KỲ NGHỈ DÀI CỦA ẢNH HẬU


Tạ Hiểu Đông ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ, đây là lời cảnh cáo của cha anh tới anh sao?Anh cũng không vội đi tìm Tạ Thời Dao, hiện tại vẫn chưa có biện pháp đối phó, mạo muội kể tội trong quá khứ cũng không thích hợp.Tạ Hiểu Đông dùng ngón tay chọc chọc vào bàn.

Trong ấn tượng của anh, cha anh sẽ không bao giờ dùng cách kém cỏi như vậy để trấn áp đối thủ của mình, không lẽ ông lại nhẫn tâm đối với anh như vậy sao?Anh nhìn Triệu Vũ đang đứng ở cửa văn phòng, cô có vẻ do dự, giống như không dám nói gì đó.“Còn chuyện gì nữa không?” Ngữ khí của Tạ Hiểu Đông không tốt lắm.Triệu Vũ: "Không, không có gì ạ..."Tạ Hiểu Đông: "Vậy còn đứng đờ ra đấy làm gì? Nhanh chóng liên hệ xóa bài, bảo nhóm truyền thông làm việc hiệu suất lên.

Có cần tôi phải dạy học phải làm thế nào không?"“Được rồi, Giám đốc Tạ, tôi đi làm ngay đây!” Triệu Vũ đỏ mặt, cúi đầu vội vã chạy đi.Tạ Hiểu Đông cầm điện thoại lên, đọc kỹ bài báo lá cải từ đầu đến cuối 1 lượt.Đối với quần chúng hóng chuyện mà nói, những loại nội dung như thế này cũng không khiến họ quá hào hứng.Những bức ảnh được đăng trong bài báo là cảnh hai người đang đi bộ dưới tầng hầm, bước lên một chiếc xe, và ảnh Tô Minh Nguyệt đang cúi đầu lau nước mắt trước cửa bệnh viện.Khả năng mấy tay săn ảnh cũng không mất trí đến vậy, họ đã đánh dấu lại tên của bệnh viện sau lưng cô.Từ những bức ảnh này, không thể thấy rõ Tô Minh Nguyệt có mâu thuẫn với anh hay không.

Nhưng cũng không thể khiến những tay săn ảnh thêm mắm dặm muối viết bài, miêu tả hai người xảy ra tranh cãi trên xe, sau đó Tô Minh Nguyệt vừa khóc vừa bỏ đi.Tạ Hiểu Đông nhìn lướt qua một chút, lượng người đọc trên tài khoản chính thức không cao lắm, bây giờ tìm người xóa bài vẫn còn kịp.Anh lại mở lại trình duyệt và nhấp vào một diễn đàn buôn chuyện.

Quả nhiên, một số bài đăng thảo luận đã xuất hiện, đoán già đoán non nội dung cuộc cãi vã của Tô Minh Nguyệt với anh.Còn có người hỏi: [Tô Minh Nguyệt là ai? Tôi đã tìm kiếm mới biết đến người này.

Chỉ có đúng một giải thưởng về diễn suất.

Thế mà được gọi là Ảnh hậu, có phải là quá đề cao cô ta rồi không? 】Tạ Hiểu Đông không nhịn được mà dùng một tài khoản ảo, vào thẳng diễn đàn đó tranh luận: [Giải mà Tô Minh Nguyệt nhận được là nằm trong Top 3 giải thưởng về điện ảnh uy tín nhất trong nước.


Vừa có kỹ năng vừa có thành tích, lầu trên còn chê gì nữa đây? 】Với tư cách là một ảnh hậu, mặc dù không đạt được thêm thành tích nào trong nhiều năm, nhưng cô ấy vẫn có một chút nổi tiếng.

Có thể thấy rằng sẽ sớm có người giúp cô ấy chống lại những bất công này thôi.Anh ấy refresh bài viết một lần nữa.

Người vữa nãy đã trả lời bình luận của anh phản bác lại rằng:[Người trên lầu nói phim truyền hình của Tô Minh Nguyệt đạt một giải thưởng tốt, vậy tại sao cô ấy không có thêm tác phẩm nào trong nhiều năm như vậy, bị công ty lạnh nhạt rồi à? 】[Tôi đoán chắc đoàn phim cũng chẳng mấy ai chiếu cố cho nữa.

Hồi đó cô ấy rất nổi tiếng, nhưng tiếc nó đã là quá khứ rồi.

Có vẻ như quản lý cố tình không sắp xếp lịch trình cho cô ấy.

】[Đúng rồi đó! Với nhan sắc và kỹ năng diễn xuất này hiện tại cũng có thể coi như một Tiểu hoa đán đấy chứ.

】[Không phải lúc trước có một bộ phim truyền hình mà cô ấy bị cướp mất vai diễn sao? Hoặc công ty quản lý không đủ tốt ]Chao ôi, diễn đang này cũng thật chất lượng mà.Tạ Hiểu Đông nhấc máy, gọi cho bác sĩ Trương trước và yêu cầu ông không được nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào.Sau đó anh gọi cho Tô Minh Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, đã xem tin tức đó chưa?"Tô Minh Nguyệt ở đầu dây bên kia thì thào, "Anh Đông, sao chúng ta lại bị chụp lén thế nhỉ?"Tạ Hiểu Đông: "Hôm đó anh đã nói là có người theo dõi chúng ta mà.


Em lại đi xem phim đấy à, sao lại nói chuyện nhỏ như vậy?"Tô Minh Nguyệt: "Không, em đang ở nhà.

Em sợ mẹ em nghe thấy.

Vừa rồi em đã lén xóa hết thông báo trên điện thoại của mẹ.

Chỗ bố em cũng chưa biết nên giải thích thế nào, anh giúp em nghĩ xem phải nói thế nào đi! "Tạ Hiểu Đông: "Xin lỗi nha.

Anh bên này cũng đang liên hệ người ta xóa bài đi đây."Xu Mingyue: "Không sao đâu, em chỉ đang thắc mắc, anh nghĩ mấy tay săn ảnh này trốn ở đâu vậy?"Tạ Hiểu Đông: "Em quan tâm họ trốn ở đâu làm gì.

Anh mà tìm được mấy tên này, em tha hồ mà thẩm vấn chúng."Tô Minh Nguyệt: "Em bây giờ có gì đáng để họ phải chụp lén nhỉ? Vừa rồi có nhiều bài đăng như vậy.


Em cứ tưởng là minh tinh lớn nào, hóa ra lại là em à..."Tạ Hiểu Đông qua điện thoại nghe thấy tiếng cười của Tô Minh Nguyệt, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút."Nguyệt Nguyệt, vừa rồi anh đã gọi cho bác sĩ Trương.

Trước mắt vẫn chưa có tay săn ảnh nào quấy rối ông ấy.

Anh ấy đã hứa nhất định sẽ giữ bí mật ...!Về phía bố mẹ em, trước tiên em cứ nói đó là buổi khám sức khỏe định kỳ của công ty."Tô Minh Nguyệt: "Như vậy họ có tin không? Khéo họ lại nghi em bị bệnh gì, em cứ nói là đi thử vai đi ...!À đúng rồi, em có thể bảo anh Thành Quang xóa hết thông báo trong máy của bố em đi.

Thôi em cúp máy nha."Tạ Hiểu Đông: "Chờ đã! Em đang nói đến hàng xóm của em sao? Anh phải nhắc nhở ngươi, đừng quá gần gũi với anh ta.

Trông anh ta không giống người tốt đâu."Tô Minh Nguyệt: "Đúng, đúng, chỉ có anh là giống người tốt nhất.

Em phải nhanh chóng bảo anh ấy.

Lát nữa bố em tan làm thể nào cũng xem được.

Bài tập hôm nay em gửi anh muộn một chút nha, vẫn chưa edit xong nữa."Điện thoại bị cô cúp rồi.


Tạ Hiểu Đông làm mới trang web, Triệu Vũ cùng bộ phận truyền thông chắc đã bắt đầu hành động rồi, rất nhiều bài viết đã bị xóa đi rồi.Anh đưa hai tay ra sau, khịt mũi khe khẽ, tán thưởng may mà ông đây đã phản ứng kịp thời.Lúc này, trên diễn đàn lại xuất hiện một bình luận: [Ảnh hậu không có phim để quay còn không bằng mấy ngôi sao hạng C.

Đây đúng là bị công ty bỏ rơi nên tự mình bỏ tiền ra để mua báo chăng? 】Bình luận này đúng là đã nhắc nhở anh, đúng là hướng đi không đúng lắm.

Tạ Hiểu Đông trực tiếp đăng nhập vào nhóm nội bộ công ty, phàn nàn về việc xóa bài đăng.Anh gọi điện thoại nội bộ cho Triệu Vũ, bảo cô sắp xếp mấy chục tài khoản vào ban đêm đọc thêm về scandal của các ngôi sao khác trên diễn đàn.

Khi tâm trạng hóng chuyện của mọi người chuyển hướng sang chủ đề khác, thì chủ đề này sẽ nhanh chóng hết hot thôi.Anh bước đến cửa sổ, ngẫm nghĩ biện pháp đối phó.

Bên phía Định Đông không kiểm soát nghệ sĩ quá khắt khe.

Nếu không phải là nghệ sĩ đang trong thời kỳ nhạy cảm vừa ra mắt thì công ty sẽ không can thiệp quá nhiều vào đời tư của họ .Mọi người thường bị các tờ báo giải trí chụp trộm khi họ đi mua sắm và ăn uống cùng bạn bè, các tay săn ảnh sẽ đến hỏi ý kiến của họ trước khi đăng bài, bộ phận quan hệ truyền thông sẽ không ngăn cản họ đăng những bài báo ít ảnh hưởng.Tuần này anh đều ở công ty họp, nếu mấy tay săn ảnh thông báo trước cho anh ấy, anh ấy đã không bị đánh úp thế này.Tô Minh Nguyệt thời gian này còn không tiếp nhận phim, những tin tức này nếu như truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới việc kí hợp đồng đại sứ thương hiệu với AiCo.Vậy ai sẽ là người được lợi? Anh không thể nghĩ đến ai khác ngoài mấy tên ở bộ phận kinh doanh đang cố gắng cạnh tranh với anh.Tạ Hiểu Đông đang mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ thì cửa phòng làm việc của anh bị gõ nhẹ hai lần.“Không phải tôi đã yêu cầu cô giải quyết những gì tôi đã nói lúc trước sao…” Anh không quay lại mà nói, nhưng khi quay lại thì anh sững sờ.Người gõ cửa là LyLy, trợ lý của chủ tịch, người đứng bên cạnh LyLy chính là cha anh, Tạ Thời Dao.“Đợi con đến tận giờ này, vẫn còn bắt lão già như ta tới tận nơi để gặp con sao?” Tạ Thời Dao lập tức đi vào phòng làm việc của anh, đứng ở bên cạnh bàn làm việc, cao hứng nhìn anh.“Bố có việc gì à?” Tạ Hiểu Đông đi tới, hai tay chống lên bàn.Tạ Thời Dao: "Nghe nói nghệ sĩ của con gặp rắc rối.

Điều ta nói con còn nhớ không, có cần ta giúp con giải quyết không?"Tạ Hiểu Đông: "Không cần, con có thể tự mình giải quyết!"Tạ Thời Dao: "Ta nghe nói rằng con vẫn đang đích thân đưa cô ta đi thử vai.

Ta có thể cho cô ta một cơ hội để nổi bật, nhưng con phải đồng ý với một điều kiện từ trụ sở chính ..."Tạ Hiểu Đông: "Không cần, LyLy, nếu không còn chuyện gì nữa, cô đưa Chủ tịch về nhà đi."Tạ Thời Dao: "...!Con không về nhà sao?"Tạ Hiểu Đông biết ông nói tới nhà cũ liền trực tiếp từ chối.Ông lão lắc đầu, cũng không quản anh nữa, đành chắp tay sau lưng rời đi cùng trợ lý..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi