Thời gian trôi qua rất mau, chỉ chớp mắt chính là đã qua hai tháng.
Mấy ngày này Tịch Nguyệt trải qua ngược lại cũng coi như thoải mái, mặc dù Trần Vũ Lan có thai, người khác đều cho là nàng sắp thất sủng, nhưng lại không nghĩ tới, từ lúc Trần Vũ Lan mang thai hoàng thượng lại trở nên rất tốt với nàng.
Hai tháng qua trong cung thị tẩm nhiều cũng không phải là Huệ phi mà mọi người cho rằng được cưng chiều, ngược lại là Thuần Uyển Dung. Ngay cả Huệ phi cũng không thể bì kịp. Không chỉ có như thế, Thái hậu cũng xem trọng Thuần Uyển Dung nhiều hơn. Tịch Nguyệt cũng không phải là người vô tâm, Thái hậu đối xử nàng không tệ, tất nhiên nàng dùng thật lòng đáp lại, biết Thái hậu thích * đánh cờ bèn thường đánh cờ với Thái hậu một lần, may mà, kỳ nghệ hai người cũng không có tiến bộ gì, mỗi lần cũng là Kỳ Phùng Địch Thủ.
Lần này đánh cờ chính là như thế, cục diện nghiêng về một bên luôn luôn không có bao nhiêu thú vị, như thế thì tốt. Hai người ngược lại linh hoạt.
Phi tần trong cung cũng không phải là loại người bình thường, thật là xem một hồi cũng không hiểu vậy đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
Nhưng có đôi khi lại cảm thấy người chính là tốt số, người khác bỏ ra bao nhiêu cố gắng cũng đuổi không kịp, hoàng thượng cưng chiều *, Thái hậu thương *, Thuần Uyển Dung ngoại trừ không có đứa bé, vận may vô cùng tốt.
Nhưng trong cung này không có con đâu chỉ có một mình nàng, dù sao tuổi còn nhỏ, vậy tội gì lo lắng thật nhiều?
Hình như là từ khi Trần Vũ Lan mang thai thì tất cả liền khác biệt, bố cục trong cung ngược lại thêm rõ ràng lên. Mà bây giờ Trần Vũ Lan đã mang thai ba tháng rưỡi rồi, bởi vì ý chỉ của hoàng thượng, nàng ta vẫn ở lại trong tẩm cung, chưa từng ra cửa, cũng bởi vì như vậy, thai này của nàng ta ngược lại không bị tính kế gì, vững vàng ổn định.
Qua ba tháng, thai vị đã ổn định, Trần Vũ Lan ngược lại là người không đợi được, liên tục cầu xin với hoàng thượng, hy vọng có thể ra cửa, nói là trong phòng bực bội. Hoàng thượng chỉ suy nghĩ một chút bèn đồng ý.
Mấy ngày nay nàng ta trải qua tạm ổn, nếu không tệ, trong lòng tự nhiên cũng là khác biệt, hôm nay thai vị của nàng ta đã ổn, lại cảm thấy mình khác với người khác, hôm nay trong cung này cũng không phải chỉ có nàng ta là một phụ nữ có thai sao, hẳn là cũng có hơi hả hê.
Tự nàng ta nghĩ đơn giản, lại không biết vì sao giai đoạn trước người khác không ra tay hoàn toàn là vì hoàng thượng lệnh cấm tẩm cung của nàng ta, hôm nay lại khác nhau rồi. Mỗi ngày nàng ta ra ngoài đi dạo, ngay cả chỉ có thể hơi nhìn ra có dáng dấp mang thai, nhưng nàng ta vẫn lấy tay đỡ bụng, bộ dáng kia là để cho người ta ghen tỵ.
Lúc này Tịch Nguyệt chỉ cười lạnh đối với chuyện này, vốn là nàng còn tưởng rằng Trần Vũ Lan là một người có chút suy nghĩ, ngược lại không nghĩ tới, hôm nay xem ra. Thật là ngu ngốc đến mức không có giới hạn rồi. Nàng ta cũng không suy nghĩ một chút, bao nhiêu người đều chờ đợi giờ khắc này.
Hôm nay đã là ngày xuân, mấy ngày trước đây mới vừa qua Thanh Minh, nước Nam Thấm giống như chỉ cần qua Thanh Minh, mưa này chính là rơi tí tách rả rích không ngừng.
Nhìn mưa nhỏ ngoài cửa sổ, cả người Tịch Nguyệt mặc quần áo xanh biếc nổi bật lên hơi thở mùa xuân vốn có.
Mà đối diện nàng, chính là Bạch Du Nhiên.
Nếu như nói trong cung nói chuyện một chút với nàng thì cũng chỉ có hai người, một người chính là Bạch Du Nhiên này, trang@dđlqđ@bubble editor một người khác lại là Chu Vũ Ngưng.
“Trần Thải Nữ bị hoàng thượng giải trừ cấm túc đấy.” Bạch Du Nhiên mỉm cười, âm thanh không nghe ra cảm xúc gì khác, chỉ là trần thuật thản nhiên.
Tịch Nguyệt gật đầu, bày tỏ mình biết, cùng lúc cũng thở dài một hơi.
“Ngày trước nàng ta cũng không phải là như thế.”
Trong lời nói cũng không tiếc nuối, chỉ là hơi có khó hiểu, nàng khó hiểu là Trần Vũ Lan càng bày ra thái độ khoe khoang.
Bạch Du Nhiên bật cười hì hì, sau đó âm thanh hơi lạnh: “Cũng không nhìn một chút, nàng ta tiếp xúc là dạng người gì. Lúc này là chung sống hoà hợp với Bạch Tiểu Điệp đấy?”
Trong điện quang hỏa thạch (ánh chớp đá lửa), Tịch Nguyệt hiểu ý trong lời Bạch Du Nhiên, sững sờ nhìn nàng ấy.
Thấy dạng sững sờ này của nàng, Bạch Du Nhiên cũng không giấu diếm nàng.
“Bạch Tiểu Điệp người này cũng không đơn giản, tiếp xúc lâu thì ngươi biết, dưới hình tượng dịu dàng, đó là lòng dạ hiểm độc của rắn đấy.” Trong lời nói đa số là giễu cợt.
Mặc kệ Bạch Du Nhiên là ánh mắt gì, nhưng ý nhắc nhở trong lời nói ngược lại rõ ràng, như là nhắc nhở nàng.
Tịch Nguyệt thu hồi cảm xúc của mình, cười duyên lên tiếng: “Bạch tỷ tỷ đúng là lo lắng ta bị người khác hại?”
Bạch Du Nhiên nhẹ nhàng để xuống cái chén cầm trong tay, cũng cười: “Muội muội cho dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không phải là một người dễ bị tính kế. Tỷ tỷ chỉ là nhắc nhở, coi như là bánh ít đi bánh quy lại thôi.”
Lời nói kỳ lạ này, Tịch Nguyệt không hiểu, mình làm cái gì, khiến Bạch Du Nhiên như vậy.
Thấy nàng không hiểu, Bạch Du Nhiên khẽ thở dài một hơi, rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, có chút tâm tư, cũng là không nhiều lắm.
“Ngày đó ngươi không cho Bạch Tiểu Điệp và Liên Tú Vân mặt mũi, chính là trợ giúp rất tốt với ta, nếu như không phải ngươi, làm sao phẩm cấp họ lại rơi xuống?” Bạch Du Nhiên cười linh động.
“Mỗi người đều có thứ theo đuổi, Huệ phi theo đuổi là hoàng thượng thật *, Đức Phi theo đuổi là trèo lên vinh quang tột cùng kia, ngươi theo đuổi cái gì ta không biết, nhưng mà ta theo đuổi, cũng chỉ là giẫm Bạch Tiểu Điệp với mẫu thân nàng ta dưới chân, khiến các nàng sống không bằng chết.”
Bạch Du Nhiên tàn nhẫn nói.
Nếu như không phải Bạch Du Nhiên ngồi đối diện Tịch Nguyệt, nàng sợ là cũng không ngờ, xem ra Bạch Du Nhiên dịu dàng sẽ nói ra lời như vậy. Cũng không biết Bạch Du Nhiên trải qua loại ngày nào trong nhà, nhưng Tịch Nguyệt quan sát tỉ mỉ, lại thoáng thấy được sự dứt khoát trên mặt nàng ấy.
Bạch Du Nhiên hận Bạch Tiểu Điệp như vậy, thật là vượt ra khỏi tưởng tượng của Tịch Nguyệt.
“Tỷ tỷ đừng nên nói lời này trong cung.”
Trong cung này không có tường nào không lọt gió, nếu như Bạch Du Nhiên nói loại lời này cũng không chú ý, vậy nhất định nàng âý cũng sẽ không đi xa.
Bạch Du Nhiên mơ hồ bất ngờ cười: “Ngày khác ta tất nhiên sẽ không nói những thứ này. Muốn nói với ngươi, chính là tin tưởng ngươi.”
Nghe nàng nói như vậy, Tịch Nguyệt cũng không thấy vui sướng, ngược lại là nghiêm mặt nói: “Bạch tỷ tỷ nên biết, ta tiến cung chỉ muốn hầu hạ hoàng thượng thật tốt, ngoài ra, ta sẽ không suy nghĩ nhiều, cũng sẽ không kéo bè kết phái, hoàng thượng không thích, ta hết thảy sẽ không làm. Bạch tỷ tỷ cũng đừng nói tin tưởng với ta, nếu như hoàng thượng hỏi ta, ta nhất định sẽ báo tất cả mọi chuyện. Sẽ không vì quan hệ của chúng ta mà có chỗ thay đổi.”
Bạch Du Nhiên ngẩn ra, ngay sau đó mỉm cười: “Muội muội suy nghĩ nhiều, có thể là muội muội cũng không tin tưởng ta, nhưng mà ta lại nhìn người rất chính xác, ta nói tin tưởng muội muội, chính là thật sự tin tưởng. Ta cũng sẽ không để ngươi giúp ta làm cái gì, chỉ là có một người có thể nói chuyện thôi. Có lúc, trong lòng ta đây buồn vô cùng. Sau này tất nhiên ta sẽ không nói thêm những thứ này, muội muội đừng nên chú ý.”
Nếu như nói kiếp trước Bạch Du Nhiên là dạng người như thế nào, Tịch Nguyệt chỉ có thể nói, nàng không tính là được cưng chiều, nhưng mà cũng không bị hoàng thượng coi thường, hình như trừ một Tam hoàng tử, nàng ấy cũng không có gì cả. Tam hoàng tử là tất cả trụ cột của nàng.
Kiếp này bởi vì vào cung cùng lúc với thứ muội Bạch Tiểu Điệp, nàng ấy mới có nhiều hơn mấy phần cảm xúc, nếu như bảo nàng nói, trong cung này không phải là mỗi người đều có chuyện xưa của mình sao!
Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, đối với lời đồn đãi của Bạch gia đều là rất nhiều, có thể không nghi ngờ không phải nói đại tiểu thư Bạch gia tính tình cao ngạo còn nhị tiểu thư dịu dàng thiện lương.
Một thứ nữ như Bạch Tiểu Điệp có thể được cả nhà cưng chiều *, mà mẫu thân nàng ta cầm quyền hành ở Bạch gia, vậy thì mẹ con Bạch Du Nhiên trải qua ngày như thế nào cũng có thể nghĩ.
Nghiêng nghiêng đầu, dáng vẻ Tịch Nguyệt như cô gái nhỏ ngây thơ không biết gì: “Đây là thâm cung, tuy rằng,dieenddafnleequysddoon ta không thích có người giành nam nhân với ta, nhưng mà, nếu quả thật có người có thể giúp ngươi, cũng nhất định là hoàng thượng chứ không phải ta.”
Bạch Du Nhiên nghe thấy lời Tịch Nguyệt còn thật sự hơi giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới nàng nói việc này.
Mà Tịch Nguyệt cũng tự có tính toán của mình, không thể phủ nhận, nàng vô cùng không thích Bạch Tiểu Điệp, kiếp trước Thẩm gia diệt vong tuy là ca ca của nàng tạo thành, nhưng mà, đầu sỏ gây nên kia bắt nguồn lại từ trên người Bạch Tiểu Điệp, vốn là đời này nàng ta cũng không có làm mấy việc kia, nàng miễn cưỡng tự nói với mình, không nên vì chuyện không tồn tại tổn thương người khác, nhưng sự thật chứng minh, Bạch Tiểu Điệp này cũng không phải là người lương thiện.
Lại không nói nàng ta mơ hồ nhằm vào, chính là ngày đó Huệ phi sinh non nàng ta cười nham hiểm, cũng đủ làm cho Tịch Nguyệt hiểu được tính tình nàng ta, người như vậy, nàng không giữ lại được.
Nếu như không thừa dịp hiện tại cánh chim của nàng ta chưa cứng cáp suy nghĩ nhiều biện pháp đả kích nàng ta, như vậy về sau khó tránh khỏi sẽ thật sự hãm hại đến trên người nàng.
Xem ra Bạch Tiểu Điệp này và người Thẩm gia bọn họ, thật đúng là trong mệnh không hòa thuận.
Bạch Du Nhiên đứng lên, cười ra tiếng: “Đa tạ muội muội nói thẳng.”
Tịch Nguyệt lấy tay vẽ lên mặt bàn, cũng không ngẩng đầu: “Có cái gì mà tạ ơn chứ, người thông minh thế kia, sao lại nghĩ không ra.”
Bạch Du Nhiên tất nhiên dự đoán được, chỉ là không xác định quyết tâm mà thôi.
Hoàng đế này, tóm lại cũng không phải là nàng, mượn lực đánh lực, nhiều trợ thủ (người giúp đỡ), cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt. Mặc dù Bạch Tiểu Điệp này phần vị không cao, nhưng cũng khó bảo đảm có người khác bảo vệ nàng ta.
Có lúc rối loạn, cũng không thể khẳng định là chuyện xấu.
Bạch Du Nhiên lắc đầu, làm như nghĩ tới điều gì, nhắc nhở Tịch Nguyệt: “Hai người đứng cùng phe, cho tới bây giờ cũng không phải là hoàn cảnh tốt.”
Cuối cùng thì Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên, cứ nhìn Bạch Du Nhiên như vậy.
Lúc lâu, nở nụ cười.
“Tranh hoàng thượng với ta, sao ta lại đứng cùng phe với ngươi chứ?”
Bạch Du Nhiên thấy nàng như thế, cũng cười: “Muội muội Thẩm gia, vậy thì ta cáo từ, về sau chỉ bảo nhiều hơn.”
Tịch Nguyệt gật đầu, không cần biết là Tịch Nguyệt hay là Bạch Du Nhiên, đối với cuộc nói chuyện hôm nay đều có suy nghĩ của mình.
Bạch Du Nhiên rời đi, Cẩm Tâm hơi lo lắng, sau khi xem cẩn thận mọi nơi nói nhỏ: “Chủ tử, mới vừa rồi ngoài cửa sổ, là Quả Nhi.”
Đã có người nhìn trộm, chủ tử còn nói nhiều như vậy. Đây cũng không phải là chuyện tốt.
Tịch Nguyệt cũng không ngờ: “Nếu muốn lấy được thứ gì thì nhất định phải trả giá. Hơn nữa cho dù có gì cũng là Bạch Du Nhiên sẽ giải quyết, ta cũng chỉ nói một câu kia thôi. Có thể biết Quả Nhi có phải là người của hoàng thượng hay không, không phải rất tốt sao.”
“Nếu như hoàng thượng có lòng nghi ngờ chúng ta phải làm thế nào?”
Tịch Nguyệt cười yếu ớt: “Lòng nghi ngờ? Tại sao? Ta lại không nói gì, hơn nữa, ta trung thành biết bao?”
Cẩm Tâm không nhịn được chuyển sang khinh bỉ nhỏ.
“Trong lời nói kia của chủ tử cũng không phải là ý như thế.”
Tịch Nguyệt lắc đầu mỉm cười: “Cẩm Tâm, bởi vì ngươi biết ta là dạng người gì, biết ý nghĩ của ta, mới có thể suy nghĩ nhiều. Những người đó cũng không hiểu ta, bọn họ sẽ không suy nghĩ nhiều. Dùng chuyện này thử dò xét Quả Nhi, ta cảm thấy là đáng giá.”