KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Mở cửa, hiệu trưởng cùng Tiêu Lâm trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mặt.
Ôn Ngôn và Nhiễm Bạch đồng thời nghiêng đầu nhìn sang.
Trong nháy mắt, thời gian như dừng lại, im lặng nhìn nhau.
Tiêu Lâm hốt hoảng chạy tới chỗ Nhiễm Bạch, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt trên mặt Nhiễm Bạch, đau lòng nói:
"Bạch Bạch, cậu không sao chứ."
Nhiễm Bạch uỷ khuất nhìn cậu: "Hắn khi dễ tớ."
Tiêu Lâm vô cùng đau lòng xoa xoa đầu Nhiễm Bạch, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con:
"Bạch Bạch đừng sợ, có tớ ở đây, không sao cả."
Sắc mặt Ôn Ngôn cực kỳ khó coi nhìn Nhiễm Bạch ủy khuất lên án, trong lòng rất muốn giết người, hắn biết mà, ở cùng với người này chắc chắn không có chuyện gì tốt!

Trong mắt hiệu trưởng hết sức phức tạp nhìn Ôn Ngôn, không nghĩ tới Ôn thiếu gia tuấn tú lịch sự thế mà thật sự có sở thích luyến đồng.
Vừa rồi, Tiêu Lâm chạy tới phòng hiệu trưởng, một chân đá văng cánh cửa.
Hiệu trưởng ngu ngơ nhìn người xông vào, xảy ra chuyện gì? Cửa? ! Cửa bị đạp.
Ông trời ơi!
Tiêu Lâm nhìn hiệu trưởng đang ngơ ngác, không nói lời nào cầm lấy tay hiệu trưởng kéo ra ngoài.
Hiệu trưởng nhíu nhíu mày, hất tay Tiêu Lâm ra, một lần nữa lấy lại uy nghiêm của hiệu trưởng.
"Học trò Tiêu, trò đây là có ý gì?"
Tiêu Lâm thấy hiệu trưởng hất tay của cậu ra, nóng nảy nói:
"Đi mau lên, cái tên giáo viên mới tới có sở thích luyến đồng, hắn muốn khi dễ Nhiễm Bạch!"
Trong mắt hiệu trưởng lóe lên tức giận, từ bao giờ mà phòng hiệu trưởng là chỗ ai muốn đến liền có thể đến.

Bình thường ngang ngược càn rỡ cũng thôi đi, bây giờ còn nháo đến tận phòng hiệu trưởng.

Vốn cho rằng mấy ngày nay nghiêm túc học tập, đã cải tà quy chính, kết quả vẫn là cái dạng kia, bây giờ mới lộ nguyên hình.
"Học trò Tiêu Lâm, nếu như trò lại ăn nói linh tinh thì ta không thể làm gì khác hơn là Mời trò ra khỏi phòng hiệu trưởng."
Hiệu trưởng nhấn mạnh chữ "Mời".
Trong lòng Tiêu Lâm lo lắng vạn phần, nhìn thấy hiệu trưởng không muốn cùng hắn đi, liền hét lớn:
"Tôi nói chính là sự thật, tại sao thầy còn chưa đi!"
Hiệu trưởng cũng lạnh sắc mặt, lạnh cả giọng:

"Tiêu Lâm, phòng hiệu trưởng không phải là nơi trò có thể làm càn!"
Tiêu Lâm trừng mắt nhìn hiệu trưởng, cuối cùng là cầu khẩn:
"Thầy nhanh đi theo con đi, Nhiễm Bạch thật sự bị thầy Ôn đưa vào trong văn phòng không cho ra."
Hiệu trưởng nhìn Tiêu Lâm như vậy, trong mắt lóe lên kinh ngạc, phải biết Tiêu Lâm là một Tiểu Bá Vương lúc nào cũng không chịu thua người khác
Mấy ngày nay ông cũng nghe nói, Tiêu Lâm đối xử đặc biệt tốt với cô em gái của Lăng Vũ, không nghĩ tới lại tốt đến mức này.
"Coi như con cầu xin người đấy, cha."
Hiệu trưởng nghe thấy Tiêu Lâm nói, toàn thân cứng đờ.

Cậu gọi ông là… cha!
Ai có thể nghĩ tới rằng Tiêu Lâm tiếng xấu đồn xa này lại là con trai của hiệu trưởng chứ.
Đám người kia chỉ biết, thế lực sau lưng Tiêu Lâm lớn đến không thể trêu vào, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, ác bá trường học lại có quan hệ với hiệu trưởng!
Trong mắt hiệu trưởng ánh lên nước mắt, nhiều năm từ khi mẹ Tiêu Lâm bởi vì ông mà chết đi, cậu đã không còn gọi ông là cha.
Năm đó, ông chỉ là một đứa con nhà giàu ăn chơi lêu lổng, cùng mẹ Tiêu Lâm vừa gặp đã yêu, lập tức rơi vào bể tình rồi đi đến kết hôn.

Nhưng sau khi cưới, bản tính trăng hoa của ông không thay đổi, ngoại tình với một người phụ nữ khác.
Mẹ của Tiêu Lâm ngoài ý muốn trông thấy, buồn bã thương tâm tột độ.

Ông hối hận vô cùng, trăm phương ngàn kế dỗ dành Tiêu mẹ.


Đuổi người phụ nữ kia đi.
Nhưng người phụ nữ kia vậy mà lại có con, sau năm năm quay trở về tìm ông.
Huyết mạch của Tiêu gia không thể lưu lạc bên ngoài, cho nên cuối cùng là ông phụ mẹ của Tiêu Lâm.
Sau đó, lại một lần nữa ngoài ý muốn, người phụ nữ kia đẩy ngã mẹ Tiêu Lâm xuống lầu.
Kết quả, một xác hai mạng! Lúc đó, mẹ của Tiêu Lâm đang mang thai.
Mà Tiêu Lâm tận mắt nhìn thấy hết thảy, từ lúc đó liền biến thành ác bá học đường như bây giờ.

Cong ông trơ mắt nhìn những thứ xảy ra này… lại bất lực.
Ông muốn giết người phụ nữ kia, thế nhưng camera giám sát lại chỉ nhìn thấy là do mẹ của Tiêu Lâm tự mình trượt chân rơi xuống.

Cho nên ông để cho bà ta đi.
Nhưng Tiêu Lâm lại kiên trì nói là bà ta đẩy mẹ của mình rơi xuống.

Tất cả mọi người không tin cũng được, tại sao ngay cả ông là cha của cậu mà cũng không tin cậu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi