KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Một bên Phong Lạc tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cái này kẻ ngoại lai này xem ra đã trải qua rất nhiều vị diện, nếu không cũng không có khả năng xuất ra những vật này.

Nó cũng thật là may mắn, nhiệm vụ lần thứ nhất liền gặp phải một cái hệ thống đã trải qua nhiều vị diện như thế này.

Phải biết, cơ hội có thể đụng tới một hệ thống kẻ ngoại lai như vậy là rất ít.

Chỉ cần thôn phệ cái hệ thống này, nó liền có thể thăng cấp!
Nghĩ đến đây, Phong Lạc liền đặc biệt kích động.
Ký chủ còn muốn giả vờ ngất tới khi nào đây?
Nếu Ôn Ngôn biết ký chủ đang giả bộ bất tỉnh, nhất định sẽ tức điên.


Giá trị hận thù ơi là giá trị hận thù, nhanh đến đây cho bản hệ thống trong chén đi!
Ôn Ngôn mắt lạnh nhìn Nhiễm Bạch đang hôn mê, trong mắt mang theo oán hận.

Nếu không phải Nhiễm Bạch, hắn ta làm sao có thể rơi vào tình trạng nhu bây giò!
Nhiệm vụ ỏ vị diện này hắn ta đã triệt để thất bại, bốn phía đã bị hắn ta chôn thuốc nổ, đến lúc đó, bọn chúng sẽ phải chôn cùng hắn ta.
Ôn Ngôn cầm điện thoại di động lên, trực tiếp cho Lăng Vũ.
"Ồ, là Lăng Vũ đúng không, em gái của mày hiện tại đang ở chỗ tao, nếu như mày không muốn cô ta chết, liền dùng tập đoàn Lăng thị tới đổi.

Tao cho mày một giờ cân nhắc."
Ôn Ngôn âm lãnh nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Chẳng phải mày coi trọng nhất là cô em gái này sao, vậy dùng Lăng thị đến đổi đi.
Một bên khác Lăng Vũ nghe điện thoại xong, sắc mặt âm trầm.

Hắn đã đáp ứng Bạch Bạch, về sau sẽ không sẽ xảy ra chuyện như thế nữa.

Nhưng hiện tại hắn lại để cho Bạch Bạch rơi vào nguy hiểm.
Lăng Vũ mười phần tự trách, hắn nghĩ người kia vì tài sản của Lăng thị nên mới bắt cóc Nhiễm Bạch.

Thật tình không biết, chẳng qua Ôn Ngôn muốn hắn đến để cùng chết mà thôi.
Lăng Vũ thông qua thế lực hắc bang của mình nhất định sẽ tra ra được số điện thoại này mà tìm được tới vị trí của Nhiễm Bạch.
Nhưng có khả năng sao? Coi như trước mặt Nhiễm Bạch, Ôn Ngôn không chịu nổi một kích.


Nhưng dù sao hắn ta cũng là người xuyên qua vô số vị diện, làm sao lại để người khác tra được địa chỉ?
Nửa giờ qua đi, lại không có chút tin tức nào liên quan tới Nhiễm Bạch.
Lăng Vũ nện một đấm lên trên tường, lúc này, không biết Bạch Bạch của hắn đã phải chịu bao khổ sở.
Sở Thiên thấy Lăng Vũ mất đi bình tĩnh tỉnh táo, an ủi:
"Cậu cũng đừng quá gấp, người kia đã nói để cậu mang theo tài sản của Lăng thị tới để trao đổi.

Như vậy, trong khoảng thời gian này, Lăng Bạch nhất định sẽ không có việc gì."
Lăng Vũ cố gắng bình phục tâm tình hoảng loạn, Sở Thiên nói đúng, hiện tại Bạch Bạch không có việc gì, hắn nhất định phải trong đoạn thời gian này tìm cho ra chỗ ẩn thân của người kia.
"Vẫn không tìm thấy sao?"
Lăng Vũ lãnh khốc hỏi.
Sở Thiên lắc đầu, dãy số kia tựa như xuất hiện từ trong hư vô.

Căn bản không tra được bất kỳ tin tức gì.
Lăng Vũ trong mắt xẹt qua một vòng quyết tuyệt, hắn tuyệt không thể để Nhiễm Bạch nhận một tia tổn thương,
"Mang toàn bộ giấy tờ liên quan tới Lăng thị tới đây."
Sở Thiên trên mặt tất cả đều là kinh ngạc, Lăng Vũ, thế mà.

.

.
"Không được!"
Sở Thiên không chút do dự cự tuyệt.

Lăng Vũ nhìn Sở Thiên:
"Cậu không đi, tôi đi!"
Sở Thiên cười lạnh một tiếng, trực tiếp đánh Lăng Vũ một quyền.
"Lăng Vũ! Cậu phải biết, bây giờ cậu đang nói cái gì!"
Sở Thiên lại đánh Lăng Vũ một quyền:
"Lăng thị, bao nhiêu đời tâm huyết của Lăng gia! Không thể hủy trong tay cậu.

Cậu phải rõ ràng! Điều này có nghĩa là gì!"
Lăng Vũ tuyệt không đánh trả , mặc cho Sở Thiên đánh.
Hắn nên làm cái gì! Một bên là trách nhiệm trên vai, một bên là người em gái hắn yêu thương nhất.
Sở Thiên thu hồi tay:
"Lăng Vũ, cậu hẳn là nên tỉnh táo một chút, nhìn xem cậu bây giờ giống cái gì.

Tớ hi vọng trong lòng cậu có một chùm sáng, nhưng mà tớ tuyệt đối sẽ không để cái này chùm sáng hủy hoại cả Lăng thị!"
Sở Thiên không dám tưởng tượng, sau khi Lăng Vũ mất đi Nhiễm Bạch sẽ như thế nào, lần đại hỏa kia, hắn liền thấy rõ được địa vị của Nhiễm Bạch trong lòng Lăng Vũ cao bao nhiêu.
Nhưng hắn càng rõ ràng hơn là, Lăng thị tuyệt không thể bởi vì một cô gái mà bị huỷ hoại được.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi