KỴ SĨ CỦA MA NỮ

Gió tuyết bay lên quanh người nàng.

Linh nhìn trời đất rộng lớn trước mặt, mở miệng.

Nàng nghe thấy giọng mình cất lên những lời chú ngữ xinh đẹp từ xa xưa, một cái tiếp một cái trôi ra.

Nàng không tin, nhưng nàng lại nhắn mắt lại, nắm giữ tình cảm và tâm ý hai người lưu lại trong không khí mà ngâm nga.

Gió tuyết ở bên người nàng lượn vòng, những giai điệu và chú ngữ xen lẫn ở trong gió tuyết, quanh quẩn trong những bức tường. Chúng nó theo gió bay đi càng ngày càng xa, cuốn đến trong tòa thành, thậm chí vươn ra ngoài tòa thành, lọt vào tai mỗi người.

Tiếng ca kia mềm nhẹ, dễ nghe như thế.

Những người đang trốn chạy trêи đường núi đều dừng lại, nghiêng tai lắng nghe làn điệu trong gió, thậm chí bọn họ cũng quên mất nỗi sợ hãi trong lòng.

Những lời chú ngữ từ xưa cùng giai địa mềm mại mà nàng đang ngâm nga bay lên trời khiến bầu trời bao trùm Sói bảo nháy mắt trong sáng hơn. Nàng đem sức mạnh trong lời hát in lên mỗi bông tuyết trắng rơi xuống, phủ lên mỗi người.

Bông tuyết lặng lẽ hạ xuống, tan ra trêи người những kẻ đang chạy trốn kia, khiến họ quên đi sợ hãi, và những việc đã xảy ra.

Nàng ca, lại ca, toàn tâm toàn ý ngâm nga những chú ngữ xa xưa cùng với làn điệu khiến lòng người ấm áp. Lúc nàng ngừng lại thì tất cả những người nghe được lời ca này, hoặc bị tuyết rơi lên người đều quên mất Khải và Bonn.

Bọn họ chỉ nhớ được có một nữ nhân nhưng lại không nhớ rõ mặt người đó, cũng nhớ được có một nam nhân nhưng lại không rõ hình dáng hắn. Mọi người nhớ được chuyện phát sinh trong Sói bảo, nhớ được Karl Brothers nhưng lại không nhớ nổi kẻ nào đã giết Karl lớn và Karl nhỏ.

Duy nhất có một điều rõ ràng đó là con hắc sói kia, đó chính là biểu hiện của lang thần giận dữ.

Linh kiệt lực đứng ở tại chỗ, gió tuyết không còn vây quanh nàng nữa. Tầng mầy rất nặng bên trêи không biết từ khi nào đã tan ra, một đạo ánh sáng lặng lẽ rơi xuống, chiếu rọi ở trêи người nàng.

Khuôn mặt nàng tái nhợt, thân mình đơn bạc lung lay sắp đổ. Nàng biết mình phải lui ra sau nhưng lại suy yếu đến mức không thể chống đỡ chính mình, chỉ có thể trơ mắt ngã về phía trước.

Đúng lúc chỉ mành treo chuông này thì một đôi bàn tay to từ không trung tiếp được nàng. Đầu tiên nàng nghe thấy một tiếng kêu, rồi thấy hai cánh màu đen vĩ đại sau lưng hắn rồi mới nhìn thấy mặt người nọ.

Là Surya.

Nàng phải tức giận hắn đã tự chủ trương mà gọi A Lãng Đằng đến, nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng thở ra.

Hắn cái gì cũng chưa nói, thậm chí không nghĩ.

Nàng an tâm nhắm mắt lại, còn hắn cẩn thận ôm lấy nàng, mở ra đôi cánh, bay qua rừng rậm, rời khỏi tòa thành màu xám đang chậm rãi sáng lên dưới ánh mặt trời.

Đó là một mảnh rừng rậm âm u, lạnh lẽo.

Lá xanh phủ đầy, bụi gai và dây mây bò quanh. Từ xa nhìn lại thì mảnh rừng rậm này giống như một bức tường dày, không thể xuyên qua, không thể thâm nhập.

Nhưng con sói kia không hề dừng lại.

Lúc Bonn xuống núi thì liền nhìn thấy con chó to kia vẫn đứng đợi ở đó. Hắn lo lắng sợ nó có thể đã chạy mất nhưng nó vẫn ngoan ngoãn chờ ở đó, hắn cũng không keo kiệt mà thưởng cho nó một miếng thịt. Con chó kia ăn như lang thôn hổ yết sau đó dưới chỉ thị của hắn lại chạy vội vào rừng, dẫn hắn lần theo con sói to kia và Khải.

Bonn biết chính mình đã chậm hơn họ nhiều. Con sói kia chạy nhanh vô cùng nhưng con chó của hắn vẫn chạy thẳng không ngừng, giống như rất chắc chắn phải đi đâu. Mặc dù sắc trời đã tối hơn nhưng nó vẫn chạy nhanh như bay.

Hắn cưỡi ngựa đi theo nó, lướt qua từng dòng suối nhỏ, từng mảng rừng rậm. Lúc Bonn theo nó đến mảnh rừng rậm gần như không thể đi qua được này thì hắn biết nó không bị lạc đường bởi vì trêи bùn lầy mặt đất còn vương những dấu chân sói vĩ đại, cành lá bị gãy cũng chứng tỏ con sói kia đã đi qua đây.

Trời đã tối rồi, nhưng mây đen không biết từ khi nào đã tản ra, mặt trăng sáng ngời treo trêи bầu trời. Ánh trăng xuyên thấu qua lá rừng, rơi xuống còn đường màu xanh lá cây kia. Mà con chó của hắn cũng chạy đi vào không chút chần chờ.

Bonn cưỡi ngựa đi theo, cũng có lúc hắn mất đi bóng dáng nó nhưng sau đó khi đi đến cuối con đường thì hắn nhìn thấy nó và nam nhân tóc đen da vàng kia.

Hắn mặc một cái áo rộng rãi, quần dài rộng, chân đi giày da trâu, thắt lưng có đeo một cái loan đao cong như mặt trăng, mái tóc đen thùi, sáng bóng buộc lên phía sau. Không chỉ màu da, bộ dạng mà cách phục sức của hắn cũng hoàn toàn bất đồng với những người ở đây.

Khi Bonn thấy hắn thì nam nhân kia đang ngồi trêи mặt đất, đem tay vươn đến dưới mũi con chó lớn, còn con chó kia thì hoang mang lại tò mò ngửi ngửi hắn.

Bonn ngẩn ra, cảnh giác kéo chặt dây cương, đứng cách hắn một khoảng.

Nhiều năm trước, từng có dân tộc ở phía đông huy động quân đội tới đánh chiếm nơi này. Phục sức của những người đó cũng giống tên này, quần áo nhẹ nhàng, đại đao giắt lưng, lại rất giỏi kỵ xạ, người người đều cường hãn như ác ma, võ nghệ cao cường. Lúc đó hắn là lính đánh thuê, từng gặp phải một đội quân của bọn họ. Lúc đó bên hắn được trang bị đầy đủ, lại nhiều người hơn nhưng vẫn bị đánh cho tan tác.

Nam nhân kia đối với con chó giống như rất quen thuộc. Trước tiên hắn cho nó ngửi tay. rồi nhẹ nhàng vuốt cổ nó, không bao lâu sau con chó kia đã bắt đầu vẫy đuôi với hắn.

Rồi cái người da vàng kia nâng mắt lên nhìn hắn.

Đột nhiên, Bonn biết, người này sớm đã biết hắn sẽ đến.

Hắn đang đợi mình.

Nam nhân vỗ vỗ đầu con chó lớn, nghiêng người, nâng tay chỉ vào một con đường mòn bị bụi gai vây quanh gần như không thể nhận thấy ở cuối còn đường hầm.

Bonn kẹp chặt hai chân, ra roi thúc con ngựa tiến lên. Lúc hắn đi đến trước mặt người kia thì thấy hắn đang nhìn mình, buông tay xuống.

Cái đường mòn kia quá nhỏ, rừng cây lại rất rậm rạp nên ngựa không có khả năng đi qua. Hắn ngừng lại, xoay người xuống ngựa. Tên này có thể ăn trộm ngựa của hắn nhưng trong chỗ rừng sâu này căn bản sẽ không có người nào, lúc trời tối mà có thể trấn định đợi ở đây.

Thậm chí hắn còn không thèm nhóm lửa. Nếu không có ánh trăng theo khe hở rơi xuống thì nơi này đúng là đen đến không nhìn thấy năm ngón tay.

Nhưng nam nhân kia ở trong rừng rậm, vào đêm đen mà vẫn tự tin mà trầm ổn, phảng phất giống như cánh rừng rậm này là nhà mình, và không có dã thú nào đủ can đảm để công kϊƈɦ hắn.

Có lẽ tụi nó thực sự không dám.

Trong rừng rậm vô cùng yên tĩnh, ngay cả bầy sói hay kết thành đàn, luôn xuất hiện vào đêm khuya, ngẩng đầu với mặt trăng mà tru nên cũng đều im lặng. Con ngựa Bonn đang cưỡi cũng không quá nguyện ý đi đến gần nam nhân kia. Lúc hắn xuống ngựa, nam nhân kia hướng hắn giơ tay ra, không tiếng động muốn hắn giao dây cương.

Hắn không nên tín nhiệm người này, nhưng trong mắt nam nhân này không có ác ý.

Tuy rằng bất khả tư nghị, nhưng hắn nghĩ hắn biết người này là ai. Bên chân người kia có một cái còng sắt, giống hệt cái còng trêи tay Khải, chỉ là giờ đây nó đã bị ngoại lực vặn gãy. Dấu chân sói mà hắn lần theo vừa nãy cũng là biến từ to đến nhỏ dần, sau đó biết mất, thay vào đó là dấu chân người.

Bonn không biết chính mình nên nghĩ gì, nhưng Khải tin người này, mà con sói xuất hiện ở Sói bảo cũng to lớn như một con ngựa, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của nó.

Vô luận như thế nào, nếu hắn muốn đi đến con đường mòn kia thì hiển nhiên là phải tín nhiệm tên này. Hắn không dễ dàng tin người, nhưng hắn không có lựa chọn, mà nam nhân này có một loại phẩm chất làm người ta tin phục. Ngay cả con chó to kia cũng đang ngồi ở một bên phe phẩy đuôi mà nhìn bọn họ.

Bonn không nghĩ nhiều nữa mà đưa tay đem dây cương giao cho hắn.

Nam nhân cầm dây cương, sau đó đưa cho hắn một cái vòng cổ thủy tinh màu trắng.

Hắn sửng sốt nhưng vẫn tiếp nhận.

Nam nhân kia cúi đầu với hắn, mà Bonn cũng đáp lễ lại, sau đó hắn đeo cái vòng lên, không hề chần chờ, cũng không quay đầu mà đi vào con đường mòn thần bí kia.

Con đường mòn sau bụi gai kia vô cùng uốn lượn, hơn nữa càng ngày càng đen. Đột nhiên, hơi thở ấm áp đập thẳng đến. Hắn cũng nghe được tiếng nước róc rách, lúc hắn rẽ vào một con đường thì phía trước đột nhiên mở rộng ra, sáng ngời.

Tận cùng của con đường mòn có một dòng suối bị bụi gai, cỏ cây vây quanh, giống hệt như tiên cảnh. Nước suối rất trong, lại ấm áp, bốc lên khói trắng.

Sau đó, Bonn thấy nàng.

Nàng đã cởi y phục, toàn thân trần trụi ngâm ở trong nước suối, chỉ có đầu vai ở trong mặt nước. Nhưng nước suối rất trong nên có thể nhìn thấy đáy. Ánh trăng xuyên thấu qua làn nước, rơi ở trêи người nàng khiến hắn có thể thấy những bọc mủ đáng sợ trêи đó. Chúng nó gắn đầy thân thể nàng, tuy rằng tình trạng đã tốt hơn khi ở Sói bảo nhưng vẫn vô cùng đáng sợ.

Nàng đưa lưng về phía hắn, mở ra hai tay, đứng ở trong nước, mà ở đáy nước có một khối đá màu trắng lớn. Nước suối sạch sẽ từ trong khe nứt của tảng đá không ngừng trào ra khiến mái tóc đen của nàng bồng bềnh trong nước lưu động. Nhưng hễ là nước suối tiếp xúc với cơ thể nàng thì nháy mắt đã bị nhuộm thành màu đen, ở trong nước khuếch tán mở ra, giống như nàng là một khối thuốc nhuộm màu đen bị nước suối cọ rửa vậy, bọc mủ trêи người nàng cũng vì thế mà biến mất dần.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, màn nước đen này hóa thành hơi bay lên trêи sau đó chậm rãi trở lại sạch sẽ mà sáng ngời.

Ánh trăng cùng nước suối đang tinh lọc nàng, trị hết đống mụn mủ trêи người nàng.

Đây là hắn pháp thuật thần kì nhất hắn từng gặp qua.

Rồi sau đó hắn nghe thấy một âm thanh khác ngoài tiếng nước. Âm thanh đó hết sức nhỏ bé, nhưng mỗi một tiếng lại khiến thân thể bé nhỏ của nàng run lên.

Nàng đang khóc.

Cả trái tim hắn nháy mắt co rút nhanh.

Không nghĩ nhiều, hắn cởi bỏ trường kiếm và đai lưng, bỏ đi áo giáp nặng nề trêи người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi