.”

“Cái gì vậy?”

“Cameras, có thể nó là cái máy quay Đặng Tiêu đánh rơi.”

“Vậy ư? Chúng tôi không nhìn thấy.”

“Bởi vì nó ở mé bên phía tôi. Khi vừa vào trong, khung cảnh đen sì, tôi cũng không thấy nó, nhưng khi sâu bắt đầu xuất hiện, chúng ta đã vội vã chạy ra ngoài, không ai có thời gian để ý đến những thứ khác, tôi vô tình phát hiện ra trong lúc đó. Sau khi đàn sâu xuất hiện, trong góc phòng đột nhiên có một điểm đỏ, nó lóe lên, lúc đó tôi cũng không nhìn thấy nó là cái gì, nhưng khi Đặng Tiêu phá cửa, sau khi ánh sáng chiếu vào, tôi mới liếc nhìn, một chiếc SLR [101], hơn nữa màn ảnh đang quay chúng ta.”

[101] SLR: Single-lens reflex camera – Máy ảnh phản xạ ống kính đơn, thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh kỹ thuật số chuyên nghiệp với tính năng phong phú hơn và nhất là chất lượng hình ảnh vượt trội so với dòng máy ảnh du lịch. Đây là 1 VD về dòng SLR:

691px-OlympusOM-2SP

Lưng Tùng Hạ hơi thấy lạnh run: “Nếu nó quả thật là của Đặng Tiêu, vậy phải hết pin từ lâu rồi chứ.”

“Cho nên chuyện này bất thường, nếu như không làm cho rõ, sau khi rời khỏi chỗ này tôi cũng sẽ lăn tăn về nó.”

“Nhưng hai chúng ta vào trong thì quá nguy hiểm, vì sao không nói cho mọi người?” Tùng Hạ nghĩ đến đàn sâu đầy rẫy, cho dù có Thành Thiên Bích ở đó, cậu cũng cảm thấy bắp chân run lên, vừa nghĩ tới cảm giác đàn sâu thân mềm này bò qua toàn thân, cậu đã vạn lần không muốn chui vào trong đó.

“Không, chỉ có tôi vào trong. Nếu chiếc cameras kia vẫn còn ở vị trí cũ, tôi có khả năng chắn chắn có thể mang theo nó thoát ra. Cho nên không nói cho những người khác vì tôi nhìn ra, Trang Nghiêu tuy chưa nói nhưng nó rất không cam lòng với chuyện không lấy được ngọc Con Rối từ tháp Đại Nhạn, nếu nói cho nó biết chuyện chiếc cameras, bằng tính cách của nó, có thể sẽ một lần nữa bố trí, mượn cơ hội này xông vào lần nữa. Nhất là, ngộ nhỡ trong cái cameras kia thật sự có bí mật gì, nó sẽ không dễ dàng rời khỏi đây. Chuyện này càng nhiều người biết thì càng dễ bị nó phát hiện, cho nên hai chúng ta đi là đủ rồi. Tôi dẫn anh đi cùng vì tôi không thể mang cả ngọc Con Rối vào trong tháp, nhưng tôi lại không thể để ngọc Con Rối ở lại khách sạn, càng không yên lòng giao nó cho bất cứ ai trừ anh giữ, cho nên tôi muốn anh cầm lấy ngọc Con Rối núp ở xa, tôi vào trong tháp lấy cameras.”

Giọng nói của Tùng Hạ vô thức cất cao: “Không được, như vậy quá nguy hiểm, lần trước chúng ta nội ứng ngoại hợp mới miễn cưỡng trốn thoát, một mình cậu chống lại nhiều sâu như vậy, cậu làm thế nào để thoát thân!”

Thành Thiên Bích nói: “Tôi chắc chắn, đàn sâu này chỉ chiếm ưu thế về số lượng, sau khi lấy được cameras tôi sẽ lập tức rời khỏi đó, Đặng Tiêu cũng có thể thoát, anh không cần quá lo lắng.”

Tùng Hạ vội la lên: “Vậy tôi và cậu cùng…”

Thành Thiên Bích kiên quyết nói: “Không được, anh đi vào trong đó chỉ làm liên lụy tôi.”

Tùng Hạ há to miệng, thần sắc ảm đạm, Thành Thiên Bích nói đúng, nếu cậu theo vào, hơn nửa đúng là một gánh nặng.

Thành Thiên Bích ý thức được mình vừa nói gì, lập tức có chút hối hận, hắn dừng bước lại, hạ giọng nói: “Tôi không phải có ý đó.”

Tùng Hạ nói: “Tôi hiểu, cậu cũng là vì sự an toàn của tôi.”

“Phải, tôi một mình vào trong dễ thoát ra hơn.”

“Tôi hiểu.”

Hai người nhanh chóng tới gần tháp Đại Nhạn, dừng lại tại một chỗ cách tháp ba trăm mét, khoảng cách này ngọc Con Rối vẫn không có phản ứng, cho dù có phản ứng thì vẫn có đủ thời gian cho Tùng Hạ chạy trốn.

Thành Thiên Bích để lại một khẩu súng và mấy trái lựu đạn cho Tùng Hạ, sau đó đặt ngọc Con Rối xuống đất, hắn nghiêm túc nhìn vào mắt Tùng Hạ: “Anh đồng ý với tôi, tuyệt đối không chạm vào nó, anh phải kiềm chế được bản thân, nếu anh thấy sắp bị nó cám dỗ thì hãy lập tức tiến vào hư không trong ngọc cổ.”

“Được.”

Thành Thiên Bích vỗ vỗ vai cậu: “Chú ý xung quanh một chút, nếu có nguy hiểm không đối phó được thì nổ súng cho tôi biết.”

Trong bụi cỏ ban đêm bất cứ lúc nào cũng có thể có động vật biến dị thường lui tới, có điều Tùng Hạ cũng không sợ đám động vật này, năng lượng trong cơ thể cậu cũng đủ cho cậu cường hóa rất nhiều chỗ, động vật biến dị thông thường không thể làm cậu bị thương.

Tùng Hạ gật đầu, bắt lấy cánh tay hắn, trầm giọng nói: “Cậu nhất định phải đi nhanh về nhanh.”

Thành Thiên Bích cầm tay cậu, tiến về phía tháp Đại Nhạn, không quay đầu lại.

Tùng Hạ nhìn theo bóng lưng hắn, dần dần cường hóa thị lực, cho đến lúc nhìn thấy Thành Thiên Bích cách đó đã hơn trăm mét biến mất trong cánh cổng tò vò tối đen như mực.

Tùng Hạ ngẩng đầu, nhìn cái bóng đen khổng lồ của tháp Đại Nhạn dưới trời đêm đen nhánh, cảm giác ngưỡng mộ những thứ khổng lồ này làm cho người ta có cảm giác áp lực mạnh mẽ, nghĩ đến những thứ trong tháp chứa đựng, trong lòng Tùng Hạ lại nhảy loạn cả lên.

Đặng Tiêu


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi