KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Trong bệnh viện, Nhiễm Bạch nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, bờ môi không có chút huyết sắc nào.

Nhìn vô cùng yếu ớt, tựa như một con búp bê sứ dễ dàng bị đập vỡ.
Lăng Vũ một mực canh giữ bên cạnh Nhiễm Bạch, trắng đêm không ngủ.

Âu phục vẫn là bộ quần áo ba ngày trước, con mắt vằn lên tia máu, nhìn cực kì tiều tụy.
Cho tới hôm nay, Nhiễm Bạch đã hôn mê ba ngày.
"Aizzz, trước nghỉ ngơi một lúc đi, cậu đã ba ngày không ngủ rồi." Sở Thiên vỗ vỗ bả vai Lăng Vũ, khuyên can nói.
"Con bé còn chưa tỉnh, làm sao tôi dám rời đi được."
Thanh âm khàn khàn, từ trong miệng Lăng Vũ nói ra.


Một chút trong trẻo lạnh lùng trước kia cũng không còn.
Sở Thiên cau mày, lạnh giọng nói:
"Chẳng lẽ cậu muốn lúc Lăng Bạch tỉnh lại nhìn thấy một người anh trai lôi thôi lếch thếch sao?"
Lăng Vũ nghe thấy, trong mắt rốt cục có chút ánh sáng.
Sở Thiên trông thấy, trong lòng cảm thán, trên thế giới người có thể chi phối suy nghĩ của Lăng Vũ, chỉ sợ cũng chỉ có cô bé đang nằm trên giường bệnh này.
Sở Thiên nhẹ nhàng hơn một chút, nói:
"Đi nhanh lên, giờ tớ ở đây thay cậu trông coi, chờ cậu thu thập xong lại tới."
Lăng Vũ không nói một lời, trực tiếp đi ra khỏi cửa.
Sở Thiên nhìn thấy Lăng Vũ rốt cục cũng chịu đi, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống.
Nửa giờ sau, Lăng Vũ tinh thần phấn chấn xuất hiện trong phòng bệnh.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hàn bằng ngàn năm không đổi trong mắt, lộ ra một tia lãnh ngạo cùng rét lạnh.

Một thân tây trang màu đen, bày ra dáng người thon dài hữu lực.
Lúc Lăng Vũ nhìn về phía Nhiễm Bạch thì rét lạnh trong mắt mới có thể biến thành cưng chiều.
Lăng Vũ hướng Sở Thiên ra hiệu, để hắn ra tới.
Bên ngoài phòng bệnh.
"Ba ngày trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lăng Vũ lãnh khốc hỏi, trong mắt lóe lên một tia lệ khí, dám làm tổn thương Bạch Bạch, hắn nhất định sẽ làm cho kẻ đó phải trả giá bằng máu!
"Ba ngày trước, người chết là Thương Ngọc hẹn Lăng Bạch nói chuyện, địa điểm ngay tại nhà kho.

Kỳ thật, nơi đó cũng sớm đã rót đầy xăng, có bốn tên vệ sĩ.


Thương Ngọc muốn giết chết Lăng Bạch.

Chỉ cần Lăng Bạch đi vào, lại nhóm một chút lửa liền xong.

Nhưng mà xác của bốn tên vệ sĩ kia không biết bị cái gì ăn mòn, chỉ còn lại khung xương, bị lửa lớn thiêu thành tro.

Mà trên thân thể của Thương Ngọc bị nhiều vết thương to nhỏ do dùng dao đâm, sau đó bị thiêu chết.

Phía trên cánh tay Lăng Bạch có một vết thương sâu đến tận xương, cuối cùng bị khói đặc hun choáng.

Tiêu Lâm không biết tại sao khẳng định trong kho hàng có người, xông vào cứu Lăng Bạch, cuối cùng bị gỗ rơi trúng người bị thương nặng."
Lăng Vũ hai con ngươi nhẹ híp mắt, như có điều suy nghĩ, như vậy, nhất định còn có một người khác.

Người kia là ai? Người hai lần ba phen cứu hắn?
"Cậu đi về trước đi, tôi ở đây trông coi Bạch Bạch."
Lăng Vũ thản nhiên nói.
Trong phòng bệnh, Lăng Vũ nhìn dung nhân ngủ say của Nhiễm Bạch, nhếch miệng lên một nụ cười rất rất nhẹ, Bạch Bạch em nhanh tỉnh dậy đi, tất cả mọi người đang chờ em, anh một mực đang chờ em đây.
Mà lúc này Nhiễm Bạch ở đâu, cô đang đứng ở trong không gian hệ thống.
"Phong Lạc, sao ta lại quay về đây?"
Nhiễm Bạch nhíu mày.

Phong Lạc cũng rất ngơ ngác.
"Ký chủ, cô đừng vội, giờ tôi đưa cô trở về."
"Ồ."
Phong Lạc trực tiếp truyền tống Nhiễm Bạch vào thân thể xong lập tức đi thăm dò số liệu của thế giới này, không có vấn đề, vậy tại sao lại chạy tới đây?
Ánh nắng tươi sáng, chiếu lên khuôn mặt Nhiễm Bạch.

Lông mi thật dài có chút rung động, chậm rãi mở mắt.
"Bạch Bạch!"
Lăng Vũ mừng như điên thét lên.
Lăng Bạch liếc mắt nhìn, thấy Lăng Vũ ở bên cạnh mình, nhếch miệng lên cười, một lần bị thương, liền có thể để anh trai một mực ở cạnh thủ hộ mình, thật tốt.
"Anh, em nhớ anh."
"Bạch Bạch yên tâm, từ này về sau sẽ không xảy ra những chuyện thế này nữa."
Lăng Vũ vỗ lưng Nhiễm Bạch, hắn nghĩ rằng Nhiễm Bạch bị hù sợ.
"Ừm vâng."
Nhiễm Bạch đồng ý, trên mặt bởi vì hưng phấn mà có chút hồng nhuận.

Về sau sẽ không xảy ra, nói vậy thì anh à, anh là muốn mãi mãi ở bên cạnh em sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi