KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



"Thần ca ca, chúng ta đi nói chuyện với vị tiểu thư kia một chút, nàng nhất định sẽ đồng ý đổi chỗ ngồi."
Cố Vận Thiểu nũng nịu nói với Bắc U Thần.
Bắc U Thần cưng chiều nhìn Cố Vận Thiểu, sắc mặt mang theo nụ cười ôn hoà:
"Nghe muội."
Cố Vận Thiểu nghe Bắc U Thần nói vậy, vui sướng đi về phía gian phòng của Nhiễm Bạch.
Bắc U Thần nhìn bóng lưng rời đi của Cố Vận Thiểu, trong mắt lóe lên một tia âm lãnh, người có thể ngồi phòng bao riêng phần lớn đều không phải là người đơn giản, tự nhiên có kẻ nguyện ý trêu chọc, hắn tự nhiên vui lòng phụng bồi.
Nghĩ đến cảnh phủ tướng quân bị chém đầu cả nhà, trong mắt Bắc U Thần đều là lệ khí, không còn một tia nhu hoà nào như lúc nhìn Cố Vận Thiểu nữa.
Cố Vận Thiểu hạ lệnh hạ nhân mở cửa ra.
Nhiễm Bạch nhìn thấy cánh cửa bị đẩy ra, nhếch miệng cười đến vô hại.
Chậc chậc, có vài thứ đáng ghét muốn xuất hiện ở trước mặt nàng.
Phong Lạc nhìn thấy biểu hiện của Nhiễm Bạch, trong lòng không chắc, ký chủ sẽ không đem giết nam chính chứ.
Phong Lạc đang suy nghĩ thì Cố Vận Thiểu đi tới, nhìn thấy dung nhan tinh xảo của Nhiễm Bạch, trong mắt không khỏi hiện lên kinh diễm.

Sửng sốt một chút liền lấy lại tinh thần.


Bên tai không khỏi có chút đỏ, mình vậy mà nhìn một nữ tử đến ngây ngốc.
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, mơ hồ không hiểu hỏi:
"Tỷ tỷ có chuyện gì không?"
Nhìn thấy khuôn mặt thuần lương của Nhiễm Bạch, Cố Vận Thiểu cười cười xấu hổ.
Nàng, có chút không đành lòng bắt cô nương đáng yêu như thế đổi phòng.
Nhưng nghĩ đến Thần ca ca còn đang đứng bên cạnh, Cố Vận Thiểu có chút không được tự nhiên lên tiếng:
"Bản cung là Lục công chúa, muốn đổi gian phòng này với ngươi."
Dường như cảm thấy có chút không ổn, Cố Vận Thiểu nói thêm:
"Ta sẽ đền bù cho ngươi."
Nhiễm Bạch cười nhẹ nhàng nhìn Cố Vận Thiểu, cặp mắt đào hoa híp lại, người thật đáng yêu, thật muốn nhìn thấy dáng vẻ sa đoạ.
"Đương nhiên có thể.

Đền bù thì không cần."
Cố Vận Thiểu nhìn thấy Nhiễm Bạch dễ nói chuyện như vậy, có chút xấu hổ, lập tức nói:
"Ngươi có vấn đề gì có thể tìm ta."
Nhiễm Bạch cười gật đầu, nhìn thấy Bắc U Thần đang đứng bên ngoài, trong mắt xẹt qua một sợi u quang.
"Thần ca ca, chúng ta có thể vào rồi."
Cố Vận Thiểu lôi kéo Bắc U Thần, tiến vào gian phòng, nói:
"Thần ca ca, vị này là.

.

."
Không biết tên đối phương, Cố Vận Thiểu cười yếu ớt:
"Cô nương, không biết ngươi tên gì?"
Bắc U Thần nhìn quần áo hoa lệ trên người Nhiễm Bạch, trong mắt xẹt qua một tia đáng tiếc.
Chỉ là một đứa bé choai choai, có thể nhớ kỹ cái gì?
Nhiễm Bạch cười một tiếng:

"Tỷ tỷ, chúng ta sẽ gặp lại."
Cố Vận Thiểu nghe Nhiễm Bạch nói vậy thì có chút không hiểu, vừa định hỏi lại một chút, đã thấy Nhiễm Bạch đã muốn rời khỏi.
Cô cũng không muốn nói nhiều hơn:
"Tỷ tỷ, hẹn gặp lại."
Nhiễm Bạch phất phất tay với Cố Vạn Thiểu, nhẹ nhàng đi xuống cầu thang.
Gặp lại.
Nhiễm Bạch cong khoé miệng, lần tới gặp lại, thật là chờ mong.
Tiểu nhị nhìn thấy Nhiễm Bạch không ngần ngại đi xuống thang lầu, trong lòng thở dài một hơi.

Chỉ cần không có phát sinh tranh chấp là được.

Hai bên đều không thể trêu vào.

Đến lúc đó xui xẻo vẫn chỉ có hắn.
Phong Lạc biết suy nghĩ của tiểu nhị, bĩu môi khinh thường.
Cắt, ký chủ lúc nào cũng là cái dạng này.

Nếu có thể nhìn ra bộ dạng tức giận.

.

.
Phong Lạc não bổ dáng vẻ hắc hoá của Nhiễm Bạch một chút, lông mèo toàn thân đều dựng lên, tưởng tượng thật đáng sợ!
"Cô nương, cố xem thanh toán?"
Tiểu nhị hỏi dò.
Nhiễm Bạch: ".

.


."
Bỗng nhiên có chút hoảng.
Phong Lạc nhìn thấy Nhiễm Bạch như vậy, đột nhiên nghĩ đến ký chủ không có tiền?
Tỉ mỉ nghĩ lại, hình như.

.

.

Thực sự là như thế.
Phong Lạc bỗng nhiên có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Ngửa mặt lên trời cười to.

Ha ha ha, rốt cục cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ chật vật của ký chủ!
Nhiễm Bạch nhìn thấy Phong Lạc vặn vẹo thì nhíu mày, môi khẽ mở:
"Ngươi, chẳng lẽ bị ngốc rồi?"
Phong Lạc: ".

.

."
Nó ngốc chỗ nào, nó chính là đệ nhất hệ thống thông minh đáng yêu cường đại soái khí đấy nhá!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi