KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Nhiễm Bạch nhìn ánh mắt bình thường của Hứa Khả Khả thì trong lòng vui vẻ hơn rất nhiều, cô nở nụ cười, nhìn nhu thuận đáng yêu:
"Chị, em chỉ là muốn cùng chị nói chuyện về anh trai của em một chút thôi.

"
"Anh trai? Anh trai của em là ai?"
Hứa Khả Khả hơi nghi hoặc một chút hỏi.

Nhiễm Bạch chớp chớp mắt, ngón tay trắng nõn thon dài cầm thìa chậm rãi khuấy cà phê:
"Chính là Tô Dạ Hiên.

"
Hứa Khả Khả sửng sốt một chút:

"Em là em gái của anh ấy?"
Nhiễm Bạch mặt mày lười biếng, sờ sờ lấy cằm nhìn Hứa Khả Khả:
"Đúng vậy.

"
Hứa Khả Khả mím chặt môi, cô biết, Tô gia có một vị đại tiểu thư, là thiên tài một không hai, chưa tới mười bảy tuổi đã tốt nghiệp đại học.

Bất quá, Hứa Khả Khả nhìn thoáng qua Nhiễm Bạch, nhìn thật nhỏ, tuyệt không nghĩ đã mười bảy tuổi, nếu như mặc đồng phục học sinh cấp hai vào thì cô cũng sẽ không hoài nghi mà nghĩ đây là học sinh cấp hai.

Hứa Khả Khả trong mắt lóe lên phức tạp:
"Không biết em muốn nói cái gì?"
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, mặt mày cong cong:
"Chị thích anh trai sao?"
Hứa Khả Khả nghe Nhiễm Bạch nói vậy, tay không tự chủ nắm chặt.

Kỳ thật, cô biết, cô sinh ra cảm giác không nên có đối với Tô Dạ Hiên.

Nhưng cô cũng rất biết rõ, thân phận của bọn họ khác biệt như ngày và đêm vậy.

Lúc đầu, cô định phủ nhận, nhưng nhìn thấy nét mặt tươi cười xán lạn của Nhiễm Bạch, ma xui quỷ khiến cô lại thừa nhận
"Đúng, tôi là thích anh ấy.

"
Khả năng, là không muốn lừa gạt cô bé này,! Không muốn lừa gạt chính mình.


Nhiễm Bạch nghiêng đầu, nhìn Hứa Khả Khả:
"Vì sao chị thích anh trai?"
Hứa Khả Khả nghe nói như thế, thần sắc khẽ giật mình, vì sao?
Trong mắt Hứa Khả khả hiện lên mê mang, cô cũng không biết vì sao, dường như, cô thích Tô Dạ Hiên là đạo lý hiển nhiên, rốt cuộc, là vì sao?
Nhiễm Bạch nhìn thấy thần sắc của Hứa Khả Khả, nhếch miệng lên hài lòng cười, còn có thể, không tính quá ngu, bằng không, cô cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy.

Không có cho Hứa Khả Khả thời gian suy nghĩ, Nhiễm Bạch nói tiếp:
"Chị, biến hóa của chị rất to lớn đấy.

Trước khi gặp anh trai, chị xưa nay sẽ không khóc, sẽ không bỏ mặc, cũng sẽ không tránh né, thế nhưng từ sau khi gặp anh trai, mỗi lần chị nhìn thấy anh ấy cùng những người phụ nữ khác ở bên nhau, đều sẽ lệ rơi đầy mặt.

"
Không phải sao?
Chính là kịch bản bá đạo tổng giám đốc ngược luyến tình thâm.

Hứa Khả Khả cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, cô! từ lúc nào lại biến thành cái dạng này?
Nhiễm Bạch lạnh nhạt nhìn Hứa Khả Khả mê mang, khóe miệng ngậm lấy ý cười, không nói một lời.

Hứa Khả Khả nhìn Nhiễm Bạch, không biết vì cái gì mà cô có một loại cảm giác tin tưởng đối với Nhiễm Bạch, như thể chỉ cần có Nhiễm Bạch ở đây, cô liền không còn mê mang nữa,
"Vậy tôi nên làm cái gì?"
Hứa Khả Khả hiển nhiên đem Nhiễm Bạch thành cọng cỏ cứu mạng.

Cô không biết, thật sự không biết.

Sau khi gặp phải Tô Dạ Hiên, cô cảm giác nhân sinh của mình tựa như đã phát sinh một sự chuyển hướng to lớn, cô khủng hoảng nhìn thấy biến hóa của mình, nhưng lại bất lực không thể làm gì cả.


Mỗi lần nhìn thấy Tô Dạ Hiên, đáy lòng của cô luôn luôn dâng lên một trận yêu thương, như thể dù cho Tô Dạ Hiên làm gì thì cô đều sẽ yêu Tô Dạ Hiên.

Loại cảm giác này làm cô khủng hoảng, bất đắc dĩ lại không biết làm sao.

Đáy lòng luôn có một giọng nói nói cho cô biết rằng sự việc nên như thế này.

Thế nhưng cô cảm giác, đây không phải là mình, cô cảm giác bản thân cứ như là một con rối bị người khống chế, làm sao cũng không thể thoát khỏi sự kiềm chế.

Cô muốn phản kháng, thế nhưng thân thể luôn không thể khống chế mà tới gần Tô Dạ Hiên.

Nhiễm Bạch nhìn dáng vẻ không biết làm sao của Hứa Khả Khả, trong mắt mang theo ý cười, thanh âm tràn ngập mê hoặc:
"Chỉ cần chị ngoan ngoãn nghe lời của em, hết thảy đều sẽ tốt.

"
Phong Lạc: "! "
Kí chủ! Tôi bảo cô cưng chiều nữ chính, không phải để nữ chính tam tòng tứ đức với cô đâu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi