KÝ CHỦ THÂN THÂN! DẬY NGAY ĐI!


Ngẩng đầu lên thì thấy thiếu niên đi trở về chiếc xe, lên xe vặn tay ga nhanh chóng đi phương hướng khi nãy nàng vừa mới chỉ.
"A a a giọng nói cũng thật hay a!"
Khi thấy thiếu niên đã xa, nhóm bạn nữ sinh kia cũng lớn mật mà bàn tán hơn.
...
Tại bãi đỗ xe.
Một thanh âm điện tử vang lên, nhưng những người tại đó đều không ai nghe thấy, chỉ có thiếu niên kia oán giận lẩm bẩm trả lời âm thanh đó.
"Ta cũng đâu có biết a, đã bảo ngươi đi tra ngôi trường, biết được bản đồ của nó, thì ta với ngươi cũng không cần từ khi ra nhà đến trường như con ruồi không đầu mà loạn chạy khắp phố đâu a."
[Hệ thống:...!Ký chủ thân thân đây là trường học ngài học, mà tại sao ngài không biết lạp?]
Hệ thống ấp úng nói, nó sẽ không thừa nhận với Thanh Hoà rằng nó đã quên cái việc này.
[Hệ thống:...!Trước khi hệ thống đến đây, ngài cũng đã ở đây lâu...!Nên hệ thống nghĩ ngài cũng đã đi học rồi lạp.]
"Ta khi vừa đến thế giới này, thì nguyên chủ đang dự định tự sát đó ngươi biết không a!" Thanh âm hắn hỏng mất khi nghĩ đến viễn cảnh vừa xuyên qua mà trả lời hệ thống.
Đúng vậy, thiếu niên kia chính là Thanh Hoà.


Vì không biết đường mà từ khi bước ra cửa, cả hai chủ tớ nhà này loạn chạy trên phố, cũng may đi đường hỏi dần người xung quanh, rốt cuộc thì trước khi trễ giờ thì cả hai cũng đến nơi.
Sau đó vấn đề khác hiện lên, bọn họ không biết đường nào đi đến bãi đỗ xe.
Cho nên, mới có sự việc như trên.
"Lúc ta xuyên qua thì còn đang đứng trên bờ vực a uy, lúc bọn họ tìm thấy mang về thì cũng không bắt ép ta đi học, còn dẫn ta đi du lịch."
Thanh Hoà giọng nói hỏng mất mà nói: "Mặc dù có thể hiểu bọn họ lo sợ ta làm điều dại dột."
"Nhưng là ngươi có hiểu hay không, bọn họ nhìn ta ánh mắt như nhìn một cái tiểu đáng thương mỏng manh dễ vỡ, sợ đụng một cái là vỡ nát a!"
Cũng may hiện tại cũng không ai tại bãi đỗ xe, cho nên Thanh Hoà còn không lo bị nhìn thấy lẩm bẩm với không khí, nếu không có lẽ cả hai chủ tớ đều được một vé đi vào bệnh viện tâm thần trải nghiệm một ngày.
Hệ thống nghe thế cũng ngượng ngùng mà xin lỗi Thanh Hoà.
[Hệ thống:...!Hệ thống xin lỗi ngài lạp...!không thể trợ giúp ngài được lạp.]
Hệ thống nghĩ nghĩ, ngay lập tức giọng nói vừa chuyển.
[Hệ thống: Nhưng là cũng một phần do ký chủ thân thân ngài không có chút trách nhiêm nào lạp.

Ngài cũng phải tìm hiểu chứ lạp, hệ thống cũng không dám lớn mật mà xen vào thế giới này, mặc dù cũng chỉ có thể điều tra.

Nhưng chính là ngài không nói trước lạp.]
[Thanh Hoà: A, thế là chuyện vẫn là do ta ư.]
Để phòng có người nghe thấy nên Thanh Hoà cũng giao lưu với hệ thống tại não nội.
Một người một hệ thống ồn ào nhốn nháo, đi từ từ vào phòng học.
Đến phòng học bước vào thì cũng không nhất lên sóng gió gì.

Do sự việc cũng đã được xử lý, qua lâu rồi mọi người cũng dần quên.

Chưa kể sắp tới cũng sẽ có những bài thi sắp đến.

Nên hiện tại cũng không học sinh nào rảnh mà bát quái đi để ý những chuyện thế này, hiện tại chính là bị chôn vùi trong đống sách đâu.
Cùng với, sự việc của nguyên chủ nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ.

Do nó cũng chỉ xảy ra trong một cái vòng tròn.

Chỉ là sự việc có tính nghiêm trọng nên mới bị kiện ra toà, rồi xử phạt sau đó cũng nặng, nhà hắn cũng có vận dụng mối quan hệ một chút.
Dù sao với tiêu chí nhà họ Diệp, không thể để ai ức hiếp đến thành viên trong gia đình.

Chưa kể đến việc nguyên chủ có thể nói là được cưng nhất nhà.
Thanh Hoà đi học lại cũng không gây ra chút gợn sóng nào tại trường.
Hắn cũng mừng nhàn nhã, chỉ là do nguyên chủ phương hướng học hơi khác với hắn.

Nguyên bản hắn học bên hướng Văn học, còn nguyên chủ thì học bên ngành chuyên nghiệp Hải Dương.

Thanh Hoà cảm khái với hệ thống.
[Thanh Hoà: Sao sao, ta thấy nhìn vào như nhìn thiên thư, hoàn toàn không hiểu đâu A thống.]
Hệ thống cũng thò đầu qua xem cùng, an ủi hắn.
[Hệ thống: Do ngài khác chuyên môn thôi lạp, đừng buồn lạp, hệ thống sẽ trợ giúp ngài học tập lạp.]
Thanh Hoà nhớ lại kiếp trước hắn vì đuổi luận văn bài tập này kia, mua thật nhiều mì gói cùng mấy túi bánh mì, cả ngày chôn ở trong ký túc xá, ăn vài ngày mì gói cùng bánh mì.
Ai, nghĩ lại những ngày đó thật sự là địa ngục a.
Một ngày đi học cứ như thế bình bình đạm đạm mà đi qua.
Trước khi trở về giáo sư có tìm kiếm đến Thanh Hoà, cũng chỉ là hỏi thăm hỏi thăm này kia.

Sau khi được hắn trả lời mọi thứ đều ổn, thì giáo sư cũng thả Thanh Hoà về.
Nguyên chủ vốn chính là một học bá, đều được các giáo sư chú ý quan tâm, nên sau khi thấy hắn đi học lại gọi lên văn phòng hỏi thăm cũng là việc bình thường..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi