KỲ HẠN ÁI MUỘI


Trong phòng họp của tàu chỉ huy, bóng đèn lớn đã tắt, bàn dài hình bầu dục sáng lên một bản đồ sao ba chiều, ánh sáng màu xanh nhạt chiếu vào gương mặt Lục Phong Hàn, khắc họa rõ ràng đường cong sắc nhọn.

Trên bàn họp xoay một cái gạt tàn, trong đó có bốn năm mẩu thuốc lá dập nát, vài đốm lửa lặng lẽ cháy.
Lục Phong Hàn cũng đang cắn một điếu thuốc, nhưng không châm lửa, anh tựa lưng vào ghế ngồi, áo khoác quân phục tùy ý vắt bên tay vịn, nghe Erich nói về bước tiếp theo của kế hoạch tác chiến.

Tuy là Erich đã lăn lộn ở tiền tuyến 7, 8 năm nhưng hơn nửa thời gian đều làm trợ thủ cho Lục Phong Hàn, không bị một chút chuyện bên ngoài ảnh hưởng, cúc áo luôn cài đến nút trên cùng, tay áo cũng thằng thớm, có thể nói là visual của quân Viễn Chinh.

Đây cùng là lí do vì sao mà mỗi lần có người ở Leto đến thị sát thì người tiếp đãi luôn là Erich.

".....! chỗ này có một hành tinh quặng quý hiếm, Downer phái không ít người phòng ngự, nên việc đầu tiên của chúng ta là cướp nó về." Erich chỉ bản đồ: "Bên cạnh có một trạm tiếp viện dự phòng, có thể cho nổ luôn, phi thuyền loại nhỏ không có nguồn năng lượng bổ sung, nổ một cái là xong một cái."
Lục Phong Hàn tiếp lời: "Mục tiêu tác chiến lần này là đem nơi dừng chân của chúng ta dời về hành tinh Turin.

Cách lần thảm bại thứ 2 là bao lâu? Hơn nửa năm à, địa bàn của chúng ta cũng nên cướp về rồi."
Nửa tiếng trước, anh liên lạc với tướng quân Nhiếp Hoài Đình, thời gian không dài, chắc cũng khoảng một phút, chuyện cốt yếu là có thể thoải mái đánh quân Phản Loạn, không cần khách khí.

Từ sau Ngày thành lập, Liên Minh thật ra đã rối beng một khoảng thời gian.

Quân Phản Loạn chiếm Leto, Nhiếp Hoài Đình dời về Odin, liếc mắt nhìn qua Liên Minh cũng có thể thấy bị thảm bại triệt để, nhưng tính ra thì trong 4 đại khu hành chính chỉ có khu hành chính Trung Ương là bị chiếm – đơn giản là vì Leto có ý nghĩa trọng đại với Liên Minh nên mới bị đám người hát rong tập trung lung lạc.

Này giống với phán đoán lúc đầu của Lục Phong Hàn, quân Phản Loạn muốn thay thế Liên Minh tất nhiên không đi theo bản đồ sao cố hết sức đánh từ đại khu Nam Thập Tự mà đánh vào, trước tiên nên chiếm Leto, khóa lại khu Trung Ương, còn 3 đại khu còn lại quân đồn trú rời rạc, chỉ ần mất ít công sức để giải quyết.

Trong nửa nắm trước khi Lục Phong Hàn trở lại, hai bên cứ giằng co qua lại, miễn cưỡng cũng coi như không có việc gì – bên Liên Minh cần một lần tái thiết và chỉnh đốn, bên quân Phản Loạn cũng cần nghỉ ngơi sau khi chiếm Leto, chỉ lưu lại một phần binh lực ở tại tiền tuyến, không dám đánh một trận lớn với quân Viễn Chinh.

Mà hiện tại, những gì cần thiết thì Nhiếp Hoài Đình cũng đã gom lại trong tay, quân Phản Loạn cũng ổn định cục diện tại Leto.

Nhất thời, chiến tranh lại dời về tiền tuyến đại khu Nam Thập Tự.

Trước giờ Lục Phong Hàn chưa bao giờ giác ngộ là "địa bàn bị đoạt thì thôi", anh thích nhất là bị cướp đi thế nào thì đòi lại thế ấy.

Cho nên, anh trực tiếp đem lá cờ nhỏ hình thuẫn kiếm đặt trên hành tình Turin.

Họp xong, người cũng đi hết, Lục Phong Hàn ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm vị trí hành tinh Turin.


Vincent là phó quan của Lục Phong Hàn, sau khi sửa lại bản ghi chép cá nhân xong thì thấy anh chưa đi: "Chỉ huy?"
"Không có gì." Lục Phong Hàn hoàn hồn, khi đứng dậy thì cầm áo khoác quân trang lên, đuôi lòng mày còn vương chút sát khí.

Vincent đoán anh có lẽ đang nhớ về lần thảm bại đầu tiên, trong lòng cũng trầm xuống.

Tuy trường kỳ ở tiền tuyến đã quen với việc hy sinh, nhưng nhìn từng dãy phòng trống rỗng trên phi thuyền, cái tên trên danh sách cũng hóa thành đen trắng, tất cả đều làm khó chịu đến kinh hoảng.

Đi theo Lục Phong Hàn rời khỏi phòng họp, Vincent cố ý thay đổi đề tài: "Chỉ huy, ngài tính đi đâu?"
"Sắp 11 giờ, đi đón Kỳ Ngôn tan tầm."
Lục Phong Hàn đã hứa với Kỳ Ngôn, về sau mỗi ngày đều đi đón cậu.

"Cho nên lúc mở hợp ngài luôn xem thời gian hở?" Nghe Lục Phong Hàn nhắc đến Kỳ Ngôn, thấy chung quang không có ai, Vincent đem mấy cái nghi vấn đảo qua đảo lại trong lòng mấy hôm nay ra hỏi: "Chỉ huy, Kỳ Ngôn....!sao tự nhiên biến thành Y vậy?"
Khi họ Leto, đã dựa vào mấy căn cứ mà đoán thân phận Kỳ Ngôn, cuối cùng kết luận cậu có là đời sau của nhân viên trung tâm Tháp Trắng, nằm trong danh sách bảo hộ của bên kia, cho nên thông tin cá nhân của cậu có cấp độ bảo mật.

Lại không nghĩ là Kỳ Ngôn chỉ là người của Tháp Trắng, mà còn là người đứng đầu tháp – Y trong truyền thuyết.

Điểm này, lúc mà Vincent lôi kéo Erich nói chuyện còn hơi cảm khái: "Cậu ta thế mà là Y! Y thần thế mà mới 19 tuổi, ông tinh nổi không? Sinh viên năm 2 của Tura là Y thần!"
Tuy vậy cậu muốn nói là tại sao Kỳ Ngôn không giống như trước.

Lại theo bản năng tìm may tránh rủi nên cảm thấy vấn đề này không thể hỏi, hỏi là có chuyện nên đành chịu nghẹn.

"Việc em ấy là sinh viên năm 2 Turan, là Y, là người đứng đầu Tháp Trắng, có gì khác nhau?" Câu hỏi này làm như cũng đánh vào nội tâm của Lục Phong Hàn.

Đối với anh, dù Kỳ Ngôn là ai thì vẫn chỉ là Kỳ Ngôn mà thôi.

Không có gì khác nhau.

Mặc kệ trên người cậu có dán nhãn gì, thì vẫn là bé yếu ớt, mơ mơ màng màng yêu tính dính người.

Vincent đi theo bên người Lục Phong Hàn, hơi há mồm, muốn phản bác nhưng cũng chảm thấy anh nói hợp lí, lại nhớ tới: "Việc Tháp Trắng mang đến hệ thống dò xét mới trừ bỏ ngài, Erich và em, à cả Phá Quân nữa, không ai biết thân phận Kỳ Ngôn."
Lục Phong Hàn hiểu ý Vincent.


Nửa năm đã qua, không chỉ riêng Nhiếp Hoài Đình chỉnh đốn bên trong quân đội, Erich và Vincent cũng không ăn không ngồi rồi, nghiêm mật đem bên trong quân Viễn Chinh gọt đẽo một lần.

.....!bị lộ chính xác tọa độ điểm chuyển tiếp, vừa rời khỏi con đường chuyển tiếp đã bị phục kích, loại sự tình mà toàn quân bị diệt quyết không cho xuất hiện lần hai.

Nhưng dù tra đến đâu cũng không dám xác định là sạch bách, đây cũng là nguyên nhân mà phải đem Wise về tra khảo.

"Hệ thống dò xét kiểu mới hai ngày sau sẽ được công bố, vừa lúc có thể kiểm tra vũng nước này trong đợt tiếp theo.

Hết thảy ưu tiên an toàn của Kỳ Ngôn, em ấy..." Lục Phong Hàn nhớ đến bản hợp đồng cả hai đã kí vào lần đầu gặp mặt, nhẹ giọng: "Là ông chủ nhỏ của tôi."
Trong lòng Vincent đã rõ, biết dùng từ gì để nói với bên ngoài, lại cảm thấy đã gần phòng thiết bị, không theo nữa mà chào Lục Phong Hàn rồi đi tìm Erich.

Cửa kim loại màu bạc đóng lại, Lục Phong Hàn dựa tường, không đến gần, cũng không phát ra tiếng động.

Lặng lẳng nhìn Kỳ Ngôn đang cách mình chỉ 10, 20 bước.

Giờ khắc này, mấy cái rối loạn linh tinh tạp sự trong lòng đều yên ắng.

Cảnh tượng này làm anh nhớ đến lúc ở thư viện Turan, Kỳ Ngôn đang lật sách giấy trong phòng sách của hiệu trưởng, anh cách một bức tường kính chờ cậu.

Không biết qua bao lâu, Phá Quân nhắc nhở: "11 giờ."
Kỳ Ngôn lấy lại tinh thần từ trong dãy dữ liệu, đôi mắt hơi khô, theo bản năng nhìn về phía cửa.

Lục Phong Hàn đứng ở đó.

Cậu hơi giật mình, nhưng cũng cảm thấy sơi lông vũ đang bay ở không trung cũng chậm rãi rơi xuống đất.

Cậu đúng lên, muốn hỏi anh đến đón mình sao, nhưng lại cảm thấy đáp án không phải đã rõ ràng ư, thật sự không cần phải hỏi, dứt khoác không nói lời nào, cúi đầu dọn dẹp mấy trang giấy nháp.

Lục Phong Hàn không ngại Kỳ Ngôn im lặng, anh đến gần, nắm một cổ tay của Kỳ Ngôn: "Tay có đau không?"

Chậm vài giây, cậu đáp: "......!có chút ngứa, cũng có chút đau."
Cậu vội vã cả ngày ở phòng thiết bị, sau khi kết nối "Bộ Phong" vào hệ thống điều khiển trung tâm, còn thuận tay vào trung tâm dữ liệu của hệ thống, dựa vào số liệu và ghi chép trong đó ưu hóa một số chi tiết.

Lượng công việc rất lớn, nhưng dù là ở Tháp Trắng hay ở đây cậu cũng không chú ý là sau khi làm việc cật lực vậy cổ tay mình có đau hay không.

Cho đến khi Lục Phong Hàn không khống chế được lực đạo, nhẹ nhàng xoa bóp ngón tay và cổ tay cậu.

Cho đến khi xoa đến ngón tay, cậu nhỏ giọng: "Anh nhẹ một chút, đau."
Nói xong, cậu thu lại thanh âm.

Vì nguyên nhân mẫm cảm với cơn đau, nên cậu quen với việc không biểu hiện trình độ cơn đau của mình, càng ít nói ra miệng.

"Niết đau?" Lục Phong Hàn nghe lời giảm nhẹ lực, giương mắt, khóe môi ngậm cười: "Trách anh."
Kỳ Ngôn muốn giải thích là mình không chịu đau nổi, nhưng lời nói đến miệng lại không biết nói thế nào.

Lục Phong Hàn giống như nhìn ra gì đó: "Tay đau thì nói cho anh, mơ thấy ác mộng, làm biếng, nơi nào không thoải mái, đều có thể đến tìm anh."
Kỳ Ngôn im lặng, rồi lại nói: "Được."
Sau khi giúp Kỳ Ngôn thả lỏng tay, Lục Phong Hàn giống như hôm qua đưa cậu về phòng, vừa đi vừa hàn huyên về vấn đề của hệ thống điều khiển trung tâm.

Đến trước cửa, khi thấy Kỳ Ngôn chuẩn bị dùng thiết bị đầu cuối cá nhân mở cửa, lại đề nghị: "Móng tay em dài quá, vào phòng anh để anh cắt cho em nhé?"
Nói xong lại sợ cậu không đồng ý.

Loại việc cắt móng tay này quá nhỏ nhặt, nhỏ đến nổi không đảm đương nổi một cái lí do.

Nhưng trên tay Lục Phong Hàn đã thoa gel liền thương nên đã tốt, không có cơ hội để cậu băng bó cho mình nữa.

Anh biết rõ, hiện tại mình đang ỷ vào sự "bất đồng" vi diệu của Kỳ Ngôn dành cho anh.

Kỳ Ngôn đông fys.

Cậu vì chính mình mà tìm lí do – trước kia ở Leto móng tay cậu cũng do Lục Phong Hàn cắt.

Hai người đi về phòng Lục Phong Hàn.

Trước khi vào cửa, Lục Phong Hàn cố ý thêm quyền hạn của Kỳ Ngôn: "Về sau nếu anh không ở đây, em cũng có thể vào."
Đèn phòng sáng lên, Lục Phong Hàn rót cho Kỳ Ngôn ly nước, rồi bảo cậu ngồi đâu cũng được.


Phòng ngủ của Lục Phong Hàn không chỉ đơn giản là phòng ngủ, trong này còn có một bàn làm việc, màn hình ảo phía trên đang sáng lên, trên màn hình còn có vài phần văn kiện đang mở, rõ ràng là chưa xem xong.

Kỳ Ngôn không biết làm sao, nghĩ muốn đem mọi chi tiết nhớ kĩ.

Đưa nước cho Kỳ Ngôn xong, Lục Phong Hàn ngồi lên cái ghế duy nhất trong phòng, làm Kỳ Ngôn phải ngồi lên giường.

Drap giường màu xám, không có họa tiết gì, còn cứng nữa.

Sau khi Kỳ Ngôn uống nước xong, tuy hoàn cảnh rất lạ nhưng vì chung quanh tràn ngập hơi thở quen thuộc, khiến cậu cảm thấy rất thoải mài và thả lỏng.

Lục Phong Hàn chờ cậu buông ly ra, liền nâng ngón tay cậu lên, chậm rãi cắt móng tay, trình độ tập trung không thua lúc nhắm mục tiêu bắn pháo hạt.

"Không có cảm xúc, có khó chịu hay không?"
Đây là lần đầu anh nhắc đến chuyện này, không giống như lúc nói chuyện phiếm.

Ngữ khi của anh làm Kỳ Ngôn cảm thấy việc không có cảm xúc này, cũng không phải việc đáng sợ gì.

Kỳ Ngôn lắc đầu: "Không có, lúc đầu sẽ cảm thấy...!nhưng mà dần cũng không còn cảm giác." Cậu nghĩ cẩn thận: "Chỉ là khi nhớ lại, sẽ cảm thấy rất kì."
"Ví dụ như lúc tôi và anh đến quảng trường Sky Diamond xem biểu diễn phun nước, tôi biết là tôi rất vui nhưng tôi không hình dung được cảm giác vui vẻ là như thế nào.

Rõ ràng là ký ức của mình, lại giống như có ai đang nói vơi tôi là tôi đang vui, tôi không hiểu được."
"Còn có rất nhiều, còn có.....!khi tôi nhận được tin tức là anh đã quay lại," Trong mắt cậu có chút mê mang, xác nhận với Lục Phong Hàn: "Lục Phong Hàn, có phải tôi nên thật vui vẻ mới đúng?"
Khi hỏi ra mấy lời này, tay Kỳ Ngôn nhẹ nhàng đặt lên gáy Lục Phong Hàn, cảm giác được mạch máu đang đập dưới ngón tay.
Ấm áp, chân thật.

Người trước mặt này là thật.

Anh còn sống.

Cho đến khi nước mắt cậu bị Lục Phong Hàn lau đi, cảm thấy có chút lành lạnh, Kỳ Ngôn mới phát hiện, mình khóc.

Cậu vẫn như cũ cảm thấy mờ mịt, không rõ vì sao mình lại rơi lệ.

Lục Phong Hàn giọt nước mắt của cậu trên ngón tay mình, như là ngọn lửa nhỏ, vết phỏng truyền đến ngực.

Anh bao lại đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu trong lòng bàn tay mình, khàn khàn: "Đừng khóc, ngoan, anh và em cùng nhau đi tìm.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi