KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Truyền thuyết kể lại rằng, thật lâu thật lâu trước đây, vào lúc thiên địa sơ khai.
Có một chủng tộc cổ xưa thần bí, gọi là huyết tộc.
Nghe nói, bọn họ không có nhịp tim hay mạch đập, cũng không có hô hấp.
Bọn họ không có nhiệt độ cơ thể, dù là ngày hay đêm thì thân thể đều lạnh lẽo.
Hơn nữa, bọn họ trường sinh bất lão, vĩnh viễn tồn tại trên thế gian.
Đồng thời, bọn họ cũng có ý nghĩ của chính mình, giống như con người vậy, có suy nghĩ, nói chuyện với nhau, cũng sẽ đi lại xung quanh, thậm chí còn có thể bị thương hoặc bị giết chết.
Nhưng sau một lần đại chiến huyết tộc thì Huyết tộc liền biến mất nhanh chóng không để lại dấu vết.


Có người từng nói, ngay lúc đó chiến trường máu chảy thành sồng, đất đầy thi thể.

Cũng có người nói ngay lúc đó, chiến trường không có một bóng người, không hề có một vết máu.

Mà sự thật là gì, không ai có thể biết được.
Ba ngàn năm sau.
Tại Tế Huyết đại trận
Một cô bé lơ lửng trong không trung, trường bào đỏ như máu, ba ngàn sợi tơ máu tung bay theo gió, đôi mắt đào hoa nhắm chặt, lông mày cong cong, lông mi dài hơi hơi rung động, da thịt trắng nõn không tỳ vết giống như màng trứng chim vô cùng mịn màng, lộ ra nhàn nhạt phấn hồng.

Đôi môi Mỏng nhạt giống như cánh hoa hồng mềm mại ướt át.

Nhìn qua khoảng tầm tám, chín tuổi.
Quanh thân nàng là những quả cầu màu đỏ lấm tấm vờn quanh, lôi điện theo không trung đánh xuống, hoàn toàn bị những quả cầu nhỏ màu đỏ kia hấp thu.
Mây đen dầy đặc, lôi điện cuồn cuộn đánh tới, màu đỏ của tiểu cầu càng ngày càng đậm, như là máu tươi nhuộm thành.


Sau cùng vô số tiểu cầu nhỏ ngưng tụ thành một dải lụa mỏng dài màu máu.

Đi lòng vòng vờn quanh bên người Nhiễm Bạch.
Rốt cục, một đạo lôi điện cuối cùng hạ xuống, Nhiễm Bạch chậm rãi mở mắt, một đôi mắt đồng tử màu máu yêu dị mang theo mờ mịt." Thật đói." Nhiễm Bạch nhíu nhíu mày, than thở nói, cam giác đói bụng gì gì đó thật là tệ, không được, cô phải tìm ít con mồi về.
Theo Nhiễm Bạch rơi xuống đất, đại trận tế thiên cũng biến mất không thấy nữa, dải lụa máu vờn quanh bên người Nhiễm Bạch cũng tiến nhập mi tâm của Nhiễm Bạch, hóa thành một đường vân đỏ như máu.

Bầu trời sáng sủa, tựa hồ sự âm trầm vừa rồi chỉ là ảo cảnh.
Nhiễm Bạch, là nữ vương Huyết Tộc, cũng là huyết tộc duy nhất còn sống sót cho tới bây giờ.
Nhiễm Bạch đi trên đường lớn, ngạc nhiên nhìn chung quanh, cô ngủ lâu như vậy sao? Tựa hồ như toàn bộ đều đã thay đổi.
Người đi đường đều kinh ngạc nhìn Nhiễm Bạch, đã là thời đại nào rồi? Lại vẫn mặc xiêm y như hoàng thất cổ đại, còn mang theo đồng tử màu máu xinh đẹp.
Sở Vũ ngồi ở trong Ferrari, ánh mắt nóng bỏng trần trụi nhìn Nhiễm Bạch.

Thật sự là cô gái xinh đẹp tinh xảo, ngoạn chơi ở dưới thân nhất định rất thú vị.
Sở Vũ đi đến bên người Nhiễm Bạch, giọng điệu nhu hòa nói: "Em gái, sao trễ như vậy mà em còn chưa về nhà?"

Nhiễm Bạch nghiêng đầu nhìn chàng trai trước mặt, huyết dịch thơm quá, thật muốn uống.
"Tôi không có nhà, tôi rất đói." Muốn ăn anh.
Sở Vũ nghe thấy giọng nói mềm dẻo của Nhiễm Bạch, dục vọng trong mắt càng thêm đặc hơn: "Về nhà cùng anh có được không? Trong nhà anh có rất nhiều đồ ăn ngon." Sở Vũ dụ dỗ nói.
Ăn ngon, ưm, đúng là hiện tại cô đang rất muốn ăn anh ta, nhưng mà ăn anh ta xong thì lại không được ăn đồ ăn ngon kia nữa.
Nhiễm Bạch xoắn xuýt, nhăn lại đôi lông mày đẹp.
Sở Vũ thấy vậy, lại càng bị hấp dẫn: "Trong nhà anh có rất nhiều đồ ăn ngon, còn chơi vui nữa."
Ánh mắt Nhiễm Bạch sáng lên, có ăn còn có cả chơi đùa, chỉ cần cô nhịn một chút, lập tức có thể được ăn rất nhiều rồi.
"Được." Nhiễm Bạch liếm liếm khóe môi, vì phải nhịn xuống thịnh yến mà hưng phấn.
Sở Vũ nhìn, dục vọng trong mắt đặc hơn, quả nhiên là vưu vật.
Sở Vũ gợi lên nét cười, con mồi cắn câu rồi.
Không biết ai mới là con mồi, nếu như thời gian có thể đảo ngược, Sở Vũ nhất định sẽ không ra khỏi nhà vào tối nay, như thế sẽ không đụng phải ác ma này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi