KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Bên trên bàn ăn
Đủ loại đồ ăn bày lên bàn, nhìn vào vô cùng có cảm giác muốn ăn.

Nhiễm Bạch: "! "
Thật là đủ loại, nhiều như vậy, nên ăn cái nào trước đây?
Cố Vận Dịch nhìn Nhiễm Bạch, ho khan một tiếng:
"Không biết Bạch cô nương thích ăn cái gì, cho nên ta cho người của thiện phòng làm mỗi khẩu vị một món.

"
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên mỉm cười ngọt ngào:
"Không sao, ta không kén ăn.

"
Huyết Hồn: "! "
Điện hạ, sao ngài nói câu này mà không chột dạ vậy?

Nhớ ngày đó, vì để cho điện hạ ăn được một miếng, bọn nó đã phải tốn bảy mươi hai loại tế bào não để suy nghĩ, cuối cùng mới luyện thành một tay thủ nghệ tuyệt hảo.

Ai, trong quá trình đó, bọn nó khổ cùng cực lắm luôn.

Huyết Hồn đang nhớ lại, còn có chút không thể tin.

Chật vật, quá chật vật!
"À đúng rồi, vài ngày sau có tổ chức một buổi tiệc rượu, Bạch cô nương có muốn tham gia không?"
Cố Vận Dịch mong đợi hỏi, kỳ thật, hắn hi vọng Bạch cô nương đi cùng mình.

Nhiễm Bạch nghe được hai chữ tiệc rượu, ngoắc ngoắc khóe môi.

Đương nhiên muốn đi rồi, không đi thì làm sao kiếm chuyện được?
"Đương nhiên phải đi, có điều không cần vương gia hao tâm tổn trí.

"
Cố Vận Dịch nghe vậy, nhếch miệng lên cười.

"Hiểu rồi.

"
Vô Tình nhìn dáng vẻ của vương gia nhà mình, biểu thị không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.

!
Trong hoàng cung
Ngũ công chúa Cố Vận Dĩnh vô cớ buồn bực nằm sấp trên bàn, nhàm chán nói với tỳ nữ của mình:
"Ngươi nói xem, hiện tại tam hoàng huynh đang làm gì?"
Linh Ngọc nghe thấy Cố Vận Dĩnh hỏi, lấy lòng nói:
"Tam Hoàng Tử nói không chừng đang nhớ công chúa đấy ạ?"
Cố Vận Dĩnh nghe vật, trừng mắt liếc Linh Ngọc, sau đó lại mang theo dáng vẻ xấu hổ e thẹn, nhìn không ra được chút tức giận nào.

"Nói bậy bạ.


"
"Công chúa, nô tỳ nói thật mà.

"
Linh Ngọc giảo biện lấy lòng.

Cố Vận Dĩnh nhếch miệng, nghĩ đến dáng vẻ thanh lãnh lạnh lùng của tam hoàng huynh, trái tim lại đập thình thịch.

Kỳ thật, nàng rất thích vị hoàng huynh này, không phải là thích bình thường, có điều nàng không dám nói ra.

"Linh Ngọc, bản cung muốn tới Dịch Vương phủ!"
Cố Vận Dĩnh vỗ bàn một cái, nàng muốn đi Dịch Vương phủ tìm tam hoàng huynh.

"Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị ngay.

"
Linh Ngọc quay người đi, khoé miệng liền ẩn hiện một nụ cười.

Cố Vận Dĩnh ngồi ở trên xe ngựa, nghĩ đến bộ dáng yếu ớt của Cố Vận Dịch, trong lòng không hiểu sao lại kích động.

Thủ vệ ám vệ nhìn thấy Ngũ công chúa đến, vội vàng mở cửa ra.

Cố Vận Dĩnh đi vào Vương phủ, nhìn thấy Vô Tình, ánh mắt sáng lên một cái, cao giọng nói:
"Vô Tình!"
Vô tình nhìn thấy Cố Vận Dĩnh đến, trong mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.

Vị Ngũ công chúa này, cứ không có việc gì liền sẽ chạy tới Dịch Vương phủ.

Tâm tư của nàng là gì, hắn có thể không biết sao?
Đến cũng thì cũng liền thôi đi.


Nhưng hết lần này tới lần khác còn tự cho là đúng, cho là mình rất đặc biệt, hoàn toàn lấy thân phận là nữ chủ nhân của Dịch Vương phủ, điêu ngoa tùy hứng!
Lúc trước không có Vương phi thì hắn liền không thèm để ý, hiện tại vương gia còn chưa theo đuổi được Vương phi, vị Ngũ công chúa này lại tới bày thêm phiền phức.

"Ngũ công chúa.

"
Vô Tình ẩn đi sự không kiên nhẫn, cười chào hỏi.

Cố Vận Dĩnh hừ lạnh một tiếng, nếu không phải mình không biết hoàng huynh đang ở đâu thì nàng còn cần tới hỏi hắn sao? Lần nào cũng lằng nhằng khó ưa, nàng nhất định phải bảo hoàng huynh dạy bảo lại hắn thật tốt, để xem về sau hắn còn dám phách lối trước mặt nàng nữa không!
"Bản cung hỏi ngươi, hoàng huynh đang ở đâu?"
Vô Tình thản nhiên nói:
"Vương gia bây giờ đang ở thư phòng, bất kỳ ai cũng không được đi vào.

"
Cố Vận Dĩnh trong mắt mang theo tức giận, kiêu căng nói:
"Vô Tình! Mỗi lần bản công chúa vừa đến ngươi đều nói hoàng huynh đang ở thư phòng, ruốt cuộc ngươi còn chỗ nào khác mới hơn không!"
Vô Tình nhíu mày lại, lạnh giọng:
"Vương gia hiện tại chính là đang ở thư phòng, đã hạ lệnh không được có người tiến vào.

Quấy nhiễu vương gia, thuộc hạ không thể đảm đương nổi.

"
Cố Vận Dĩnh trào phúng mà cười cười, bản tính điêu ngoa thể hiển rõ:
"Bản công chúa chính là muốn đi vào, bản cung thật muốn nhìn, hoàng huynh đến tột cùng đang làm gì!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi