KỶ THIẾU PHU NHÂN CHO NGÀI VÀO DANH SÁCH ĐEN RỒI


Cô cảm thấy hôm nay mình ra đường không xem lịch, đến tận buổi trưa khi Thanh Lam mời cô và Quế Chi vào văn phòng, cô vẫn cảm thấy mình xui tận mạng.
Vừa bước chân vào tòa soạn thì gặp Dương, nghe anh ta nói đủ chuyện trên trời dưới đất, còn khuyên cô nên bỏ chồng đi tiếp bước nữa.

Vào văn phòng thì phát hiện ra trà và cà phê đều hết cùng lúc, đành phải uống nước lọc, mà bình nước cũng có vấn đề, nên chỉ có thể uống nước bình thường không có nước nóng, vậy mà những chuyện ấy vẫn chưa là gì, khi đối diện với Thanh Lam suốt cả buổi trưa.
Cô vẫn nhớ khi ấy cô và Quế Chi ngồi trước mặt Thanh Lam, dáng vẻ ngoan ngoãn đúng chuẩn của một nhân viên chưa trải sự đời, Thanh Lam vẫn dáng vẻ như bề trên, nhìn hai cô như thể nhìn hai đứa vô tích sự, rồi nói bằng chất giọng đậm vẻ không hài lòng.
“Tháng này mỗi ngày hai em đến đây điểm danh nhận tiền phải không?"
“Hai em đến đây, ăn lương của tòa soạn, thì làm việc phải chú tâm vào.

Các em làm nghề nào cũng phải đặt tâm vào mà làm, không lẽ tòa soạn nuôi không các em à? Đây là tòa soạn, không phải nơi từ thiện”.
Thanh Lam càng nói càng nổi giận, gần đây có nhiều chuyện trong tòa soạn, hôm nọ lấy được tin hot, lại bị đính chính, nên chuyện không mấy suông sẻ, mà Thanh Lam làm chức cao hơn Quế Chi và cô, công việc áp lực hơn, thì phải giải tỏa bớt lên người cấp dưới là điều dễ hiểu.

Bởi vậy nói càng lúc càng nặng lời.

Thiếu điều mắng cả hai không ngóc đầu lên được.
“Nếu cảm thấy làm việc không được thì đừng đến đây nữa, cả tháng trời không săn được tin nào cho ra hồn, tới đây cũng không viết được bài báo nào, còn tới làm gì nữa?”
Quế Chi và cô âm thầm nhìn nhau, không nói lời nào.

Trong lúc cấp trên đang nói, tốt nhất vẫn im lặng thì hơn.

Thanh Lam nói xong, xả tức xong rồi mới nói với cả hai.
“Được rồi, đừng làm ra vẻ nghe lời nữa.


Hai em đi phỏng vấn Minh Trang đi.

Nếu moi ra được gì thì tốt, chuyện này làm không xong nữa thì đề đơn nghỉ phép đi”.
Quế Chi và cô nghe xong chỉ biết gật đầu, rồi ra khỏi văn phòng Của Thanh Lam.

Khi ra rồi, cô nhìn dáng vẻ Quế Chi nằm rạp ra bàn như thể cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa, mới chọt chọt má cô.
“Gì đây?”
Quế Chi liếc cô, đã thấy cô đang hưng phấn lắm, như thể đây là một chuyện cô làm bằng tất cả đam mê vậy.
“Cậu còn tâm trạng ghẹo tớ? Đi phỏng vấn ai không phỏng vấn, phỏng vấn bà Minh Trang."
Trì Tuyết cũng hết cách, Thanh Lam đã đe dọa đến mức đấy rồi, cô còn cách nào kia chứ.

Cô nhìn lên tường, thứ bảy ngày mười ba.

Không phải thứ sáu mà sao cô xui xẻo đến mức này chứ.

Trong giới showbiz có bao nhiêu ngôi sao, sao cứ phải chọn Minh Trang, thế giới này đối với cô quá tàn nhẫn rồi.
Cho dù trong lòng lo lắng đến mức nào, cô vẫn rất lạc quan, mang hộp khẩu trang mới mua ra, còn dặm lại lớp trang điểm một lần nữa, chuẩn bị xong rồi, cô kiểm tra lại vật dụng cần thiết, lôi quyển sổ tay ra, cầm theo một đống giấy rồi nắm tay Quế Chi.
“Không sao, lần này có cậu đi chết cùng tớ, tớ đã mãn nguyện rồi”.
Quế Chi sờ sờ trán cô, “Cậu là Trì Tuyết thật đó à?”
“Nguyện không sinh cũng ngày cũng tháng cùng năm, nhưng nguyện bị đuổi việc cùng giờ cũng phút cùng giây”.
Quế Chi cạn lời, cười khanh khách.

“Được rồi, được rồi.


Tớ thua cậu đấy”.
Bởi vậy, cho dù không muốn đến đâu, cô và Quế Chi vẫn xách giỏ đến chờ Minh Trang ở nơi chụp ảnh bìa của Minh Trang.

Minh Trang là diễn viên mới nổi, gần đây ra rạp một bộ duy nhất, nhưng lối diễn xuất tự nhiên của cô chinh phục rất nhiều khán giả, là điểm sáng trong làng phim điện ảnh hiện nay.

Phỏng vấn Minh Trang thì không có gì đặc biệt, chỉ là cô là người chụp cô ấy và Herry Nguyễn… Chẳng biết hôm ấy cô ấy có ấn tượng gì với cô không nữa.

Và sự thật chứng minh, cho dù cô đã mang khẩu trang, cố làm giọng mình khác đi, tóc và trang phục đều khác, thậm chí son môi cũng đổi màu rồi, Minh Trang vừa gặp đã nhận ra cô ngay.
Đừng trách Minh Trang trí nhớ tốt, mà là càng che giấu, thì càng nổi bật hơn.

Ai đời nghệ sĩ không mang khẩu trang, phóng viên lại mang bao giờ.

Chưa nói đến, hôm ấy bị chụp lén, khiến Minh Trang có ấn tượng rất sâu sắc với chuyện lần ấy, nên vừa thấy Trì Tuyết, cô đã nhận ra ngay đây là người chụp trộm cô.

Minh Trang là người dễ tính, nhưng nghĩ đến chuyện nhờ ơn của cô gái này, mà scandal nọ bị phơi bày, dù có đính chính rồi vẫn ảnh hưởng không ít thì nhiều đến cô, nên thái độ của Minh Trang không mấy thiện cảm.
Minh Trang bây giờ đã trang điểm xong, mặc một bộ đồ của nhà thiết kế, cả người vừa trẻ trung lại phá cách, trái hẳn với lần đầu tiên gặp cô.Trong tình thế xấu hổ như vậy, Minh Trang cũng là người lên tiếng trước.
“Hai người là phóng viên của Star?"
Trì Tuyết đang bịt khẩu trang kín mít, lúc này cũng gật đầu.

Minh Trang thấy cô trùm kín như vậy, mỉm cười thấu hiểu, nhưng không hề vạch trần gì, mà chỉ ngồi xuống ghế trang điểm.


Quế Chi hiểu ý lấy máy ảnh ra chụp liên hồi.

“Hai người nhanh một chút, sắp đến giờ chụp rồi."
Thấy Minh Trang có thái độ hợp tác, nên cô và Quế Chi phỏng vấn rất trôi chảy, những câu trả lời của Minh Trang cũng không lòng vòng quanh co gì, có gì thì đáp nấy.

Bầu không khí rất dễ chịu, cũng rất kì lạ.

Đến khi Minh Trang trả lời xong câu cuối cùng rồi, mới nhìn cô.
“Đã lâu không gặp."
Cô nghe xong cả người cứng đờ, tay cầm bút xoẹt một cái trên giấy, làm giấy quệt một đường mực xanh dài, Minh Trang thấy vậy càng chắc chắn suy đoán của mình, vậy là mỉm cười như không.
“Đến giờ chụp ảnh rồi, chào hai chị nhé."
Quế Chi thấy vậy thì nhanh chóng kết thúc buổi phỏng vấn, đến khi rời khỏi đó rồi, cô mới vuốt vuốt ngực.
“Minh Trang nhận ra cậu à?"
Cô gật gật đầu.

Quế Chi không mấy ngạc nhiên, thái độ rõ ràng như vậy không biết mới lạ.
“Thôi không sao, dù gì cũng phỏng vấn xong rồi, chúng ta quay về tòa soạn đã.

Cùng lắm đổi tòa soạn thôi".
“Quế Chi, tớ đột nhiên phát hiện, thế giới này làm gì cũng phải cần tiền cả, trước đây tớ sống trong cái sướng mà không biết được điều đó…"
Cô trước đây sẽ không hạ mình vi một công việc, làm việc vì đam mê là chính, cô ngày nay, cho dù nghĩ đến chuyện chuyển công tác, thì vẫn phải tính đến chi phi sinh hoạt, rồi mới nghĩ đến bản thân, Quế Chi nghe xong, không biết cô lại phát điên gì rồi, cô muốn khóc không được, muốn cười cũng không xong, đành thở dài hỏi:
“Cậu lại sao rồi?”
“Tớ chỉ là giác ngộ tư tưởng đúng đắn của cuộc sống."
Vậy là Quế Chi rượt đánh cô cho bằng được, để mau kéo cô quay lại tư tưởng của người thường, làm cô vừa chạy vừa thở hồng hộc xin tha.
Khi Thanh Hào làm xong mọi việc, cũng đã đầu chiều.

Anh vội vàng ăn vội bữa trưa nguội lạnh, uống nước cho bớt nghẹn, rồi mới cầm hết tài liệu thu mua đi vào văn phòng báo cáo.

Anh nhìn lên thấy Thanh Hào mới gọi anh ta vào.

Anh ta sắp xếp lại tài liệu, trình lên đưa anh.
“Việc thu mua sắp xong rồi, toàn bộ cổ phiếu bán ra của Nguyên Bình đã được thu mua lại.

Chỉ còn 1% là nắm được hai mươi phần trăm số cổ phiếu bên đó“.
“Hai mươi phần trăm chưa đủ".
Anh lắc đầu, anh muốn nắm được nhiều hơn thế.

Nhìn đống tài liệu đứng tên anh, anh lại nghĩ đến cô, mới nói với anh ta.
“Cậu chuyển sang tên cho Trì Tuyết".
“Vâng, để em giải quyết.”
Anh nhìn hồ sơ trên bàn, đưa bút kí trên giấy, rồi mới đứng dậy chuẩn bị ra về.

Thanh Hào thấy sếp mình đang mặc lại áo vest, cầm chìa khóa xe, mới hay anh chuẩn bị về rồi.

Khi này anh ta vô thức liếc nhìn đồng hồ, mới năm giờ chiều… Gần đây ngày nào anh cũng được về đúng giờ, không bị ép buộc tăng ca như trước nữa, mà anh vẫn chưa có thói quen này.
Không thể trách công ty được, vì anh làm việc gì cũng phải giải quyết hết mới về, không dồn việc lại hôm sau bao giờ.

Gần đây thói quen ấy lại thay đổi, cứ năm giờ chiều cho dù có việc hay không có việc gì, anh vẫn cứ về đúng giờ, không sai một li nào.

Mãi đến sau này, anh mới biết được, đường đông đúc như thế, nếu sếp không tan ca đúng giờ, sẽ chẳng đến kịp giờ đón cô ấy.
Về sớm ai cũng vui vẻ cả, anh ta cũng chẳng ngoại lệ, nên anh đứng bên cạnh nhìn anh cầm đồ rời khỏi văn phòng, nụ cười cũng tươi rói.

Anh liếc nhìn một cái cũng chẳng nói gì, mặc kệ Thanh Hào đang cúi đầu chào, thiếu điều nhắc sếp mau về nhà, đi thẳng một mạch ra khỏi cổng xuống bãi giữ xe..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi