KÝ SỰ HẬU CUNG

Nghiêm Vũ lại bị bệnh, nhìn bộ dạng yếu ớt của hắn, Tịch Nguyệt cảm thấy hơi chua xót.

Hắn và muội muội giống nhau, vừa mới ra đời đều không có mẫu thân, phụ thân lại cũng không thích lắm. Thuở nhỏ được tổ mẫu chăm sóc, nhưng khác biệt là, bên cạnh muội muội Nhất Nhất còn có bọn họ. Thế nhưng bên cạnh Nghiêm Vũ cũng chỉ có cung phi tính toán.

Có lẽ trong mắt Tịch Nguyệt có rất nhiều từ *, Nghiêm Vũ lại nhìn nàng một cái, chần chừ mở miệng: “Sao ngươi nhìn ta thế?”

Tịch Nguyệt mỉm cười: “Ngươi phải dưỡng bệnh cho tốt.”

Hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Nghe được đối thoại của hai người, Thái hậu ngẩng đầu nhìn Tịch Nguyệt.

Dĩ nhiên Thái hậu đối với Thẩm Tịch Nguyệt rõ như lòng bàn tay, chỉ một lát liền nghĩ đến chỗ mấu chốt.

Hoàng gia này, lại hạnh phúc bao nhiêu so với gia đình tầm thường đây?

Tịch Nguyệt cũng thế, thấy Nghiêm Vũ vẫn còn có vẻ không được tự nhiên, cũng không nói thêm gì, đợi đến khi Nghiêm Vũ ngủ, mấy người quay lại phòng chính.

Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, mới mở miệng: “Thật ra thì trẻ con đều rất hi vọng người thân quan tâm nhiều hơn. Cũng hi vọng mọi người đều cưng mình, thích mình.”

Thái hậu nhìn vẻ mặt của Tịch Nguyệt, mỉm cười.

“Ngươi rất hiểu. Muội muội ngươi cũng như vậy?”

Tịch Nguyệt lắc đầu.

“Muội muội của ta tương đối ngoan.”

Thái hậu thu hồi khuôn mặt tươi cười: “Ý của ngươi là Vũ Nhi không ngoan?”

Dĩ nhiên, không có ai hi vọng người khác nói đứa bé nhà mình không tốt, mặc dù là nói thật.

“Không phải. Làm sao đại hoàng tử và muội muội của ta có thể như nhau, chỉ nhìn hoàn cảnh một cách đơn thuần, cũng có khác biệt trời vực. Kết cấu gia đình của Thẩm gia cũng không phức tạp, tổ mẫu cũng chỉ quản lý nội viện của Thẩm gia. Muội muội có tổ mẫu che chở, bởi vì phụ thân không thích Nhất Nhất, mẹ kế lại biểu hiện hiền huệ, đối với muội muội cũng coi như không tệ. Về phần ba phòng của chi thứ hai, mặc dù cũng có tranh chấp nhỏ, nhưng chỉ nhìn phân thượng của tổ mẫu, cũng sẽ không lấy muội muội của ta làm bè.”

Tịch Nguyệt cẩn thận phân tích: “Mà hoàn cảnh của Đại hoàng tử không phải như vậy, hoàn cảnh trong cung này phức tạp hơn ngàn vạn lần so với Thẩm gia. Thái hậu lại cũng không có nhiều thời gian làm bạn với hắn. Trong thâm cung này, hắn lại không dám tin tưởng người khác, khó tránh khỏi suy nghĩ quá nhiều, vốn là tuổi còn nhỏ, lại suy nghĩ quá nhiều, tất nhiên thân thể không thể tiêu thụ.”

Đây cũng là ý nghĩ của bản thân Tịch Nguyệt.

Mặc kệ như thế nào, nàng đều sẽ không đối xử không tốt với một đứa bé.

Thái hậu suy xét một lát, hẳn là cảm thấy có mấy phần đạo lý, bà thở dài: “Ngươi hãy lui ra sau đi.”

Lần dưỡng bệnh này, lại là thời gian vài ngày, đảo mắt liền đến sinh nhật của hoàng thượng.

Bởi vì lúc trước hoàng thượng từng nhắc, không thể tổ chức lớn, xa hoa dâm dật, phô trương lãng phí.

Nhưng mà cũng chỉ làm một bữa tiệc cỡ nhỏ trong nội cung.

Hôm nay Tịch Nguyệt mặc một bộ váy áo mỏng màu xanh nước hồ, búi tóc linh xà thật cao, xung quanh kẹp mấy đồ trang sức cánh hoa bằng vàng, trong vẻ quyến rũ lại cũng có mấy phần dí dỏm.

Nghĩ đến hôm nay chính là ganh đua sắc đẹp, đợi đến khi đi tới đình, quả nhiên, tất cả đều là trang phục lộng lẫy.

Cho dù là đoan trang như Đức Phi cũng mặc một bộ váy áo ngực hồng hồng, sa mỏng phủ trên vai, hẳn là khiến người gấp gáp.

Tịch Nguyệt nâng lên một nụ cười, bước nhanh tiến vào.

Thấy Thuần Quý Nghi đến, cũng rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm, nhìn trong đình này, hẳn là không có ai giống màu sắc quần áo của Tịch Nguyệt.

Mình Tịch Nguyệt không biết, thật ra, không ít cung phi đã cố ý thám thính y phục nàng muốn mặc, tránh né màu sắc này.

Người người đều nói Thuần Quý Nghi này được hoàng thượng thích, thường ngày cũng có người cố ý mặc màu sắc giống, nhưng mỗi lần đều bại trận. Mặc kệ người khác cho rằng người nào mặc tương đối đẹp, đây đều là vô dụng.

Ý kiến của Hoàng thượng mới là hành động chân thật.

Hôm nay nhìn thấy, cho dù mặc màu sắc giống vị phi tần cao như Đức Phi Huệ Phi, cũng tuyệt đối không thể mặc giống nhau như đúc với Thuần Quý Nghi.

“Muội muội mặc quần áo này thật là đẹp, tỷ tỷ thấy, cũng không nhịn được! Người người đều nói hoàng thượng thích màu xanh dương, lần này muội muội thật đúng là hợp ý rồi. Hoàng thượng nhìn thấy, thế nào cũng vui vẻ.” Đức Phi vui vui mừng mừng lôi kéo tay Tịch Nguyệt.

Mặc dù lời nói này dễ nghe, nhưng lại cũng khiến cho Tịch Nguyệt nhận không ít mắt đao.

Đoán chừng là có không ít người thầm hận trong lòng.

Tịch Nguyệt vốn phòng bị chặt đối với mấy “tỷ tỷ muội muội” này, thấy nàng ta cố ý làm cho người khác ghi hận mình như thế, ngược lại cũng không giận.

Nếu như chuyện nhỏ như vậy sẽ làm nàng tức giận, vậy nàng không phải Thẩm Tịch Nguyệt rồi.

Đối với Đức Phi, nàng cực kỳ cẩn thận.

“Mỗi ngày trong lúc muội muội rãnh rỗi, đương nhiên muốn suy nghĩ kỹ càng làm như thế nào đạt được lòng yeu thích của hoàng thượng. Chúng ta vào cung cũng không phải là vì phục vụ hoàng thượng sao?”

Lời ngầm của nàng cũng rõ ràng.

Ngươi không nghĩ phục vụ hoàng thượng thế nào cho tốt, ngược lại mỗi ngày nghĩ cách hãm hại người khác, nên cũng không được cưng chiều.

Trong cung này chính là như thế, mọi việc đều không cần nói trắng ra quá nhiều, mọi người ai cũng không phải là đứa ngốc, hiểu rõ ràng trong nội tâm là tốt rồi.

Đức Phi còn chưa mở miệng, liền thấy An Thục Nghi bên cạnh mở miệng cười: “Thuần Quý Nghi muội muội còn nhỏ tuổi, dĩ nhiên suy nghĩ đến phục vụ hoàng thượng cho tốt, Đức Phi đã là người phân vị cao trong cung, lại có Nhị hoàng tử bên cạnh, đâu còn sẽ suy nghĩ nhiều.”

Lời này lại không giống như lời nói mập mờ của Tịch Nguyệt rồi, trực tiếp làm cho người ta liếc mắt.

Sắc mặt Đức Phi càng thay đổi, nhưng mà vẫn nở nụ cười: “Thục Nghi muội muội đừng vội nói bậy. Vào cung thì bổn phận chính là phục vụ hoàng thượng.”

Lời nói cứng rắn của An Thục Nghi lại kéo mục tiêu oán hận của đám đông xuống trên người Đức Phi, mà trước đó vài ngày Đức Phi mới kéo ngã An Thục Nghi dẫn đến đẻ non, lúc này đương nhiên không tiện cãi cọ với nàng nhiều.

“Nhìn muội muội lúc nào cũng lỡ lời kìa. Đúng rồi, Bạch muội muội đâu rồi, còn chưa tới ư? Có thai thì phải cẩn thận, nếu không, không chừng bị đụng. Đứa bé trong cung này, muốn sinh ra được thật đúng là khó khăn.”

An Thục Nghi thật sự chống đối Đức Phi, nói chuyện hoàn toàn không có kiêng kỵ.

Mà lúc này biểu tình của Đức Phi lại không tốt, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.

Tịch Nguyệt đứng một bên, cười yếu ớt: “Hay là Thục Nghi tỷ tỷ tìm một chỗ ngồi xuống trước đi, thân thể khỏi hẳn rồi hả? Trước đó vài ngày muội muội qua thăm ngươi, ngươi đang ngủ say, ta cũng không quấy rầy.”

Muốn người ta không biết, trừ phi đừng làm, Thẩm Tịch Nguyệt nàng cũng không thể để cho người ta gây khó dễ. Muốn làm mọi người ghen ghét nàng, sao nàng lại chịu để yên chứ?

Đức Phi hại nàng cũng không chỉ một lần, hôm nay khoe công phu miệng, nàng cũng không rảnh nhường nhịn nhiều.

Chỉ có điều nàng cũng không nói trắng ra giống như An Thục Nghi, nhưng lời ngầm ai không nghe ra.

Đức Phi hại An Thục Nghi đẻ non, đây là chuyện mọi người đều biết.

Thuần Quý Nghi và An Thục Nghi nói chuyện, Đức Phi cũng không tiện giải thích cái gì, tức giận không dứt, lại không phát tác được.

Tịch Nguyệt giơ khăn nhỏ lên cùng An Thục Nghi đi qua một bên.

Hai người vốn cũng không thân thiết mấy, chẳng qua là lúc đó cùng chung mối thù đối với Đức Phi mà thôi.

Trên mặt Tịch Nguyệt mang tươi cười: “Trong cung này, nhằm vào một người vốn có vấn đề gì, nhưng nếu như mỗi ngày đều treo tức giận trên mặt, có lẽ, hoàng thượng thấy cũng không vui.”

Dứt lời thì đứng dậy.

An Thục Nghi cũng không nói lời nào, chỉ nhìn bóng lưng Thẩm Tịch Nguyệt, giống như suy nghĩ chuyện gì.

Tất cả mọi người đều tụm năm tụm ba cùng nhau đứng nói xấu, duy chỉ có Chu Vũ Ngưng, một mình đứng nơi đó, hơi thê lương.

Thấy Tịch Nguyệt tới đây, nhe răng cười một tiếng, quả nhiên đẹp không sao tả xiết.

“Sao một mình tỷ tỷ ở bên này?”

Chu Vũ Ngưng cười nhìn nàng: “Cũng không phải là muội muội không biết, trong cung này đâu có ai thích ta.”

Đây là lời nói thật, chẳng qua nàng lại nói ra giống như truyện cười trẻ con.

Tịch Nguyệt che miệng cười: “Thật là trùng hợp đấy, muội muội ta lại cũng không thích người nào.”

Xem xét lời nói này, ngược lại có mấy phần kiêu ngạo trong đó.

Chu Vũ Ngưng không nhịn được, bật cười.

Hai người đang nói chuyện, liền nghe tiếng trẻ con lạnh nhạt truyền đến: “Không biết xấu hổ.”

Lại nhìn một cái, cũng chỉ là ba khối đậu hũ cao Nghiêm Vũ.

Hắn đứng trong góc tối, nên không có ai phát hiện.

Hắn vừa lên tiếng, ngược lại dọa Tịch Nguyệt và Chu Vũ Ngưng giật mình.

Thấy bên cạnh hắn ngay cả một thị nữ cũng không có, Tịch Nguyệt kết luận, hắn len lén tới đây.

Nàng nhướng mày nhìn hắn: “Tại sao Đại hoàng tử chạy loạn một mình đây? Thái hậu nương nương sẽ lo lắng.”

Tiểu oa nhi nhíu lông mày một cái, Tịch Nguyệt thấy hắn lại nhíu mày, lại nghĩ đến Cảnh đế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi