KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Nhiễm Bạch khóe miệng cong cong, hời hợt nói:
"Trong vòng ba phút, Lý thị phá sản."
Quý phu nhân nghe nói như thế, trực tiếp cười lên ha hả, tựa hồ nghe thấy trò cười buồn cười nhất trên đời này.
"Trong vòng ba phút? Lý thị phá sản? Bạn nhỏ à, tôi nhìn cô không phải là đang nằm mơ chứ?"
Khóe môi Nhiễm Bạch chút giương lên, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn bà trước mặt:
"Chẳng lẽ dì không muốn cược sao? Sợ rồi?"
Quý phu nhân cười khẩy, trong mắt đều là không tin cùng trào phúng:
"Sợ? A! Tôi chỉ là sợ cô thua quá thảm!"
Nhiễm Bạch ngây thơ nở nụ cười xán lạn:

"Sẽ không đâu! Đã như vậy, vậy liền cược đi."
Quý phu nhân ra vẻ ưu nhã ngồi xuống, cao ngạo ngẩng đầu:
"Được, bản phu nhân liền xem cô làm như thế nào để Lý gia phá sản."
Nhiễm Bạch "haha" cười.
Tiếng cười êm tai dễ nghe như chuông bạc:
"Như vậy.

Chúng ta đánh cược đi, chơi như vậy mới là chơi, không phải sao?"
Quý phu nhân nhíu mày:
"Đánh cược gì?"
Nhiễm Bạch dùng giọng điệu mong đợi, một mặt nhẹ như mây gió:
"Nếu như tôi thắng, vậy thì tự bà khoét hai mắt của vị bạn học này trước mặt mọi người có được hay không?"
Quý phu nhân kinh ngạc nhìn Nhiễm Bạch:
"Tuổi còn nhỏ mà cô đã tàn nhẫn như vậy!"
Nhiễm Bạch có chút nhíu đôi lông mày đẹp, trong mắt xẹt qua thất vọng, đáng tiếc nói:
"Dì không muốn cược sao?"
Cô rất thích nha.


Để đối phương tự mình động thủ, như vậy sẽ không sụp đổ hình tượng của mình, nhìn đi, một việc vui vẻ cỡ nào.
Không có xon mắt, liền không có ánh mắt bẩn thỉu kia chăm chú lên người cô nữa, tốt bao nhiêu!
Lý Phong mặt mũi tràn đầy tức giận:
"Tôi thật sự là nhìn lầm cô! Không nghĩ tới cô lại là loại phụ nữ ác độc như vậy!"
Nhiễm Bạch: "..."
???
Bất thình lình dùng ánh mắt thất vọng như vậy nhìn cô là có chuyện gì xảy ra?
Quý phu nhân khó xử nhíu mày, dùng con trai của mình làm tiền đặt cược, tiền đặt cược tàn nhẫn như vậy, bà...
Dù cho bà ta thắng, thì cũng phải trai qua nơm nớp lo sợ.

Huống hồ, đối diện với thiếu nữ trước mặt, trong lòng của bà ta ẩn ẩn có cảm gia s bất an!
Nhiễm Bạch đáng tiếc lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
"Là tôi đã nhìn sai người, quả nhiên, không có một chút dũng khí, thật là khiến người ta coi thường."
Hứa Dương ở một bên ghé vào Nhiễm Bạch, cố ý nói:
"Tô tiểu thư, cô cũng đừng thất vọng, loại người này, thật chất bên trong chính là không có dũng khí, sợ hãi rụt rè."
Nhiễm Bạch nghe Hứa Dương nói, nhẹ gật đầu,
Hứa Khả Khả nhéo tai của Hứa Dương, tức giận nói:
"Sao em có thể nói như vậy hả?" Bất ngờ, lời nói xoay chuyển: "Tô tiểu thư căn bản sẽ không thất vọng, dù sao bọn hắn chính là loại người này, có cái gì mà thất vọng?"

"Đúng vậy! Đúng vậy!"
Hứa Dương che lấy lỗ tai bị tàn phá của mình, liên tục tán thưởng.
Một bên mẹ con hai người kia nghe thấy đối phương kẻ xướng người hoạ, tức giận đỏ cả mặt.
Lý Phong giương lên cái cằm, nói:
"Cược thì cược, ai sợ ai chứ! Căn bản là chuyện không thể nào!"
Hai mắt Nhiễm Bạch lập tức liền sáng lên, giống như là sao trời:
"Được, vậy liền cược như thế nhé!"
Quý phu nhân mặc dù trong lòng cảm giác có chút không đúng, nhưng là đã mở miệng nói, vậy liền cược đi, dù sao căn bản bà ta không tin, cũng không có khả năng, Lý thị lại bởi vì một câu của một con nhóc mà phá sản được!
"Có điều, nếu là cô thua thì sao?"
Nhiễm Bạch nhếch miệng cười:
"Thua, tùy bà định đoạt, nhưng mà...!tôi sẽ không thua."
Lời nói hời hợt, lại mang theo tự tin không gì sánh kịp, bất luận là cái gì.

Vĩnh viễn cũng sẽ không thua!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi