KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Biết được địa chỉ, vội vàng cúp điện thoại, cầm lấy âu phục chạy ra ngoài.
Trong phòng hiệu trưởng thời gian như bị ngưng kết, hít thở không thông, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm cùng tiếng hít thở rất nhỏ.
Nhiễm Bạch lười biếng dựa vào trên vách tường, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt vuốt điện thoại.
Lúc này, một trận tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Hiệu trưởng lúng túng ho khan một tiếng,
"Vào đi.".

truyện kiếm hiệp hay

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên đẩy cửa vào, dáng vẻ thở hồng hộc.
Quý phu nhân nhìn thấy người đàn ông tới, giống như là nhìn thấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, hốt hoảng bò qua.

Kéo lấy góc quần của ông ta, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở,
"Chồng ơi, anh nói cho em, đây không phải thật."
Người đàn ông một chân đá văng bà ta, thần sắc u ám:
"A! Thật là một cái tai tinh!"
Nghe được người đàn ông như vậy, bà ta giống như là toàn thân bất lực ngồi sập xuống đất, nơi trước ngực bị người đàn ông đạp đau rát.
Thế nhưng là bà ta giống như là không cảm giác được đau đớn, trong mắt đều là tuyệt vọng.
Bà ta biết, mình xong rồi, triệt để xong rồi.
Hai mắt người đàn ông đánh giá bốn phía, sâu trong mắt mang theo sợ hãi không dễ dàng phát giác, khi thấy gương mặt của Nhiễm Bạch con ngươi thít chặt, dần hiện ra tuyệt vọng,
Tô tiểu thư!
Khuôn mặt giống hệt lần ông ta nhìn thấy ở quán bar.
Còn có khí thế quanh thân kia.
Không phải Tô Bạch, còn có thể là ai?
Chân ông ta nhũn ra, ngồi sập xuống đất.
Thần sắc sợ hãi, một bàn tay giáng xuống trên mặt bà ta.
Lực đạo rất lớn, bên mặt bà ta cấp tốc sưng phồng lên, khóe miệng tràn ra vết máu, nhìn vô cùng chật vật, không có một điểm vênh vang đắc ý trước đó.

Người đàn ông quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống không dám nhìn Nhiễm Bạch.

Thanh âm sợ hãi cầu khẩn:
"Tô tiểu thư, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Là người đàn bà này cái gì cũng không hiểu.

Đã gay thêm phiền phức cho Tô tiểu thư."
Người đàn bà nghe thấy ba chữ Tô tiểu thư này, trong mắt dần hiện ra khủng hoảng.
Cô ta vậy mà, thật sự là Tô Gia đại tiểu thư!
Nhiễm Bạch nhíu mày.

Nhếch miệng cười:
"Cái gì cũng không hiểu? Quả thật là rất phiền phức."
Người đàn ông nghe thấy lời này của Nhiễm Bạch, trên trán đổ mồ hôi, âu phục đã sớm bị mồ hôi thấm ướt nhẹp,
"Tô tiểu thư! Là lỗi của bà ta, đều là lỗi của bà ta!"
Nhiễm Bạch cười xán lạn, đáy mắt lại không có nửa phần cảm xúc:
"Nghe nói, tôi là bạn gái của con trai ông?"
Lời nói hời hợt lại khiến ông ta khủng hoảng đến cực điểm.
Trong lòng thầm mắng vợ mình, thật là một phế vật!

Khúm núm nói lắp bắp:
"Tô tiểu thư, khuyển tử, khuyển tử, năng lực kinh doanh không tệ, cho nên tôi muốn cho nó làm nhân viên dưới trướng của cô, tuyệt không có nửa phần ý tứ bẩn thỉu!"
Đối mặt ánh mắt lạnh nhạt của Nhiễm Bạch, răng của ông ta đều đang run rẩy, thân thể run đến lợi hại.
Một bên Lý Phong nghe thấy mấy câu này, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới thiếu nữ trước mặt chính là Tô Gia đại tiểu thư!
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Phong liền có một trận bành trướng.

Nếu như có thể đem Tô Gia đại tiểu thư đuổi tới tay...
Như vậy, tiền đồ của hắn chẳng phải là một mảnh xán lạn sao?
Những người trước kia xem thường hắn, chờ xem!
Lý Phong không mảy may chú ý tới tình cảnh trước mặt của bọn hắn kém đến cỡ nào, tiến lên kéo tay lên người đàn ông đứng dậy, cau mày nói:
"Cha, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể nói quỳ liền quỳ chứ?"
Nghe giọng điệu giáo dục của Lý Phong, ông ta hận không thể một bàn tay đem ném hắn bay ra ngoài, để hắn ở chỗ này thêm phiền!
Vô luận Lý Phong kéo Lý cha như thế nào, ông ta đều quỳ gối tại chỗ không nhúc nhích tí nào, thân thể run rẩy, cúi đầu đến mức thấp nhất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi