KỲ DAO LỤC


Hà Dương cách Thanh Vân sơn năm mươi dặm, là thị trấn lớn nhất, giàu có nhất trong vòng trăm dặm, trong thành lúc nào cũng có ít nhất hai, ba mươi vạn người, bởi vì có vị trí địa lý thuận lợi, thương khách qua lại rất nhiều, vì thế nên Trương Tiểu Phàm và Điền Linh Nhi mới chọn chỗ này để bày bán tiên thảo.

Thành Hà Dương vốn nổi tiếng phồn hoa, hôm nay lại trở nên hỗn loạn bởi một tiếng nổ vang trời khiến mọi người ai ai cũng phải chú ý.

Giữa một dãy hàng san sát nhau, có một cửa hàng đặc biệt nổi vật, vì trong một khắc, cửa hàng đó bỗng biến thành một đống gạch vụn, mọi người vây kín xung quanh, xôn xao suy đoán xem đã xảy ra chuyện gì.

Bấy giờ Nhan Như Ngọc đã biến thành một đống hoang tàn, từ mức độ thiệt hại có thể thấy uy lực của vụ nổ không hề nhỏ, cũng may là không có thương vong, chỉ có hai cửa tiệm nằm bên cạnh Nhan Như Ngọc là bị tổn hại chút ít, nhưng tổn hại không hề lớn, chỉ cần sửa qua là lại tiếp tục bán hàng được.

Điền Bất Dịch đứng trước đám phế tích của Nhan Như Ngọc, nét mặt nghiêm nghị, các đệ tử Thanh Vân đằng sau lão vội vàng chạy tới.

Lâm Kinh Vũ cũng vì nghe thấy tiếng nổ lớn nên nhanh chóng chạy lại, bởi vì y biết hướng này thuộc phạm vi tìm kiếm của Lục sư tỷ.

Điền Bất Dịch liên tục thở dài, Lâm Kinh Vũ thấy lạ hỏi: "Điền sư thúc?"
"Vừa nhận được tin tức từ chưởng môn, ông chủ Nhan Như Ngọc chính là Niên lão đại của Luyện Huyết đường, hắn ta đã ẩn náu ở thành Hà Dương hơn sáu năm nay rồi." Điền Bất Dịch lắc đầu, "Không ngờ lại để sổng mất hắn."
"Cái gì?!" Lâm Kinh Vũ giật mình, y suy tư nhìn đống phế tích, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng nhóm người đứng quanh đó bàn tán.

"Hầy, ngươi thấy không, sau khi cô nương áo trắng bước vào đó không lâu thì cửa hiệu này liền nổ tung."
"Thật không? Chẳng lẽ là do cô nương đó làm?"
"Hình như không phải, cô nương áo trắng kia thoạt nhìn là biết người trong Thanh Vân môn, hơn nữa ta còn nghe thấy bên trong có tiếng đánh nhau."
"Vậy sao? Thế cô nương áo trắng ấy về sau ra sao?"
"Không biết được, có vẻ không ai thấy cô nương ấy bước ra ngoài."
"Hả? Thế tức là có thể đã..."
Lâm Kinh Vũ cả kinh, vội nói với Điền Bất Dịch: "Điền sư thúc, là Lục sư tỷ."
"Lục sư điệt?" Điền Bất Dịch cau mày, lão cũng nghe thấy câu chuyện giữa nhóm người kia, chẳng lẽ Lục sư điệt đã sớm nhận thấy cửa tiệm Nhan Như Ngọc này có vấn đề? Dù sao việc cấp bách lúc này cũng là phải tìm được con bé, Điền Bất Dịch xoay người ra lệnh, "Mau chóng phái một nhóm đệ tử đi tìm Lục sư điệt."
"Vâng!" Lâm Kinh Vũ nhận lệnh dẫn theo một vài đệ tử lập tức đi tìm quanh Hà Dương.


"Tiểu Kỳ...!tiểu Kỳ...!đừng khóc...!muội vẫn luôn ở bên cạnh tỷ mà...!vì chúng ta đã là người một nhà...!mẫu thân của muội cũng chính là mẫu thân của tỷ..." Các hình ảnh thay đổi liên tục, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc Dao Dao rơi xuống vực, nàng rõ ràng đã sắp bắt được cô bé, nhưng vừa chớp mắt, Dao Dao đã biến mất, chỉ còn lại tiếng gọi tiểu Kỳ không ngừng vang vọng trong đầu nàng.

Bỗng một điệu cười đầy giễu cợt vang lên cắt đứt hồi tưởng của nàng, "Mày đã vứt bỏ muội ấy rồi à? Đáng lẽ ra mày không nên buông tay, mày cho rằng giết được Niên lão đại là mày có thể được thanh thản sao? Không bao giờ! Mày sẽ phải tự dằn vặt bản thân, vĩnh viễn sống với tội lỗi ấy, vĩnh viễn!!!"
Lục Tuyết Kỳ đang nằm trên giường, mồ hôi không ngừng túa ra, miệng còn lẩm bẩm tự nói cái gì đó, Bích Dao không nghe rõ nàng đang nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ thống khổ của nàng, tựa như đang mơ thấy ác mộng vậy.

Thấy vậy Bích Dao liền giơ tay lên, dùng Thương Tâm hoa trên tay phải làm vật dẫn, đưa chân khí vào người Lục Tuyết Kỳ, nhằm giảm bớt đau đớn cho nàng.

Lục Tuyết Kỳ bất chợt mở mắt, phắt một tiếng bật dậy, nắm chặt lấy tay Bích Dao, ánh mắt sắc lẹm như dao, là ánh mắt đầy căm hận như đang thấy kẻ thù, Bích Dao không khỏi lấy làm kinh hãi.

Đến khi nhìn rõ người trước mặt, Lục Tuyết Kỳ mới tỉnh táo hơn, nàng nghiêng đầu, trở lại vẻ mặt lạnh lùng trước kia, nhìn quanh một vòng, trong phòng bày biện đơn giản nhưng rất có không khí, ở giữa có đặt một cái bàn tròn, bên cạnh xếp một băng ghế, trên chiếc giường mình đang nằm treo một cái rèm, cửa sổ nằm đối diện cửa đang mở một bên, tiếng người nói huyên náo thỉnh thoảng từ đó mà vọng vào phòng.

"Này!" Bích Dao có chút bất mãn nhìn Lục Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ bừng tỉnh, nhận ra mình còn nắm tay đối phương, bèn vội buông ra, Bích Dao xoa xoa cổ tay, bực bội nói: "Hừ, đúng là làm việc tốt không được báo đáp, Thanh Vân môn các ngươi có thói quen lấy oán báo ơn à?"
Lục Tuyết Kỳ nhìn động tác của Bích Dao, biết là mình đã làm đau đối phương, nàng cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi cô, không phải ta cố ý."
Bích Dao không thèm để ý, quay người vén rèm lên, bước tới bên chiếc bàn ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, rồi tự uống, không hề nhìn đến Lục Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ có chút khó hiểu, nhìn Bích Dao ngồi ở góc kia cả người tỏa ra bầu không khí Ta đang rất không vui, khiến nội tâm Lục Tuyết Kỳ thoáng dao động, trước kia Dao Dao cũng như vậy, cứ không vui là sẽ ngồi một mình, phớt lờ tất cả mọi người, nàng bất giác bước lại, ngồi xuống bên cạnh Bích Dao.

Bích Dao tay cầm chén trà, liếc mắt lên nhìn nàng, Lục Tuyết Kỳ chỉ lặng lặng ngồi đó, vẻ mặt lạnh lùng, không nói câu nào.

Ánh sáng từ bên ngoài lọt vào, như một lớp kim quang bao phủ bộ bạch y của nàng, khiến nàng trở nên mờ ảo, một mùi hương thoang thoảng từ trên người đối phương tỏa ra, Bích Dao khẽ ngửi, đây giống như một hương hoa mà nàng chưa bao giờ được ngửi thấy, càng tạo cho Bích Dao cảm giác đối phương tựa như không thuộc về thế gian này vậy.

Bích Dao chớp chớp mắt, để chén trà trên tay xuống, một tay chống cằm, hai mắt sáng rực nhìn Lục Tuyết Kỳ: "Này, tại sao mặt cô lúc nào cũng cứng đờ thế, không thấy mệt mỏi à?"
Lục Tuyết Kỳ nghe vậy, nghiêng đầu nhìn nàng, tỏ ý không hiểu nàng nói gì, Bích Dao nghiêng người về trước, hai tay đột nhiên vỗ lên khuôn mặt Lục Tuyết Kỳ.


Lục Tuyết Kỳ kinh ngạc trừng mắt, Bích Dao nhìn biểu cảm đối phương như thế, thú vị hơn rồi đấy, ít ra vẫn còn có chút giống người, nghĩ vậy, nàng bèn bắt đầu nghịch gương mặt của Lục Tuyết Kỳ, nhéo qua nhéo lại, cảm giác cũng không tồi, Bích Dao thầm nhủ.

Lục Tuyết Kỳ nhất thời kinh ngạc nên không kịp phản ứng, song Bích Dao không hề dừng lại, ngược lại còn càng ngày càng quá quắt, khiến Lục Tuyết Kỳ vô cùng bực mình, nàng tức giận hất đầu, đồng thời nắm chặt lấy tay Bích Dao, hơi giận nói: "Cô!"
Nếu như ánh mắt có thể bắn ra tia lửa, thì chắc chắn nàng sẽ bị thiêu chết, Bích Dao nhìn ánh mắt phẫn nộ của Lục Tuyết Kỳ, trong lòng nghĩ thế nhưng ngay sau đó lại bật cười.

Lục Tuyết Kỳ nhìn phản ứng khó hiểu của Bích Dao, khóe mắt thấy chiếc vòng đối phương đang đeo trên tay phải một sợi xích toàn thân màu bạc, kéo dài từ ngón giữa đến cổ tay, chỉ có trên đoạn tiếp xúc với mu bàn tay là đặc biệt có một bông hoa nhỏ màu trắng, giống như nụ hoa sắp nở, nhìn kỹ thì thấy giữa các cánh hoa như có lưu quang lấp lánh, trong nhụy hoa như có hương thơm tỏa ra, không khỏi làm người khác chú ý.

Bích Dao theo tầm mắt Lục Tuyết Kỳ vội rút tay phải về, sau đó vừa xoa xoa cổ tay vừa nói, "Lúc trước đã làm ta bị thương, bây giờ lại làm trầm trọng hơn nữa."
Lục Tuyết Kỳ nhất thời cứng họng, một lúc sau mới lắp bắp: "Xin...!xin lỗi...!Còn có, cảm ơn cô nương đã ra tay tương trợ."
Bích Dao lơ đãng phất tay một cái, "Không có gì, chỉ là tình cờ thấy cô ngã giữa con hẻm đằng sau Nhan Như Ngọc thôi, chẳng lẽ việc Nhan Như Ngọc đổ sụp có liên quan đến cô sao?"
Lục Tuyết Kỳ khẽ gật đầu, "Ông chủ Nhan Như Ngọc chính là đường chủ Luyện Huyết đường, Niên lão đại."
Bích Dao chợt hiểu ra, "Quả nhiên là thế," Lục Tuyết Kỳ nghi ngờ nhìn nàng, Bích Dao bèn giải thích, "Ta cũng đang truy tìm Niên lão đại, dấu vết cuối cùng hắn để lại trước khi biến mất hình như là ở Thanh Vân sơn, nên khi đến Hà Dương tìm thảo dược cho cha, ta đồng thời cũng truy tìm tung tích Niên lão đại."
"Vậy tại sao lại cùng Tiểu Phàm..."
"Tiểu Phàm?" Bích Dao nhớ lại, "Ý cô là tên đệ tử Thanh Vân ngốc nghếch, vụng về đó à?" Lục Tuyết Kỳ khẽ cau mày, không vui nhìn Bích Dao.

Bích Dao tùy tiện nằm dài ra bàn, giọng hiếu kỳ: "Cô rất quan tâm đến hắn?" Lục Tuyết Kỳ chỉ nhíu chặt mày, Bích Dao nhích lại gần, chỉ vào lồng ngực nàng, "Hắn là người trong lòng của cô à?"
Lục Tuyết Kỳ hơi bất ngờ, chân mày nhíu chặt hơn, "Cô có ý gì?"
Bích Dao đứng dậy, không hiểu tại sao trong lòng lại thấy nhẹ nhõm, "Xem ra là không phải, cho dù có, hai người căn bản không phù hợp."
Lục Tuyết Kỳ đột ngột đứng lên, Bích Dao giật mình nhìn nàng, "Này, cô muốn làm gì?"
"Trong môn còn có chuyện quan trọng, cáo từ." Lục Tuyết Kỳ cầm lấy Thiên Gia kiếm đang để bên cạnh giường, chắp tay nói với Bích Dao, sau đó đi ngang qua nàng, biến mất khỏi căn phòng.

Bích Dao ngẩn ra, thì thầm: "Còn chưa kịp hỏi tên cô mà."
Lục Tuyết Kỳ bước ra khỏi phòng mới nhận ra đây là khách điếm, nàng đi từ lầu hai xuống, trong hành lang đông nghịt khách, tiểu nhị bận rộn chạy qua chạy lại giữa các bàn, quang cảnh vốn vô cùng náo nhiệt, khoảnh khắc Lục Tuyết Kỳ vừa bước xuống bỗng nhiên tất cả trở nên tĩnh lặng như tờ, mọi người trong đại sảnh ai ai cũng nín lặng, mắt không chớp nhìn người mặc bạch y như tuyết, Lục Tuyết Kỳ ngược lại làm như không thấy, đi thẳng ra khỏi khách điếm.
Bước giữa đường phố nhộn nhịp, Lục Tuyết Kỳ bỗng ngẩng đầu nhìn sắc trời, không biết mình đã hôn mê bao lâu, nếu không phải ban nãy nhắc đến Tiểu Phàm, nàng suýt chút nữa đã quên mất mục đích mình xuống núi, hiện tại quan trọng nhất là quay về sư môn bẩm báo tung tích Niên lão đại.


Bỗng cước bộ Lục Tuyết Kỳ khựng lại, quay đầu nhìn về phía khách điếm, "Tên của cô nương ấy?"
Hà Dương không hổ là nơi sầm uất nhất trong vòng trăm dặm, trên đường nườm nượp người qua lại, tiếng nói chuyện ầm ĩ, thoạt nhìn đã thấy vô cùng náo nhiệt.

Bích Dao chống cằm tựa lên bệ cửa sổ nhìn đám người bên dưới, "Tiểu Kỳ, rốt cuộc tỷ đang ở đâu?" Sau đó đứng dậy nhìn về phía Thanh Vân sơn, hai tay nắm chặt khung cửa, ánh mắt kiên định, "Muội nhất định sẽ tìm được tỷ, tiểu Kỳ!"
Trở lại Thanh Vân, đệ tử trấn môn vừa nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ, hai mắt không khỏi trợn tròn, sau đó ngay lập tức chạy vào trong, la to: "Lục sư tỷ về rồi, Lục sư tỷ quay về rồi!"
Lục Tuyết Kỳ có chút ngạc nhiên, nghĩ thầm, đã xảy ra chuyện gì? Còn chưa tới Tiểu Trúc phong.

Vừa đến Hồng kiều đã bị rất nhiều đệ tử Thanh Vân vây quanh, ngoài phần lớn là các sư tỷ, sư muội trong Tiểu Trúc phong, còn có các sư huynh, sư đệ ở các phong khác, bọn họ thấy Lục Tuyết Kỳ trở lại, ai nấy đều vô cùng vui mừng.

Văn Mẫn là người phản ứng đầu tiên, nàng kéo Lục Tuyết Kỳ lại, "Hầy, sư muội à, sư muội không biết trong hai ngày muội mất tích, mọi người lo lắng thế nào đâu, nhất là sư phụ, lúc nào cũng nói lẽ ra không nên cho muội một mình đi điều tra Nhan Như Ngọc."
"Hai ngày?" Lục Tuyết Kỳ giật mình, hóa ra mình đã hôn mê hai ngày rồi, "Phải rồi, sư phụ đâu?"
"Tuyết Kỳ" Tăng Thư Thư đi từ trên Hồng kiều xuống, cao hứng chạy đến trước mặt nàng, "May mà muội không gặp chuyện gì! Muội biết không, ta lo đến phát ốm luôn, còn tưởng muội bị Luyện Huyết đường Niên lão đại bắt đi mất rồi ấy chứ!"
Lục Tuyết Kỳ giơ Thiên Gia kiếm, dùng cán kiếm để chặn lại thân hình đang nhoài tới của Tăng Thư Thư, đồng thời cau mày nhìn hắn, Tăng Thư Thư ngượng ngùng cười cười, lui về sau một bước, "Vì ta vui mừng quá thôi mà."
Văn Mẫn chen vào giữa hai người, "Vui mừng hay không cũng không thể tùy tiện cợt nhả với Tuyết Kỳ của bọn ta." Các nữ đệ tử của Tiểu Trúc phong đứng xung quanh đồng loạt gật đầu, ánh mắt khó chịu nhìn y.

Tăng Thư Thư bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy cũng thấy chột dạ, chỉ có thể xua tay lia lịa nói, "Sau này sẽ không như thế nữa, không như thế nữa."
Khóe mắt Lục Tuyết Kỳ liếc thấy Trương Tiểu Phàm đang đứng trên Hồng kiều, hắn có chút do dự không dám bước tới nên đành đứng đó, dáng vẻ không biết làm thế nào.

Lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn về hướng đó, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Lục Tuyết Kỳ, nàng khẽ gật đầu, Trương Tiểu Phàm cũng vội vàng cười gật đầu đáp lại, vẻ lo âu trên mắt cũng tan biến, tốt quá rồi, sư tỷ không xảy ra chuyện gì.

"Lục sư tỷ!" Lâm Kinh Vũ bước tới, "Chưởng môn và các vị sư thúc đang ở Ngọc Thanh điện."
Lục Tuyết Kỳ gật đầu, đi theo Lâm Kinh Vũ về Ngọc Thanh điện, trên đường đi, Lâm Kinh Vũ giải thích cho Lục Tuyết Kỳ: "Lục sư tỷ, hai ngày trước Điền sư thúc đến Nhan Như Ngọc phát hiện nơi đó đã thành đống đổ nát, thì mới biết Lục sư tỷ đã giao thủ với Niên lão đại, tìm khắp nơi không thấy tỷ đâu, nên mọi người đều lo tỷ cũng bị Niên lão đại bắt đi rồi."
"Cũng?" Lục Tuyết Kỳ hỏi lại, "Vậy Điền Linh Nhi đúng là đã bị Luyện Huyết đường bắt đi sao?"
Lâm Kinh Vũ gật đầu, mặt đanh lại nói: "Luyện Huyết đường còn bắt đi những người bình thường là gia quyến của các đệ tử trên Thanh Vân."
Lục Tuyết Kỳ cả kinh, bất chợt đứng lại, "Mục đích của Luyện Huyết đường rốt cuộc là gì?"
"Vẫn chưa rõ, chưởng môn đang cùng các sư thúc thảo luận đối sách, đúng lúc đó thì tỷ quay về." Lâm Kinh Vũ quay đầu nhìn về phía nàng, Lục Tuyết Kỳ tiếp tục bước tới.

Ở Ngọc Thanh điện, đại điện nơi Thanh Vân môn nghị sự, có Hồng kiều chuyên biệt dẫn vào, phía cuối Hồng kiều có một gốc cây luôn ngập tràn sắc tím của hoa tử đằng, phía sau cây có một đầm nước, đây chính là nơi ở của Ngọc Kỳ Lân, dẫn lên điện có trên một trăm bậc thang, nếu không phải là người có tu vi e rằng khó có thể leo lên được đến nơi.


Trong điện, chưởng môn Đạo Huyền chân nhân đang ngồi ở thượng tọa chính giữa, hai bên trái phải là trưởng lão các phong.

Lúc này, một đệ tử bước vào thông báo, nói là Lục Tuyết Kỳ đang chờ ở ngoài điện, Thủy Nguyệt kinh hỉ đứng dậy, nhìn Đạo Huyền, Đạo Huyền gật đầu, "Cho con bé vào."
Đệ tử kia nhận lệnh, lui xuống thông báo, Lục Tuyết Kỳ bước vào Ngọc Thanh điện, dừng giữa đại điện, chắp tay cúi đầu nói: "Bái kiến chưởng môn, sư phụ, các vị sư thúc."
Thủy Nguyệt bước về trước mấy bước rồi đứng lại trước bậc thềm, nhìn xuống Lục Tuyết Kỳ đang đứng bên dưới, giọng nói đầy ân cần: "Tuyết Kỳ, con có bị thương không?"
"Sư phụ yên tâm, đệ tử không có gì đáng ngại." Lục Tuyết Kỳ cung kính nói.

Điền Bất Dịch ở đằng sau Thủy Nguyệt bắt đầu lên tiếng, "Lục sư điệt, lúc trước đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Tuyết Kỳ thuật lại chi tiết, "...!về sau con định lập tức đuổi theo Niên lão đại, bất ngờ ngất đi, may mắn được..." Lục Tuyết Kỳ nói đến đây liền nhớ tới Bích Dao, nàng mặc dù không biết thân phận thật của Bích Dao nhưng cảm giác đó không phải là người xấu, "Được người tốt tương cứu."
Điền Bất Dịch mở bức thư trên tay ra, trên đó viết Luyện Huyết đường bắt cóc Linh Nhi và gia quyến của người trong Thanh Vân môn là vì một vật, "Chưởng môn sư huynh, việc này nên làm thế nào cho phải?"
"Mục đích Luyện Huyết đường bắt cóc con tin là vì muốn một thứ, thứ đó rốt cuộc là cái gì?" Thủy Nguyệt không thể hiểu được nói.

Tăng Thúc Thường suy đoán: "Không lẽ là Tru Tiên kiếm?"
"Cái đó..." Điền Bất Dịch nghiêm nghị nói, "Đầu tiên bắt cóc Linh Nhi, biết Linh Nhi không đổi được Tru Tiên kiếm nên đã trong đêm bắt cóc gia đình của người trong Thanh Vân môn?"
Đạo Huyền chợt đứng dậy, trưởng lão các mạch khác cũng đồng loạt đứng theo, tập trung lại sau lưng Đạo Huyền, Đạo Huyền nhíu chặt mày, "Bất luận là vật gì, Niên lão đại ẩn nấp dưới chân Thanh Vân sơn nhiều năm, nhất định là đã mưu tính từ lâu, vật hắn muốn tìm có lẽ cực kỳ quan trọng với Luyện Huyết đường."
Lục Tuyết Kỳ nhìn xuống dưới đất, chợt nhớ tới Phệ Huyết châu trong tay Trương Tiểu Phàm, Phệ Huyết châu vốn là thánh vật của Luyện Huyết đường, như vậy Niên lão đại phát hiện vật này đang ở Thanh Vân, nên mới bắt đi 127 gia đình?
Thương Tùng bước lên nói tiếp: "Bất kể Niên lão đại có muốn vật gì, nhưng hắn đã nói rõ thủ tọa tất cả các mạch không được tham dự, bằng không sẽ giết toàn bộ con tin, chỉ có thể để đệ tử các phong đi trao đổi con tin, sư huynh, nên làm thế nào cho phải, xin sư huynh chỉ bảo."
Không khí trong điện như đông cứng, hiện giờ chỉ có cách trước hết cho đệ tử các phong đi cứu con tin về, Lục Tuyết Kỳ tự nguyện nhận nhiệm vụ, "Chưởng môn, sư phụ, đệ tử tình nguyện xin được đi đến Luyện Huyết đường."
"Tuyết Kỳ..." Thủy Nguyệt nhìn Lục Tuyết Kỳ.

"Con đã từng giao thủ với Niên lão đại." Lục Tuyết Kỳ kiên định nói.

Đạo Huyền vui mừng gật đầu, "Lục sư diệt can đảm như vậy, rất tốt!" Rồi ông ra lệnh, "Tề Hạo!"
"Đệ tử có mặt!" Tề Hạo đứng bên cạnh chắp tay nhận lệnh.

"Con cùng Lục sư điệt dẫn đầu đệ tử thất mạch đến hồ Bích Hỏa Thiên Băng, để đề phòng vạn nhất, thủ tọa tất cả các mạch sẽ âm thầm đi theo, đến lúc đó, địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, nhất định phải cứu được toàn bộ con tin ra!"
"Tuân lệnh!" Thủ tọa các mạch đồng loạt ứng tiếng.
"Đệ tử tuân lệnh!" Hai người chắp tay, đồng thanh nói, Lục Tuyết Kỳ buông tay xuống, ánh mắt âm u một cách khó hiểu, Niên lão đại, cuối cùng cũng tới lúc quyết sinh tử với ngươi! Dao Dao, mẫu thân tiểu Si, cuối cùng con cũng có thể trả thù cho hai người rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi