KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Chân trời tràn ra một vệt ánh sáng, mặt trời chậm rãi mọc lên, xung quanh mặt trời đỏ ửng, mây trắng nhiễm lên ánh sáng hồng, chiếu ra bầu trời sán lạn chứng thực cho việc bắt đầu một ngày mới.
Lăng Vũ nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Lăng Vân mất tích, sau đó chết rồi.
Nhiễm Bạch nhìn thấy thần sắc của Lăng Vũ, lông mi thật dài che đi hưng phấn trong mắt.
"Anh à, sao vậy?"
Lăng Vũ nhìn thấy Nhiễm Bạch, mỉm cười:
"Không có gì.

Bạch Bạch, anh phải đi ra ngoài một chuyến, một mình em ở nhà đợi anh nhé, được không?"
Nhiễm Bạch mấp máy môi, cẩn thận từng li từng tí nhìn Lăng Vũ:

"Anh à, em muốn ở cùng một chỗ với anh."
"Không được."
Lăng Vũ nghiêm túc cự tuyệt, nếu chuyện bình thường hắn có thể mang Nhiễm Bạch theo, nhưng đây lại dính đến thi thể, vạn nhất dọa sợ Bạch Bạch thì làm sao bây giờ?
"Ừm, Bạch Bạch hiểu."
Nhiễm Bạch cắn cắn môi, che giấu mê mang trong mắt.
Vì cái gì? Vì sao không mang ta theo.
Lăng Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của Nhiễm Bạch, trong lòng mềm nhũn.
"Nghe lời ang, lần này rất nguy hiểm, lúc trở về sẽ anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em."
"Vâng." Nhiễm Bạch nhu thuận nhẹ gật đầu, anh trai, em tin tưởng anh, cho nên tuyệt đối không được gạt em.
Lăng Vũ chạy tới cửa hàng bán quần áo được nói đến trong điện thoại, thủ hạ bao vây vòng quanh đến cả một con ruồi cũng không thể thoát.
Lăng Vũ nhìn ma-nơ-canh trong tủ kính.
Kia là một người thập phần chói mắt, tóc dài rối tung trên vai, một thân áo cưới đỏ diễm.

Da thịt nhẵn nhụi trắng nõn như ngọc nổi bật trên làn váy đỏ.

Ngũ quan xinh xắn, mắt hạnh khép kín, lông mi thật dài hạ xuống, môi anh đào câu lên một vòng hình bán nguyệt.
Tác phẩm nghệ thuật!
Đây là phản ứng đầu tiên của Lăng Vũ khi nhìn thấy Lăng Vân.

Hắn không khỏi có chút hiếu kỳ, là hạng người gì mới có thể làm ra một tiêu bản hoàn mỹ như vậy.

Hắn vĩnh viễn sẽ không biết, người kia chính là người luôn ở ngay bên cạnh mình.
Lăng Vũ thu hồi ánh mắt, lạnh giọng nói:
"Điều tra camera thế nào?"

Nhận lấy cái lắc đầu, thủ hạ đã điều tra tất cả giám sát liên quan tới cửa hàng bán quần áo này, nhưng kết quả người này tựa như đột nhiên xuất hiện vậy.
"Có vẻ như đồ trang điểm trong cửa hàng có vết tích đã dùng qua, căn cứ giám định thì nó giống với trên người Lăng Vân."
Lăng Vũ nhìn qua Lăng Vân trong tủ kính, trong mắt như có điều suy nghĩ.

Đối với cô em gái này, hắn không thể nói thích, cũng không thể nói chán ghét.

Nhưng mà cô đã đem chủ ý xấu với Bạch Bạch, vậy nên đáng chết.
Chỉ là hiện tại lại không biết thân phận của kẻ giết người ki.

Không biết người này có liên qua tới người đã cứu hắn hai lần trước đó không.
"Phong tỏa hiện trường, không cho phép bất cứ ai tiến vào.

Toàn lực điều tra tất cả lộ tuyến xung quanh.

Không có khả năng không có ai khả nghi."
Nhiễm Bạch từ một nơi bí mật gần đó nhìn Lăng Vũ, trong mắt mang theo nghi hoặc cùng không hiểu.

Anh trai không thích lễ vật cô tặng sao?

.

.
Lăng mẹ biết tin tức Lăng Vân chết, phảng phất như ngũ lôi oanh đỉnh, ánh mắt đờ đẫn.

Làm sao có thể, con gái của bà cứ như vậy mà chết rồi.
Làm sao có thể!
Lăng mẹ như bị điên chạy tới trước mặt Lăng Vũ, nóng nảy hét:
"Lăng Vũ! Lăng Vân đâu! Mày đã làm gì con bé?"
Lăng Vũ cau mày, nhìn người phụ nữ này có giống như chó dại không, gặp người liền cắn.
"Con lặp lại lần nữa, Lăng Vân mất tích không liên quan gì đến con, hiện tại nó đã chết rồi, nếu như mẹ nhất định phải dây dưa thì con cũng không lời nào để nói."
Lăng mẹ gắt gao trừng mắt với Lăng Vũ:
"Mày nói láo!"
Lăng cha nhìn xem dáng vẻ của Lăng mẹ, trong mắt xẹt qua một tia u ám.
Người phụ nữ này, đúng là càng ngày càng không biết trên dưới.
Ông cùng Lăng mẹ kết hôn vì lợi ích gia tộc, dù cưới không phải vì yêu thích nhưng cũng là tương kính như tân.

Nhưng mà hiện tại...!có chút quá.
"Ra ngoài."
Lăng cha nhàn nhạt nói với Lăng mẫu.
Lăng mẫu nghe thấy Lăng cha nói, cũng kịp phản ứng.

Bà nhớ tới lời mình vừa nói, trong lòng ảo não vô cùng, mình vừa làm gì thế này, vì một đứa con gái mà nói năng chua ngoa với con trai của mình trước mặt chồng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi