KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Nhiễm Bạch đi cùng với Thương Ngọc vào một kho hàng bỏ hoang.
Nhiễm Bạch nhìn quanh bốn phía.
Mạng nhện khắp nơi, trên vách tường đầy kín tro bụi, những vật phẩm vứt bỏ chồng chất tại góc tường, nhìn cũ nát không chịu nổi.
Chậc chậc.
Không có một ai, thật sự nơi tốt để giết người phóng hỏa.
Đột nhiên, một cái khăn tay che miệng mũi Nhiễm Bạch, mê hương toả ra bốn phía, Nhiễm Bạch trong mắt lóe lên một tia thú vị, thuận thế té xỉu .
Thương Ngọc nhìn thấy Nhiễm Bạch hôn mê bất tỉnh, trong lòng thở dài một hơi.
Bên cạnh cô ta có mấy người đàn ông cao to đang đứng, đem Nhiễm Bạch trói lại.
Thương Ngọc hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên cô ta giết người.

Bất quá, Nhiễm Bạch à, Thiên Đường có lối mày không đi, Địa Ngục không cửa mày lại muốn chui vào, nhất định phải trêu chọc Tiêu Lâm, đã như vậy thì tao cũng chỉ có thể giết chết mày cho thống khoái.
Phong Lạc đọc ý nghĩ trong nội tâm của Thương Ngọc, điên cuồng sỉ vả, lời này hẳn là nên để ký chủ nói với cô đi, nhân loại ngu xuẩn.
Bốn phía tưới đầy xăng, bên người Nhiễm Bạch chất đống đống cỏ khô, chỉ cần một mồi lửa, toàn bộ nhà kho đều sẽ cháy lụi.

Mà những nhà kho lân cận tất cả đều không có camera giám sát, đến lúc đó chỉ cần nói là cháy ngoài ý muốn thì bọn họ cũng không thể làm gì cô ta.
Nhiễm Bạch chậm rãi mở mắt ra, giật giật thân thể bị trói.
Thương Ngọc thấy Nhiễm Bạch tỉnh, từ trên cao nhìn xuống Nhiễm Bạch,
"Thế nào? Không nghĩ tới đúng không."
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một nụ cười quỷ dị, hững hờ nhìn Thương Ngọc, một giây sau, dây thừng đã cởi ra.
Thương Ngọc nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Nhiễm Bạch, trong lòng có dự cảm không tốt.

Nhìn thấy Nhiễm Bạch thoát khỏi dây thừng, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
"Mày, mày ―― "
"Bạn học Thương Ngọc, cô muốn nói gì?"
Nhiễm Bạch dùng biểu cảm thuần lương vô hại vừa cười vừa nói.
Thương Ngọc rất nhanh cũng tỉnh táo lại, lần này đã trói Nhiễm Bạch như vậy, nhất định không thể thả cô trở về.
Huống hồ, Nhiễm Bạch chẳng qua là may mắn tỉnh lại mà thôi, phía sau cô có ba bốn vệ sĩ, chẳng lẽ còn sợ một con bé sao?
Thương Ngọc hất cằm lên, khinh thường nói.
"Nhiễm Bạch, tao nói cho mày biết, hôm nay mày chết chắc!"

"Thương Ngọc tỷ tỷ, để tôi dạy cho cô biết cái gì gọi là cái chết."
Nhiễm Bạch cười nhẹ nhàng, âm cuối khẽ cao lên, giống như là đang làm nũng.
Thương Ngọc nghe thấy Nhiễm Bạch nói, sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua vệ sĩ sau lưng, lập tức khinh thường nói:
"Mày tính là thứ gì."
Nhiễm Bạch nhìn về phía Thương Ngọc, trong động tác tràn ngập hoạt bát cùng đáng yêu.
"Bạn học Thương Ngọc, cô nhìn lại sau lưng một chút xem."
Thương Ngọc nhíu mày, liếc một chút phía sau, một giây sau ――
"A!"
Nương theo tiếng thét tận mây xanh, Thương Ngọc rất không có tiền đồ hôn mê bất tỉnh.
Nhiễm Bạch trong mắt có hơi thất vọng,
Ai, còn tưởng rằng dám giết người thì nhất định sẽ có chút lá gan, hiện tại xem ra, một chút cũng không có.
Nhiễm Bạch nhìn mấy người hộ vệ kia, kỳ thật cô cũng không có làm cái gì cả, chỉ là dùng lụa máu đem bọn hắn ăn mòn chỉ còn lại khung xương mà thôi.
Lúc Thương Ngọc tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt, chính là một cái đầu lâu.
".

.

.


A ―― "
Thương Ngọc hoảng sợ thét lên, tựa như dùng hết khí lực cả đời để hét.

"Bạn học Thương Ngọc, cô sao vậy?"
Nhiễm Bạch mang theo nụ cười ngọt ngào đáng yêu, ân cần hỏi han.

Đương nhiên, nếu như tay cô không cầm một con dao giải phẫu.
"Mày, mày là quái vật!"
Thương Ngọc sợ hãi, toàn thân run run rẩy rẩy, thít chặt tại góc tường, hận không thể trực tiếp biến mất.
Cô ta tận mắt thấy cảnh những quả cầu li ti giống như máu tươi trực tiếp ăn mòn da thịt người khác.
Cô ta hối hận, thật hối hận, cô ta không nên trêu chọc vào tên yêu quái này.
"Tôi? Tôi không phải quái vật."
Dao giải phẫu trong tay Nhiễm Bạch đột nhiên rơi xuống, trong mắt mang theo mờ mịt, vô cùng đáng thương giải thích.
Thương Ngọc nhìn vẻ đáng yêu của Nhiễm Bạch, điên cuồng lắc đầu.
Cô chính là như vậy, dùng một bộ thiên chân vô tà ngụy trang lừa dối tất cả mọi người..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi