KÝ SỰ SINH TỒN Ở CUNG ĐÌNH

Tin tức nước Sở sắp nghênh đón Hoàng hậu truyền đi nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã lan ra khắp xóm lớn hẻm nhỏ, quán rượu quán trà đều đang ồn ào thảo luận chuyện này. Không ai ngờ được, thiếu niên áo xám được Bệ hạ dẫn ra từ lầu Phong Nguyệt lại có thể bước tới chức vị này. Mọi người ngày càng thêm tò mò, không biết thiếu niên có thể khiến 'châu ngọc Lăng Quang' cảm mến, rốt cuộc là tuyệt sắc nhân gian đến trình độ nào.

Có người nói: "Chắc hẳn cũng phải ngang ngửa Hàn Nguyệt phu nhân đấy nhỉ."

Hạ Thanh nghe nói đến chuyện này ở hoàng cung, suýt thì vặn gãy sáo cốt, khóe miệng giật liên hồi, nghẹn họng không biết nói gì hơn.

"Ta thật sự cảm thấy không cần tổ chức lễ phong Hậu." Hạ Thanh lầm bầm, bắt đầu giảng đạo lý với Lâu Quan Tuyết.

Lâu Quan Tuyết: "Nếu ngươi không thích bị người khác nhìn, ta có thể..."


Hạ Thanh rất sợ hắn sẽ nói ra câu 'móc mắt bọn họ', bèn vội vã mở miệng: "Không phải không phải, ta chỉ nghĩ làm Hoàng hậu không có tự do."

Lâu Quan Tuyết nghe vậy, bật cười khe khẽ: "Sẽ không. Về sau ngươi muốn đi nơi nào ta đều cùng ngươi đi."

"Thật?" Hạ Thanh kinh hãi, nghĩ nghĩ, não nhảy một cái: "Thế thì ta muốn đi Châu Đông."

Lâu Quan Tuyết: "Được."

Hạ Thanh: "Còn muốn đi xem vực thẳm mộ hoang của tộc giao nhân nữa---- ngươi cũng đi cùng ta?"

Lâu Quan Tuyết: "Cùng ngươi."

Hạ Thanh ngẩn người, khóe mắt cong lên: "Lâu Quan Tuyết, lần đầu gặp ngươi, ta chưa từng nghĩ ngươi lại dịu dàng như vậy."

Lâu Quan Tuyết chống cằm đọc sách, ánh đèn phủ lên dung mạo như sương, nghe vậy cụp mắt: "Vậy sao?"

Hạ Thanh: "Đúng vậy, lúc ấy ta nghĩ ngươi bị thần kinh thật."

"Bị thần kinh?"


Nhẹ nhàng nhắc lại ba chữ ấy, Lâu Quan Tuyết mỉm cười, sau đó kéo cậu đến lầu Trích Tinh một chuyến.

Hạ Thanh: "???"

Rừng trúc trước lầu Trích Tinh vẫn không thay đổi, gió lướt qua lá xào xạc như sóng, rung lên rì rào. Lầu Trích Tinh nằm đối diện tháp Phù Đồ sâu tận bên trong, rường cột chạm trổ, trần sáng như gương, chuông thanh đồng trên góc mái hiên đinh đang không ngừng.

Hạ Thanh về lại chốn xưa, cảm thấy rất chi là mới mẻ, cậu chỉ một chỗ trên xà nhà: "Hồi đấy ta thích ngồi kia nhất."

Lâu Quan Tuyết: "Ta nhớ."

Hạ Thanh nở nụ cười trong ánh mắt: "Không thể không nói, làm Hoàng đế thật sự suиɠ sướиɠ. Ca nữ Yến Lan Du đưa vào cô này không trùng cô khác, mỗi ngày ta lại được ngắm một màn diễn mới. À, đúng rồi, ta còn nhớ đêm đầu ngươi gọi rất nhiều chim tới, đấy là tà thuật gì vậy?"


Lâu Quan Tuyết nói: "Không phải tà thuật, bầy chim trong rừng trúc đều do ta nuôi lớn."

Hạ Thanh: "Ồ? Ngươi nuôi chim từ bao giờ thế."

Lâu Quan Tuyết: "Sáu tuổi."

Hạ Thanh yên lặng, hồi lâu mới nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Đây là lần đầu Lâu Quan Tuyết nhắc tới tuổi thơ của hắn.

Lầu Trích Tinh lạnh lẽo hoang vu, Lâu Quan Tuyết dẫn cậu lên ban công.

Vết máu của vũ nữ ngày xưa đã sớm bị lau đi, ban công không có lan can, chỉ có trăng gió mênh mang.

Hạ Thanh đứng mỏi, dứt khoát ngồi xuống, ngay sát rìa, cúi đầu sẽ là mười trượng không trung.

Hạ Thanh: "Vì sao lại nuôi chim, là sở thích sao?"

Lâu Quan Tuyết: "Để đề phòng Yến Lan Du phái người gϊếŧ ta."

"A?"

Lâu Quan Tuyết mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Khi ấy ta vẫn chưa biết gì cả."

Hạ Thanh hơi ngẩn người.

Đúng vậy, Lâu Quan Tuyết sáu tuổi không biết gì cả.
Không biết tháp Phù Đồ giam giữ Thần hồn.

Không biết Yến Lan Du hoàn toàn không dám để hắn chết.

Không biết tất cả bí mật liên quan đến mình.

Bình tĩnh và cô độc, chỉ muốn tiếp tục sống sót.

Lâu Quan Tuyết bỗng nói: "Khi lên năm, ta bắt đầu xuất hiện những cảm xúc và ký ức không thuộc về bản thân."

Lâu Quan Tuyết lấy cây sáo từ trong tay áo, nói: "Ta chưa từng đến Biển Thông Thiên, nhưng lại tường tận từng ngõ ngách bên trong Thần cung. Trước Thần điện là nguồn Vong phản, sau Thần điện là vực thẳm mộ hoang."

"Ngươi từng nhập vào xác ta, chắc hẳn đã thể hội cảm giác đau đớn ấy."

"Từ khi năm tuổi, ta vẫn luôn chịu đựng sự tra tấn này, cảm giác như nước biển lạnh lẽo ẩm ướt thấm vào xương, ta có thể nhận thấy, nó đang thay đổi máu thịt của ta, rèn đúc lại xương tủy của ta."
"Dao Kha nói Thần sẽ sống lại trên xác của ta."

Lâu Quan Tuyết: "Ta một mực cho rằng, hắn vẫn luôn tồn tại trong cơ thể của ta, lạnh lùng nhìn ta. Đầu tiên sẽ lặng lẽ thay thế ký ức của ta, để rồi cuối cùng hoàn toàn trở thành ta."

"Một trăm năm trước, hắn bị phản bội, bị hãm hại, bị rút hồn rút xương, bị cướp đi sức mạnh. Vậy nên thuở nhỏ trong mơ ta thường xuyên bị đau tỉnh, mơ thấy mình thịt nát xương tan, rơi xuống vực sâu."

"Đây là ký ức của Thần."

Lâu Quan Tuyết hơi ngừng, sóng mắt phẳng lặng, hắn cười rất khẽ: "Bây giờ, hận của ta cũng không phải của bản thân ta. Hận của hắn quá nặng, bị kiềm nén một trăm năm. Hận giao tộc, hận loài người. Hận không thể khiến đất trời sụp đổ, khiến mười sáu châu, khiến toàn bộ Biển Thông Thiên chìm xuống địa ngục."
Hạ Thanh yên lặng cúi đầu, cầm tay hắn.

Khoảnh khắc mười ngón đan xen, hung tàn khát máu trong ánh mắt Lâu Quan Tuyết dần dần phai nhạt.

Chim tước trong rừng trúc thi nhau hót, rì rào như tiếng sóng.

Trăng sáng sao thưa, chuông thanh đồng trên đỉnh đầu vang lên lanh lảnh.

Hạ Thanh không gọi được ra cảm xúc lúc bấy giờ, chỉ biết trái tim đau đớn ỉ ôi.

Thì ra đây chính là thấu cảm.

Bởi vì yêu hắn, mà đau lòng vì hắn phải hận thù, đau lòng vì hắn chịu đau khổ.

Cậu chứng kiến vô số yêu hận biệt ly, nhưng đây là lần đầu sa vào buồn vui của người khác. Ban công ngoài lầu Trích Tinh như trùng lên bức tường trong lãnh cung ngày trước. Vào cái đêm đom đóm bay ngợp không trung, cậu buồn bã ôm chặt đứa bé còn đang khóc nghẹn ngào, nói với nó lớn lên rồi ngươi vẫn chỉ là ngươi. Chẳng qua, bây giờ cậu dám chắc không? Bản thân Lâu Quan Tuyết còn không dám khẳng định.
Lâu Quan Tuyết nhận ra cảm xúc của Hạ Thanh không tốt, cụp mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì, sau đó bình tĩnh nói: "Tống Quy Trần muốn diệt Thần hồn, thật ra, ta và hắn có cùng mục đích."

"Hiện giờ ta có Thần cốt, có toàn bộ sức mạnh của Thần. Khi Thần hồn được thả, chẳng bằng nhìn xem giữa ta và hắn, rốt cuộc ai mới lật đổ được ai."

"Bây giờ ngươi còn đau không?" Hạ Thanh nghe xong, lại chỉ lẳng lặng hỏi duy nhất một câu như thế.

Lâu Quan Tuyết thoáng sửng sốt, không nghĩ Hạ Thanh sẽ bận tâm điều này.

Hắn nhìn cậu chăm chú, sau đó nhếch môi, trả lời gần như nũng nịu: "Đau, đau lắm."

Hạ Thanh nhíu mày.

Lâu Quan Tuyết vuốt v3 khuôn mặt cậu đầy ám muội: "Ngươi hôn ta một chút, có lẽ sẽ không còn đau nữa."

Hạ Thanh ngẩn ngơ, cầm tay hắn, nhấp môi, hôn lên, dường như là hiến tế.
Lâu Quan Tuyết buông tay, mặc cho sáo cốt rơi xuống thềm, ôm lấy Hạ Thanh.

Mười dặm rừng trúc, trăng đèn còn nguyên vẹn.

Hạ Thanh gặp lại Vệ Lưu Quang ở Ngự hoa viên.

Vệ Lục đang vào cung cùng với Vệ Niệm Sênh.

Yến Lan Du không cản được Lâu Quan Tuyết cưới một nam hậu, thầm nghĩ dù có Hoàng hậu, thì tam cung lục viện cũng không thể bỏ trống, liền bắt đầu lựa chọn quý nữ đến tuổi trong thành Lăng Quang.

Vệ Thập lục nương cứ vậy bị để mắt.

Vệ Niệm Sênh tái mặt, khóc không ra nước mắt, trong lúc rối ren nhỡ túm cả Vệ Lưu Quang cùng vào cung tiếp thêm can đảm cho nàng. Chẳng qua cách đó mấy hôm Vệ Lục vừa mới sốt dậy, buồn phiền gần chết, dọc đường không chỉ không tiếp thêm can đảm cho nàng, mà còn móc mỉa dọa dẫm nàng đủ kiểu, làm cho cơn sợ hãi của Vệ Niệm Sênh biến thẳng thành giận dữ.
Khi nhìn thấy Hạ Thanh ở Ngự hoa viên, Vệ Lưu Quang còn ngẩn ngơ nhíu mày chốc lát, nhưng cũng xua tan cảm xúc kỳ lạ này đi rất nhanh, xòe quạt thổi gió cho mình, nói vẻ thiếu đánh: "Ấy chết, Hoàng hậu vạn an."

Hạ Thanh biết nhân duyên kiếp trước của hai người, nhưng cũng không định nhận thân. Cậu tin rằng nếu như Vệ Lưu Quang có ký ức kiếp trước, có lẽ cùng lắm cũng chỉ xúc động chửi thề một câu 'Má nó'.

Hạ Thanh liếc nhìn hắn: "Cút."

Mũ mão đội đầu của Vệ Lưu Quang luôn luôn vàng rực, hắn khép quạt rồi cười một tiếng đầy bỉ ổi: "Ngươi sắp thành Hoàng hậu thật, đỉnh đấy Hạ Tiểu Thanh, sắp đến ngày quan sủng lục cung rồi."

Hạ Thanh: "Vệ Lưu Quang, ngươi thiếu đòn à?"

Vệ Lục: "Chúng ta không phải là anh em thân thiết à? Anh em thân thiết quan tâm nhau tí thì sao."
Hạ Thanh bực bội, định quay đầu rời đi, nhưng nhớ tới lời Châu Cơ lại lạnh lùng quay mặt, hỏi: "Sức khỏe ngươi hiện giờ thế nào?"

"Á?" Vệ Lưu Quang ngẫm nghĩ, rất chi là kinh hãi: "Sao ngươi biết mấy hôm trước ta bị sốt cao? Ngươi lén lút chú ý ta?--- Má ôi, Hạ Thanh sẽ không phải lòng ta đấy chứ, không được, ta sẽ bị Bệ hạ đấm chết."

Nhìn nét mặt Hạ Thanh trông có vẻ muốn làm thịt hắn lắm rồi, Vệ Lưu Quang bèn lập tức rũ bỏ thái độ cợt nhả, chuyển thành yếu ớt nói: "Ta... ta bây giờ sức khỏe không tốt, không chỉ thể xác, mà còn cả trái tim ta."

Hạ Thanh cười nhạo: "Trái tim ngươi? Không phải đã sớm chia năm xẻ bảy phân tán khắp Lăng Quang rồi à."

Vệ Lưu Quang gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu: "Lần này không giống, lần này trái tim ta rung động rồi tuyệt vọng, giống như thủy triều mùa xuân kéo theo mưa, đến cũng nhanh mà đi cũng gấp, vĩnh viễn sẽ chỉ là chuyện của một người." Hắn lại trầm ngâm, tỏ vẻ sâu sắc: "Đây có phải là tình đơn phương chăng?"
Trông vẫn dở hơi, xem ra còn khỏe chán.

Hạ Thanh không nhiều lời với hắn nữa, xoay người rời đi.

Ai ngờ Vệ Lưu Quang vội sải bước kéo tay áo cậu, nói liến thoắng: "Ngươi với Bệ hạ phiêu bạt giang hồ cùng nhau hả! Mà lâu lắm không gặp, sao ngươi chẳng thèm ôn chuyện với ta luôn vậy?"

Hạ Thanh: "Với ngươi thì có chuyện gì mà ôn."

Vệ Lưu Quang tức giận: "Sau này ngươi hoa tàn ngọc nát bị biếm vào lãnh cung, thì đừng có mà hối hận vì lời ngươi đã nói."

Hạ Thanh lạnh nhạt nói: "Ngươi có tin hôm nay ta cho ngươi hối hận trước hay không."

Vệ Lưu Quang: "..."

Vệ Lưu Quang nhìn đối phương bằng ánh mắt bộn bề cảm xúc, nói: "Ta thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện có một ngày ngươi sẽ làm Hoàng hậu."

Hạ Thanh phiền muộn: "... Đừng nói là ngươi." Chính cậu cũng chưa từng nghĩ tới.

Vệ Lưu Quang: "Lần đầu gặp ngươi, cứ cảm giác ngươi hẳn phải là người đoạn tuyệt ái tình, một mình sống cô độc cả đời. Ngươi không nên bị hoàng cung giam giữ."
Hạ Thanh trầm ngâm, nói: "Yên tâm, ta sẽ không bị hoàng cung giam giữ."

Vệ Lưu Quang sáng bừng cặp mắt, phấn khích như trẻ con: "Là sao là sao? Ngươi muốn đào hôn? Có cần ta trợ giúp không?"

Hạ Thanh: "... Cút."

Chia tay Vệ Lưu Quang, Hạ Thanh gặp phải Tống Quy Trần dưới chùm hoa lựu nở rực dưới góc tường hoàng cung. Đại tế tư nước Sở trẻ tuổi lẳng lặng nhìn sang, trâm gỗ áo tím, mỉm cười như gió mùa xuân, khí chất rạng ngời như trai ngọc.

Hạ Thanh vẫn không thể bình tĩnh đối diện với hắn, nhất là sau khi đã lờ mờ đoán được chân tướng trăm năm về trước.

Tống Quy Trần lại rất thản nhiên: "Chúc mừng."

Hạ Thanh mím môi, không đáp.

Một đóa hoa lựu rơi trên áo bào của Tống Quy Trần, hắn nhẹ nhàng phủi đi, "Đệ dùng kiếm A Nan rồi phải không?"

Hạ Thanh lạ lùng nhìn hắn, lòng thầm cảnh giác.
Tống Quy Trần mỉm cười cụp mắt, ý cười tự giễu chớm qua vẻ nho nhã hiền lành: "Yên tâm, ta không theo dõi đệ. Ta giữ chiếc lá của sư tỷ đệ lâu như vậy, dĩ nhiên ta sẽ cảm nhận được khi nào nó vỡ vụn."

Hạ Thanh dời mắt, không nói lời nào.

Rất nhiều khi, Tống Quy Trần trước mặt cậu tựa như một người anh cả ưa thích nói đùa, hắn chầm chậm nói: "Thật ra ta không đồng ý hôn sự này. Nhưng chuyện đệ đã quyết, không ai có thể khuyên được đệ."

Hạ Thanh xụ miệng, sải bước rời đi.

Tống Quy Trần nói: "Gấp vậy làm chi, ta còn chưa nói hết điều muốn nói. Hạ Thanh, muốn biết chuyện huyết trận không?"

Huyết trận, Hạ Thanh chợt run lên, ngước mắt nhìn hắn.

Tống Quy Trần bị cậu chọc cười, gần như than vãn: "Đệ thật sự cho rằng sau khi sáo cốt chạy khỏi tay ta, ta sẽ làm ngơ coi như không thấy gì hết sao? Vị Bệ hạ này không bình thường. Ta tra xét linh thạch trong điện Kinh Thế, phát hiện ra chút ít manh mối."
Tống Quy Trần nói: "Ta cũng không ngờ, Dao Kha lại xuất hiện ngay trong hoàng cung nước Sở." Hắn nghĩ đến điều gì, nhẹ nhàng giễu cợt: "Lấy con của mình làm vật chứa phục sinh Thần, xét trên phương diện nào đó nàng và Châu Cơ cũng rất giống nhau, chẳng qua Châu Cơ vẫn ích kỷ hơn một chút. Động Xuân Thương bị phá hủy hoàn toàn có liên quan đến đệ sao. Châu Cơ cũng do đệ gϊếŧ? Đệ đã rút A Nan trong động Xuân Thương?"

Hạ Thanh chỉ hỏi: "Rốt cuộc huyết trận là gì?"

Tống Quy Trần trả lời: "Một loại tà thuật gọi Thần thời thượng cổ."

Hạ Thanh khẽ siết chặt nắm tay: "Phá giải thế nào?"

Tống Quy Trần nói: "Không giải được. Tuy nhiên đệ yên tâm, tà thuật này chưa bao giờ thành công." Hắn hơi ngừng, sau đó bình thản nhận xét: "Dao Kha thật ngốc, không hề nghĩ đến việc thân thể người phàm sao có thể được Thần để mắt, sao có thể thành Thần, đặc biệt khi hắn là người nhà họ Lâu."
Hạ Thanh nhíu mày.

Tống Quy Trần thấy cậu như vậy: "Hôm nay ta vào cung, vốn là để nói với đệ chuyện cứu Lâu Quan Tuyết."

Hạ Thanh nhìn hắn như nhìn ma quỷ.

Tống Quy Trần hất cằm, nhìn về hướng tháp Phù Đồ, cười nói: "Muốn diệt Thần hồn, phải thả nó ra trước. Hoàng thất nước Sở có dòng máu bị Thần nguyền rủa, giây phút Thần hồn thoát khỏi tháp Phù Đồ, Lâu Quan Tuyết ắt hẳn phải chết. Ta cũng không muốn, ngày đại điển cũng là ngày tiểu sư đệ của ta và ái nhân cách biệt âm dương."

Hạ Thanh không muốn tán gẫu với Tống Quy Trần quá lâu. Tống Quy Trần đối xử với cậu rất tốt, hào phóng nhiệt tình, không hề lợi dụng, cũng không có ý xấu. Cậu lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, cũng chỉ nhìn ra ánh xuân ấm áp ngậm cười.

Thế nhưng Hạ Thanh vẫn cảm thấy kháng cự, cảm giác kháng cự này thuộc về một loại đau thương sâu đậm trong quá khứ. Có lẽ đã từng nhiễm cả tức giận, căm hận, nhưng theo dòng thời gian trăm năm, hết thảy đã trôi về dĩ vãng.
Hạ Thanh nghe thấy mình đang hỏi.

"Tống Quy Trần, trăm năm trước, sự diệt vong của Bồng Lai có liên quan tới ngươi đúng không?"

Tống Quy Trần nghe thấy hai chữ Bồng Lai, nụ cười trên mặt thoáng nhạt nhòa, vẻ mặt thẫn thờ mà phức tạp, nhưng hắn lại lắc đầu rất nhanh, bình tĩnh nói: "Không phải, sau khi trở thành Đại tế tư nước Sở ta đã bị sư phụ đuổi khỏi sư môn, không còn trở về Bồng Lai nữa."

"Được."

Hạ Thanh nhận được câu trả lời, chỉ bỏ lại một chữ, rồi rời đi không nói thêm gì.

Tống Quy Trần nhìn theo bóng lưng cậu: "Chỉ là, phút cuối cùng ta còn nhìn thấy đệ."

"Khi Thần cung sụp đổ, đệ cầm kiếm A Nan xông vào. Ta đoán sư phụ muốn đệ tới ngăn ta, nhưng lúc ấy đã không còn kịp nữa."

"Sư tỷ của đệ đã từng hỏi, ta có hối hận không? Chuyện này có gì để hối hận đây."
Tống Quy Trần lắc lắc đầu, mỉm cười rất nhẹ.

"Cậy có Thần tồn tại, giao tộc gây sát nghiệt ngập trời. Ta biết Thần vô tội, nhưng nếu phải có một tội nhân đứng ra kết thúc trận gϊếŧ chóc này, ta cho rằng, ta cũng là người thích hợp."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi