KÝ SỰ HẬU CUNG

Các cung khác lên tặng quà, không phải sau đó mỗi cung đều được ban một chữ “Thưởng” sao?

May là Tịch Nguyệt cũng có chút chậm chạp hồ đồ, nhưng nàng chưa ngốc đến mức thể hiện tất cả biểu cảm lên trên nét mặt.

Nhưng mà chỉ một cái nhíu mày thoáng qua của nàng cũng đã bị Cảnh đế thấy được, hắn thầm vui mừng trong lòng.

Người bên ngoài không hiểu được tâm tư của Cảnh đế đều có chút mờ mịt không rõ chân tướng. Chẳng lẽ, Hoàng thượng không thích quà tặng của Thuần Quý nghi sao?

Duy chỉ có Tề phi là âm thầm cúi đầu, dường như nàng ta đã nghĩ ra điều gì đó.

Những màn biểu diễn phía sau dường như cũng không khiến Cảnh đế để tâm, cho dù là Từ Tài nhân mặc một bộ sa mỏng quyến rũ biểu diễn một điệu nhảy đẹp mắt cũng không nhận được quá nhiều tán thưởng của Hoàng thượng.

Đợi tất cả mọi người biểu diễn xong, bữa tiệc kết thúc, Cảnh đế thấy Nghiêm Vũ trong lòng đã ngủ thẳng một mạch thì giao nó cho Thái hậu.

Đứa trẻ nghiêng người qua ngủ tiếp.

Tất cả các cung phi lớn nhỏ đều được ban thưởng, duy chỉ có Thuần Quý nghi là không được thưởng, có người hả hê, có người mừng thầm, tất cả đều hi vọng nàng chạm vào vảy ngược của Hoàng thượng.

Nói không chừng là bởi vì nàng ta tán gẫu với đại hoàng tử đấy.

Trí tưởng tượng của mọi người cũng rất phong phú.

Thái hậu ôm đại hoàng tử rời đi, ngoại trừ Cảnh đế, những vị cung phi khác, mọi người đều đỏ mắt mong đợi, mong đợi được Hoàng thượng chọn thị tẩm.

“Quà tặng vừa rồi của Thuần Quý nghĩ khiến trẫm rất vui mừng, đêm nay, Thuần Quý nghị thị tẩm.”

Mọi người nghe xong, trợn mắt há mồm.

Chỉ có Tề phi cong miệng thoáng hiện lên ý cười, quả nhiên mình đã đoán trúng.

Tịch Nguyệt cũng hơi giật mình, thấy điệu bộ của Cảnh đế như vậy, nàng còn tưởng rằng có chỗ nào chọc Hoàng thượng không vui, dù sao, mới vừa rồi lúc có đại hoàng tử nàng cố ý nói mấy lời kia, người khác không biết, nhưng mà bản thân Cảnh đế từng nói lời đó hay chưa thì sao hắn lại không biết được chứ.

Ngược lại thật không ngờ, Cảnh đế không những không trách tội nàng, mà trái lại còn rất thích chiếc áo choàng đó.

Mọi người tản đi, Lai Hỉ bước tới chỗ Tịch Nguyệt: “Thuần Quý nghi, Hoàng thượng truyền lệnh gọi ngài tới đi cùng.”

Tịch Nguyệt vốn định trở về Thính Vũ Các thay bộ quần áo khác, đợi sau khi rửa mặt trang điểm xong mới qua phục vụ, nay thấy Lai Hỉ nói như vậy, lại hiểu rõ tính tình Cảnh đế, nàng cũng không thay y phục nữa mà vội vàng đuổi theo.

Không cần biết người khác có cắn nát một lớp răng ngà hay không, chuyện Tịch Nguyệt quan tâm đều hướng về mục tiêu phát triển tới chỗ tốt.

Nàng không sánh vai bước song song cùng với Cảnh đế, thay vào đó lại hơi lui về phía sau một bước, cứ như vậy bước theo sau gót chân hắn. Không biết tại sao, Cảnh đế bỗng nghĩ tới lời bẩm báo lúc trước của Quả Nhi: Nàng, hy vọng đi qua con đường hắn đã đi? Giẫm lên dấu chân hắn để lại?

Mặc kệ là thật hay giả, Cảnh đế cũng coi như là cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Tịch Nguyệt không hề hay biết đáy lòng Cảnh đế đang lung lay, nhưng mà nhìn hành động của hắn đã có mấy phần sinh động, Tịch Nguyệt cũng cảm thấy sinh động hơn một chút.

Hai người tới Điện Tuyên Minh, thấy Lai Hỉ vẫn đang ôm chiếc áo choàng kia trên tay, Tịch Nguyệt khéo léo lại gần rồi cười duyên hỏi: “Hoàng thượng cũng nên mặc thử một chút xem áo có vừa người hay không chứ?”

Cảnh đế đáp một tiếng “Ừ” thật thấp.

Tịch Nguyệt vội vàng làm việc, lúc cởi áo choàng cho hắn sắc mặt nàng đỏ ửng, xong xuôi lại mặc chiếc áo choàng do mình thêu cho hắn.

Cảnh đế cúi đầu xem xét, quả là vừa vặn.

Hắn nhìn nàng: “Đây là chiếc áo choàng đầu tiên nàng thêu sao?”

Tịch Nguyệt gật đầu, đây là đương nhiên.

Ánh mắt Cảnh đế lại tối sầm lần nữa, không nói thêm điều gì.

Nàng thật là một người có lòng, nếu như không phải thật lòng đế ý tới hắn, làm sao có thể quen thuộc với kích cỡ y phục của hắn như thế?

Thấy Tịch Nguyệt quan sát từ trước ra sau, Cảnh đế nở nụ cười: “Rất vừa, trẫm rất thích.”

Dứt lời bèn ôm nàng vào ngực, cúi đầu thổi hơi bên tai nàng: “Nàng muốn trẫm thưởng cái gì cho nàng?”

Hàm nghĩa trong câu này không cần nói cũng biết.

Tịch Nguyệt mỉm cười quyến rũ hắn.

“Chính là… không biết được, thứ thiếp muốn, có thể đòi hỏi hay không?”

“Thử nói xem nào?” Nhíu mày.

Nhận thánh sủng trong ngày sinh nhật của Hoàng thượng, đây là ân điển lớn cỡ nào.

Nếu Hoàng thượng đã tuyên gọi nàng tới đây, tất nhiên chính là muốn nàng thị tẩm, nhưng mà hai người vẫn còn muốn chơi đùa một lát.

“Thiếp...... nuốn...... ăn người.” Tịch Nguyệt mỉm cười rồi cắn lên cằm của hắn, sau đó lập tức chạy đi.

Hiếm khi thấy nàng như thế, Cảnh đế quả là có chút giật mình.

Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, ngay sau đó lập tức vui vẻ, thật đúng là một vật nhỏ khiến người khác yêu thích.

Không bao lâu sau thì hai người đã lăn vào nhau thành một thể.

Bàn tay của Cảnh đế di động từ trên xuống dưới, một bộ y phục đang hoàn hảo lập tức bị hắn phá hỏng, cứ như vậy mà ném xuống mặt đất, thấy cái yếm đỏ rực của nàng vẫn còn treo trên ngực, Cảnh đế bèn cách cái yếm nắm cả bộ ngực của nàng, tiếp tục gặm gặm cắn cắn.

Tịch Nguyệt bị hắn làm đau nên khẽ rên một hồi.

Nhiệt độ trong phòng từ từ tăng cao, lại là một đêm không ngủ.

Rất lâu sau, hai người kết thúc hoan hảo.

Tịch Nguyệt mơ mơ màng màng. Mặc dù buồn ngủ nhưng nàng vẫn biết rõ Hoàng thượng chắc chắn sẽ không giữ nàng lại, nàng bèn cố gắng giữ vững tinh thần.

Thấy nàng như thế, Cảnh đế bèn cắn cắn nàng, một cái rồi lại một cái.

Cảnh đế khẽ lẩm bẩm trong miệng: “Một khi trẫm đã tuyên nàng thị tẩm thì đây không phải là ban thưởng. Nha đầu ngốc, ngay cả việc đòi một phần thưởng tốt mà nàng cũng không biết làm sao?”

Ý tứ trong lời nói cũng rất rõ ràng.

Tịch Nguyệt không hề mở mắt: “Thiếp ở trong cung không thiếu cái ăn cái uống, người lại còn cưng chiều thiếp như vậy nữa, ngay cả phụ thân thiếp cũng đã lên chức, thiếp thực sự không nghĩ ra mình còn thiếu cái gì.”

Lời này thực làm cho người ta phải bật cười.

Quả nhiên, Cảnh đế cũng phải nở nụ cười.

“Lúc vào xuân, trẫm từng đồng ý sẽ dẫn nàng xuất cung ngắm cảnh, kết quả lại không thể như nguyện. Nàng còn nhớ không?”

Lần này Tịch Nguyệt lại thật sự mở to hai mắt, nàng nhìn hắn chằm chằm: “Hoàng thượng muốn dẫn thiếp xuất cung sao?”

Trong giọng nói mang theo rất nhiều vui mừng.

Cảnh đế thấy nàng như thế thì càng cười lớn hơn.

“Vậy nàng có muốn xuất cung không?”

Tịch Nguyệt vội vàng gật đầu, đương nhiên là muốn, lần trước đã rất muốn rồi, kết quả lại không thành.

Cảnh đế vỗ vỗ cái mông của nàng: “Qua ít ngày nữa là vào thu, trẫm phải đi tế thiên, nàng cùng xuất cung với trẫm đi!”

Tịch Nguyệt biết đây là tập tục của nước Nam Thấm.

Hàng năm Hoàng thượng phải xuất cung hai lần, mỗi lần đều không quá nửa tháng. Vào mùa xuân phải đi tế thiên cầu phúc, cầu mong một năm mưa thuận gió hòa, hoa màu bội thu. Một lần còn lại là vào mùa thu, ngay sau mùa thu hoạch, lần này cũng nhằm mục đích tế thiên, cảm tạ trời xanh ban cho mưa thuận gió hòa.

“Tạ ơn Hoàng thượng. Thật tốt quá.” Nàng không hề che giấu tâm trạng vui sướng của mình. Mỗi ngày đều bị vây hãm trong bốn bức tường của cung cấm, lúc nào cũng thấy rất là phiền muộn. Có thể xuất cung, cũng là một loại ngạc nhiên vui mừng khác lạ.

Cảnh đế trêu chọc: “Lần này nàng cần phải cẩn thận. Kẻo lại không đi được.”

Tịch Nguyệt cau mày: “Thiếp biết.”

Nhìn thấy nàng lộ vẻ bất đắc dĩ, Cảnh đế bèn nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng.

“Sao hôm nay nàng lại ở cùng một chỗ với Vũ Nhi?” Câu hỏi này của hắn rất bình thường.

“Thiếp đang nói chuyện cùng với Lệ tần tỷ tỷ thì Đại hoàng tử chen vào, lúc này bọn thiếp mới phát hiện ra Đại hoàng tử cũng ở đó. Cũng không thể để một đứa nhóc như nó chạy loạn khắp nơi. Huống chi đứa bé này cũng chỉ vừa mới khỏi bệnh.”

Hai người nằm cùng nhau, Tịch Nguyệt không thấy được nét mặt của Cảnh Đế, chỉ nghe thấy hắn lại mở miệng lần nữa: “Nàng cũng rất quan tâm nó.”

Lời nói mang hàm ý mập mờ, Tịch Nguyệt mở miệng than thở: “Cũng không biết tại sao mỗi khi nhìn thấy Đại hoàng tử thì thiếp lại nghĩ tới muội muội, muội muội của thiếp cũng như vậy.”

Cảnh đế vươn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên: “Nhớ nhà à?”

Lắc đầu.

“Chẳng qua là nghĩ tới chút chuyện cũ thôi.”

Nàng yếu ớt cắn cắn môi trên một chút, Cảnh đế lại ôm nàng vào trong ngực một lần nữa.

“Nếu rảnh thì nàng có thể tới thăm Vũ Nhi.”

Vậy cũng tính là tán thành với nàng phải không?

Tịch Nguyệt không hiểu, chần chừ một lúc, muốn hỏi thêm gì đó nhưng đến cuối cùng lại không hề mở miệng.

Đương nhiên là Cảnh đế cũng cảm nhận được cảm xúc của nàng đang dao động, nhưng mà nàng không nói thì hắn cũng sẽ không hỏi.

“Tại sao lại nghĩ tới việc sẽ trình diễn thổi tiêu trong tiết mục biểu diễn?” Lại tiếp tục hỏi nữa.

Tịch Nguyệt vừa bắt đầu hơi mơ màng, thấy hắn lại hỏi tiếp thì trong lòng rất phiền muộn, ngoài miệng cũng lầm bầm: “Hoàng thượng, mỗi lần tần thiếp muốn ngủ thì ngài lại liên tục đặt câu hỏi không ngừng.”

“Lại nói, trẫm vẫn chưa được hưởng thụ loại đãi ngộ này của Nguyệt Nhi.”

Tịch Nguyệt đã hơi mơ màng, đầu óc cũng chuyển động chậm hơn một chút, đợi tới khi hiểu được hắn đang nói cái gì thì sắc mặt lập tức đỏ ửng.

Khóe miệng ngập ngừng: “Hoàng… Hoàng thượng, sao ngài lại nói xằng nói xiên như thế?”

“Sao lại là nói xằng nói xiên? Đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa (lý lẽ chính đáng) mà.”

Nói vậy cũng đúng, nhưng Tịch Nguyệt vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

Cảnh đế thấy nàng vùi đầu trốn giống hệt một chú đà điểu nhỏ, lại nghĩ tới lần đầu tiên của cả hai, vài hành động quyến rũ của nàng cũng xem như là tạm được, nghĩ tới hôm nay, nàng đã lộ ra bản tính, mỗi lần đều ngượng ngùng rất nhiều, nhưng ngược lại trong lòng Cảnh đế lại nổi lên gợn sóng lăn tăn.

Cảnh đế vươn tay vuốt ve cánh môi của nàng, một lúc sau, hắn cúi đầu mở miệng: “Nguyệt Nhi, xuống dưới phục vụ trẫm đi.”

Cái gì?

Tịch Nguyệt không hiểu, lại nhìn nét mặt của Hoàng thượng thêm lần nữa, lần này nàng đã hiểu ý hắn.

Tịch Nguyệt gắng sức lắc đầu: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, thiếp... thiếp......”

Nàng nói không nên lời.

“Xuống dưới, ngậm lấy ta.”

Có lẽ là do quá mức phấn khởi, hắn lại không hề tự xưng là “Trẫm”, mà xưng là “Ta”.

Tịch Nguyệt không còn lựa chọn nào khác, nàng chưa từng làm chuyện như vậy, mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, đều chưa làm bao giờ.

Nàng nhìn hắn khẩn cầu, nhưng chỉ thấy ngọn lửa hừng hực trong mắt hắn.

Nghĩ lại cũng đúng, dáng vẻ của nàng quyến rũ như thế, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn khẩn cầu, chỉ khiến hắn càng muốn giày vò nàng hơn mà thôi, sao có thể nghĩ tới chuyện bỏ qua cho nàng chứ?

Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Hoàng thượng kiên trì, Tịch Nguyệt đương nhiên không còn cách nào khác, nàng chậm chạp tiến lại gần hạ thân của hắn, hắn nằm ngửa ở đó, diễu võ dương oai.

Nàng lại liếc mắt cầu xin một lần nữa, nhưng không nhận được thương tiếc.

Không còn cách nào khác, đành phải bất chấp tất cả, Tịch Nguyệt nhắm nghiền hai mắt, cúi đầu tới gần.

Cho dù trong lòng uất ức, nhưng nàng vẫn ngậm vào trong miệng.

Nàng không bắt được trọng điểm, nhưng Cảnh đế thì lại khác.

Cả hai cứ càn rỡ như vậy.

Đợi sau khi hắn đã thỏa mãn sảng khoái, Tịch Nguyệt đáng thương ngồi quay lưng góc giường, trong miệng vẫn còn chút tinh dịch.

Cảnh đế thấy dáng vẻ nàng như vậy thì dường như rất vui mừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi